“Má nó, mù mù…” Tưởng thẳng nam thấy hiện trường chơi gay rụt mặt về, phanh một tiếng sập cửa.

Thẩm Diệu vội trượt xuống từ trên đùi Thẩm Diệc Thanh, chạy tới kéo cửa ra, đỏ mặt đón người: “Anh Tưởng, sao anh lại tới đây?”

Tưởng Trạch lấy ánh mắt liếc cậu, lớn tiếng nói: “Không phải đây là ngày đầu tiên chú mày khai trương sao? Ông đây đến đưa mối làm ăn cho chú mày nè.”

Thẩm Diệu mỉm cười như mèo con, hoạt bát làm động tác mời vào: “Anh Tưởng mau vào rồi nói.”

Tưởng Trạch dùng việc lải nhải để che dấu xấu hổ: “Cũng không biết khóa cửa lại nữa.”

Thẩm Diệu biện giải: “Mở cửa làm ăn, ban ngày ban mặt nhất định không thể khóa cửa.”

Tưởng Trạch phun khói thuốc: “A, chú mày cũng biết bây giờ là ‘ban ngày ban mặt‘ à.”

Thẩm Diệu: “Không phải do em nghĩ ngày đầu tiên sẽ không thật sự có người tới sao…”

Tưởng Trạch: “…”

Tưởng Trạch chỉ biết Thẩm Diệc Thanh với thân phận người yêu, nên không thích hợp nghe vụ án, hắn cũng không đợi Tưởng Trạch đuổi đi, lấy cớ mua nước xuống lầu lảng tránh. Hắn vừa đi Tưởng Trạch liền bớt xấu hổ hơn không ít, hắn ta hào phóng ngồi xuống trên ghế xoay, không nói hai lời vỗ một xấp hồ sơ lên mặt bàn, nói với Thẩm Diệu: “Vụ án, tự xem.”

Thẩm Diệu không vươn tay, đầu nghiêng nghiêng, cười tủm tỉm nói: “Anh Tưởng, phí ủy thác?”

Tưởng Trạch vui tươi hớn hở mặt dày nói: “Một ngàn.”

“Chỉ một ngàn hả, ” Thẩm Diệu thu lại nụ cười, giả vờ ai oán nói, “Đây không phải chỉ đổi tên của tiền thưởng, sửa thành kêu là phí ủy thác thôi sao?”

Tưởng Trạch chột dạ khụ hai tiếng: “Anh sẽ nỗ lực, xin cho chú mày tiền thưởng cao cấp nhất.”

Thẩm Diệu: “Hửm?”

Tưởng Trạch thần bí hạ giọng, giống như đang bàn hạng mục lớn vài triệu: “Một ngàn rưỡi.”

Thẩm Diệu: “…”

Tưởng Trạch thấy vẻ mặt Thẩm Diệu cạn lời, lại nói: “Người bị hại này rất có tiền, nếu chú mày thật sự có thể giúp hắn giải quyết chuyện này, hắn khẳng định sẽ âm thầm báo đáp chú mày.”

Thẩm Diệu như có điều suy nghĩ gật gật đầu, xác nhận lại: “Hắn lấy tiền báo đáp em hả?”

“Vô nghĩa, nếu không thì sao?” Tưởng Trạch hết hồn, vội quay đầu xác nhận Thẩm Diệc Thanh không ở trong phòng, “Thằng nhóc mày tâm địa gian giảo hơn nhiều ha.”

Thẩm Diệu đỡ trán: “Không phải… thôi.”

Cậu đã bị loại “báo đáp” không nói tỉ mỉ này dọa sợ rồi, lần trước giúp khuẩn nhân và rồng nhỏ, bọn họ cũng nói dùng bảo vật rồng nhỏ sưu tập nhiều năm báo đáp cậu, Thẩm Diệu phí sức chín trâu hai hổ, thật vất vả căn cứ vào những manh mối khuẩn nhân cung cấp tìm được ổ rồng ẩn giấu vô cùng tốt, đầy lòng khát khao đi vào xem, lại bị đầy một sơn động đồng thau, thủy tinh, nửa cánh cửa sổ không biết bẻ xuống từ nhà ai, nhôm sắt, ấm nước cùng với lượng lớn gậy huỳnh quang vứt đi chiếm cứ nửa giang sơn đống rác chọc giận đến độ suýt nữa đột tử tại chỗ!

“A a a a a! Tức! Chết! Mà!  ——!” Nhóc Thẩm tham tiền ở trong sơn động tê tâm liệt phế gào thét.

Nhiều gậy huỳnh quang như vậy là muốn mình đi cổ vũ bọn họ sao!? Thẩm Diệu lắc đầu, xua đi hồi ức làm người ta đau lòng, mở hồ sơ ra vừa nhìn vừa nói: “Theo quy định, em phải ký hiệp nghị giữ bí mật nhỉ?”

“Cái thứ đó chừng nào ký chả được.” Tưởng Trạch tùy tùy tiện tiện nói, tính nết Thẩm Diệu hắn không thể rõ ràng hơn, cho nên cực kỳ yên tâm, “Chú mày xem trước một chút, vụ này anh cảm thấy không có nguy hiểm, chỉ là khó chơi, nhân thủ bên anh không đủ không kéo nổi, cho nên muốn chú mày thử xem, dù sao thì anh thấy chú mày cũng rảnh muốn chết.”

“Anh Tưởng anh biết ăn nói không đó?” Thẩm Diệu vừa bực mình vừa buồn cười lật một tờ hồ sơ.

Cái vụ trên hồ sơ thật ra có chút khôi hài.

Người bị hại của vụ án lần này là một tác giả trang văn học Tấn Giang, giới tính nam, yêu thích nam, điểm này từ việc hắn viết tiểu thuyết trên Tấn Giang là đã có thể nhìn ra…

Điều kiện gia đình người bị hại cũng không tệ lắm, cha là nhà giàu mới nổi, mẹ là bà chủ gia đình, hai người đều không quá quản giáo hắn, cũng không có quy hoạch gì cho tương lai hắn, cho nên hắn tốt nghiệp đại học xong vẫn luôn ở nhà viết tiểu thuyết. Danh tiếng của hắn trên trang web cũng không tệ lắm, hành văn tốt cốt truyện cũng thú vị, một khuyết điểm duy nhất chính là rất lười, bệnh kéo dài thời kì cuối. Mới đầu hắn chỉ thường xuyên đăng chậm, nói tám giờ đăng, mà mười giờ cũng chưa đăng, sau nữa liền diễn biến thành đăng càng ngày càng ngắn, tác giả khác có ngắn thế nào thì mỗi ngày cũng đều có thể ra ba ngàn chữ, hắn thì chỉ một hai ngàn, sau nữa, dứt khoát chơi trò ngừng đăng mất tích, mỗi ngày lo âu than thở mà chơi game.

Một bộ truyện chưa hoàn của hắn cứ như vậy mà chặt đứt ba tháng.

Mà nguyên nhân gây ra vụ án lần này chính là bộ truyện chưa hoàn ấy.

Trong lúc truyện của người bị hại ngừng đăng, có một độc giả không rời không bỏ không ngừng thúc giục, đập cho hắn một lượng lớn tiền thưởng, viết tận mấy cái bình luận dài thòn giúp hắn chải vuốt nội dung đoạn sau, còn ôn hòa lý trí trấn an những độc giả bởi vì đợi không được mà giận đến hắc hóa chửi ầm lên, cuối cùng, bạn độc giả đó mắt thấy vô vọng lấp hố, chạy đến weibo của người bị hại tìm mấy cái cốt truyện mà lúc trước hắn từng nói muốn viết nhưng lại không viết, lưu lại bình luận “nếu truyện hiện tại không có linh cảm, không bằng trước hết chọn mấy cốt truyện khác viết đi”.

Theo lý thuyết, có độc giả chân ái như vậy, bất cứ một tác giả nào cũng sẽ cảm động đến độ nước mắt giàn giụa, sinh ra động lực mất ăn mất ngủ gõ một trăm vạn chữ, nhưng người bị hại bệnh kéo dài thời kì cuối đó chỉ nước mắt giàn giụa tiếp tục kéo dài… Hắn cho là chỉ cần mình kiên trì không xuất hiện, tiến hành việc bỏ hố đến tận cùng, độc giả đó cũng sẽ dần dần quên mình.

Hắn đoán không sai, bạn độc giả đó kiên trì hai tháng, nhiệt tình dường như đã bị tác giả không chịu trách nhiệm triệt để làm phai mờ, bắt đầu từ một ngày nào đó, bạn ấy biến mất không chút dấu vết.

Bạn ấy biến mất nguyên một tháng.

Người bị hại vốn tưởng rằng bạn độc giả đó sẽ không xuất hiện nữa, nhưng một ngày nọ trên người hắn lại đột nhiên xảy ra một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Ngày đó người bị hại sáng sớm rời giường, ăn sáng xong theo lệ thường đi mở máy tính muốn chơi game, nhưng sau khi máy tính khởi động, hắn hoảng sợ phát hiện hình nền máy tính của mình đã bị người ta thay đổi.

Hình nền mỹ thiếu niên manga lúc trước bị đổi thành màu đen nặng nề, mà trong bối cảnh màu đen kia, tràn đầy những dòng chữ in đậm đỏ như máu, có lớn có nhỏ, từng câu từng câu hỗn độn copy paste trên bối cảnh đen thùi.

—— “Tác giả sama xin đăng chương mới!”

Tất cả đều là câu này.

Người bị hại hoảng sợ, tưởng là độc giả hack máy tính mình, hắn đổi màn hình máy tính trước, xong lập tức dùng phần mềm diệt virus quét máy tính. Làm xong hết, hắn định mở phần mềm game lên, muốn tiếp tục chơi game. Nhưng mà, sau khi game mở ra rồi, người bị hại lại hoảng sợ muôn vàn phát hiện trên giao diện cũng bị từng câu “tác giả sama xin đăng chương mới!” nhét đầy, người bị hại lập tức tắt game, lần này hắn phát hiện màn hình lại bị đổi nữa, mà tên của mỗi một folder trên màn hình, cũng đều bị đổi thành “tác giả sama xin đăng chương mới”…

Người bị hại muốn tắt máy tính, nhưng nút tắt máy giống như nút chết không ấn xuống được, chuôi cắm điện thì giống như dính trên ổ điện bất luận làm thế nào cũng không thể rút ra.

Người bị hại gần như bị dọa tới phát rồ, hắn vọt tới cửa thư phòng muốn chạy trốn, nhưng tay nắm cửa cũng hoàn toàn không thể xoay được, hơn nữa ván cửa không biết từ lúc nào cũng bị người ta dán một tờ giấy to, phía trên vẫn cứ là câu nói kia —— “Tác giả sama xin đăng chương mới!”

Người bị hại lớn tiếng kêu to xin giúp đỡ, nhưng không được người nhà đáp lại, vì thế người bị hại đi tới trước cửa sổ ý đồ xin người qua đường bên ngoài giúp đỡ, nhưng mà trên con đường ngoài cửa sổ không có một bóng người, người bị hại không cam lòng ở bên cửa sổ chờ đợi hồi lâu, nhưng mà hắn không nhìn thấy một ai, không chỉ người, ngay cả một con chim, một con ruồi bọ, cũng chưa từng xuất hiện…

Toàn thế giới giống như chỉ còn lại một vật sống là hắn.

Đây vốn nên là một chuyện hết sức khủng bố, nhưng mà ngay khi người bị hại bên bờ sụp đổ, một gốc cây to cành lá tốt tươi dưới lầu bỗng nhiên rụng hết lá dưới cái nhìn chăm chú của hắn, đám lá rụng tựa như có sinh mệnh không gió tự hay, hợp thành một loạt chữ trên mặt đất: “Xin anh, lần đầu tiên tôi theo truyện chưa hoàn đó, câu chuyện này quá thú vị, kết quả liền không nhịn nổi, hiện giờ nửa vời thật là khó chịu, tôi thật sự sắp chết rồi.”

Cuối những lời này, còn thêm một cái icon mặt khóc bán manh.

Sau khi thấy cảnh tượng như vậy, cảm xúc của người bị hại thoáng ổn định một ít, bởi vì đối phương thoạt nhìn không có ý muốn lập tức tổn thương hắn.

Hắn vừa mới sinh ra suy nghĩ này, ngoài cửa sổ liền đổ cơn mưa hoa anh đào, đóa hoa không biết là từ đâu bay tới, tóm lại chúng nó giống với mấy cái lá cây kia, cũng tự động ngưng tụ thành hình giữa không trung: “Dọa anh thật sự là xin lỗi, tôi cho rằng dọa anh nhảy dựng thì anh liền ngoan ngoãn bắt đầu viết, xin lỗi, nhưng tôi sẽ không tổn thương anh, mong anh đi gõ chữ đi.”

Người bị hại cẩn thận đặt câu hỏi: “Đây là nơi nào?”

Không trả lời.

Người bị hại: “Bạn là độc giả đã thúc giục tôi hai tháng đó sao?”

Không trả lời.

Người bị hại: “Người nhà của tôi ở đâu? Những người khác đâu?”

Không trả lời.

Người bị hại: “Bạn muốn tôi viết tới mức nào mới có thể tha cho tôi?”

Cánh hoa màu trắng hồng tan biến giữa không trung, từ chân trời một đám mây hoạt bát xoay vòng bay đến trước mắt hắn như cân đẩu vân, một cây bút lông hư không xuất hiện trước mắt hắn, ngòi bút để trên đám mây tự động viết chữ, tựa như có một bàn tay vô hình đang cầm bút viết, một hàng chữ xanh lam bị viết trên mây: “Người nhà của anh rất an toàn, anh giao ra ba nghìn chữ, tôi tạm thả anh trở về.”

Người bị hại: “Tạm? Ý là về sau còn như vậy nữa à?”

Không trả lời.

Người bị hại đành phải trở lại trước máy tính kiên trì viết tiểu thuyết, game trong máy tính không mở được, xác thực mà nói, ngoại trừ word, hắn không mở được gì khác.

Sau khi buộc mình viết xong ba nghìn chữ, người bị hại phát hiện mình tỉnh.

Hắn nằm ở trên giường phòng ngủ của mình, cửa phòng ngủ mở rộng, hết thảy vừa rồi giống như một giấc mơ hoang đường buồn cười.

Người bị hại ngồi dậy, phát hiện trên điện thoại di động mình đặt ở bên gối có vài cuộc gọi nhỡ, đều là cha mẹ của hắn gọi tới, mà di động bị cài thành im lặng, người bị hại không nghĩ nhiều, cầm lấy di động gọi lại cho mẹ hắn.

Chuông điện thoại mẹ hắn vang lên ngay chỗ cách phòng ngủ không xa, mẹ hắn lo lắng nhận điện thoại, hỏi: “Con chạy đi đâu vậy! Sao cả điện thoại cũng không đem?”

Người bị hại: “Có ý gì? Con ở nhà mà, con mới vừa ngủ dậy.”

Mẹ hắn hệt như thấy quỷ lú mặt ra từ sau cửa phòng ngủ của hắn, không thể tin hỏi: “Con về hồi nào? Sao một chút động tĩnh cũng không có?”

Hết chương 68
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện