Lúc kraken ba ba tìm con trai khắp nơi, thì đồng thời các bạn bè hải quái của hắn cũng đều đang hỗ trợ, có một con sứa bất tử quan hệ rất rộng nghe nói ở một quốc gia cách đảo Banicks rất xa có một tổ chức nghiên cứu ma vật ngầm tiếng thối lan xa, hải quái cung cấp tình báo chính là được thả ra từ nơi đó.
Đó là một người cá đèn lồng, sau khi bị nghiên cứu từ đầu đến chân một lần, mất đi giá trị, được thả lại biển rộng, cái đèn lồng nhỏ cùng với bông hoa ngụy trang dùng để sinh tồn trên đầu hắn bị nghiên cứu viên đáng ghét cắt bỏ, hắn không thể tiếp tục đi săn, chỉ có thể mỗi ngày ở trong phòng san hô dựa dẫm bạn đời bao nuôi, tuy rằng bạn đời có dục vọng độc chiếm rất mạnh của hắn cũng không ngại điểm này, nhưng bản thân hắn lại canh cánh trong lòng. Xuất phát từ tâm lý trả thù, hắn cung cấp hết thảy những thứ hắn biết cho kraken đau khổ mất con, bao gồm cả vị trí đại khái của tổ chức nghiên cứu cùng với nhân viên nòng cốt trong đó, những nhân loại trong tổ chức này xem hết thảy sinh vật phi nhân loại thành sinh vật thấp hơn, chỉ sợ họ cũng không ngờ là một ma vật đầu đội hoa nhỏ và đèn lồng buồn cười sẽ đào sạch gốc gác bọn họ ra.
Sau khi biết được bảo bảo rất có thể bị bắt đi làm nghiên cứu, kraken ba ba tức khắc khởi hành, ngày đêm không ngừng dãi nắng dầm mưa chạy tới nước Z, người bạn sứa bất tử có quan hệ rất rộng cũng cùng đi với hắn, sứa bất tử trùng hợp từng sống ở nước Z một đoạn thời gian, biết nói tiếng nước Z hơn nữa cũng có hiểu biết nhất định với văn hóa địa phương.
Hai con hải quái tốc độ di chuyển cực nhanh không dùng mấy ngày đã tiến vào hải vực nước Z, trước khi lên bờ, sứa bất tử lấy ra hai bộ quần áo nhân loại từ dưới mũ giống như làm ảo thuật, dùng xúc tu khoa tay múa chân ý bảo kraken ba ba biến ra hình dáng nhân loại thay quần áo.
Kraken ba ba tiếp nhận váy đầm hồng nhạt, nơ bướm giày cao gót với kẹp tóc cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của thẳng nam mà sứa đưa tới, trên cái mặt bự diện tích vô ngần hiện ra biểu tình quỷ dị.
Sứa bất tử vội đoạt lại váy đầm từ tay kraken ba ba, lại đưa cho hắn một bộ nam trang nhân loại, ngay sau đó, sứa biến hóa ra hình dáng nhân loại trước mặt kraken —— một mỹ thiếu nữ tóc dài trước nhô sau vểnh.
Hắn ta cũng giống như kraken, là số hiếm hoi ma vật có thể tự do biến hóa lớp ngụy trang.
Kraken ba ba vạn phần khó hiểu nhìn bạn tốt trước mắt: “Hou?”
Ông không phải giống đực hả? Tuy rằng hắn không có kiến thức xã hội nhân loại, nhưng mà bảo vệ đảo nhỏ nhiều năm như vậy cũng giao tiếp với nhân loại không ít, nam hay nữ hắn vẫn phân biệt ra.
Sứa bất tử biến ra mấy cái xúc tu khoa tay múa chân: “Tui thích bộ dạng này.”
Hiển nhiên là một ông chú thích mặc đồ nữ!
Kraken ba ba đơn thuần không hiểu lắm, hơn nữa hắn cũng không có tâm tư rối rắm việc nhỏ, vì thế cũng nhanh chóng biến thành bộ dáng nhân loại —— một người đàn ông tuấn mỹ mày kiếm mắt sáng, có điều bởi vì thẩm mỹ kraken ba ba lạ kỳ cho nên miệng cực bự, gần như kéo đến tận mang tai, sứa bất tử hoảng sợ, vội vươn xúc tu ra nắn miệng bạn tốt nhỏ lại một khúc.
Miệng nhỏ như vậy ngay cả con cua cũng nhét không vào, nhìn thôi đã thấy rất yếu ớt, kraken ba ba bất đắc dĩ mặc quần áo tử tế, mang gương mặt nam thần không chê vào đâu được cùng lên bờ với sứa bất tử.
Kraken ba ba mới vừa bước trên bờ cát, liền không thể chờ đợi được túm lấy một ngư dân đang kéo lưới đánh cá, rung đùi gào thét: “Hou, hou ——?”
Nhân loại, từng gặp con tui chưa?
Vẻ mặt ngư dân kinh sợ nhìn soái ca hệt như thần kinh trước mắt: “Làm, làm gì vậy?”
“Xin lỗi, đầu óc bạn tôi có bệnh.” Sứa bất tử vội vàng kéo kraken ba ba không cam lòng đi.
Kraken ba ba ngửa mặt lên trời thét dài: “Hou ——!”
Sứa bất tử hung hăng giẫm giày cao gót trên chân kraken ba ba nghiền hai vòng, hung dữ nói: “Không muốn bị thợ săn ma phát hiện liền câm miệng cho tui! Thợ săn ma nước Z rất lợi hại! Đi theo tui, chúng ta đi tìm chỗ đặt chân trước.”
Nơi người cá đèn lồng cung cấp chỉ là một phương hướng đại khái, dù sao thì qua đã lâu, hơn nữa người cá cũng không quen thuộc địa hình trên lục địa, cho nên vị trí cụ thể của viện nghiên cứu còn phải dựa vào chính họ tìm.
Lúc kraken ba ba bước trên lãnh thổ nước Z, đồng thời trong đời hải quái của kraken bảo bảo cũng đã xảy ra một chuyện có ý nghĩa cực lớn —— nhóc phát hiện cơ thể mình bước vào kỳ trưởng thành.
Ngày đó nhóm nghiên cứu viên đều tan tầm, bọn họ khóa trái cửa phòng nghiên cứu, giam các thể thực nghiệm ở bên trong. Hai ngày trước Thẩm Diệu bị dung hợp gien ma vật, giờ đang phát sốt, cậu nằm ở trên bàn thí nghiệm, trên người cắm đủ loại ống và dây điện linh tinh, có kim truyền dịch, còn có điện cực và máy dò xét kiểm tra đo lường các chỉ tiêu trên thân thể cậu, cứ cách một giờ sẽ có nghiên cứu viên lại đây xem xét tình huống của cậu.
Kraken bảo bảo cực kỳ đau lòng, nghiên cứu viên trực ban mới vừa rời đi, nhóc liền quơ xúc tu nhỏ loạt xoạt đi đến bên người Thẩm Diệu. Tựa như nhân loại dùng khăn ướt hoặc túi chườm đá hạ nhiệt độ cho người bị sốt cao, kraken bảo bảo cũng dán một cái xúc tu hơi lạnh trên phần trán nóng bỏng của Thẩm Diệu, đắp một lát xúc tu ấm lên, nhóc liền đổi một cái xúc tu khác.
Trên trán truyền đến sự lạnh lẽo khiến Thẩm Diệu ổn hơn một chút, cậu mở to mắt, khổ sở nhìn cậu bạn nhỏ của mình, đáy mắt tràn đầy thê lương mà con nít tuổi này không nên có.
“Hoa nhỏ.” Kraken bảo bảo dùng ngôn ngữ nhân loại nói.
Nhóc đã học được cách nói chuyện với Thẩm Diệu, tuy rằng nói còn chưa quá lưu loát, nhưng giao tiếp không thành vấn đề.
“Cái gì…” Thẩm Diệu khàn giọng hỏi.
“Cho cậu hoa nhỏ.” Kraken bảo bảo lặp lại, quơ quơ xúc tu trước mắt Thẩm Diệu, lúc này Thẩm Diệu mới phát hiện trên cái xúc tu đó có một bông hoa nhỏ, bông hoa ấy cực tinh xảo, hoa màu xanh da trời, ngoài rìa điểm xuyết một đường viền mảnh trắng muốt, giống như váy con gái, tổ hợp xanh và trắng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến trời xanh mây trắng, màu vàng nhạt mềm mại giữa nhụy hoa tràn ngập sức sống.
Thẩm Diệu kéo đôi môi tái nhợt nỗ lực lộ ra một nụ cười, nhỏ giọng hỏi: “Đâu ra thế? Thật là đẹp.”
Kraken bảo bảo buông xúc tu cuộn thật chặt ra, nói: “Mình biến.”
Thẩm Diệu tập trung nhìn, phát hiện cuống hoa xanh biếc nối liền với xúc tu của kraken bảo bảo, nó “mọc ra” từ trong xúc tu.
“Cậu biết biến hình hả?” Thẩm Diệu cực kỳ kinh ngạc, trong tích tắc này cậu quên đi thân thể đau đớn, nếu không phải trên người cắm đầy ống thì có lẽ cậu đã hưng phấn nhảy dựng lên.
“Hôm nay mới có thể.” Kraken bảo bảo thấy Thẩm Diệu lên tinh thần, làn da lam sẫm dần dần chuyển thành màu hồng nhạt thẹn thùng, nhóc dùng xúc tu bao lấy đầu, chỉ để lại một cái giơ hoa nhỏ trước mặt Thẩm Diệu, ngại ngùng nói, “Mình… tiến vào kỳ trưởng thành.”
Thân thể kraken tiến vào kỳ trưởng thành đại diện cho hai việc, một là có thể sinh sản đời sau, hai là hệ thống ngụy trang phát triển hoàn chỉnh, đối với kraken thì phương pháp vận dụng ngụy trang đã viết sẵn trong gien, không cần ai dạy, năng lực ngụy trang của họ rất mạnh, thậm chí ngay cả bộ lông nhẵn nhụi, hoa văn trên da cũng có thể thoải mái bắt chước.
Thẩm Diệu nhìn bông hoa nhỏ ấy không chuyển mắt, kraken bảo bảo thấy cậu thích, mỗi cái xúc tu đều biến ra một bông hoa, hơn hai mươi cái xúc tu tụ cùng một chỗ, thành một bó hoa, từng bông trong bó hoa đều không giống nhau, vả lại cũng không phải hoa trong hiện thực, kraken bảo bảo rất có thiên phú nghệ thuật, hoa nhóc biến ra đều là bản thân nhóc tưởng tượng, xinh đẹp cỡ nào cũng có.
Cả khuôn mặt Thẩm Diệu đều vui vẻ đến sáng lên, cậu cẩn thận nâng một bàn tay cắm kim tiêm lên chạm vào một bông trong đó, nói: “Còn có hoa bảy màu nữa.”
Kraken bảo bảo mềm nhẹ hou một tiếng, dùng đầu bự bóng lưỡng mềm nhũn cọ cọ cánh tay Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu ngắm hoa một lát, đáy mắt thông minh thấu triệt đột nhiên lướt qua một tia sáng kỳ dị, cậu trừng mắt, hỏi: “Cậu có thể biến thành người không?”
Kraken bảo bảo nói chắc chắn: “Có thể.”
“Có thể biến thành mình không?” Thẩm Diệu lại hỏi, “Giống như đúc á.”
“Có thể.” Kraken bảo bảo há miệng rộng cười, nhóc vội vã muốn dỗ Thẩm Diệu vui vẻ, vội nói, “Mình biến, cậu xem.”
“Đừng.” Thẩm Diệu vội ngăn cản, khuôn mặt như búp bê nhỏ nhắn nghiêm lại, nghiêm túc như ông cụ non, “Cậu khoan hãy biến, hoa cũng đừng biến, ngàn vạn lần đừng cho người xấu biết cậu có thể biến hình.”
Kraken bảo bảo hoang mang hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Diệu giảo hoạt mỉm cười, lộ ra hàm răng sún: “Mình có một kế hoạch chạy trốn.”
Phản ứng đau đớn sau khi dung hợp gien duy trì tận vài ngày, lúc này Thẩm Diệu cũng thành công chống đỡ qua, Thẩm Du Minh tiến hành kiểm tra toàn diện thân thể cậu để xác nhận hiệu quả thí nghiệm, sau khi có được số liệu nghiên cứu làm hắn ta vừa lòng, giai đoạn thí nghiệm này liền kết thúc.
Thí nghiệm chấm dứt có nghĩa là Thẩm Diệu sắp bị xóa đi ký ức liên quan và mang ra khỏi phòng thí nghiệm một đoạn thời gian, ở nhà Thẩm Du Minh chờ đợi giai đoạn thí nghiệm tiếp theo, cho tới nay trình tự đều là như vậy, mà lần này cũng không ngoại lệ. Thẩm Du Minh thanh lý tất cả ký ức trong một tháng lẻ mười ngày gần nhất của Thẩm Diệu, sau khi ánh sáng của máy xóa bỏ ký ức hiện lên, Thẩm Du Minh nửa quỳ trước mặt Thẩm Diệu, hỏi: “Biết đây là nơi nào không?”
Ngày thường Thẩm Diệu thông minh lanh trí, lúc này biểu cảm lại hệt như đứa ngốc, cậu ngơ ngác nhìn Thẩm Du Minh, lắc lắc đầu.
Phản ứng trì độn, ánh mắt dại ra là di chứng ký ức bị xóa, duy trì từ một tới hai ngày sau sẽ tự động chuyển biến tốt đẹp, vô cùng bình thường. Thẩm Du Minh không nghi ngờ cậu, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tối tăm cay nghiệt, hắn ta lại hỏi Thẩm Diệu mấy vấn đề, Thẩm Diệu ngốc ngốc ngơ ngơ, biểu tình cứng ngắc, một hỏi ba không biết.
“Đi thôi.” Thẩm Du Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thẩm Diệu, dắt cậu ra khỏi phòng nghiên cứu.
Thẩm Du Minh không biết là, giờ phút này, Thẩm Diệu chân chính đang nấp sau hai hàng rương đựng ma vật thí nghiệm, trong cái rương trước mặt cậu giam giữ một người sói xui xẻo bị tiêm thuốc biến dị, cơ bắp căng to như dị dạng. Mắt người sói ấy đỏ rực, khóe miệng chảy nước miếng, lợi đều bị thuốc ăn mòn đến thối rữa chảy mủ, hắn đứng ở trước người Thẩm Diệu, lưu ý chặt chẽ hướng đi của nhóm nghiên cứu viên, còn ra vẻ vô ý hoạt động thân thể của mình trong rương để che giấu cho Thẩm Diệu, che đi ánh mắt phóng ra từ mỗi một góc độ.
Thẩm Diệu nấp ở sau rương, thân thể gầy nhỏ trần trụi, khẩn trương và rét lạnh khiến cậu run run rẩy rẩy.
Đây chính là kế hoạch của cậu, cậu muốn kraken có năng lực ngụy trang thay thế mình thoát khỏi phòng thí nghiệm, lúc trước cậu từng nghĩ để kraken bảo bảo biến thành dáng vẻ Thẩm Du Minh dắt mình cùng chạy trốn, nhưng nếu kraken bảo bảo biến thành Thẩm Du Minh thì rất dễ lộ tẩy, hơn nữa quần áo của Thẩm Du Minh cũng khó tìm, cho nên Thẩm Diệu buông tha, quyết định để cho kraken bảo bảo biến thành dáng vẻ của mình, máy xóa bỏ ký ức không có hiệu quả với kraken, cho nên một khi kraken bảo bảo ra khỏi phòng thí nghiệm, là có thể chạy trốn đi tìm ba ba trở về cứu hết bọn họ ra.
Trước khi kế hoạch tiến hành, kraken hứa hẹn với tất cả thể thực nghiệm có trí lực trong phòng thí nghiệm.
“Tui ra ngoài rồi liền kêu ba ba tui lại đây, ” cặp mắt to như cái tô của kraken bảo bảo lóe ra ánh sáng kiên nghị, “Ba ba của tui là hải quái lợi hại nhất biển cả, hắn có thể, hắn có thể…” Kraken bảo bảo nhanh chóng tìm từ ngữ nhân loại trong đầu, còn thành công dùng ra một thành ngữ bốn chữ vô cùng khó, “Hắn có thể đem nơi này san thành đất bằng!”
Sau khi biến thành dáng vẻ Thẩm Diệu, kraken bảo bảo thuận lợi thoát khỏi phòng thí nghiệm, còn thừa dịp Thẩm Du Minh không chú ý trốn ra khỏi nhà. Vài ngày sau, kraken ba ba vừa vặn tìm tới vùng này ngửi được mùi hải sản non nớt của bảo bảo, kraken ba ba mừng rỡ như điên một giây vứt mất lời dặn dò tha thiết của sứa bất tử ra sau đầu, ở gần khu chợ người đến người đi chợ ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét: “Hou hóu hòu hou —— hou?”
