Lớn vậy rồi vẫn thích làm nũng, anh thật hết cách với em.

Hai người đã ngủ chung giường được một thời gian dài.

Khúc Trì chuyển đến căn hộ này để đảm bảo cân bằng thời gian biểu của Bạch Thuận, đảm bảo anh sẽ không thức đêm làm việc.

Đêm nào Khúc Trì cũng đều nắm lấy một góc áo của Bạch Thuận mà ngủ, nhưng đêm nay lại khác.

Đêm nay khi Khúc Trì vừa nằm lên giường, Bạch Thuận đã đưa tay kéo cậu lại.

Cánh tay anh vừa dài vừa khỏe, Khúc Trì bị kéo lại như một con búp bê vải, chưa kịp phản ứng gì đã thấy mình nằm gọn trong lòng Bạch Thuận.

Bạch Thuận đi tắm trước rồi nằm lên giường trước, chăn gối đã được anh ủ ấm, cơ thể thường ngày vốn có nhiệt độ thấp giờ cũng trở nên ấm áp mời gọi.

Khúc Trì có chút mơ hồ vùi vào ngực anh, cơ ngực mà cậu vừa nhìn thấy khi nãy chỉ cách cậu một lớp áo ngủ.

Lồng ngực của anh trai cậu rộng rãi rắn chắc, mang lại cho người ta cảm giác an toàn, Khúc Trì không bài xích cảm giác này, mặc dù điều này không nằm trong dự đoán của cậu, nhưng cậu cũng không tránh ra, chỉ hỏi: "Đây cũng là một phần của tình yêu sao?"

"Hầu hết những ai yêu nhau đều sẽ ôm nhau ngủ."

Bạch Thuận nói: "Anh buồn ngủ rồi, ngủ ngon nhé, Tiểu Trì."

Chúc ngủ ngon xong, Bạch Thuận nhắm mắt lại. Khúc Trì không muốn quấy rầy anh nữa, cậu thấp giọng chúc anh ngủ ngon rồi cũng nhắm mắt, tư thế vẫn giữ nguyên.

Khi mới về Bạch gia, cậu cũng thường ngủ chung với Bạch Thuận.

Cậu chưa bao giờ được ở trong một ngôi nhà lớn như thế, chưa bao giờ được bước vào vào một căn phòng đẹp như thế, cũng chưa bao giờ được nằm ngủ trên một chiếc giường êm ái đến vậy. Khi ấy cậu mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, khó tránh khỏi cảm giác sợ sệt.

Chính anh trai là người đưa cậu từ cô nhi viện về, Bạch Thuận cũng không ngại phiền phức mà gánh trên vai trách nhiệm chăm sóc cậu.

Bạch Thuấn dỗ dành cậu đi tắm, liên tục nói với cậu rằng từ nay đây sẽ là nhà của cậu, nếu cậu sợ không dám lên giường, anh sẽ cương quyết bế cậu lên, khi cậu thỏ thẻ nói rằng căn phòng quá rộng khiến cậu không dám ngủ, anh sẽ ôm lấy cậu, cho cậu một điểm tựa.

"Có anh ở đây với em rồi."

Giọng nói của Bạch Thuận khi ấy tuy nghe còn trẻ con nhưng rất đáng tin, anh an ủi cậu: "Không có gì phải sợ hết."

Sau này khi đã lớn hơn, Khúc Trì cũng đã hòa nhập với gia đình, đương nhiên cậu và Bạch Thuận tách ra ngủ riêng.

Mặc dù hai người đã quay lại ngủ chung sau khi cậu chuyển đến căn hộ, nhưng anh và cậu không còn quá thân thiết như ngày xưa nữa.

Đêm nay Bạch Thuận ôm cậu ngủ, mặc dù lấy danh là học tập, nhưng Khúc Trì vẫn không khỏi cảm thấy hoài niệm xen lẫn thỏa mãn.

Cậu thích được anh ôm, thích sự ấm áp an toàn của anh, thích cảm giác quen thuộc mà khoảng cách gần gũi ấy mang lại.

Bạch Thuận ôm cậu như ôm gấu bông, lúc anh ngủ say, trong vô thức đã ôm cậu thật chặt.

Cậu không những không phản kháng mà còn dựa vào lồng ngực Bạch Thuận, trong mũi tràn ngập mùi hương của Bạch Thuận, yên bình tiến vào cơn mơ đẹp.

Trong mơ, cậu giống như một con mồi nhỏ đang mắc vào mạng nhện.

Trong mơ, cậu không được thông minh lắm, không nhận thức được hoàn cảnh của mình, chỉ cảm thấy tấm lưới này thật mềm mại dễ chịu, đối với cậu, đây quả thật là một chiếc giường hoàn hảo.

Trong vô thức, tơ nhện đã từ từ bao lấy cậu, nhưng tơ nhện này không hề bịt kín đường thở của cậu, cũng không siết chặt làm cậu khó chịu, ngược lại, chúng chỉ bao bọc cơ thể cậu, tạo ra một khoảng không gian vừa phải.

Nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, gió không thể thổi vào được, những thứ âm thanh ồn ào phiền nhiễu cũng đều bị ngăn cách, tạo cho cậu một môi trường sống tuyệt vời.

Vô cùng thoải mái, cảm giác như cậu có thể nằm ngủ trong này nghìn kiếp cũng được.

Vì thế cậu tiếp tục ngủ yên, hồn nhiên mà không hề biết rằng kẻ giăng lưới săn mồi đã ở cận kề bên cạnh. Cậu chỉ nghĩ rằng đó là người đồng loại đang cố bảo vệ mình, là người mà cậu có thể tin tưởng.

Người ở bên ngoài chạm vào cậu qua một lớp màng tơ, cậu ở bên trong lại xoa xoa bàn tay ấy đầy trìu mến, như thể dâng hiến tất cả những gì mình cho cho bàn tay ấy.

Sáng sớm hôm sau, xuất hiện một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy, Khúc Trì ngủ nướng.

Cậu ngủ rất say, ngủ mê mệt, gần như cả khuôn mặt đều vùi trong lòng Bạch Thuận, chỉ lộ ra một bên má ửng hồng.

Đồng hồ báo thức reo lên, Bạch Thuận dùng tốc độ ánh sáng tắt đi, sau đó cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, tổng kết lại tình hình trước mắt.

Không lâu sau, trên mặt Bạch Thuận hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Đợi đến lúc chuông báo thức reo lên lần hai, Bạch Thuận mới nhẹ nhàng lay người cậu: "Tiểu Trì?"

"Ưm... dạ?" Khúc Trì mơ màng nói.

Cậu cà cà mặt vào ngực Bạch Thuận, duỗi thẳng người rồi chậm rãi xoay người lại.

Chiếc chăn bông này dường như có một ma lực nào đó cuốn lấy cậu không buông, vừa mới mệt mỏi duỗi người xong, cậu cũng không muốn ngồi dậy mà chỉ cau mày, đưa tay quờ quạng lung tung, muốn tìm xem cái đồng hồ báo thức đáng ghét kia nằm ở chỗ nào.

Bạch Thuấn vì cậu mà chu đáo nhấn tắt chuông thêm một lần nữa, kề sát môi vào tai cậu nói: "Tiểu Trì, dậy thôi."

"A... không muốn... buồn ngủ quá..." Từng chữ Khúc Trì nói ra cứ như thể bị dính vào nhau.

Bạch Thuận cảm giác ngực mình lại được ôm lấy, anh dừng lại một chút, sau đó mới nhắc nhở cậu: "Nhưng Tiểu Trì à, có một số vấn đề nếu em không tỉnh lại để tự giải quyết thì sẽ rất khó xử đấy."

"Vấn đề gì ạ...?" Khúc Trì vẫn nhắm mắt, "Anh giúp em..."

Bạch Thuận bất đắc dĩ lắc đầu, một lát sau, Khúc Trì cảm thấy toàn thân run lên một cái - dưới thân cậu có thứ gì đó không biết đã cứng lại từ bao giờ, đang bị một bàn tay to lớn bao lấy.

"Lớn vậy rồi vẫn thích làm nũng" Bạch Thuận mỉm cười nói, "Anh thật hết cách với em."

Hết chương 7.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện