Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi, Dương Ý ba người tiễn Mễ Kỳ Diệu và Trầm Thiên Tinh, tiện thể tiễn luôn Tề Mi đi trốn. Trước khi khởi hành, Hàn Nhạn Khởi lôi kéo Mễ Kỳ Diệu hỏi nhỏ: “Kỳ Diệu nương, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời ta.”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Hửm, chúng ta còn ngại cái gì!”
Hàn Nhạn Khởi nhìn bọn Minh Thịnh Lan không chú ý đến bên này, vội nói: “Ngươi có xem chân Trình công tử chưa?”
Mễ Kỳ Diệu kỳ quái hỏi: “Ngươi muốn biết cái này làm gì?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta… ta tò mò, lúc đầu ta định tự mình đi xem nhưng hắn đã là người của ngươi, vợ bằng hữu thì không thể chọc, nhưng ta thật sự rất tò mò, không bằng ngươi kể ta nghe một chút đi.”
Mễ Kỳ Diệu nhất thời nghẹn họng, hồi lâu mới nói: “Này… Ta cũng không biết nói thế nào, ta đâu có thích ba tấc kim liên kia…”
“Đó không phải là ba tấc kim liên.” Hàn Nhạn Khởi sửa lời: “Hơn nữa, ngươi không thích ba tấc kim liên nhưng lại thích uống rượu, đúng không?”
Mễ Kỳ Diệu mặt hơi hồng lên, độ hương kia có tác dụng khác, Mễ Kỳ Diệu cũng sẽ không cảm thấy hứng thú nhưng cố tình lại làm cho mùi rượu trở nên tinh mỹ, sao có thể không khiến con sâu rượu này động tâm chứ. Nói hắn không đánh chủ ý lên độ hương, Hàn Nhạn Khởi tuyệt đối không tin.
Mễ Kỳ Diệu bị vạch trần, ngượng ngùng nói: “Đúng là vậy… Bất quá rượu uống rất ngon, trước kia ta còn có chút nghi ngờ, chính là Thiên Tinh bắt lấy ta, mắng ta biến thái, vừa đánh vừa mắng.”
Hàn Nhạn Khởi không nhịn được cười: “Tương truyền rượu chứa độ hương có trăm vị, ngươi cố gắng thử xem. Ừm… Hai chân Trầm công tử có phải rất trắng, gọn gàng, thành tú, mềm mại, khi động tình ngón chân sẽ cuộn lại, lòng bàn chân nóng bỏng như lửa…”
Hàn Nhạn Khởi còn chưa nói xong đã bị Mễ Kỳ Diệu bóp cổ, dùng sức lắc lắc: “Làm sao ngươi biết??? Ngươi nhìn lén đúng không?!”
“Khụ khụ… Khụ…” Hàn Nhạn Khởi bị bóp đến không thở nổi, Mễ Kỳ Diệu là người luyện võ lực tay rất lớn, Minh Thịnh Lan thấy không đúng, lập tức bước sang giật Mễ Kỳ Diệu ra.
Hàn Nhạn Khởi lôi kéo Mễ Kỳ Diệu: “Ngươi điên à, ta chỉ là biết thế thôi. Nếu đã xem qua ta hỏi ngươi làm gì!”
Mễ Kỳ Diệu ngượng ngùng: “Như vậy à, ta không biết, ta nhất thời kích động.”
Hàn Nhạn Khởi cũng không thèm để ý gật đầu: “Nhưng không biết rượu kia có hương vị thế nào…”
Mễ Kỳ Diệu quả quyết nói: “Đừng có mà ước mơ!”
Hàn Nhạn Khởi bất đắc dĩ: “Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không đồng ý, ta chỉ muốn biết ngươi say trong bao lâu…”
Tề Mi nhìn xung quanh, không kiên nhẫn nói: “Được rồi chưa? Các ngươi có đi hay không vậy?”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Tề đại tỷ nếu sốt ruột thì đi trước đi.”
Tề Mi hừ một tiếng: “Ta chỉ là muốn nói chuyện riêng với trym nhạn thôi.”
Nàng đi tới nhìn Hàn Nhạn Khởi, cười tủm tỉm: “Tiểu tử, tuy rằng ngươi nói chuyện không xuôi tai nhưng cũng coi như hợp khẩu vị của bà cô ta đây, chờ con ta đến ngươi nhớ chăm sóc nó nha.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Chăm sóc thế nào?”
Tề Mi nói: “Tóm lại ngươi ngàn vạn lần đừng hạ thủ với con ta, con ta da mặt mỏng…”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Da mặt mỏng?”
Mễ Kỳ Diệu cũng cười: “Tề đại tỷ lo lắng cho con trai nhưng lại không chịu nói thật, trym nhạn, để ta nói ngươi biết, ngươi đừng động đến Tề Phong công tử kia, không phải vì hắn da mặt mỏng mà là cẩn thận bị hắn giết chết.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Giết?”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Đúng, vị Tề Phong công tử này thủ đoạn không phải tàn nhẫn tầm thường, tuy là người chính phái nhưng bản lĩnh tra tấn người khác có thể so sánh với người trong tà giáo, thậm chí còn cao hơn.”
Hàn Nhạn Khởi lẩm bẩm: “Vậy không biết ta với hắn ai lợi hại hơn…”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Võ công?”
Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm: “Quất người.”
Mễ Kỳ Diệu khó hiểu, đang muốn hỏi tiếp thì bị Minh Thịnh Lan ngăn cản: “Được rồi, các ngươi có đi không đây?”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Các ngươi một người hai người cứ đuổi ta là sao? Được thôi, uống thêm một chén, chúng ta lập tức đi.”
Mễ Kỳ Diệu rót đầy chén rượu, mọi người đều cầm lên uống cạn nói tiếng bảo trọng, Mễ Kỳ Diệu cùng Trầm Thiên Tinh hướng đến Kim Lăng huyện. Tề Mi thở dài: “Ta cũng nên đi, Minh bộ đầu, ngươi ngàn vạn lần đừng quên chuyện đã hứa với ta, ta tiêu dao trong khoảng thời gian này đều dựa vào ngươi đó.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi không trộm đồ linh tinh nữa, ta nghĩ không thành vấn đề.”
Tề Mi nói: “Hẳn là… Nhịn được. Còn có trym nhạn, ta… Ta có chút tiếc nuối.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Tiếc nuối cái gì?”
Tề Mi nói: “Trước khi từ biệt, ta thế nhưng không thể đánh ngươi một lần, báo thù rửa hận.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Chúng ta có thù gì đâu?”
Tề Mi sáp lại gần, nhéo má hắn: “Sao lại không có? Bà cô chính là bị ngươi sàm sỡ.”
Hàn Nhạn Khởi nhỏ giọng: “Cũng chỉ có chọt mấy cái…”
“Vậy còn chưa đủ?!” Tề Mi trợn mắt nói: “Bà cô ta đây là phụ nhân đã có chồng bị ngươi chọt mấy cái, trong sạch cũng bị hủy rồi!”
Hàn Nhạn Khởi thân là bậc thầy giường kỹ, lại sinh ra ở tần lâu sở quán, đối với khái niệm trinh tiết đều bị giới hạn trên sách vở, không có nhận thức rõ ràng, càng không biết nữ nhân không còn trinh tiết sẽ có kết cục gì, lúc này mới hồ đồ hỏi: “Kia, thì như thế nào?”
May mà Tề Mi kỳ thật chẳng phải người cổ hủ, cười hì hì nói: “Cho nên… Không bằng chúng ta kết bái tỷ đệ đi.”
Hàn Nhạn Khởi trừng mắt: “Hai chuyện này có liên quan gì sao?”
Tề Mi khí thế hùng hồn: “Đương nhiên là có, nếu ngươi là đệ đệ ta, như vậy chuyện trước kia có thể xóa bỏ, coi như tỷ đệ đùa giỡn không tính là bị hủy trong sạch, hơn nữa ta sẽ không bị trượng phu ly hôn.”
Hàn Nhạn Khởi cắn môi khó xử: “Nhưng mà…”
Tề Mi nói: “Sao? Ngươi không chịu? Chẳng lẽ chê ta không xứng?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Cũng không phải…”
Tề Mi nói: “Vậy thì tại sao, ngươi mau nói coi. Còn băn khoăn gì nữa?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta nói nhưng ngươi không được tức giận.”
Tề Mi nói: “Ta không tức giận.”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Tốt, ta nghĩ là ngươi đã hơn ba mươi cho dù chúng ta kết bái, phải nên là mẹ con… ” Càng nói thanh âm hắn càng nhỏ, mãi đến không còn tiếng.
Tề Mi tức sôi máu, trừng mắt nhìn Hàn Nhạn Khởi giống như muốn cắn chết hắn.
Hàn Nhạn Khởi nhỏ giọng: “Ngươi nói không tức giận mà.”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Ta thấy cũng đúng, không bằng các ngươi kết nghĩa mẹ con đi ha… Ấy không được, nếu thật là mẹ con, ta đây chẳng phải kêu Tề đại tỷ là dì Tề sao?”
Tề Mi ôm mặt hồi lâu, mới hơi bình tĩnh nói: “… Vẫn là tỷ đệ đi, coi như ta chiếm lợi của ngươi.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đại tỷ, bảo trọng.”
Tề Mi mặt không chút thay đổi: “Ngươi cũng bảo trọng, ngàn vạn lần chớ đi trên đường bị người chém chết hoặc đi dạo kỹ quán mắc bệnh hoa liễu, trên đầu chữ sắc một con dao… Ngươi cẩn thận nha.”
Tiễn bước Mễ Kỳ Diệu và Tề Mi, ba người Minh Thịnh Lan cũng phải lên đường.
Minh Thịnh Lan lo lắng Tề Phong công tử có thể tùy thời mà xuất hiện, nên quyết định điểm dừng chân tiếp theo là Thiên Gia. Đây cũng là một địa phương xảo diệu, thịnh hành chuyện phong nguyệt, không chỉ Minh Thịnh Lan biết, ngay cả Hàn Nhạn Khởi chưa bao giờ xuất môn cũng biết đến.
Hàn Nhạn Khởi nghe sẽ đi Thiên Gia, cực kỳ hào hứng: “Thiên Gia ta biết, kỹ quán nơi đó rất có danh, Chi Bì Hoạ Khúc Quán, đúng không?!”
Minh Thịnh Lan nói: “Chi Bì Hoạ Khúc Quán? Ta biết Thiên Gia nhiều kỹ quán nhưng tên này ta chưa từng nghe nói qua. A… Hình như có chút ấn tượng, nhưng chẳng phải nó ở Kim Lăng huyện sao? Mà ngươi ngày thường chân không ra khỏi cửa, sao lại biết địa phương này?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Chi Bì Hoạ Khúc Quán trong giới rất có tiếng tăm.”
Minh Thịnh Lan nghe xong có phần chẳng biết làm sao: “Thật vậy à?”
Hàn Nhạn Khởi lại vô cùng hào hứng nói: “Đương nhiên, Chi Bì Hoạ Khúc Quán này tồn tại từ thời nhà Tống truyền đến ngày nay, lịch sử lâu đời. Quả thật không chỉ Thiên Gia, mà Kim Lăng huyện cũng có, hai bên đều tự xưng chính thống nhưng đến cùng nhà ai mới là chính thống, thì ta không biết.”
Minh Thịnh Lan hơi hiểu ra. Chi Bì Hoạ Khúc Quán thông thạo giường kỹ, rất có môn đạo. Hắn nói: “Ý của ngươi là, trong chốn phong nguyệt gì đó cũng chia phái sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ha ha, không phải chia bè phái gì, mà là các kỹ quán lớn tay nghề giỏi, có giao hữu cũng có trở mặt, thù ghét lẫn nhau hoặc thường xuyên qua lại, quan hệ trong đó không giống người bên ngoài, cực kỳ phức tạp.”
