Lối sống của cậu có vẻ không được bình thường.
Từ nhỏ tới lớn, Khúc Trì thường xuyên phải đối mặt với sự lựa chọn như thế này, về cơ bản thì mỗi lần như vậy cậu sẽ nghiêm túc đem hai bên ra so sánh với nhau, sau đó chọn bên có Bạch Thuận. Bởi so với những việc như học tập cùng Bạch Thuận, nấu ăn cùng Bạch Thuận, dùng bữa với Bạch Thuận, nghe Bạch Thuận đánh piano cho mình nghe,... việc xã giao với bạn bè thực sự không quan trọng bằng.
Dù cậu chỉ là con nuôi nhưng mối quan hệ giữa cậu và Bạch Thuận lại vô cùng thân thiết, cứ như thể hai người thật sự có chung dòng máu.
Ngay từ nhỏ Bạch Thuận đã rất thương yêu cưng chiều cậu, Khúc Trì cũng có thói quen luôn ưu tiên những chuyện có liên quan đến Bạch Thuận.
Năm cậu còn học trung học, Bạch gia đổi đầu bếp.
Thời gian đầu, Bạch Thuận không có ý kiến gì với chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là ăn cơm của người khác nấu thôi mà, đâu có ảnh hưởng gì tới anh? Cho đến một hôm, Khúc Trì ngẫu hứng làm một món ăn rồi nhờ anh nếm thử, món này là cậu học được từ người đầu bếp cũ, cũng chính là món sở trường của cậu, Bạch Thuận ăn xong liền khen cậu, lại lơ đãng thở dài một câu: "Từ khi dì Mai đi rồi, anh ăn gì cũng thấy không quen."
Khúc Trì cảm thấy tò mò, quấn lấy anh gặng hỏi, mới biết khẩu vị của anh kén chọn.
Từ đó Khúc Trì bắt đầu học nấu ăn, dù sao cậu cũng chẳng có sở thích nào khác, vậy nên nếu sở thích của cậu vừa hay có thể làm anh vui vẻ thì cũng có thể coi đó như là một chuyện tốt.
Bạch gia không thiếu người hầu kẻ hạ, chuyện bếp núc như vậy hoàn toàn không cần con trai nuôi là cậu phải đụng tay vào. Tuy thế, Khúc Trì vẫn luôn có thói quen vào bếp lo sửa soạn cơm nước mỗi khi Bạch Thuận về nhà, cũng chỉ vì muốn Bạch Thuận được ăn uống thoải mái hơn, dù cho chỉ được có vài lần.
Lên đại học, Khúc Trì cũng chọn ở chỗ kí túc xá giống bạn bè đồng trang lứa. Nhưng cậu chỉ ở đó vỏn vẹn nửa tháng, nguyên nhân cũng vì Bạch Thuận.
Đúng lúc ấy, cha Bạch bị bệnh, Bạch Thuận phải gánh trên vai nhiều trọng trách nặng nề.
Ví dụ như, cuộc đời của Khúc Trì.
Đầu tiên, Bạch Thuận xuất hiện quầng thâm dưới mắt, có gầy đi một chút. Tuy Bạch Thuận chỉ coi những vấn đề này nhẹ như gió thoảng mây bay, chẳng xi nhê gì, nhưng Khúc Trì lại lo lắng không thôi, sợ anh cố cưỡng ép bản thân quá sẽ khiến cơ thể không chịu nổi, vậy nên cậu mới vội vàng rời khỏi kí túc xá, chuyển đến sống cùng Bạch Thuận tại căn hộ gần công ty của anh, hàng ngày giám sát chuyện ăn uống của anh, đến tối lại trông chừng giờ giấc anh đi ngủ, đảm bảo cân bằng thời gian biểu.
Kể từ lần Bạch Thuận giả vờ ngủ để lừa cậu, Khúc Trì đã thu hẹp phạm vi trông coi lại chỉ còn một căn phòng, một chiếc giường, cậu nhất định phải lôi Bạch Thuận nằm xuống rồi mới yên tâm.
Đương nhiên, việc đi chơi cùng bạn bè không thể nào quan trọng bằng việc giám sát giấc ngủ của Bạch Thuận rồi, vì vậy ý định thoáng qua này nhanh chóng bị Khúc Trì gạt bỏ.
Nhưng trong lòng cậu vẫn còn một câu hỏi nữa mãi quanh quẩn không đi.
Bạch Thuận khởi động xe, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lần lượt lướt nhanh. Trời đang dần lạnh hơn nhưng đường phố vẫn tấp nập người qua lại, đặc biệt là giới trẻ.
Khúc Trì chống cằm nhìn ra phía bên ngoài, thấy một tốp học sinh đang túm năm tụm ba trò chuyện, khua tay múa chân, nữ sinh khoác tay nhau cười đùa, nam sinh trượt ván thể hiện với đám bạn.
Cảnh tượng ấy đối với cậu rất xa lạ, vì xưa nay cậu chưa từng làm những việc như vậy bao giờ.
Khúc Trì chớp mắt liên tục, chậm rãi tự hỏi trong đầu rằng rốt cuộc cậu cảm thấy không ổn ở điều gì, mãi cho đến khi xe dừng lại, cậu mới mơ hồ nhận ra-
Lối sống của cậu có vẻ không được bình thường.
Ngày hôm sau, khi đến trường, Khúc Trì dành ra mười phút nghỉ giữa giờ để hỏi các bạn cùng lớp xem bọn họ thường làm gì vào ngày cuối tuần.
Có khá nhiều tiết học vào buổi sáng, cậu dành cả bốn tiết học và ba giờ giải lao để làm chuyện này, kết quả thu về khá đa dạng.
Đi làm, nằm trong ký túc xá chơi game, tham gia các hoạt động của trường để kiếm tín chỉ, đi mua sắm, ăn uống, xem phim, đi quẩy, đi hẹn hò.
Cậu đi hỏi tiếp người bạn cùng phòng cũ đã cùng ăn liên hoan hôm trước, trả lời xong, bạn cùng phòng cũ liền hỏi lại cậu: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Khúc Trì nói: "Để xem cuộc sống của một nam sinh đại học bình thường thì sẽ như thế nào..." Cậu thậm chí còn nghiêm túc ghi chép lại, xem xét các lựa chọn trên tờ giấy, "Mình đang muốn làm một vài chuyện."
Bạn cùng phòng cũ không ngờ rằng cậu lại coi trọng chuyện này đến vậy, nhất thời dở khóc dở cười, nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Khúc Trì bị nhìn như vậy thì có chút khó hiểu, bạn cùng phòng cũ lại khoác cổ cậu, cười xấu xa nói: "Sao cậu không đi tìm một người bạn gái mà yêu đi? Dù gì nhan sắc của cậu cũng có tiếng tăm, gái muốn hẹn hò với cậu đâu phải ít."
"Ồ?" Khúc Trì không nghĩ rằng bạn cùng phòng cũ sẽ nói như vậy, "Nhưng mình không biết..."
"Cần gì phải biết" Bạn cùng phòng cũ động viên, "Bây giờ con gái đều thích kiểu bạn trai tốt bụng hiếu thảo, mình nói cậu không cần phải biết cái gì cả, chỉ cần đối xử với người ta giống như cậu đối xử với anh trai cậu là được."
Hết chương 2.
Từ nhỏ tới lớn, Khúc Trì thường xuyên phải đối mặt với sự lựa chọn như thế này, về cơ bản thì mỗi lần như vậy cậu sẽ nghiêm túc đem hai bên ra so sánh với nhau, sau đó chọn bên có Bạch Thuận. Bởi so với những việc như học tập cùng Bạch Thuận, nấu ăn cùng Bạch Thuận, dùng bữa với Bạch Thuận, nghe Bạch Thuận đánh piano cho mình nghe,... việc xã giao với bạn bè thực sự không quan trọng bằng.
Dù cậu chỉ là con nuôi nhưng mối quan hệ giữa cậu và Bạch Thuận lại vô cùng thân thiết, cứ như thể hai người thật sự có chung dòng máu.
Ngay từ nhỏ Bạch Thuận đã rất thương yêu cưng chiều cậu, Khúc Trì cũng có thói quen luôn ưu tiên những chuyện có liên quan đến Bạch Thuận.
Năm cậu còn học trung học, Bạch gia đổi đầu bếp.
Thời gian đầu, Bạch Thuận không có ý kiến gì với chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là ăn cơm của người khác nấu thôi mà, đâu có ảnh hưởng gì tới anh? Cho đến một hôm, Khúc Trì ngẫu hứng làm một món ăn rồi nhờ anh nếm thử, món này là cậu học được từ người đầu bếp cũ, cũng chính là món sở trường của cậu, Bạch Thuận ăn xong liền khen cậu, lại lơ đãng thở dài một câu: "Từ khi dì Mai đi rồi, anh ăn gì cũng thấy không quen."
Khúc Trì cảm thấy tò mò, quấn lấy anh gặng hỏi, mới biết khẩu vị của anh kén chọn.
Từ đó Khúc Trì bắt đầu học nấu ăn, dù sao cậu cũng chẳng có sở thích nào khác, vậy nên nếu sở thích của cậu vừa hay có thể làm anh vui vẻ thì cũng có thể coi đó như là một chuyện tốt.
Bạch gia không thiếu người hầu kẻ hạ, chuyện bếp núc như vậy hoàn toàn không cần con trai nuôi là cậu phải đụng tay vào. Tuy thế, Khúc Trì vẫn luôn có thói quen vào bếp lo sửa soạn cơm nước mỗi khi Bạch Thuận về nhà, cũng chỉ vì muốn Bạch Thuận được ăn uống thoải mái hơn, dù cho chỉ được có vài lần.
Lên đại học, Khúc Trì cũng chọn ở chỗ kí túc xá giống bạn bè đồng trang lứa. Nhưng cậu chỉ ở đó vỏn vẹn nửa tháng, nguyên nhân cũng vì Bạch Thuận.
Đúng lúc ấy, cha Bạch bị bệnh, Bạch Thuận phải gánh trên vai nhiều trọng trách nặng nề.
Ví dụ như, cuộc đời của Khúc Trì.
Đầu tiên, Bạch Thuận xuất hiện quầng thâm dưới mắt, có gầy đi một chút. Tuy Bạch Thuận chỉ coi những vấn đề này nhẹ như gió thoảng mây bay, chẳng xi nhê gì, nhưng Khúc Trì lại lo lắng không thôi, sợ anh cố cưỡng ép bản thân quá sẽ khiến cơ thể không chịu nổi, vậy nên cậu mới vội vàng rời khỏi kí túc xá, chuyển đến sống cùng Bạch Thuận tại căn hộ gần công ty của anh, hàng ngày giám sát chuyện ăn uống của anh, đến tối lại trông chừng giờ giấc anh đi ngủ, đảm bảo cân bằng thời gian biểu.
Kể từ lần Bạch Thuận giả vờ ngủ để lừa cậu, Khúc Trì đã thu hẹp phạm vi trông coi lại chỉ còn một căn phòng, một chiếc giường, cậu nhất định phải lôi Bạch Thuận nằm xuống rồi mới yên tâm.
Đương nhiên, việc đi chơi cùng bạn bè không thể nào quan trọng bằng việc giám sát giấc ngủ của Bạch Thuận rồi, vì vậy ý định thoáng qua này nhanh chóng bị Khúc Trì gạt bỏ.
Nhưng trong lòng cậu vẫn còn một câu hỏi nữa mãi quanh quẩn không đi.
Bạch Thuận khởi động xe, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lần lượt lướt nhanh. Trời đang dần lạnh hơn nhưng đường phố vẫn tấp nập người qua lại, đặc biệt là giới trẻ.
Khúc Trì chống cằm nhìn ra phía bên ngoài, thấy một tốp học sinh đang túm năm tụm ba trò chuyện, khua tay múa chân, nữ sinh khoác tay nhau cười đùa, nam sinh trượt ván thể hiện với đám bạn.
Cảnh tượng ấy đối với cậu rất xa lạ, vì xưa nay cậu chưa từng làm những việc như vậy bao giờ.
Khúc Trì chớp mắt liên tục, chậm rãi tự hỏi trong đầu rằng rốt cuộc cậu cảm thấy không ổn ở điều gì, mãi cho đến khi xe dừng lại, cậu mới mơ hồ nhận ra-
Lối sống của cậu có vẻ không được bình thường.
Ngày hôm sau, khi đến trường, Khúc Trì dành ra mười phút nghỉ giữa giờ để hỏi các bạn cùng lớp xem bọn họ thường làm gì vào ngày cuối tuần.
Có khá nhiều tiết học vào buổi sáng, cậu dành cả bốn tiết học và ba giờ giải lao để làm chuyện này, kết quả thu về khá đa dạng.
Đi làm, nằm trong ký túc xá chơi game, tham gia các hoạt động của trường để kiếm tín chỉ, đi mua sắm, ăn uống, xem phim, đi quẩy, đi hẹn hò.
Cậu đi hỏi tiếp người bạn cùng phòng cũ đã cùng ăn liên hoan hôm trước, trả lời xong, bạn cùng phòng cũ liền hỏi lại cậu: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Khúc Trì nói: "Để xem cuộc sống của một nam sinh đại học bình thường thì sẽ như thế nào..." Cậu thậm chí còn nghiêm túc ghi chép lại, xem xét các lựa chọn trên tờ giấy, "Mình đang muốn làm một vài chuyện."
Bạn cùng phòng cũ không ngờ rằng cậu lại coi trọng chuyện này đến vậy, nhất thời dở khóc dở cười, nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Khúc Trì bị nhìn như vậy thì có chút khó hiểu, bạn cùng phòng cũ lại khoác cổ cậu, cười xấu xa nói: "Sao cậu không đi tìm một người bạn gái mà yêu đi? Dù gì nhan sắc của cậu cũng có tiếng tăm, gái muốn hẹn hò với cậu đâu phải ít."
"Ồ?" Khúc Trì không nghĩ rằng bạn cùng phòng cũ sẽ nói như vậy, "Nhưng mình không biết..."
"Cần gì phải biết" Bạn cùng phòng cũ động viên, "Bây giờ con gái đều thích kiểu bạn trai tốt bụng hiếu thảo, mình nói cậu không cần phải biết cái gì cả, chỉ cần đối xử với người ta giống như cậu đối xử với anh trai cậu là được."
Hết chương 2.
Danh sách chương