Đó là một quãng thời gian dài dằng dặc, hai người họ không ai nói gì nữa.

Trên hành lang thỉnh thoảng có người say khướt cười vui vẻ đi qua.

Nam thần nói, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.

Ngoài phòng đã không còn thấy bao nhiêu tuyết nữa. Mùa đông này rất dài, không bao lâu sau, học kỳ này sẽ kết thúc.

Nam thần hỏi cậu, nếu như không thích, cậu có vui không? Thụ không ngờ mình lại bị hỏi ngược lại. Cậu chỉ vừa nghĩ, bị người như mình thích, bị mình dùng ánh mắt theo đuổi là một loại quấy nhiễu với người ấy, nên cậu mới có thể hỏi vấn đề như vậy.

Thế nhưng hiện giờ nam thần lại hỏi cậu, nếu như anh ấy không thích, mình sẽ vui vẻ ư.

Thụ nhìn hơi thở mình tỏa ra trong không khí, biến thành sương mù. Cậu lắc đầu một cái: “Em không biết.”

Mắt cậu ươn ướt, lóe lên tia sáng mờ mờ dưới ánh đèn đường.

Cậu nhìn nam thần, cảm giác mình đang hỏi một chuyện ngu ngốc: “Hẳn là không, sẽ khổ sở lắm.”

Nam thần giơ tay chạm vào tóc cậu một cái, thở dài: “Đừng thích tôi, không đáng đâu.”

Vậy cái gì mới gọi là đáng giá, khi khoảng thời gian dài cậu thích người ấy này, vui vẻ, động lòng, áy náy, khổ sở, đều có hết.

Mà hết thảy những tâm tình, những hồi ức này đều vui vẻ cả.

Có khó chịu đi chăng nữa cũng vẫn ngọt.

Cùng lúc đó, cậu nhớ rằng mình đã nhận được câu trả lời. Cậu hỏi, không thích nam thần, liệu nam thần sẽ vui vẻ hơn chứ.

Nam thần nói đúng, đừng thích tôi, không đáng.

Thụ cố gắng há miệng muốn nói gì đó. Cậu muốn nói được, không sao cả, thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.

Cậu muốn nói cảm ơn, cảm ơn vì nam thần đã đồng ý đến giúp đoàn kịch tháo gỡ khó khăn.

Cậu muốn nói thích anh rất đáng giá, em đã nói rồi.

Nhưng cậu chẳng nói được gì hết, tất cả lời nói tuôn ra đến đầu môi đều đã biến thành tiếng nấc nghẹn ngào.

Sau đó nam thần nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vô cùng dịu dàng, nói: “Xin lỗi.”

Thụ chảy nước mắt lắc đầu một cái. Cần gì phải xin lỗi, xưa nay nam thần chưa từng cho cậu hi vọng gì, cũng đã từ chối rồi.

Chỉ là không có bất kỳ lần nào so với lần này để cậu có thể hiểu rõ ràng rằng, giữa hai người họ thật sự không có khả năng.

Bờ ngực của nam thần rất ấm áp, khí tức đẹp đẽ. Cậu nghe thấy nam thần thở dài nói: “Không ngờ đến cuối cùng tôi vẫn trở thành loại người mà tôi không hy vọng trở thành nhất.”

Thụ lắc đầu một cái, hu hu khóc nói không phải, anh là tốt nhất. Nhưng cậu không nói ra được, chỉ biết khóc nức nở và ôm chặt lấy eo nam thần, ôm lấy thân thể ấy. Ôm thật chặt.

Đây là cái ôm duy nhất của cậu. Trên sân khấu chưa từng có được, sau khi bị cự tuyệt, rốt cuộc cậu cũng đã có.

Thời tiết dần dần ấm hơn, vở kịch của họ đạt được giải thưởng không nhỏ. Thụ được chia không ít tiền thưởng, sinh hoạt cũng dần dần trở nên tốt hơn.

Bạn bè nam thần cũng tới tìm cậu, dạy cậu xin học bổng thế nào, còn giới thiệu cho cậu một công việc gia giáo.

Những thứ này đều do bạn bè giúp một tay, lại nói rằng những chuyện này đều là nam thần trước khi đi nhờ y làm. Vốn nam thần không cho cậu ta nói, nhưng cậu ta trước nay không phải là người chịu nghe người khác sai bảo.

Nam thần muốn ra đi, trước khi vào năm tư, muốn ra nước ngoài.

Thụ nghĩ, nam thần là đi tìm hội trưởng nhỉ.

Cậu nỗ lực muốn tự nói với mình, không sao cả, như vậy thật ra cũng coi như là một kết cục tốt đẹp.

Giống như trong chuyện cổ tích, vai chính đều sẽ ở bên nhau.

Mặc dù tự nhủ mình như thế, nhưng trong lòng thụ vẫn không nguôi đau xót.

Ngày nam thần ra đi, người bạn hỏi cậu có muốn đi tiễn không.

Thụ không trả lời. Cậu chỉ ngồi trên sân thượng của trường, đếm những chiếc máy bay bay qua. Từng chiếc lướt qua để lại một vệt khói trắng, không biết cái nào đang chở người cậu yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện