Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Tiếu Kỳ thấy Nguyệt Vân Sinh trầm mặc không nói gì, một mặt nghiêm túc quan sát tình huống xung quanh, hắn vốn chuẩn bị cho dự định xấu nhất, giờ khắc này lại như có Diêm la vương, kết quả đã tốt hơn nhiều. Hắn không nhịn được cong cong môi, chậm rãi đem đầu đặt lên trán người đối diện.
Nguyệt Vân Sinh đang suy tư, bị sự ôn nhu này làm cho sững sờ, lúc này mới đột nhiên phát hiện mình đang bị Tiếu Kỳ ôm vào ngực.
Sau khi Tiếu Kỳ phát hiện không khỏi cười ra tiếng.
Hai người ở rất gần, khí ấm áp từ mũi toả ra, tai Nguyệt Vân Sinh đỏ hết, đỏ đến cả mang tai, ngước lên lườm hắn một cái.
"Tiếu Kỳ, đến lúc nào rồi mà ngươi còn cười được?" Nguyệt Vân Sinh biệt nữu quay đầu giả vờ nghiêm nghị trách mắc "Ngươi đang nghĩ kế sách ứng phó?"
"Không có a." Tiếu Kỳ phát hiện ra mình rất thích đùa người này, xem thanh âm thanh lãnh của hắn ngày xưa đã bị làm thành bộ dáng luống cuống "Đều là lúc nào rồi mà ngươi còn hỏi cái này?"
"...." Nguyệt Vân Sinh nhìn mặt hắn, người không khỏi cứng lên.
"Sống chết có số, giàu có nhờ trời." Tiếu Kỳ thấp giọng nói, thấy bộ dáng sững sờ kia không khỏi mỉm cười "Ta vốn cảm giác được đời này có thật nhiều tiếc nuối, nhưng khi ta phát hiện..." hắn dừng một chút nhìn vào ánh mắt của Nguyệt Vân Sinh, nụ cười trở nên rõ ràng hơn chút ít "Ta đây đi trên cầu Nại Hà còn có ngươi là bạn đồng hành, cảm thấy một đời được sống nơi trần gian thật không uổng chút nào."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy trong lòng đại biến, thần kinh căng thẳng cũng thoáng thả lỏng không ít. Lặng nhìn Tiếu Kỳ, y thở dài một tiếng.
"Vân Sinh, nếu như mệt mỏi thì nghỉ một lát đi." Trán Tiếu Kỳ đặt lên gò má y, mở miệng ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng "Nếu nhanh chóng đến cuối cùng sẽ có quyền quyết định bản thân."
Nghe vậy, Nguyệt Vân Sinh vốn đang cầm lấy cổ tay Tiếu Kỳ không khỏi có chút dùng sức, y hơi cúi đầu, hốc mắt có viền ửng hồng.
Người này.... Tại sao lại như thế? Nguyệt Vân Sinh cảm thấy nhịp tim của mình dần biến mất, đáy lòng sớm đã chết kia giống như cây khô gặp mùa xuân, mọc lên khỏi mặt đất với chồi non xanh biếc.
"Vân Sinh, ta từng có thật nhiều nghi vấn muốn từng câu từng câu một đều phải hỏi ngươi. Cũng đã nghĩ, nếu ngươi không muốn nói thì ta sẽ chờ, chờ đến khi nào đó chính miệng ngươi sẽ nói cho ta."
Đây mắt Tiếu Kỳ đầy sủng nịnh xen lẫn tia bất đắc dĩ, nụ cười cùng với ánh triều dương hạ xuống đặc biệt nhu hoà, tuấn lãng, vô hình chung tạo một không gian ấm áp, đầy sức mạnh.
"Ta muốn hỏi ngươi rất nhiều, ngươi là ai, từ đâu đến, vì sao lại đến đây? Không biết trời xanh có nguyện ý hay không, ta nghĩ đại khái là cả đời này ta cũng đều không chờ nổi nữa."
Nguyệt Vân Sinh lặng người dựa vào hắn nhưng trong lòng đã sớm dâng lên một trận sóng. Lần đầu tiên, y không dám ngẩng đầu cũng không dám đối diện với Tiếu Kỳ, đối mặt với hắn trong giờ phút này.
"Ta vốn không định đem mấy câu này nói với ngươi, thế nhưng ta chợt phát hiện, nếu như không nói thì sau này cũng không còn cơ hội nữa rồi." Tiếu Kỳ không cho y có cơ hội trả lời mình, trong mảnh trời này chỉ có thanh âm của một người vang lên nơi vực thẳm "Vân Sinh, ta chưa bao giờ nghĩ ta sẽ động tâm với ngươi, chính như lúc này đây ta đều không hiểu tại sao mình lại như vậy. Nhưng khi ta phát hiện được bản thân đã sa vào lưới này thì đã không thể quay trở lại được nữa rồi." Dường như hắn thở dài một tiếng rồi nói tiếp "Ta quan tâm người, bởi vì ta mang thân bị giam hãm, mẫu phi, phụ hoàng và cả Đại hoàng huynh nữa. Ta thề sẽ tận mình để bảo vệ họ, đối mặt với thực tế tàn khốc, ta không ngừng thất vọng, không ngừng thống hận, thống hận sự bất lực của bản thân, thống hận sự bất lực của mình cho dù đã cố gắng thế nào. Ta chưa bao giờ tỉnh táo mà ý thức được, ta hiện tại chưa đủ mạnh, không đủ để hiện tại có thể hảo hảo bảo vệ người. Ta biết một khi bản thân đã nhận định như vậy thì sẽ không dễ dàng buông tay. Ta cưỡng bách bản thân nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, không đủ, còn thiếu, thiếu rất nhiều. Cho nên lúc đối mặt với ngươi, ta cũng quá sợ sệt, từng có do dự và cũng có sự thăm dò. Ta sợ, sợ ngươi vì bất lực của ta mà ra sức lại gặp phải bất trắc, nguy hiểm."
Tiếu Kỳ nói đến đoạn này, thanh âm trầm thấp chuyển thành run run. Nguyệt Vân Sinh nhận ra, trong lòng đau xót, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.
Cặp ngươi đen kia tựa như lấp lánh một cách mơ hồ, viền mắt đã sớm đỏ sậm một mảng.
Cắn chặt môi, rốt cuộc Nguyệt Vân Sinh không nhịn được đưa tay khẽ vuốt hai mắt đỏ bừng của hắn.
"Đến cùng, ta lại để cho ngươi bị thương, đem ngươi tới tuyệt cảnh như vậy."
"Đừng nói nữa." Thanh âm thanh lãnh của Nguyệt Vân Sinh cũng trở nên bất ổn.
"Vân Sinh."
"Tiếu Kỳ, đừng nói nữa." Nguyệt Vân Sinh lắc đầu "Ngươi đã làm rất tốt rồi."
Y dừng một chút, giống như hạ quyết tâm, tay nhẹ nhàng bóc lớp dịch dung ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiếu Kỳ, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, Tiếu Kỳ nhất thời sửng sốt, há hốc miệng nửa ngày, kinh ngạc không sao trở lại bộ dạng nghiêm chỉnh được.
Nguyệt Vân Sinh thấy vậy. Đưa tay quơ quơ trước mặt hắn "Tiếu Kỳ?"
Tiếu Kỳ lấy lại tinh thần, có chút quẫn bách mà trưng ra bộ mặt khác, chỉ dám dùng dư quang trên mắt lén lút liếc nhìn người trong ngực.
Nguyệt Vân Sinh thấy thế, trên môi câu lên một nụ cười, Tiếu Kỳ lúc này giống như nằm trên tầng mây.
Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc. Thời điểm lúc đó, Tiếu Kỳ chỉ cảm thấy các sách gì đó thật khoa trương, trên đời này đâu có giai nhân nào như vậy. Lúc này đây, hắn chậm rãi ôm lấy Nguyệt Vân Sinh, ôm lấy con người nghiêng nước nghiêng thành này, cũng không có quá như vậy.
"Ngươi nếu muốn biết nhiều thứ như vậy, có thể chúng ta cũng không có nhiều thời gian để nói. " Nguyệt Vân Sinh nghe thấy tiếng nứt vỡ trên vách núi cheo leo, tiếng đá rơi xuống vực, y cười cười "Chờ đến bên kia rồi ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết."
Tiếu Kỳ nhìn y, một chữ cũng không thốt ra, chỉ đưa tay ôm lấy y, càng ngày càng dùng sức, giống như muốn đem y hoà vào da thịt, đời này kiếp này hoá thành một thể, không bao giờ phân ly.
Nói xong, Nguyệt Vân Sinh thở phào nhẹ nhõm, dường như đã giải thoát được, vô cùng thoả mái, nụ cười cũng trở nên thật rạng ngời. Chỉ là ánh mắt Tiếu Kỳ vẫn đang đặt trên người y, y hơi khó thở.
Đời này kiếp này, thật may mắn khi gặp được ngươi.
Tiếu Kỳ đem đầu chôn ở vai Nguyệt Vân Sinh, ngửi lấy cỗ đàn hương nhàn nhạt trên người y, cảm thấy cho dù một giây sau có cùng lúc hoá thành bột mịn cũng không oán không hận.
Nguyệt Vân Sinh phát hiện cổ của mình bỗng nhiên trở nên thật ẩm ướt mà cũng thật ấm áp, y cả kinh theo bản năng ôm chặt lấy cổ Tiếu Kỳ. Giống như là muốn thông qua cử chỉ ôm ấp thân mật này, cho dù trong nhân thế hắn chỉ có chút ít ấm áp này thôi cũng mãn nguyện rồi.
Kiếp trước còn là Đỗ Hành, người kia không chút do dự tiếc thân mình lao đầu vào lửa, cuối cùng lâm vào kết cục này.
Còn kiếp này, bất luận là Nguyệt Vân Sinh hay Vệ Nam Bạch, y sống ở Vệ quốc chỉ với sự tha thiết có một gia đình mà kiếp trước không dám cầu thỉ độc tình thâm. Cũng bởi vậy, y từng bao lần đối với quyết định quay trở lại Bách Việt mà dao động, hối hận. NHưng trong nháy mắt, y đã nghĩ, không quản là phát sinh chuyện gì, vì Tiếu Kỳ, y sẽ vui vẻ chịu đựng nó, không chút lo sợ.
Chưa từng vui mừng như vậy, vui mừng vì trở lại Bách Việt, trở lại bên cạnh người kia.
Có lẽ, có rất nhiều chuyện phát hiện không đứng thời điểm đã chậm rãi thay đổi.
Có lẽ, thế sự vô thường, trời xanh rồi cũng có ngày sẽ cho con người ta sống trong sự chật vật, khó khăn, cho người ta một sự bất ngờ mà không kịp ứng phó.
Có lẽ bọn họ cũng từng có rất nhiều tiếc nuối, từng mang rất nhiều oán hận, từng có rất nhiều giận dữ, nhưng tất cả đều không quan trọng nữa.
Bất luận là quá khứ có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao hối hận, có bao không cam lòng.
Hết thảy đều không quan trọng nữa, cho dù là sanh ly tử biệt trước mặt.
"Vân Sinh, cảm ơn ngươi."
Tiếu Kỳ nhẹ giọng nói.
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, hơi ngửa đầu lên, tâm ý với Tiếu Kỳ tương thông lẫn nhau, hắn nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi đã nguội lạnh của người phía dưới.
Giữa môi triền miên bao kích tình, coi nó giống như báu vật từng li từng chút một lưu luyến nó, tựa như dốc hết sức để ôn nhu, bảo vệ.
Đất cát lăn xuống càng nhanh, thân thể hai người bắt đầu lay động, vách núi cheo leo mà Xích Tiêu cắm vào đá lúc này cũng bắt đầu nứt dần.
Tiếu Kỳ rời khỏi môi Nguyệt Vân Sinh, nhìn vào con ngươi trong suốt, cả hai đều thấy hình ảnh của nhau trong đó.
Xích Tiêu rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng của hai người, cùng lúc bị rứt khỏi đá, cát bụi đồng thời rơi xuống.
Trong nháy mắt, Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh giống như hai con chim gãy cánh, hướng đáy vực mà rơi xuống. Tiếu Kỳ chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào vòng xoáy không điểm dừng, đem hai người họ hoàn toàn nuốt sạch. Bên tai, ngoại trừ tiếng gió gào thét, một tạp âm nào khác cũng không nghe thấy, thế gian lớn đến như vậy, trong nháy mắt mất dần tất cả âm thanh.
Thế nhưng....
Cặp mắt Tiếu Kỳ đen như mực chứa đựa bao tia sáng ôn nhu, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp.
Giờ phút này hắn ôm lấy người trước mặt, giống như hạnh phúc trên thế gian đều bao trọn trong vòng tay.
Gió gào thét, thô bạo mà thổi ầm đến, hai má bị gió tạt đến oai lệ, tất cả những hình ảnh này bắt đầu trở nên dị thường mơ hồ ở trong mắt, rốt cuộc mờ nhạt, không rõ ràng.
Hai người nhanh chóng rơi xuống.
Nguyệt Vân Sinh, y ở Bách Việt qua nhiều năm như vậy thao quang mịt mờ, vẫn luôn giả ngây giả dại, chỉ có thể kéo dài thêm chút hơi tàn, cầu một chút hy vọng được sống.
Y từng cho là, y so với ai cũng đều sợ hãi cái chết, bởi vì y còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, còn có người cần bảo vệ.
Y xưa nay chưa từng nghĩ rằng, có một ngày bản thân lại phải chịu chết.
Có thể đó là vì người bên cạnh.
Trên mặt Tiếu Kỳ hiện ra một nụ cười rực rỡ, ấm áp như triều dương, hết thảy tất cả phảng phất như gặp lại nụ cười của hắn sau khi mất đi tất cả dương quang.
Thực loá mắt làm cho người ta không thể lơ là.
Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ, thất sắc trên mặt cũng mất, hiện ra một vệt cười nhàn nhạt.
Có rất nhiều việc xưa nay không hiểu được, y rốt cuộc đã hiểu.
Nếu như không phải vì Tiếu Kỳ, y chắc chắn sẽ không trở về Bách Việt.
Mà dưới cái nhìn của Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ chưa bao giờ cảm thấy cần phải cường đại để bảo vệ tất cả mọi người, cũng không cần phải đem hết thảy tất cả đè nặng trên vai.
Bởi vậy, người này kiên định đứng bên cạnh hắn, làm bạn của hắn, cùng hắn đi lên.
Như trước đã nói....
Nếu đó là con đường hắn chọn, dù cho là biết rõ có khó khăn thế nào, Nguyệt Vân Sinh cũng sẽ nghĩa vô phản cố cùng hắn tiếp tục đi.
Bên tai bọn họ chỉ còn có tiếng gào thét của gió, tay áo bay bay, bị gió thổi cuốn tung lên.
Không còn nghe thấy gì khác.
Hoàn Chương 48.
Chương này và chương 47 rất tương đồng, lúc edit còn tưởng cầm nhầm QT =)))
Biên tập: Red9
Tiếu Kỳ thấy Nguyệt Vân Sinh trầm mặc không nói gì, một mặt nghiêm túc quan sát tình huống xung quanh, hắn vốn chuẩn bị cho dự định xấu nhất, giờ khắc này lại như có Diêm la vương, kết quả đã tốt hơn nhiều. Hắn không nhịn được cong cong môi, chậm rãi đem đầu đặt lên trán người đối diện.
Nguyệt Vân Sinh đang suy tư, bị sự ôn nhu này làm cho sững sờ, lúc này mới đột nhiên phát hiện mình đang bị Tiếu Kỳ ôm vào ngực.
Sau khi Tiếu Kỳ phát hiện không khỏi cười ra tiếng.
Hai người ở rất gần, khí ấm áp từ mũi toả ra, tai Nguyệt Vân Sinh đỏ hết, đỏ đến cả mang tai, ngước lên lườm hắn một cái.
"Tiếu Kỳ, đến lúc nào rồi mà ngươi còn cười được?" Nguyệt Vân Sinh biệt nữu quay đầu giả vờ nghiêm nghị trách mắc "Ngươi đang nghĩ kế sách ứng phó?"
"Không có a." Tiếu Kỳ phát hiện ra mình rất thích đùa người này, xem thanh âm thanh lãnh của hắn ngày xưa đã bị làm thành bộ dáng luống cuống "Đều là lúc nào rồi mà ngươi còn hỏi cái này?"
"...." Nguyệt Vân Sinh nhìn mặt hắn, người không khỏi cứng lên.
"Sống chết có số, giàu có nhờ trời." Tiếu Kỳ thấp giọng nói, thấy bộ dáng sững sờ kia không khỏi mỉm cười "Ta vốn cảm giác được đời này có thật nhiều tiếc nuối, nhưng khi ta phát hiện..." hắn dừng một chút nhìn vào ánh mắt của Nguyệt Vân Sinh, nụ cười trở nên rõ ràng hơn chút ít "Ta đây đi trên cầu Nại Hà còn có ngươi là bạn đồng hành, cảm thấy một đời được sống nơi trần gian thật không uổng chút nào."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy trong lòng đại biến, thần kinh căng thẳng cũng thoáng thả lỏng không ít. Lặng nhìn Tiếu Kỳ, y thở dài một tiếng.
"Vân Sinh, nếu như mệt mỏi thì nghỉ một lát đi." Trán Tiếu Kỳ đặt lên gò má y, mở miệng ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng "Nếu nhanh chóng đến cuối cùng sẽ có quyền quyết định bản thân."
Nghe vậy, Nguyệt Vân Sinh vốn đang cầm lấy cổ tay Tiếu Kỳ không khỏi có chút dùng sức, y hơi cúi đầu, hốc mắt có viền ửng hồng.
Người này.... Tại sao lại như thế? Nguyệt Vân Sinh cảm thấy nhịp tim của mình dần biến mất, đáy lòng sớm đã chết kia giống như cây khô gặp mùa xuân, mọc lên khỏi mặt đất với chồi non xanh biếc.
"Vân Sinh, ta từng có thật nhiều nghi vấn muốn từng câu từng câu một đều phải hỏi ngươi. Cũng đã nghĩ, nếu ngươi không muốn nói thì ta sẽ chờ, chờ đến khi nào đó chính miệng ngươi sẽ nói cho ta."
Đây mắt Tiếu Kỳ đầy sủng nịnh xen lẫn tia bất đắc dĩ, nụ cười cùng với ánh triều dương hạ xuống đặc biệt nhu hoà, tuấn lãng, vô hình chung tạo một không gian ấm áp, đầy sức mạnh.
"Ta muốn hỏi ngươi rất nhiều, ngươi là ai, từ đâu đến, vì sao lại đến đây? Không biết trời xanh có nguyện ý hay không, ta nghĩ đại khái là cả đời này ta cũng đều không chờ nổi nữa."
Nguyệt Vân Sinh lặng người dựa vào hắn nhưng trong lòng đã sớm dâng lên một trận sóng. Lần đầu tiên, y không dám ngẩng đầu cũng không dám đối diện với Tiếu Kỳ, đối mặt với hắn trong giờ phút này.
"Ta vốn không định đem mấy câu này nói với ngươi, thế nhưng ta chợt phát hiện, nếu như không nói thì sau này cũng không còn cơ hội nữa rồi." Tiếu Kỳ không cho y có cơ hội trả lời mình, trong mảnh trời này chỉ có thanh âm của một người vang lên nơi vực thẳm "Vân Sinh, ta chưa bao giờ nghĩ ta sẽ động tâm với ngươi, chính như lúc này đây ta đều không hiểu tại sao mình lại như vậy. Nhưng khi ta phát hiện được bản thân đã sa vào lưới này thì đã không thể quay trở lại được nữa rồi." Dường như hắn thở dài một tiếng rồi nói tiếp "Ta quan tâm người, bởi vì ta mang thân bị giam hãm, mẫu phi, phụ hoàng và cả Đại hoàng huynh nữa. Ta thề sẽ tận mình để bảo vệ họ, đối mặt với thực tế tàn khốc, ta không ngừng thất vọng, không ngừng thống hận, thống hận sự bất lực của bản thân, thống hận sự bất lực của mình cho dù đã cố gắng thế nào. Ta chưa bao giờ tỉnh táo mà ý thức được, ta hiện tại chưa đủ mạnh, không đủ để hiện tại có thể hảo hảo bảo vệ người. Ta biết một khi bản thân đã nhận định như vậy thì sẽ không dễ dàng buông tay. Ta cưỡng bách bản thân nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, không đủ, còn thiếu, thiếu rất nhiều. Cho nên lúc đối mặt với ngươi, ta cũng quá sợ sệt, từng có do dự và cũng có sự thăm dò. Ta sợ, sợ ngươi vì bất lực của ta mà ra sức lại gặp phải bất trắc, nguy hiểm."
Tiếu Kỳ nói đến đoạn này, thanh âm trầm thấp chuyển thành run run. Nguyệt Vân Sinh nhận ra, trong lòng đau xót, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.
Cặp ngươi đen kia tựa như lấp lánh một cách mơ hồ, viền mắt đã sớm đỏ sậm một mảng.
Cắn chặt môi, rốt cuộc Nguyệt Vân Sinh không nhịn được đưa tay khẽ vuốt hai mắt đỏ bừng của hắn.
"Đến cùng, ta lại để cho ngươi bị thương, đem ngươi tới tuyệt cảnh như vậy."
"Đừng nói nữa." Thanh âm thanh lãnh của Nguyệt Vân Sinh cũng trở nên bất ổn.
"Vân Sinh."
"Tiếu Kỳ, đừng nói nữa." Nguyệt Vân Sinh lắc đầu "Ngươi đã làm rất tốt rồi."
Y dừng một chút, giống như hạ quyết tâm, tay nhẹ nhàng bóc lớp dịch dung ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiếu Kỳ, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, Tiếu Kỳ nhất thời sửng sốt, há hốc miệng nửa ngày, kinh ngạc không sao trở lại bộ dạng nghiêm chỉnh được.
Nguyệt Vân Sinh thấy vậy. Đưa tay quơ quơ trước mặt hắn "Tiếu Kỳ?"
Tiếu Kỳ lấy lại tinh thần, có chút quẫn bách mà trưng ra bộ mặt khác, chỉ dám dùng dư quang trên mắt lén lút liếc nhìn người trong ngực.
Nguyệt Vân Sinh thấy thế, trên môi câu lên một nụ cười, Tiếu Kỳ lúc này giống như nằm trên tầng mây.
Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc. Thời điểm lúc đó, Tiếu Kỳ chỉ cảm thấy các sách gì đó thật khoa trương, trên đời này đâu có giai nhân nào như vậy. Lúc này đây, hắn chậm rãi ôm lấy Nguyệt Vân Sinh, ôm lấy con người nghiêng nước nghiêng thành này, cũng không có quá như vậy.
"Ngươi nếu muốn biết nhiều thứ như vậy, có thể chúng ta cũng không có nhiều thời gian để nói. " Nguyệt Vân Sinh nghe thấy tiếng nứt vỡ trên vách núi cheo leo, tiếng đá rơi xuống vực, y cười cười "Chờ đến bên kia rồi ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết."
Tiếu Kỳ nhìn y, một chữ cũng không thốt ra, chỉ đưa tay ôm lấy y, càng ngày càng dùng sức, giống như muốn đem y hoà vào da thịt, đời này kiếp này hoá thành một thể, không bao giờ phân ly.
Nói xong, Nguyệt Vân Sinh thở phào nhẹ nhõm, dường như đã giải thoát được, vô cùng thoả mái, nụ cười cũng trở nên thật rạng ngời. Chỉ là ánh mắt Tiếu Kỳ vẫn đang đặt trên người y, y hơi khó thở.
Đời này kiếp này, thật may mắn khi gặp được ngươi.
Tiếu Kỳ đem đầu chôn ở vai Nguyệt Vân Sinh, ngửi lấy cỗ đàn hương nhàn nhạt trên người y, cảm thấy cho dù một giây sau có cùng lúc hoá thành bột mịn cũng không oán không hận.
Nguyệt Vân Sinh phát hiện cổ của mình bỗng nhiên trở nên thật ẩm ướt mà cũng thật ấm áp, y cả kinh theo bản năng ôm chặt lấy cổ Tiếu Kỳ. Giống như là muốn thông qua cử chỉ ôm ấp thân mật này, cho dù trong nhân thế hắn chỉ có chút ít ấm áp này thôi cũng mãn nguyện rồi.
Kiếp trước còn là Đỗ Hành, người kia không chút do dự tiếc thân mình lao đầu vào lửa, cuối cùng lâm vào kết cục này.
Còn kiếp này, bất luận là Nguyệt Vân Sinh hay Vệ Nam Bạch, y sống ở Vệ quốc chỉ với sự tha thiết có một gia đình mà kiếp trước không dám cầu thỉ độc tình thâm. Cũng bởi vậy, y từng bao lần đối với quyết định quay trở lại Bách Việt mà dao động, hối hận. NHưng trong nháy mắt, y đã nghĩ, không quản là phát sinh chuyện gì, vì Tiếu Kỳ, y sẽ vui vẻ chịu đựng nó, không chút lo sợ.
Chưa từng vui mừng như vậy, vui mừng vì trở lại Bách Việt, trở lại bên cạnh người kia.
Có lẽ, có rất nhiều chuyện phát hiện không đứng thời điểm đã chậm rãi thay đổi.
Có lẽ, thế sự vô thường, trời xanh rồi cũng có ngày sẽ cho con người ta sống trong sự chật vật, khó khăn, cho người ta một sự bất ngờ mà không kịp ứng phó.
Có lẽ bọn họ cũng từng có rất nhiều tiếc nuối, từng mang rất nhiều oán hận, từng có rất nhiều giận dữ, nhưng tất cả đều không quan trọng nữa.
Bất luận là quá khứ có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao hối hận, có bao không cam lòng.
Hết thảy đều không quan trọng nữa, cho dù là sanh ly tử biệt trước mặt.
"Vân Sinh, cảm ơn ngươi."
Tiếu Kỳ nhẹ giọng nói.
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, hơi ngửa đầu lên, tâm ý với Tiếu Kỳ tương thông lẫn nhau, hắn nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi đã nguội lạnh của người phía dưới.
Giữa môi triền miên bao kích tình, coi nó giống như báu vật từng li từng chút một lưu luyến nó, tựa như dốc hết sức để ôn nhu, bảo vệ.
Đất cát lăn xuống càng nhanh, thân thể hai người bắt đầu lay động, vách núi cheo leo mà Xích Tiêu cắm vào đá lúc này cũng bắt đầu nứt dần.
Tiếu Kỳ rời khỏi môi Nguyệt Vân Sinh, nhìn vào con ngươi trong suốt, cả hai đều thấy hình ảnh của nhau trong đó.
Xích Tiêu rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng của hai người, cùng lúc bị rứt khỏi đá, cát bụi đồng thời rơi xuống.
Trong nháy mắt, Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh giống như hai con chim gãy cánh, hướng đáy vực mà rơi xuống. Tiếu Kỳ chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào vòng xoáy không điểm dừng, đem hai người họ hoàn toàn nuốt sạch. Bên tai, ngoại trừ tiếng gió gào thét, một tạp âm nào khác cũng không nghe thấy, thế gian lớn đến như vậy, trong nháy mắt mất dần tất cả âm thanh.
Thế nhưng....
Cặp mắt Tiếu Kỳ đen như mực chứa đựa bao tia sáng ôn nhu, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp.
Giờ phút này hắn ôm lấy người trước mặt, giống như hạnh phúc trên thế gian đều bao trọn trong vòng tay.
Gió gào thét, thô bạo mà thổi ầm đến, hai má bị gió tạt đến oai lệ, tất cả những hình ảnh này bắt đầu trở nên dị thường mơ hồ ở trong mắt, rốt cuộc mờ nhạt, không rõ ràng.
Hai người nhanh chóng rơi xuống.
Nguyệt Vân Sinh, y ở Bách Việt qua nhiều năm như vậy thao quang mịt mờ, vẫn luôn giả ngây giả dại, chỉ có thể kéo dài thêm chút hơi tàn, cầu một chút hy vọng được sống.
Y từng cho là, y so với ai cũng đều sợ hãi cái chết, bởi vì y còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, còn có người cần bảo vệ.
Y xưa nay chưa từng nghĩ rằng, có một ngày bản thân lại phải chịu chết.
Có thể đó là vì người bên cạnh.
Trên mặt Tiếu Kỳ hiện ra một nụ cười rực rỡ, ấm áp như triều dương, hết thảy tất cả phảng phất như gặp lại nụ cười của hắn sau khi mất đi tất cả dương quang.
Thực loá mắt làm cho người ta không thể lơ là.
Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ, thất sắc trên mặt cũng mất, hiện ra một vệt cười nhàn nhạt.
Có rất nhiều việc xưa nay không hiểu được, y rốt cuộc đã hiểu.
Nếu như không phải vì Tiếu Kỳ, y chắc chắn sẽ không trở về Bách Việt.
Mà dưới cái nhìn của Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ chưa bao giờ cảm thấy cần phải cường đại để bảo vệ tất cả mọi người, cũng không cần phải đem hết thảy tất cả đè nặng trên vai.
Bởi vậy, người này kiên định đứng bên cạnh hắn, làm bạn của hắn, cùng hắn đi lên.
Như trước đã nói....
Nếu đó là con đường hắn chọn, dù cho là biết rõ có khó khăn thế nào, Nguyệt Vân Sinh cũng sẽ nghĩa vô phản cố cùng hắn tiếp tục đi.
Bên tai bọn họ chỉ còn có tiếng gào thét của gió, tay áo bay bay, bị gió thổi cuốn tung lên.
Không còn nghe thấy gì khác.
Hoàn Chương 48.
Chương này và chương 47 rất tương đồng, lúc edit còn tưởng cầm nhầm QT =)))
Danh sách chương