Thụ rất muốn nói rằng anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi không thích anh. Đã sáu năm rồi, ai mà thèm ngốc như vậy nữa chứ. Tôi chỉ không muốn anh hiểu lầm rằng rõ ràng tôi thích nam mà vẫn có ý dây dưa với em họ anh.
Rất rất nhiều lời biện giải đã đến bên miệng, thế nhưng đều vô lực và thất vọng.
Sự thật là như vậy, hà tất phải nhiều lời.
Thụ nhận mệnh báo một cái địa chỉ rồi quay người lên xe.
Chờ khi thụ lên xe, nam thần mới chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay xoa xoa ấn đường, dù sao cũng hơi ảo não.
Ở trên xe hai người họ rất yên tĩnh, mãi đến tận khi điện thoại của nam thần vang lên. Là thanh âm của Trần tiểu thư, cô hỏi hắn đưa người đến chưa, không có tâm tư gì khác chứ.
Nam thần qua loa trả lời, mãi đến tận khi người bên cạnh như không chịu được mà mở cửa sổ ra một chút.
Nam thần chậm rãi dừng xe ở ven đường, cúp máy rồi hỏi thụ: “Khó chịu lắm hả, nếu không thì vẫn nên đưa cậu đến bệnh viện đi.”
Lúc này thụ quay sang, đôi mắt sáng ngời khí thế, chạm vào mắt nam thần.
Nam thần như ý thức được gì đó, giật mình.
Quả nhiên, thụ mở miệng: “Cho nên không được sao?”
Nam thần có chút luống cuống: “Cái gì?”
Thụ: “Không được thích anh ư, sao lại nói là không đáng?”
Nam thần trầm mặc.
Thụ cười ra tiếng, có điều nụ cười này vô cùng đau khổ: “Tôi cũng có muốn đâu. Đã sáu năm rồi, tại sao anh vẫn muốn xuất hiện trước mặt tôi chứ?” Để cậu không hề phòng bị, để cậu lần nữa rơi vào lưới tình thầm mến.
Nhưng lần này, cậu không muốn.
Thụ: “Rất khó chịu nhỉ, khi phát hiện người từng dây dưa với mình trong quá khứ lại có dính dáng đến em họ mình. Anh yên tâm, tôi còn chưa đến mức đó đâu.”
Cậu nói đến đây, đã thấy trên mặt nam thần có chút không đồng ý, hồi lâu sau hắn mới nói: “Không phải thế.”
Thụ vùi mặt vào hai bàn tay: “Tôi biết mình không thể, năm đó đã biết rồi. Anh muốn đi, vậy mà chưa hề nói với tôi. Buồn cười chính là tôi không có tư cách đi chất vấn anh tại sao chưa bao giờ nói câu nào, bởi vì chúng ta là hai người vốn không có giao tình, tôi hiểu hết mà.”
Vì thế mỗi năm cậu chưa từng trả lời bất cứ câu chúc mừng năm mới nào do nam thần gửi. Đến sau này, thụ trực tiếp xóa bỏ phương thức liên lạc, không muốn tự dằn vặt chính mình nữa.
Nam thần vẫn nói câu nói kia: “Không phải.”
Không phải cái gì chứ, thụ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt long lanh ánh nước. Cậu không tránh không né nhìn thẳng người ấy, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt nam thần.
Ảo não, khó xử, muốn nói lại thôi.
Nhưng rất nhanh, nam thần liền không do dự mà nói ra: “Tôi để ý.”
Ban đầu thụ vẫn chưa nghe rõ, nhưng sau đó lại có chút kinh ngạc, tim đột nhiên đập loạn cả lên.
Nam thần nhìn cậu, bất đắc dĩ cười cười: “Năm đó cũng hơi hơi để ý rồi, nhưng những tâm tình lúc đó không tốt lắm, hoặc chỉ là những thói hư tật xấu của con người mà thôi. Tôi cũng không muốn vì chút xúc cảm này của mình mà làm ra bất cứ chuyện không công bằng gì với cậu, hoặc là đưa ra yêu cầu gì bất công. Lúc tôi còn đang ở trong tình huống rối loạn, tôi không thể bất cẩn đưa ra bất cứ quyết định nào cả.”
Ngón tay thụ ngứa ran, môi cũng tê rần lên. Cậu chưa từng nghĩ tới việc mình có thể được nam thần đáp lại, bởi vì trong cuộc tình đơn phương này, trước nay nam chính chỉ có mình thụ mà thôi.
Sau khi nói ra được câu đầu tiên thì những câu sau của nam thần cũng trôi chảy hẳn: “Huống chi chuyện xuất ngoại đã định ra từ lâu, tôi càng không muốn trêu chọc cậu. Sau đó cậu xóa tôi đi, tôi còn cho rằng tất cả đã chấm dứt ở đó.”