Sứa bất tử sụp đổ che mặt: “…”
Người đi đường quanh đó đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn tên ngốc anh tuấn này.
Vài giây đồng hồ sau, trong đám người nhộn nhịp, một đứa nhỏ bẩn thỉu liều mạng đẩy chân với giỏ rau của bà thím trước mắt ra, bước trên nền chợ lầy lội, miệng cắn chặt một con cua, trong tay xách theo một con cá sống, rơi lệ đầy mặt chạy như điên về hướng kraken ba ba, sau lưng nhóc có một ông chủ quầy hải sản đeo tạp dề đuổi theo không bỏ, hô to: “Thằng nhóc thối! Bỏ đồ xuống cho tao!”
Tuy rằng ngoại hình thay đổi, nhưng kraken ba ba vừa ngửi hương vị liền biết đứa nhỏ trước mắt là đứa con trai đã học được cách ngụy trang của mình.
“Hou hóu hòu hou —— hou hou hou hou hou?” Kraken ba ba lên tiếng gào thét, dạt hai cái chân dài chạy về phía bảo bảo.
Miệng bự có thể nuốt một đám cá voi —— sao bây giờ ngay cả một con cua mà con cũng nuốt không nổi?
Sứa bất tử vừa mừng vừa lo, vừa nghênh đón bảo bảo vừa lo lắng nói với kraken ba ba: “Con mẹ nó ông câm miệng đi, tui van xin ông đó!”
Kraken ba ba xoay người, một phen ôm bảo bảo cửu biệt trùng phùng lên, đồng thời dùng sức lực ước chừng vài phần trăm đẩy bay ông chủ đuổi theo phía sau bảo bảo, ông chủ xui xẻo bay thẳng vào quầy rau đằng sau, đập nát một rổ cà chua.
“Xin lỗi xin lỗi! Con của hắn mất tích thật vất vả tìm được…” Sứa bất tử sợ lớn chuyện, vội đi lên bồi thường, nhét cho ông chủ hải sản với ông chủ bán rau mỗi người một xấp tiền mặt thật dày, hai người lấy tiền, đều không lên tiếng.
“Hou! Hou! Hou!” Ba ba! Ba ba! Ba ba! Kraken bảo bảo một phen nước mũi một phen nước mắt làm nũng quay cuồng trong ngực ba ba.
“Tui van hai người hoặc là câm miệng hoặc là nói tiếng người đi.” Sứa bất tử trấn an hai ông chủ xong, vội vàng kéo hai cha con rung đùi đắc ý gào thét rời xa đám người đến một hẻm nhỏ yên lặng vắng vẻ, cho bọn họ ở trong ngõ hẻm nói chuyện.
Cha con kraken đầu tiên là ôm đầu khóc rống một trận, rống đến rống đi, sau khi cảm xúc hơi bình phục lại, kraken bảo bảo lập tức hung hăng cáo trạng với ba ba, lần lượt nói hết ra những chuyện thảm thiết mình gặp phải ở phòng thí nghiệm của Thẩm Du Minh, còn tỏ vẻ bạn tốt nhất của mình còn ở trong đó chịu khổ, muốn ba ba nhanh đánh bại người xấu cứu bạn.
“Hou hou ——!” Dám đối xử với con tui như vậy! Kraken ba ba tức giận đến độ không duy trì nổi hình người, thân thể nhanh chóng bành trướng gần như sắp đè nứt hẻm nhỏ mà bọn họ ẩn thân, dân cư hai bên tràn ngập nguy cơ, mắt thấy sắp bị đè sập, sứa bất tử lý trí vội vàng chặn lại: “Đừng xúc động! Cái tên kia có quan hệ với hiệp hội thợ săn ma, nếu chúng ta cứ như vậy tiến lên báo thù khẳng định sẽ bị thợ săn ma theo dõi, không bằng chậm rãi tìm cơ hội…”
Kraken ba ba thu hồi thân thể bành trướng, hai mắt đỏ rực nói: “Hou, hou!”
Theo dõi thì theo dõi, nhân loại không thể chiến thắng tui!
Sứa bất tử: “Nhưng…”
Kraken ba ba biến ra một cái xúc tu trìu mến hút mặt con trai, bụp bụp bụp hôn vài phát, lập tức nói: “Hou? Hou!”
Viện nghiên cứu ở đâu? Ba ba báo thù cho con!
Kraken bảo bảo bắt đầu chỉ đường, nhóc nhớ rất rõ con đường trốn ra.
Một tay ba ba nâng bảo bảo, hùng hổ đạp một cước lên bức tường cuối hẻm, dùng đường chim bay ngắn nhất chạy như điên tới viện nghiên cứu.
“Ông chờ một chút, tui kêu cái xe taxi đã.” Sứa bất tử sụp đổ giữ chặt bạn tốt ngốc nghếch của mình, trước khi người qua đường tới vây xem, kéo kraken ba ba một cước đạp sụp một bức tường tới bên đường bắt xe.
“Hou, hou.” Kraken bảo bảo gấp gáp thúc giục.
Ba ba nhanh đi, bạn của con còn ở bên trong đó.
“Hou?” Chúng ta phải ngồi xe đi đúng không? Ba ba dâng lên một trận nhiệt huyết, liếc sứa bất tử, lập tức phi thân vọt ra đường cái, tay không đè lại một chiếc xe taxi đang chạy, kéo cửa xe xách một người lại một người khách bên trong ra giống như xách gà con.
“Ông thả tài xế lại đi, ” sứa bất tử lao lực quá độ, “Hắn phụ trách lái xe.”
Ba ba nghe vậy, nhét tài xế taxi bị mình xách ra để ở một bên trở lại trong xe.
Tài xế sợ tới mức hồn rời khỏi xác, không dám có một chút phản kháng: “…”
Ba con hải quái lên xe.
Hết chương 41
Xúc ca: cho ông ăn hiếp tui với Diệu Diệu, tui kêu ba tui đánh chết ông! Đánh chết nghĩa trên mặt chữ luôn! QAQ
Đó là một người cá đèn lồng, sau khi bị nghiên cứu từ đầu đến chân một lần, mất đi giá trị, được thả lại biển rộng, cái đèn lồng nhỏ cùng với bông hoa ngụy trang dùng để sinh tồn trên đầu hắn bị nghiên cứu viên đáng ghét cắt bỏ, hắn không thể tiếp tục đi săn, chỉ có thể mỗi ngày ở trong phòng san hô dựa dẫm bạn đời bao nuôi, tuy rằng bạn đời có dục vọng độc chiếm rất mạnh của hắn cũng không ngại điểm này, nhưng bản thân hắn lại canh cánh trong lòng. Xuất phát từ tâm lý trả thù, hắn cung cấp hết thảy những thứ hắn biết cho kraken đau khổ mất con, bao gồm cả vị trí đại khái của tổ chức nghiên cứu cùng với nhân viên nòng cốt trong đó, những nhân loại trong tổ chức này xem hết thảy sinh vật phi nhân loại thành sinh vật thấp hơn, chỉ sợ họ cũng không ngờ là một ma vật đầu đội hoa nhỏ và đèn lồng buồn cười sẽ đào sạch gốc gác bọn họ ra.
Sau khi biết được bảo bảo rất có thể bị bắt đi làm nghiên cứu, kraken ba ba tức khắc khởi hành, ngày đêm không ngừng dãi nắng dầm mưa chạy tới nước Z, người bạn sứa bất tử có quan hệ rất rộng cũng cùng đi với hắn, sứa bất tử trùng hợp từng sống ở nước Z một đoạn thời gian, biết nói tiếng nước Z hơn nữa cũng có hiểu biết nhất định với văn hóa địa phương.
Hai con hải quái tốc độ di chuyển cực nhanh không dùng mấy ngày đã tiến vào hải vực nước Z, trước khi lên bờ, sứa bất tử lấy ra hai bộ quần áo nhân loại từ dưới mũ giống như làm ảo thuật, dùng xúc tu khoa tay múa chân ý bảo kraken ba ba biến ra hình dáng nhân loại thay quần áo.
Kraken ba ba tiếp nhận váy đầm hồng nhạt, nơ bướm giày cao gót với kẹp tóc cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của thẳng nam mà sứa đưa tới, trên cái mặt bự diện tích vô ngần hiện ra biểu tình quỷ dị.
Sứa bất tử vội đoạt lại váy đầm từ tay kraken ba ba, lại đưa cho hắn một bộ nam trang nhân loại, ngay sau đó, sứa biến hóa ra hình dáng nhân loại trước mặt kraken —— một mỹ thiếu nữ tóc dài trước nhô sau vểnh.
Hắn ta cũng giống như kraken, là số hiếm hoi ma vật có thể tự do biến hóa lớp ngụy trang.
Kraken ba ba vạn phần khó hiểu nhìn bạn tốt trước mắt: “Hou?”
Ông không phải giống đực hả? Tuy rằng hắn không có kiến thức xã hội nhân loại, nhưng mà bảo vệ đảo nhỏ nhiều năm như vậy cũng giao tiếp với nhân loại không ít, nam hay nữ hắn vẫn phân biệt ra.
Sứa bất tử biến ra mấy cái xúc tu khoa tay múa chân: “Tui thích bộ dạng này.”
Hiển nhiên là một ông chú thích mặc đồ nữ!
Kraken ba ba đơn thuần không hiểu lắm, hơn nữa hắn cũng không có tâm tư rối rắm việc nhỏ, vì thế cũng nhanh chóng biến thành bộ dáng nhân loại —— một người đàn ông tuấn mỹ mày kiếm mắt sáng, có điều bởi vì thẩm mỹ kraken ba ba lạ kỳ cho nên miệng cực bự, gần như kéo đến tận mang tai, sứa bất tử hoảng sợ, vội vươn xúc tu ra nắn miệng bạn tốt nhỏ lại một khúc.
Miệng nhỏ như vậy ngay cả con cua cũng nhét không vào, nhìn thôi đã thấy rất yếu ớt, kraken ba ba bất đắc dĩ mặc quần áo tử tế, mang gương mặt nam thần không chê vào đâu được cùng lên bờ với sứa bất tử.
Kraken ba ba mới vừa bước trên bờ cát, liền không thể chờ đợi được túm lấy một ngư dân đang kéo lưới đánh cá, rung đùi gào thét: “Hou, hou ——?”
Nhân loại, từng gặp con tui chưa?
Vẻ mặt ngư dân kinh sợ nhìn soái ca hệt như thần kinh trước mắt: “Làm, làm gì vậy?”
“Xin lỗi, đầu óc bạn tôi có bệnh.” Sứa bất tử vội vàng kéo kraken ba ba không cam lòng đi.
Kraken ba ba ngửa mặt lên trời thét dài: “Hou ——!”
Sứa bất tử hung hăng giẫm giày cao gót trên chân kraken ba ba nghiền hai vòng, hung dữ nói: “Không muốn bị thợ săn ma phát hiện liền câm miệng cho tui! Thợ săn ma nước Z rất lợi hại! Đi theo tui, chúng ta đi tìm chỗ đặt chân trước.”
Nơi người cá đèn lồng cung cấp chỉ là một phương hướng đại khái, dù sao thì qua đã lâu, hơn nữa người cá cũng không quen thuộc địa hình trên lục địa, cho nên vị trí cụ thể của viện nghiên cứu còn phải dựa vào chính họ tìm.
Lúc kraken ba ba bước trên lãnh thổ nước Z, đồng thời trong đời hải quái của kraken bảo bảo cũng đã xảy ra một chuyện có ý nghĩa cực lớn —— nhóc phát hiện cơ thể mình bước vào kỳ trưởng thành.
Ngày đó nhóm nghiên cứu viên đều tan tầm, bọn họ khóa trái cửa phòng nghiên cứu, giam các thể thực nghiệm ở bên trong. Hai ngày trước Thẩm Diệu bị dung hợp gien ma vật, giờ đang phát sốt, cậu nằm ở trên bàn thí nghiệm, trên người cắm đủ loại ống và dây điện linh tinh, có kim truyền dịch, còn có điện cực và máy dò xét kiểm tra đo lường các chỉ tiêu trên thân thể cậu, cứ cách một giờ sẽ có nghiên cứu viên lại đây xem xét tình huống của cậu.
Kraken bảo bảo cực kỳ đau lòng, nghiên cứu viên trực ban mới vừa rời đi, nhóc liền quơ xúc tu nhỏ loạt xoạt đi đến bên người Thẩm Diệu. Tựa như nhân loại dùng khăn ướt hoặc túi chườm đá hạ nhiệt độ cho người bị sốt cao, kraken bảo bảo cũng dán một cái xúc tu hơi lạnh trên phần trán nóng bỏng của Thẩm Diệu, đắp một lát xúc tu ấm lên, nhóc liền đổi một cái xúc tu khác.
Trên trán truyền đến sự lạnh lẽo khiến Thẩm Diệu ổn hơn một chút, cậu mở to mắt, khổ sở nhìn cậu bạn nhỏ của mình, đáy mắt tràn đầy thê lương mà con nít tuổi này không nên có.
“Hoa nhỏ.” Kraken bảo bảo dùng ngôn ngữ nhân loại nói.
Nhóc đã học được cách nói chuyện với Thẩm Diệu, tuy rằng nói còn chưa quá lưu loát, nhưng giao tiếp không thành vấn đề.
“Cái gì…” Thẩm Diệu khàn giọng hỏi.
“Cho cậu hoa nhỏ.” Kraken bảo bảo lặp lại, quơ quơ xúc tu trước mắt Thẩm Diệu, lúc này Thẩm Diệu mới phát hiện trên cái xúc tu đó có một bông hoa nhỏ, bông hoa ấy cực tinh xảo, hoa màu xanh da trời, ngoài rìa điểm xuyết một đường viền mảnh trắng muốt, giống như váy con gái, tổ hợp xanh và trắng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến trời xanh mây trắng, màu vàng nhạt mềm mại giữa nhụy hoa tràn ngập sức sống.
Thẩm Diệu kéo đôi môi tái nhợt nỗ lực lộ ra một nụ cười, nhỏ giọng hỏi: “Đâu ra thế? Thật là đẹp.”
Kraken bảo bảo buông xúc tu cuộn thật chặt ra, nói: “Mình biến.”
Thẩm Diệu tập trung nhìn, phát hiện cuống hoa xanh biếc nối liền với xúc tu của kraken bảo bảo, nó “mọc ra” từ trong xúc tu.
“Cậu biết biến hình hả?” Thẩm Diệu cực kỳ kinh ngạc, trong tích tắc này cậu quên đi thân thể đau đớn, nếu không phải trên người cắm đầy ống thì có lẽ cậu đã hưng phấn nhảy dựng lên.
“Hôm nay mới có thể.” Kraken bảo bảo thấy Thẩm Diệu lên tinh thần, làn da lam sẫm dần dần chuyển thành màu hồng nhạt thẹn thùng, nhóc dùng xúc tu bao lấy đầu, chỉ để lại một cái giơ hoa nhỏ trước mặt Thẩm Diệu, ngại ngùng nói, “Mình… tiến vào kỳ trưởng thành.”
Thân thể kraken tiến vào kỳ trưởng thành đại diện cho hai việc, một là có thể sinh sản đời sau, hai là hệ thống ngụy trang phát triển hoàn chỉnh, đối với kraken thì phương pháp vận dụng ngụy trang đã viết sẵn trong gien, không cần ai dạy, năng lực ngụy trang của họ rất mạnh, thậm chí ngay cả bộ lông nhẵn nhụi, hoa văn trên da cũng có thể thoải mái bắt chước.
Thẩm Diệu nhìn bông hoa nhỏ ấy không chuyển mắt, kraken bảo bảo thấy cậu thích, mỗi cái xúc tu đều biến ra một bông hoa, hơn hai mươi cái xúc tu tụ cùng một chỗ, thành một bó hoa, từng bông trong bó hoa đều không giống nhau, vả lại cũng không phải hoa trong hiện thực, kraken bảo bảo rất có thiên phú nghệ thuật, hoa nhóc biến ra đều là bản thân nhóc tưởng tượng, xinh đẹp cỡ nào cũng có.
Cả khuôn mặt Thẩm Diệu đều vui vẻ đến sáng lên, cậu cẩn thận nâng một bàn tay cắm kim tiêm lên chạm vào một bông trong đó, nói: “Còn có hoa bảy màu nữa.”
Kraken bảo bảo mềm nhẹ hou một tiếng, dùng đầu bự bóng lưỡng mềm nhũn cọ cọ cánh tay Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu ngắm hoa một lát, đáy mắt thông minh thấu triệt đột nhiên lướt qua một tia sáng kỳ dị, cậu trừng mắt, hỏi: “Cậu có thể biến thành người không?”
Kraken bảo bảo nói chắc chắn: “Có thể.”
“Có thể biến thành mình không?” Thẩm Diệu lại hỏi, “Giống như đúc á.”
“Có thể.” Kraken bảo bảo há miệng rộng cười, nhóc vội vã muốn dỗ Thẩm Diệu vui vẻ, vội nói, “Mình biến, cậu xem.”
“Đừng.” Thẩm Diệu vội ngăn cản, khuôn mặt như búp bê nhỏ nhắn nghiêm lại, nghiêm túc như ông cụ non, “Cậu khoan hãy biến, hoa cũng đừng biến, ngàn vạn lần đừng cho người xấu biết cậu có thể biến hình.”
Kraken bảo bảo hoang mang hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Diệu giảo hoạt mỉm cười, lộ ra hàm răng sún: “Mình có một kế hoạch chạy trốn.”
Phản ứng đau đớn sau khi dung hợp gien duy trì tận vài ngày, lúc này Thẩm Diệu cũng thành công chống đỡ qua, Thẩm Du Minh tiến hành kiểm tra toàn diện thân thể cậu để xác nhận hiệu quả thí nghiệm, sau khi có được số liệu nghiên cứu làm hắn ta vừa lòng, giai đoạn thí nghiệm này liền kết thúc.
Thí nghiệm chấm dứt có nghĩa là Thẩm Diệu sắp bị xóa đi ký ức liên quan và mang ra khỏi phòng thí nghiệm một đoạn thời gian, ở nhà Thẩm Du Minh chờ đợi giai đoạn thí nghiệm tiếp theo, cho tới nay trình tự đều là như vậy, mà lần này cũng không ngoại lệ. Thẩm Du Minh thanh lý tất cả ký ức trong một tháng lẻ mười ngày gần nhất của Thẩm Diệu, sau khi ánh sáng của máy xóa bỏ ký ức hiện lên, Thẩm Du Minh nửa quỳ trước mặt Thẩm Diệu, hỏi: “Biết đây là nơi nào không?”
Ngày thường Thẩm Diệu thông minh lanh trí, lúc này biểu cảm lại hệt như đứa ngốc, cậu ngơ ngác nhìn Thẩm Du Minh, lắc lắc đầu.
Phản ứng trì độn, ánh mắt dại ra là di chứng ký ức bị xóa, duy trì từ một tới hai ngày sau sẽ tự động chuyển biến tốt đẹp, vô cùng bình thường. Thẩm Du Minh không nghi ngờ cậu, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tối tăm cay nghiệt, hắn ta lại hỏi Thẩm Diệu mấy vấn đề, Thẩm Diệu ngốc ngốc ngơ ngơ, biểu tình cứng ngắc, một hỏi ba không biết.
“Đi thôi.” Thẩm Du Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thẩm Diệu, dắt cậu ra khỏi phòng nghiên cứu.
Thẩm Du Minh không biết là, giờ phút này, Thẩm Diệu chân chính đang nấp sau hai hàng rương đựng ma vật thí nghiệm, trong cái rương trước mặt cậu giam giữ một người sói xui xẻo bị tiêm thuốc biến dị, cơ bắp căng to như dị dạng. Mắt người sói ấy đỏ rực, khóe miệng chảy nước miếng, lợi đều bị thuốc ăn mòn đến thối rữa chảy mủ, hắn đứng ở trước người Thẩm Diệu, lưu ý chặt chẽ hướng đi của nhóm nghiên cứu viên, còn ra vẻ vô ý hoạt động thân thể của mình trong rương để che giấu cho Thẩm Diệu, che đi ánh mắt phóng ra từ mỗi một góc độ.
Thẩm Diệu nấp ở sau rương, thân thể gầy nhỏ trần trụi, khẩn trương và rét lạnh khiến cậu run run rẩy rẩy.
Đây chính là kế hoạch của cậu, cậu muốn kraken có năng lực ngụy trang thay thế mình thoát khỏi phòng thí nghiệm, lúc trước cậu từng nghĩ để kraken bảo bảo biến thành dáng vẻ Thẩm Du Minh dắt mình cùng chạy trốn, nhưng nếu kraken bảo bảo biến thành Thẩm Du Minh thì rất dễ lộ tẩy, hơn nữa quần áo của Thẩm Du Minh cũng khó tìm, cho nên Thẩm Diệu buông tha, quyết định để cho kraken bảo bảo biến thành dáng vẻ của mình, máy xóa bỏ ký ức không có hiệu quả với kraken, cho nên một khi kraken bảo bảo ra khỏi phòng thí nghiệm, là có thể chạy trốn đi tìm ba ba trở về cứu hết bọn họ ra.
Trước khi kế hoạch tiến hành, kraken hứa hẹn với tất cả thể thực nghiệm có trí lực trong phòng thí nghiệm.
“Tui ra ngoài rồi liền kêu ba ba tui lại đây, ” cặp mắt to như cái tô của kraken bảo bảo lóe ra ánh sáng kiên nghị, “Ba ba của tui là hải quái lợi hại nhất biển cả, hắn có thể, hắn có thể…” Kraken bảo bảo nhanh chóng tìm từ ngữ nhân loại trong đầu, còn thành công dùng ra một thành ngữ bốn chữ vô cùng khó, “Hắn có thể đem nơi này san thành đất bằng!”
Sau khi biến thành dáng vẻ Thẩm Diệu, kraken bảo bảo thuận lợi thoát khỏi phòng thí nghiệm, còn thừa dịp Thẩm Du Minh không chú ý trốn ra khỏi nhà. Vài ngày sau, kraken ba ba vừa vặn tìm tới vùng này ngửi được mùi hải sản non nớt của bảo bảo, kraken ba ba mừng rỡ như điên một giây vứt mất lời dặn dò tha thiết của sứa bất tử ra sau đầu, ở gần khu chợ người đến người đi chợ ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét: “Hou hóu hòu hou —— hou?”
Sứa bất tử sụp đổ che mặt: “…”
Người đi đường quanh đó đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn tên ngốc anh tuấn này.
Vài giây đồng hồ sau, trong đám người nhộn nhịp, một đứa nhỏ bẩn thỉu liều mạng đẩy chân với giỏ rau của bà thím trước mắt ra, bước trên nền chợ lầy lội, miệng cắn chặt một con cua, trong tay xách theo một con cá sống, rơi lệ đầy mặt chạy như điên về hướng kraken ba ba, sau lưng nhóc có một ông chủ quầy hải sản đeo tạp dề đuổi theo không bỏ, hô to: “Thằng nhóc thối! Bỏ đồ xuống cho tao!”
Tuy rằng ngoại hình thay đổi, nhưng kraken ba ba vừa ngửi hương vị liền biết đứa nhỏ trước mắt là đứa con trai đã học được cách ngụy trang của mình.
“Hou hóu hòu hou —— hou hou hou hou hou?” Kraken ba ba lên tiếng gào thét, dạt hai cái chân dài chạy về phía bảo bảo.
Miệng bự có thể nuốt một đám cá voi —— sao bây giờ ngay cả một con cua mà con cũng nuốt không nổi?
Sứa bất tử vừa mừng vừa lo, vừa nghênh đón bảo bảo vừa lo lắng nói với kraken ba ba: “Con mẹ nó ông câm miệng đi, tui van xin ông đó!”
Kraken ba ba xoay người, một phen ôm bảo bảo cửu biệt trùng phùng lên, đồng thời dùng sức lực ước chừng vài phần trăm đẩy bay ông chủ đuổi theo phía sau bảo bảo, ông chủ xui xẻo bay thẳng vào quầy rau đằng sau, đập nát một rổ cà chua.
“Xin lỗi xin lỗi! Con của hắn mất tích thật vất vả tìm được…” Sứa bất tử sợ lớn chuyện, vội đi lên bồi thường, nhét cho ông chủ hải sản với ông chủ bán rau mỗi người một xấp tiền mặt thật dày, hai người lấy tiền, đều không lên tiếng.
“Hou! Hou! Hou!” Ba ba! Ba ba! Ba ba! Kraken bảo bảo một phen nước mũi một phen nước mắt làm nũng quay cuồng trong ngực ba ba.
“Tui van hai người hoặc là câm miệng hoặc là nói tiếng người đi.” Sứa bất tử trấn an hai ông chủ xong, vội vàng kéo hai cha con rung đùi đắc ý gào thét rời xa đám người đến một hẻm nhỏ yên lặng vắng vẻ, cho bọn họ ở trong ngõ hẻm nói chuyện.
Cha con kraken đầu tiên là ôm đầu khóc rống một trận, rống đến rống đi, sau khi cảm xúc hơi bình phục lại, kraken bảo bảo lập tức hung hăng cáo trạng với ba ba, lần lượt nói hết ra những chuyện thảm thiết mình gặp phải ở phòng thí nghiệm của Thẩm Du Minh, còn tỏ vẻ bạn tốt nhất của mình còn ở trong đó chịu khổ, muốn ba ba nhanh đánh bại người xấu cứu bạn.
“Hou hou ——!” Dám đối xử với con tui như vậy! Kraken ba ba tức giận đến độ không duy trì nổi hình người, thân thể nhanh chóng bành trướng gần như sắp đè nứt hẻm nhỏ mà bọn họ ẩn thân, dân cư hai bên tràn ngập nguy cơ, mắt thấy sắp bị đè sập, sứa bất tử lý trí vội vàng chặn lại: “Đừng xúc động! Cái tên kia có quan hệ với hiệp hội thợ săn ma, nếu chúng ta cứ như vậy tiến lên báo thù khẳng định sẽ bị thợ săn ma theo dõi, không bằng chậm rãi tìm cơ hội…”
Kraken ba ba thu hồi thân thể bành trướng, hai mắt đỏ rực nói: “Hou, hou!”
Theo dõi thì theo dõi, nhân loại không thể chiến thắng tui!
Sứa bất tử: “Nhưng…”
Kraken ba ba biến ra một cái xúc tu trìu mến hút mặt con trai, bụp bụp bụp hôn vài phát, lập tức nói: “Hou? Hou!”
Viện nghiên cứu ở đâu? Ba ba báo thù cho con!
Kraken bảo bảo bắt đầu chỉ đường, nhóc nhớ rất rõ con đường trốn ra.
Một tay ba ba nâng bảo bảo, hùng hổ đạp một cước lên bức tường cuối hẻm, dùng đường chim bay ngắn nhất chạy như điên tới viện nghiên cứu.
“Ông chờ một chút, tui kêu cái xe taxi đã.” Sứa bất tử sụp đổ giữ chặt bạn tốt ngốc nghếch của mình, trước khi người qua đường tới vây xem, kéo kraken ba ba một cước đạp sụp một bức tường tới bên đường bắt xe.
“Hou, hou.” Kraken bảo bảo gấp gáp thúc giục.
Ba ba nhanh đi, bạn của con còn ở bên trong đó.
“Hou?” Chúng ta phải ngồi xe đi đúng không? Ba ba dâng lên một trận nhiệt huyết, liếc sứa bất tử, lập tức phi thân vọt ra đường cái, tay không đè lại một chiếc xe taxi đang chạy, kéo cửa xe xách một người lại một người khách bên trong ra giống như xách gà con.
“Ông thả tài xế lại đi, ” sứa bất tử lao lực quá độ, “Hắn phụ trách lái xe.”
Ba ba nghe vậy, nhét tài xế taxi bị mình xách ra để ở một bên trở lại trong xe.
Tài xế sợ tới mức hồn rời khỏi xác, không dám có một chút phản kháng: “…”
Ba con hải quái lên xe.
Hết chương 41
Xúc ca: cho ông ăn hiếp tui với Diệu Diệu, tui kêu ba tui đánh chết ông! Đánh chết nghĩa trên mặt chữ luôn! QAQ
Danh sách chương