Hắn lại nói: “Mà Chi Bì Hoạ Khúc Quán ở Thiên Gia này nổi danh tại bản địa Thiên Gia, danh khí không lớn bằng cái ở Kim Lăng huyện. Bọn họ am hiểu sở trường… Hơn nữa, ha ha, không thể nói với người ngoài nha.”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Hửm, chúng ta còn ngại cái gì!”
Hàn Nhạn Khởi nhìn bọn Minh Thịnh Lan không chú ý đến bên này, vội nói: “Ngươi có xem chân Trình công tử chưa?”
Mễ Kỳ Diệu kỳ quái hỏi: “Ngươi muốn biết cái này làm gì?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta… ta tò mò, lúc đầu ta định tự mình đi xem nhưng hắn đã là người của ngươi, vợ bằng hữu thì không thể chọc, nhưng ta thật sự rất tò mò, không bằng ngươi kể ta nghe một chút đi.”
Mễ Kỳ Diệu nhất thời nghẹn họng, hồi lâu mới nói: “Này… Ta cũng không biết nói thế nào, ta đâu có thích ba tấc kim liên kia…”
“Đó không phải là ba tấc kim liên.” Hàn Nhạn Khởi sửa lời: “Hơn nữa, ngươi không thích ba tấc kim liên nhưng lại thích uống rượu, đúng không?”
Mễ Kỳ Diệu mặt hơi hồng lên, độ hương kia có tác dụng khác, Mễ Kỳ Diệu cũng sẽ không cảm thấy hứng thú nhưng cố tình lại làm cho mùi rượu trở nên tinh mỹ, sao có thể không khiến con sâu rượu này động tâm chứ. Nói hắn không đánh chủ ý lên độ hương, Hàn Nhạn Khởi tuyệt đối không tin.
Mễ Kỳ Diệu bị vạch trần, ngượng ngùng nói: “Đúng là vậy… Bất quá rượu uống rất ngon, trước kia ta còn có chút nghi ngờ, chính là Thiên Tinh bắt lấy ta, mắng ta biến thái, vừa đánh vừa mắng.”
Hàn Nhạn Khởi không nhịn được cười: “Tương truyền rượu chứa độ hương có trăm vị, ngươi cố gắng thử xem. Ừm… Hai chân Trầm công tử có phải rất trắng, gọn gàng, thành tú, mềm mại, khi động tình ngón chân sẽ cuộn lại, lòng bàn chân nóng bỏng như lửa…”
Hàn Nhạn Khởi còn chưa nói xong đã bị Mễ Kỳ Diệu bóp cổ, dùng sức lắc lắc: “Làm sao ngươi biết??? Ngươi nhìn lén đúng không?!”
“Khụ khụ… Khụ…” Hàn Nhạn Khởi bị bóp đến không thở nổi, Mễ Kỳ Diệu là người luyện võ lực tay rất lớn, Minh Thịnh Lan thấy không đúng, lập tức bước sang giật Mễ Kỳ Diệu ra.
Hàn Nhạn Khởi lôi kéo Mễ Kỳ Diệu: “Ngươi điên à, ta chỉ là biết thế thôi. Nếu đã xem qua ta hỏi ngươi làm gì!”
Mễ Kỳ Diệu ngượng ngùng: “Như vậy à, ta không biết, ta nhất thời kích động.”
Hàn Nhạn Khởi cũng không thèm để ý gật đầu: “Nhưng không biết rượu kia có hương vị thế nào…”
Mễ Kỳ Diệu quả quyết nói: “Đừng có mà ước mơ!”
Hàn Nhạn Khởi bất đắc dĩ: “Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không đồng ý, ta chỉ muốn biết ngươi say trong bao lâu…”
Tề Mi nhìn xung quanh, không kiên nhẫn nói: “Được rồi chưa? Các ngươi có đi hay không vậy?”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Tề đại tỷ nếu sốt ruột thì đi trước đi.”
Tề Mi hừ một tiếng: “Ta chỉ là muốn nói chuyện riêng với trym nhạn thôi.”
Nàng đi tới nhìn Hàn Nhạn Khởi, cười tủm tỉm: “Tiểu tử, tuy rằng ngươi nói chuyện không xuôi tai nhưng cũng coi như hợp khẩu vị của bà cô ta đây, chờ con ta đến ngươi nhớ chăm sóc nó nha.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Chăm sóc thế nào?”
Tề Mi nói: “Tóm lại ngươi ngàn vạn lần đừng hạ thủ với con ta, con ta da mặt mỏng…”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Da mặt mỏng?”
Mễ Kỳ Diệu cũng cười: “Tề đại tỷ lo lắng cho con trai nhưng lại không chịu nói thật, trym nhạn, để ta nói ngươi biết, ngươi đừng động đến Tề Phong công tử kia, không phải vì hắn da mặt mỏng mà là cẩn thận bị hắn giết chết.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Giết?”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Đúng, vị Tề Phong công tử này thủ đoạn không phải tàn nhẫn tầm thường, tuy là người chính phái nhưng bản lĩnh tra tấn người khác có thể so sánh với người trong tà giáo, thậm chí còn cao hơn.”
Hàn Nhạn Khởi lẩm bẩm: “Vậy không biết ta với hắn ai lợi hại hơn…”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Võ công?”
Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm: “Quất người.”
Mễ Kỳ Diệu khó hiểu, đang muốn hỏi tiếp thì bị Minh Thịnh Lan ngăn cản: “Được rồi, các ngươi có đi không đây?”
Mễ Kỳ Diệu nói: “Các ngươi một người hai người cứ đuổi ta là sao? Được thôi, uống thêm một chén, chúng ta lập tức đi.”
Mễ Kỳ Diệu rót đầy chén rượu, mọi người đều cầm lên uống cạn nói tiếng bảo trọng, Mễ Kỳ Diệu cùng Trầm Thiên Tinh hướng đến Kim Lăng huyện. Tề Mi thở dài: “Ta cũng nên đi, Minh bộ đầu, ngươi ngàn vạn lần đừng quên chuyện đã hứa với ta, ta tiêu dao trong khoảng thời gian này đều dựa vào ngươi đó.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi không trộm đồ linh tinh nữa, ta nghĩ không thành vấn đề.”
Tề Mi nói: “Hẳn là… Nhịn được. Còn có trym nhạn, ta… Ta có chút tiếc nuối.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Tiếc nuối cái gì?”
Tề Mi nói: “Trước khi từ biệt, ta thế nhưng không thể đánh ngươi một lần, báo thù rửa hận.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Chúng ta có thù gì đâu?”
Tề Mi sáp lại gần, nhéo má hắn: “Sao lại không có? Bà cô chính là bị ngươi sàm sỡ.”
Hàn Nhạn Khởi nhỏ giọng: “Cũng chỉ có chọt mấy cái…”
“Vậy còn chưa đủ?!” Tề Mi trợn mắt nói: “Bà cô ta đây là phụ nhân đã có chồng bị ngươi chọt mấy cái, trong sạch cũng bị hủy rồi!”
Hàn Nhạn Khởi thân là bậc thầy giường kỹ, lại sinh ra ở tần lâu sở quán, đối với khái niệm trinh tiết đều bị giới hạn trên sách vở, không có nhận thức rõ ràng, càng không biết nữ nhân không còn trinh tiết sẽ có kết cục gì, lúc này mới hồ đồ hỏi: “Kia, thì như thế nào?”
May mà Tề Mi kỳ thật chẳng phải người cổ hủ, cười hì hì nói: “Cho nên… Không bằng chúng ta kết bái tỷ đệ đi.”
Hàn Nhạn Khởi trừng mắt: “Hai chuyện này có liên quan gì sao?”
Tề Mi khí thế hùng hồn: “Đương nhiên là có, nếu ngươi là đệ đệ ta, như vậy chuyện trước kia có thể xóa bỏ, coi như tỷ đệ đùa giỡn không tính là bị hủy trong sạch, hơn nữa ta sẽ không bị trượng phu ly hôn.”
Hàn Nhạn Khởi cắn môi khó xử: “Nhưng mà…”
Tề Mi nói: “Sao? Ngươi không chịu? Chẳng lẽ chê ta không xứng?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Cũng không phải…”
Tề Mi nói: “Vậy thì tại sao, ngươi mau nói coi. Còn băn khoăn gì nữa?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta nói nhưng ngươi không được tức giận.”
Tề Mi nói: “Ta không tức giận.”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Tốt, ta nghĩ là ngươi đã hơn ba mươi cho dù chúng ta kết bái, phải nên là mẹ con… ” Càng nói thanh âm hắn càng nhỏ, mãi đến không còn tiếng.
Tề Mi tức sôi máu, trừng mắt nhìn Hàn Nhạn Khởi giống như muốn cắn chết hắn.
Hàn Nhạn Khởi nhỏ giọng: “Ngươi nói không tức giận mà.”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Ta thấy cũng đúng, không bằng các ngươi kết nghĩa mẹ con đi ha… Ấy không được, nếu thật là mẹ con, ta đây chẳng phải kêu Tề đại tỷ là dì Tề sao?”
Tề Mi ôm mặt hồi lâu, mới hơi bình tĩnh nói: “… Vẫn là tỷ đệ đi, coi như ta chiếm lợi của ngươi.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đại tỷ, bảo trọng.”
Tề Mi mặt không chút thay đổi: “Ngươi cũng bảo trọng, ngàn vạn lần chớ đi trên đường bị người chém chết hoặc đi dạo kỹ quán mắc bệnh hoa liễu, trên đầu chữ sắc một con dao… Ngươi cẩn thận nha.”
Tiễn bước Mễ Kỳ Diệu và Tề Mi, ba người Minh Thịnh Lan cũng phải lên đường.
Minh Thịnh Lan lo lắng Tề Phong công tử có thể tùy thời mà xuất hiện, nên quyết định điểm dừng chân tiếp theo là Thiên Gia. Đây cũng là một địa phương xảo diệu, thịnh hành chuyện phong nguyệt, không chỉ Minh Thịnh Lan biết, ngay cả Hàn Nhạn Khởi chưa bao giờ xuất môn cũng biết đến.
Hàn Nhạn Khởi nghe sẽ đi Thiên Gia, cực kỳ hào hứng: “Thiên Gia ta biết, kỹ quán nơi đó rất có danh, Chi Bì Hoạ Khúc Quán, đúng không?!”
Minh Thịnh Lan nói: “Chi Bì Hoạ Khúc Quán? Ta biết Thiên Gia nhiều kỹ quán nhưng tên này ta chưa từng nghe nói qua. A… Hình như có chút ấn tượng, nhưng chẳng phải nó ở Kim Lăng huyện sao? Mà ngươi ngày thường chân không ra khỏi cửa, sao lại biết địa phương này?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Chi Bì Hoạ Khúc Quán trong giới rất có tiếng tăm.”
Minh Thịnh Lan nghe xong có phần chẳng biết làm sao: “Thật vậy à?”
Hàn Nhạn Khởi lại vô cùng hào hứng nói: “Đương nhiên, Chi Bì Hoạ Khúc Quán này tồn tại từ thời nhà Tống truyền đến ngày nay, lịch sử lâu đời. Quả thật không chỉ Thiên Gia, mà Kim Lăng huyện cũng có, hai bên đều tự xưng chính thống nhưng đến cùng nhà ai mới là chính thống, thì ta không biết.”
Minh Thịnh Lan hơi hiểu ra. Chi Bì Hoạ Khúc Quán thông thạo giường kỹ, rất có môn đạo. Hắn nói: “Ý của ngươi là, trong chốn phong nguyệt gì đó cũng chia phái sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ha ha, không phải chia bè phái gì, mà là các kỹ quán lớn tay nghề giỏi, có giao hữu cũng có trở mặt, thù ghét lẫn nhau hoặc thường xuyên qua lại, quan hệ trong đó không giống người bên ngoài, cực kỳ phức tạp.”
Hắn lại nói: “Mà Chi Bì Hoạ Khúc Quán ở Thiên Gia này nổi danh tại bản địa Thiên Gia, danh khí không lớn bằng cái ở Kim Lăng huyện. Bọn họ am hiểu sở trường… Hơn nữa, ha ha, không thể nói với người ngoài nha.”
Danh sách chương