Nói đến đây, nam thần đột nhiên lắc đầu: “Vì thế tôi rất kinh ngạc.” Hắn có chút mê man nhìn thụ: “Rõ ràng đã lâu như vậy, sao cậu…” Còn có thể thích tôi.
Rất rất nhiều lời biện giải đã đến bên miệng, thế nhưng đều vô lực và thất vọng.
Sự thật là như vậy, hà tất phải nhiều lời.
Thụ nhận mệnh báo một cái địa chỉ rồi quay người lên xe.
Chờ khi thụ lên xe, nam thần mới chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay xoa xoa ấn đường, dù sao cũng hơi ảo não.
Ở trên xe hai người họ rất yên tĩnh, mãi đến tận khi điện thoại của nam thần vang lên. Là thanh âm của Trần tiểu thư, cô hỏi hắn đưa người đến chưa, không có tâm tư gì khác chứ.
Nam thần qua loa trả lời, mãi đến tận khi người bên cạnh như không chịu được mà mở cửa sổ ra một chút.
Nam thần chậm rãi dừng xe ở ven đường, cúp máy rồi hỏi thụ: “Khó chịu lắm hả, nếu không thì vẫn nên đưa cậu đến bệnh viện đi.”
Lúc này thụ quay sang, đôi mắt sáng ngời khí thế, chạm vào mắt nam thần.
Nam thần như ý thức được gì đó, giật mình.
Quả nhiên, thụ mở miệng: “Cho nên không được sao?”
Nam thần có chút luống cuống: “Cái gì?”
Thụ: “Không được thích anh ư, sao lại nói là không đáng?”
Nam thần trầm mặc.
Thụ cười ra tiếng, có điều nụ cười này vô cùng đau khổ: “Tôi cũng có muốn đâu. Đã sáu năm rồi, tại sao anh vẫn muốn xuất hiện trước mặt tôi chứ?” Để cậu không hề phòng bị, để cậu lần nữa rơi vào lưới tình thầm mến.
Nhưng lần này, cậu không muốn.
Thụ: “Rất khó chịu nhỉ, khi phát hiện người từng dây dưa với mình trong quá khứ lại có dính dáng đến em họ mình. Anh yên tâm, tôi còn chưa đến mức đó đâu.”
Cậu nói đến đây, đã thấy trên mặt nam thần có chút không đồng ý, hồi lâu sau hắn mới nói: “Không phải thế.”
Thụ vùi mặt vào hai bàn tay: “Tôi biết mình không thể, năm đó đã biết rồi. Anh muốn đi, vậy mà chưa hề nói với tôi. Buồn cười chính là tôi không có tư cách đi chất vấn anh tại sao chưa bao giờ nói câu nào, bởi vì chúng ta là hai người vốn không có giao tình, tôi hiểu hết mà.”
Vì thế mỗi năm cậu chưa từng trả lời bất cứ câu chúc mừng năm mới nào do nam thần gửi. Đến sau này, thụ trực tiếp xóa bỏ phương thức liên lạc, không muốn tự dằn vặt chính mình nữa.
Nam thần vẫn nói câu nói kia: “Không phải.”
Không phải cái gì chứ, thụ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt long lanh ánh nước. Cậu không tránh không né nhìn thẳng người ấy, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt nam thần.
Ảo não, khó xử, muốn nói lại thôi.
Nhưng rất nhanh, nam thần liền không do dự mà nói ra: “Tôi để ý.”
Ban đầu thụ vẫn chưa nghe rõ, nhưng sau đó lại có chút kinh ngạc, tim đột nhiên đập loạn cả lên.
Nam thần nhìn cậu, bất đắc dĩ cười cười: “Năm đó cũng hơi hơi để ý rồi, nhưng những tâm tình lúc đó không tốt lắm, hoặc chỉ là những thói hư tật xấu của con người mà thôi. Tôi cũng không muốn vì chút xúc cảm này của mình mà làm ra bất cứ chuyện không công bằng gì với cậu, hoặc là đưa ra yêu cầu gì bất công. Lúc tôi còn đang ở trong tình huống rối loạn, tôi không thể bất cẩn đưa ra bất cứ quyết định nào cả.”
Ngón tay thụ ngứa ran, môi cũng tê rần lên. Cậu chưa từng nghĩ tới việc mình có thể được nam thần đáp lại, bởi vì trong cuộc tình đơn phương này, trước nay nam chính chỉ có mình thụ mà thôi.
Sau khi nói ra được câu đầu tiên thì những câu sau của nam thần cũng trôi chảy hẳn: “Huống chi chuyện xuất ngoại đã định ra từ lâu, tôi càng không muốn trêu chọc cậu. Sau đó cậu xóa tôi đi, tôi còn cho rằng tất cả đã chấm dứt ở đó.”
Nói đến đây, nam thần đột nhiên lắc đầu: “Vì thế tôi rất kinh ngạc.” Hắn có chút mê man nhìn thụ: “Rõ ràng đã lâu như vậy, sao cậu…” Còn có thể thích tôi.
Danh sách chương