Thụ vừa hoảng hốt vừa thất vọng, nhưng hôm sau cậu vẫn lại tìm tới. Chỉ là lần này cậu không hóa trang tương tự như hội trưởng giống hôm qua nữa.

Cậu nghĩ rồi, hội trưởng là người nam thần thích. Cậu còn cố ý bắt chước, hành động này sẽ khiến người ta vô cùng không thoải mái.

Bị nói cho cũng đáng.

Nam thần muốn uống rượu, thụ an vị ngồi nhìn bên cạnh.

Cũng không biết có phải vì biết được tâm tư của cậu không mà nam thần chẳng hề dịu dàng giống như lúc trước nữa. Hắn gần như lạnh nhạt, cũng chẳng thèm liếc thụ lấy một câu, giống như thụ là một người xa lạ. Thậm chí ngay cả một ánh mắt hắn cũng chẳng muốn bố thí.

Thụ không có nhiều tiền, mỗi lần đi tìm nam thần đều tranh thủ lúc tan làm vội vã chạy tới. Cậu ngồi ở quầy bar gọi một ly bia rồi ngồi đó uống từng ngụm nhỏ.

Cậu sợ mình tới đây mà không tiêu tiền sẽ bị đuổi ra ngoài. Nhưng cho dù là chút tiền ấy đi nữa thì cũng lấy từ tiền cơm của cậu.

Bia quá khó uống, rất đắng, uống xong đầu lưỡi tê tê rất khó chịu.

Lần sau tới trong túi của thụ có giấu hai viên kẹo sữa, lúc uống bia ngậm trong miệng sẽ không còn khó chịu nữa.

Anh giai bartender nhìn cậu ăn kẹo liền nhấc cằm cậu lên rồi ngửi ngửi khóe miệng: “Sao nhóc ngọt thế, Cố Lam Sinh tìm đâu ra một nhóc đáng yêu thế nhỉ.”

Vừa nghe đến tên nam thần, trên mặt thụ liền lóe lên chút tổn thương.

Kỳ thật vẻ ngoài thụ không tệ, vẫn luôn có người muốn tiếp cận, thế nhưng có chàng bartender che chở nên cũng không có chuyện gì.

Thụ rất cảm kích anh trai bartender, lần sau gặp cậu đưa cho anh ta một viên kẹo sữa, vậy mà lại làm cho anh ta bật cười.

Chờ lúc nam thần đến quán bar uống rượu, anh trai kia liền cố ý cầm viên kẹo lắc lắc trước mặt nam thần: “Chú xem đi nè ~ Đây là bé đáng yêu Hứa Hạ đưa cho anh đấy.”

Nam thần uống rượu rồi nhìn viên kẹo một cái: “Vậy thì sao.”

Anh trai chậc chậc chậc: “Ây dô, anh chăm sóc cậu ấy còn không phải vì chú nhờ à, theo lý thuyết kẹo này nên cho chú mới đúng.”

Nam thần cụp mắt, không nói gì

Nam thần cũng không muốn để thụ biết đến sự chăm sóc của mình dành cho cậu.

Nếu không thích thì cũng không cần để thụ biết, có lúc không trao ra hy vọng mới không để người bị thương.

Anh trai nhìn vẻ mặt của nam thần, hừ một tiếng rồi nhét kẹo vào miệng mút hai cái: “Anh đã nói nhiều với chú rồi, biết rõ cậu ta ở đây cứ như một con thỏ trắng nhỏ, chú lại còn uống rượu muộn hơn. Lỡ như một ngày nào đó anh không trông coi được, cậu ta bị sói tha đi thì phải làm thế nào bây giờ.”

Nam thần siết chặt ly rượu, trên mặt lại bộc lộ sự vô tình hiếm hoi: “Em uống rượu là chuyện của em, cậu ta muốn uống cùng lại là chuyện của cậu ta. Em không thể vì cậu ta mà thay đổi sinh hoạt của mình được. Chung quy lại con người ta luôn phải phụ trách cho hành vi của mình, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì cũng là vì cậu ta không nghe lời.”

Anh trai bartender nhăn nhăn mũi: “Chú cứ mạnh miệng đi, nếu như bé đáng yêu thật sự xảy ra chuyện, anh xem chú còn có thể bình tĩnh thế này được không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện