Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ một chút liền hiểu rõ nỗi băn khoăn của hắn.

Nơi phong nguyệt Tần lâu Sở quán, vốn là nơi hỗn tạp hội tụ đủ tam giáo cửu lưu (tam giáo cửu lưu: đủ các thành phần trong xã hội), cũng có nhiều quan to và các nhân vật nổi tiếng ra ra vào vào, chính là nơi khó có thể giữ bí mật nhất.

Hương liệu kia hoàng đế chỉ biết một mà không biết hai, tuy rằng có thể thôi tình trợ hứng, nhưng thông thường chỉ cần cho một ít, y lại nhất thời hứng thú mà cho rất nhiều, khi Chu Hi cảm thấy không đúng thì đã thật sự chìm sâu, tuy rằng hắn thường xuyên qua lại những nơi thanh lâu như vầy, nhưng hơn phân nửa cũng chỉ là xã giao mà thôi, cũng không làm mấy chuyện phong nguyệt, những hoa khôi nương tử đều hiểu rõ tính tình hắn, gặp được hắn đều phụng dưỡng theo quy củ, sẽ không dán tới thân mật.

Suy nghĩ một lát mới nhớ tới cái hương liệu kia.

Nhiếp Huyễn đốt quá nhiều hương liệu, đã sớm vượt qua phân lượng trợ hứng, Chu Hi chỉ cảm thấy hô hấp nặng nề, tay chân như nhũn ra, toàn thân nóng đến không xong, tình trạng thế này, cho dù hoàng đế muốn là gì thì cũng trốn không được, còn sót lại một chút tỉnh táo cố gắng không nổi giận, chỉ nghĩ tới hôm nay cùng hoàng đế đến nơi này, không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy, nếu thật sự còn ở ngay đây điên loan đảo phượng với hoàng đế, còn không biết sẽ bị đồn nói tới thế nào nữa.

Nhiếp Huyễn còn niết niết lên mặt hắn, dày vò làn da non mịn đến nóng cháy lên, lại ngoài ý muốn càng thêm trơn mềm.

Nhịn không được cười lên một tiếng, nói: "Sao ngay cả da mặt cũng mỏng như thế?"

Rồi lại thở dài: "Nhìn xem, lần nào cũng là như vậy, có chuyện muốn nhờ liền nhỏ giọng mềm mại, không có chuyện thì lời nói sắc sảo, thần sắc nghiêm nghị, thậm chí còn dám động thủ với trẫm... Đều là ngươi, Chu Bá Dương."

Chu Hi gắt gao mím môi, như đang nhẫn nhịn chuyện gì không chịu mở lời.

Nhiếp Huyễn thản nhiên đánh giá hắn.

Thừa tướng của y quả thật rất đẹp, đây là việc mà Nhiếp Huyễn đã biết rõ.

Đệ tử đại thế gia rất ít có ai là không đẹp, bọn họ có quyền kết hôn với những nử tữ dung nhan xuất chúng, nam hài lại thường giống mẫu thân, sau khi sinh nhi tử thế hệ thứ hai, bao giờ cũng vô cùng xinh đẹp.

Trãi qua mấy đời, cho dù là đích hay là thứ là nam hay là nữ, bộ dạng cũng đều rất xuất chúng.

Chu Dục cũng rất đẹp.

Nhưng có lẽ không phải là ảo giác của Nhiếp Huyễn, dáng vẻ của Chu Dục và Chu Hi không xem là giống nhau, dựa vào hình dáng mi mục có thể nhận ra là huynh đệ, nhưng nhìn không ra được là huynh đệ cùng chung phụ mẫu, khí chất lại càng cách biệt trời đất.

Y không biết được Chu Hi mười tám tuổi sẽ là bộ dáng thế nào, nhưng khẳng định không giống như là Chu Dục bây giờ.

Nhiếp Huyễn thích nam nhân vừa đẹp lại vừa xuất sắc, nhưng cũng không gắn chặt với một loại hình nào, Ôn Tử Nhiên thanh tú trắng nõn, Dung Hàm Chi lại gần như là khắc bạc diễm lệ, Nhiếp Kỳ phong lưu đến rung động lòng người, y đều vô cùng thích.

Nét đẹp của Chu Hi lại không giống với bọn họ, ngũ quan không một cái gì là không đẹp, không thể nói là phi thường xuất chúng, riêng đôi mắt chính là một đôi mắt phượng vô cùng sáng rõ, tổ hợp lại cùng với nhau trở thành một dáng vẻ cực kỳ đoan chính, thế nhưng càng nhìn kỹ càng cảm thấy thanh lãnh, một loại thanh lãnh không toát ra từ ngũ quan, mà chính là tử khí chất bản thân Chu Hi.

Một người thanh lãnh như vậy, hiện giờ lại vì tình dục mà nhiễm lên một tầng ửng đỏ, Nhiếp Huyễn chăm chú quan sát hắn, nét thanh lãnh đã bị tình dục bức bách đến tràn ngập nguy cơ, khó có thể duy trì, còn khiến lòng người rung động.

Có chút hối hận, lần đầu tiên ăn thừa tướng, bởi vì dỗi mà không dùng tới cao chi trộn lẫn tình dược kia.

Nhiếp Huyễn cúi xuống, liếm nhẹ lên vành tai Chu Hi, vành tai vốn đã nóng, còn nóng hơn cả độ ấm của miệng lưỡi, ngậm vào trong miệng, một mảnh nóng bỏng, khiến người hận không thể nuốt trọn vào.

Vì kích thích này mà Chu Hi rốt cuộc cũng không chịu nổi, rên lên một tiếng, chất giọng xưa nay thanh nhã trở nên ngọt ngảo rất nhiều, rung động lòng người.

Trong phòng vẫn hãy còn sót lại hương khí ngọt ấm, Nhiếp Huyễn cũng bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng lên, nóng đến gần như choáng váng.

Nâng tay kéo mở cổ áo chính mình ra.

Chu Hi lại vươn tay nắm lấy tay y. Suốt cả ngày nay thừa tướng của y không biết đã hất tay y ra bao nhiêu là lần, hiện giờ lại chủ động nắm tới, trong lòng bàn tay cũng nóng bỏng không kém, không còn lạnh lẽo đến đau lòng như sáng nay.

Nhiếp Huyễn giật mình, nắm lại tay hắn.

Tiếng thở dốc của Chu Hi càng trở nên dồn dập, kéo tay hoàng đế tới, áp lên gương mặt nóng cháy của mình, giọng nói hỗn độn: "Xin ngươi... Ta đều nghe theo ngươi, chỉ cần đừng ở chỗ này."

Nhiếp Huyễn một hơi nghẹn ngang ngực, liếm liếm môi, một phen kéo thừa tướng của y lên khỏi giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện