Thích Tích mở bức thư trắng tinh ra, không biết Lục Bắc Nghiêu có phát hiện góc giấy này đã ố vàng rồi hay không.

Trên thư nói, Bắc Nghiêu, em cực kỳ nhớ anh.

Ở Anh nửa năm rồi mà em vẫn chưa thích ứng được với ẩm thực nơi đây, quán cơm Tàu rất đắt, em càng nhớ nhà hơn. Bắc Nghiêu, em rất nhớ món mì hoành thánh ở cửa tiệm Đại Đông, cũng rất nhớ quãng thời gian dậy sớm xếp hàng cùng anh.

Công việc của anh thế nào rồi? Sếp Lưu tính tình nóng nảy ấy còn nhằm vào anh nữa không? Chung đụng với đồng nghiệp tốt không? Có đồng nghiệp nam hay nữ nào đẹp không? Nếu anh dám có nửa điểm không chính đáng, em lập tức mua vé máy bay quay về đánh anh một trận. Nhưng, nhớ tới em thì được.



Mồng 5 tháng sau em được về rồi, vé máy bay cũng đã đặt, ba giờ hai mươi phút chiều tới nơi, anh nhớ đi đón em đấy.

Thích Tích nhìn hàng chữ kia, nhịn không được hơi cay mũi.

Anh biết phải giải thích thế nào về phong thư này đây?

Lục Bắc Nghiêu tất nhiên còn hoang mang hơn anh, hắn rút thư về, cẩn thận bỏ vào hộp, “Sau khi bị tai nạn, có rất nhiều chuyện tôi nghĩ không hiểu. Rõ ràng tôi không biết cậu, nhưng cả căn phòng này đều là dấu vết chung sống của cả hai, tôi nhớ người tôi yêu tên Thích Kha, nhưng tới bây giờ tôi cũng không liên lạc được cho em ấy, điện thoại không gọi được, viết thư cũng không hồi âm, tôi hỏi người xung quanh, họ cũng không quen ai tên Thích Kha, hôm nay Chu Lực lại bảo không sai, có phải tôi nhớ nhầm không?”

“Anh nhớ…” Thích Tích suýt nữa đã thốt ra thành lời.

“Cậu quen em ấy sao?” Lục Bắc Nghiêu chân thành hỏi, hắn cảm thấy Thích Tích và Thích Kha nhất định có liên quan.

Thích Tích không biết làm sao, anh thở phào một hơi, cam chịu số phận nói: “Quen.”

Trong lòng anh ngũ vị tạp trần (chua cay mặn đắng ngọt), hỏi lại: “Lục Bắc Nghiêu, Thích Kha trong trí nhớ của anh có dáng vẻ ra sao?”

“Trông rất đẹp, thực sự rất đẹp.” Thích Kha trong trí nhớ của Lục Bắc Nghiêu rất mơ hồ, không thấy rõ mặt, hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào. Kỳ thật nhiều khi Lục Bắc Nghiêu nhớ tới Thích Kha, luôn không tự chủ được mà thay mặt của Thích Tích vào.

Điều này làm cho hắn càng thêm hoang mang, quan hệ giữa hắn và Thích Tích đến cùng là thế nào?

Thời gian chung sống với nhau, Lục Bắc Nghiêu không chỉ một lần sinh ra dục vọng với Thích Tích, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất khó hiểu.

Thích Tích không dám nói thêm, trả thư lại cho Lục Bắc Nghiêu, vội chạy ra khỏi nhà, tựa trên hành lang gọi điện thoại.

“Bác sĩ Tề, chú bận không?”

Tề Chung Lỗi là bác sĩ trưởng của Lục Bắc Nghiêu, ông vừa mới họp xong, đang quay về văn phòng: “Ngài Thích à? Có chuyện gì cậu nói đi.”

“Bác sĩ Tề, một tháng rồi, Lục Bắc Nghiêu không tốt lên chút nào, ký ức hỗn loạn, càng nhớ lại thì càng đau đầu.” Thích Tích trượt dài trên tường, anh rất chán nản nói: “Anh ấy mãi không nhớ ra cháu.”

Tề Chung lỗi suy nghĩ một lát, nói: “Tình huống như cậu ta, xác thực là kéo dài hơi lâu, theo lý mỗi ngày cậu tiếp xúc với cậu ta thì đáng lẽ cậu ta phải nhớ ra rồi chứ.”

Ông còn nói, “Nhưng trước mắt thì không có cách gì giải quyết được vấn đề này, tôi đề nghị cậu không trực tiếp nói ra chân tướng, lỡ như ký ức cậu rót vào xảy ra xung đột với ký ức cậu ta tự mình dựng lên, có thể sẽ làm cậu ta hỗn loạn hơn, đầu của cậu ta sẽ rất đau, bây giờ di chứng sau tai nạn có hệ quả gì chúng tôi còn chưa rõ.”

Đầu bên kia không có hồi âm, có lẽ Thích Tích đang khóc.

Tề Chung Lỗi nhớ tới ngày hôm đó Thích Tích xông vào trung tâm, chạy theo Lục Bắc Nghiêu nằm trên xe đẩy, vẻ mặt ngập tràn nước mắt gọi bác sĩ.

Trên người Thích Tích cũng có vết thương, nhưng anh vẫn ngoan cường ngồi chờ trước phòng phẫu thuật, đợi đến khi phẫu thuật kết thúc mới thả lòng cho y tá băng bó.

Sau khi giải phẫu xong, Lục Bắc Nghiêu vẫn mãi không tỉnh, trên người nóng như lửa, Thích Tích cứ canh giữ bên cạnh hắn, lâu lâu lại dùng khăn lau hạ nhiệt độ, Lục Bắc Nghiêu sốt suốt ba ngày, Thích Tích cũng khóc hết ba ngày, cha mẹ Lục Bắc Nghiêu phải tới khuyên Thích Tích nên đi ăn chút cơm.

Thích Tích không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Lục Bắc Nghiêu, nói với mẹ của hắn, “Mẹ à, nếu anh ấy không tỉnh lại, con cũng không sống nổi nữa.”

Cả hai ôm chầm lấy nhau nghẹn ngào mà khóc.

Tề Chung Lỗi trước đây chưa từng tiếp xúc với đồng tính luyến ái, vì thế khi nghe đám y tá xì xào bàn tán rằng người bị tai nạn là đồng tính, bạn trai và mẹ của hắn đang chăm sóc hắn, cũng không nhịn nổi tò mò đi thăm một phen.

Ông vốn tưởng người trẻ tuổi bây giờ cởi mở thì cha mẹ vẫn sẽ có kiêng dè, nhưng cha mẹ Lục Bắc Nghiêu không để ý tới vấn đề tính hướng của con trai chút nào, chẳng chờ người ta hỏi, mẹ Lục đã đắc ý giới thiệu Thích Tích, nói rằng đây là người yêu của con trai tôi, vừa hiếu thuận lại vừa săn sóc, cực kỳ tốt.

Thích Tích lớn lên đẹp đẽ, ngũ quan tinh xảo, giống như mấy ngôi sao nam đang phổ biến hiện nay, anh trực giường mới một tháng mà bệnh viện đã thành nơi “ngắm trai mỗi sáng”, mấy cô y tá luôn lén nhìn anh qua cửa kính.

Thích Tích chưa bao giờ lo lắng về quan hệ của mình và Lục Bắc Nghiêu, bị người khác chỉ trỏ cũng không thèm để ý, luôn trưng mặt lạnh ra với người khác, chỉ lộ ra vẻ tươi cười với Lục Bắc Nghiêu và cha mẹ hắn.

Nguyên nhân bởi thế, Tề Chung Lỗi khắc sâu ấn tượng với anh.

Sau đó Lục Bắc Nghiêu mãi mới tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào những người đang trố mắt một hồi, giọng khàn khàn: “Cha, mẹ.”

Khoảnh khắc nhìn thấy Thích Tích, đầu Lục Bắc Nghiêu đau như muốn nứt, hình ảnh tai nạn ở trong đầu nổ ầm ầm, hắn day huyệt thái dương hỏi: “Cậu là ai?”

Mẹ Lục lắp bắp kinh hãi, “Nghiêu Nghiêu con nói gì vậy? Đó là Thích Tích đấy!”

Thích Tích!

Thần kinh hắn như bị buộc vào một chỗ, đau đến cả lục phủ ngũ tạng, hai chữ Thích Tích như chốt mở sự đau đớn của hắn, thực sự đau muốn ngất.

“Đừng, đừng nhắc đến cái tên đó.”

Cha mẹ Lục lập tức im lặng, nhìn Thích Tích không biết làm sao.

“Lục Bắc Nghiêu…” Thích Tích giật mình đứng tại chỗ, thân thể căng cứng, hoảng hốt nửa ngày mới nhấn chuông ở đầu giường, rồi lui về phía cửa, rời khỏi tầm mắt của Lục Bắc Nghiêu.

Tề Chung Lỗi nhìn báo cáo cáo của Lục Bắc Nghiêu xong thì cho hắn làm một bài kiểm tra trí nhớ.

Chờ có kết quả rồi, Thích Tích và cha Lục tới văn phòng của Tề Chung Lỗi để thảo luận về bệnh tình.

Tề Chung Lỗi cầm kết quả xét nghiệm nói: “Cậu ta không mất trí nhớ, tai nạn khiến não bộ của cậu ta bị thương, nhưng thân phận, hoàn cảnh, công việc, thông qua kiểm tra thì cậu ta không hề quên những thứ đó.”

Thích Tích sốt ruột hỏi: “Nhưng anh ấy quên mất cháu.”

Tề Chung Lỗi bảo anh trấn tĩnh lại, “Vừa nãy kiểm tra cậu cũng thấy đấy, cậu ta nhớ mình là ai, cha mẹ mình thế nào, thậm chí bản thân học cái gì, đại học nào, tính toán cũng không có vấn đề, có thể thấy được, sinh hoạt bình thường của cậu ta không bị ảnh hưởng, chỉ cần chăm sóc hồi phục thân thể là được, về phần tình huống của cậu, tôi cũng xác nhận với cậu ta rồi, ngài Thích à, thật không may, phần quan trọng nhất trong trí nhớ của cậu ta, cụ thể là về cậu, đã xuất hiện hiện sai sót.”

“Có ý gì?” Thích Tích mờ mịt hỏi.

“Cậu ta vẫn giữ nguyên những ký ức liên quan đến cậu, nhưng hình như đã đổi sang người khác.” Tề Chung Lỗi hơi không đành lòng mà giải thích: “Tựa như khái niệm hoán đổi, cậu ta nhớ tất cả những gì từng làm với cậu, từ địa điểm cho tới sự kiện quan trọng, có điều, người ở cạnh cậu ta lại không phải cậu.”

“Đó là ai?”

“Tôi không biết, cậu ta không nói rõ, nhưng đang cố nhớ lại, hẳn là có một người như vậy.” Tề Chung Lỗi suy nghĩ mãi, cuối cùng mới uyển chuyển hỏi: “Tai nạn xe là ngoài ý muốn à?”

Thích Tích chôn mặt trong bàn tay, cong lưng đau khổ nói: “Đúng, hoàn toàn ngoài ý muốn, chiếc xe phía trước vì đường trơn nên trực tiếp lật nghiêng lên xe bọn cháu, vốn dĩ là cháu bị thương, nhưng anh ấy nhào về phía cháu chặn lại hết.”

Khó trách toàn bộ vết thương của Lục Bắc Nghiêu đều ở phía sau lưng.

Tề Chung Lỗi vốn ôm một bụng phỏng đoán nháy mắt mất hết ý nghĩa, ông tính hỏi anh: Người kia có phải rất quan trọng với hắn không? Hiện tại xem ra, vấn đề này hoàn toàn là suy nghĩ từ một phía của ông.

Ông thay đổi vấn đề: “Vậy gần đây hai người có nhắc tới ai rất nhiều không? Có thể vì cái tên này xuất hiện nhiều nên trí nhớ của cậu ta mới xảy ra lỗi.”

Thích Tích không đáp lời, Tề Chung Lỗi để anh nghĩ thật kỹ, “Trong y học gọi là hiện tượng phóng điện tạm thời ở vỏ não, đơn giản mà nói, não chúng ta có một bộ nhớ đệm, khi ta xảy ra vấn đề thì ký ức sẽ được chuyển vào bộ nhớ đệm. Nhưng lúc ngài Lục bị tai nạn thì đầu bị va chạm, lịch sử của bộ nhớ đệm bị chậm lại, xóa mất cậu trong ký ức, không phải cậu ta không nhớ cậu, chỉ là cậu bị thay thế mất rồi.”

Thích Tích vất vả lắm mới hiểu Tề Chung Lỗi đang nói cái gì, cha Lục vỗ vỗ bờ vai Thích Tích: “Rồi sẽ tốt thôi, Tiểu Tích, Bắc Nghiêu và con yêu nhau sâu đậm như thế, mọi thứ rồi sẽ ổn mà.”

Tề Chung Lỗi nhẹ gật đầu, cũng nhắc nhở anh tạm thời đừng đi thay đổi trí nhớ của Lục Bắc Nghiêu, tránh ảnh hưởng thân thể hắn khôi phục.

Lúc Thích Tích rời khỏi văn phòng của bác sĩ trưởng cũng không tới chỗ Lục Bắc Nghiêu, anh về nhà một chuyến, tắm rửa thay quần áo xong thì dọn hết đồ dùng của Lục Bắc Nghiêu vào túi rồi mang tới bệnh viện.

Lục Bắc Nghiêu thoạt nhìn tùy tiện, nhưng thật ra ưa sạch sẽ, Thích Tích biết hắn chắc chắn không quen dùng đồ trong bệnh viện.

Vừa đi tới cửa đã nghe Lục Bắc nghiêu khàn khàn nói với mẹ Lục: “Bạn trai con tên Thích Kha, không phải tốt nghiệp đại học xong con đã đưa em ấy tới cho cha mẹ gặp rồi sao? Không phải hai người đã tiếp nhận và rất thích em ấy, coi em ấy như con ruột sao?”

“Con học với em ấy từ cấp ba đến giờ, hơn mười năm rồi, con sao có thể nhận lầm người. Em ấy đi Anh, em ấy đi học nghiên cứu sinh rồi, mới một năm mà cha mẹ đã quên? Lần trước em ấy về thăm còn mua cho hai người một đống quà mà.”

Lục Bắc Nghiêu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Người con yêu nhất cuộc đời này, sao con có thể quên được?”

Mẹ Lục nhịn không được mà giải thích, “Mẹ biết chứ trời, nhưng người ấy không phải Thích Kha, đó là…”

“Đó là Thích Kha.” Thích Tích đứng trước cửa phòng bệnh, xách theo hai bao đồ của Lục Bắc Nghiêu, anh khẽ trách mẹ Lục sao lại suýt nói ra.

“Anh nói đúng, đó là Thích Kha.”

Lục Bắc Nghiêu nhìn anh, mắt Thích Tích sưng đỏ, quầng mắt thâm đen, trên mặt không có chút sức sống, Lục Bắc Nghiêu trông mà đau lòng đến khó hiểu.

Hắn hỏi: “Vậy cậu là ai?”

“Em?” Thích Tích buông túi trong tay, ngồi xuống bên giường Lục Bắc Nghiêu, thản nhiên bỏ ống hút vào cốc nước của hắn, rồi đưa tới bên miệng Lục Bắc Nghiêu, đáp lại: “Em là bạn cùng phòng của anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện