“Bạn học của anh à?” Nhìn theo người quen của Khúc Phàm, Thước Nhạc chưa từng gặp trước đó.
“Ừ, bạn thời cao trung. Chúng ta tới chỗ Mập đi, hôm qua cậu ta gọi điện cho anh, hôm nay Cao Cường dẫn theo bạn gái tới mua trang sức, hai người chuẩn bị kết hôn, vừa lúc đi gặp.”
Thước Nhạc mở cửa xe bỏ heo một mắt và rùa vàng vào trong xe, che lại rồi đưa đến trong không gian “Các anh cũng thật là nhiều chuyện, người ta dẫn bạn gái đi mua đồ các anh đến xem làm cái gì.”
Khúc Phàm lên xe cười ha ha nói “Em không biết, bạn gái Cao Cường là một bông hoa của đội cảnh sát của cậu ta, mọi người đều gọi cô ấy là hoa bá vương, rất lợi hại, người lại xinh đẹp, không ai dám đùa giỡn, lại dám đập bàn với cục trường của bọn họ, vả lại một phụ nữ lại phụ trách chống ma túy, không lợi hại có thể sao. Này cũng là nhờ đồng nghiệp của anh mới biết đấy, ai cũng thực ngạc nhiên. Một chút tiếng gió cũng không có, hai người này giữ bí mật thật giỏi.”
“Ha ha, anh liền bẫy người ta đi, các anh làm vậy có phải hay không thực bà tám, Cao Cường và anh cũng không phải một khu.”
Khúc Phàm ngửa đầu cười, “Em cũng đừng kéo anh vào, đều là một hệ thống, mạng lưới quan hệ rất rộng, không nói tới liên hệ công việc, tuổi gần nhau cả cảnh giáo cơ hồ đều quen biết. Vả lại, Cao Cường và bạn gái cậu ra đều khá nổi danh.”
Thước Nhạc dừng xe “Vậy còn anh, ở đơn vị có phải hay không cũng rất nổi danh.”
Khúc Phàm cẩn thận xuống xe, “Cũng tàm tạm.” Anh không quá để ý, chính là làm trong hệ thống tư pháp của Bắc Kinh mà không biết Khúc Phàm cũng rất ít, anh là ngôi sao phá án, trong bộ cũng là có tiếng.
Đi vào Hải Ngọc Trai, một thời gian không tới, nơi này thay đổi thực nhiều, nguyên bản Hải Ngọc Trai kinh doanh cổ ngọc, giờ lại kinh doanh chính là trang sức ngọc, mặt tiền cửa hàng ba gian được sửa lại, chỉ có bên trái còn đặt cổ ngọc, chính giữa bỏ thêm một kệ triển lãm, bên trong là đồ trang sức ngọc linh tinh, cửa lớn ở phía trước, bên phải là quầy kinh doanh ngọc bích.
Lúc này người cũng khá đông, mặt bằng cửa hàng không lớn lại có tám tới chín vị khách. Đều là vì ngọc bích mà tới, xem ra là nhờ thành quả lần đấu giá trước.
Quen thuộc đi lên trên lầu, mới vừa lên lầu hai liền phát hiện nơi này cũng thay đổi rất lớn, chính giữa đặt kệ triển lãm, Mập đang ngồi trên ghế, giới thiệu ngọc cho khách, thấy hai người liền gật đầu chào hỏi.
Hai người ngồi trên sô pha khu nghỉ ngơi, Thước Nhạc đem bộ trà nghệ thuật của Mập ra, hai người vừa uống trà vừa chờ.
Mập tiễn khách xong, liền ngồi lên sô pha im lặng, uống miếng trà trước.
“Làm ăn không tệ a, có điều mặt bằng cửa hàng của ngươi hơi nhỏ.” Khúc Phàm mở miệng nói.
“Hô, khát chết ta, từ sau khi buổi đấu giá kết thúc, Hải Ngọc Trai coi như có chút danh tiếng. Ta cũng không cần tuyên truyền, dù sao chân chính muốn luôn có thể tìm đến, mấy ngày nay ta đang muốn tìm phòng đâu. Tùy duyên đi, nếu có cái nào thích hợp liền thuê, không có thì thôi, dù sao cũng không tính làm quy mô lớn bao nhiêu, cửa hàng này của ta tuy nhỏ, giờ ở Phan Gia Viên cũng coi như là có số một, cửa hàng lớn, ta còn ngại phiền, cuối năm đầu năm bận chết người.”
Mập và Khúc Phàm nói chuyện, Thước Nhạc đi tới trước quầy, nhìn ngọc bên trong, đừng nói chứ chỗ này của Mập quả thật là có hàng, loại thủy tinh loại băng, thấp nhất cũng là loại băng mềm, hai vòng ngọc bảy vật trang sức, nơi này có chín cái, vừa rồi đôi vợ chồng kia mua đi một cái vòng tay, cả quầy cũng chỉ có mười đồ vật, ba cái lọa thủy tinh có một cái là vòng tay lục nhẹ, treo giá năm trăm vạn, hai thứ khác là vật trang sức, chính dương lục kim năm trăm vạn, ngọc bích quan âm ánh huỳnh quang mạnh bốn trăm vạn, còn lại ngọc bích loại băng là bốn trăm tới năm trăm vạn không dưới, trong đó có một cái chính dương lục kim loại băng giá thế nhưng tới một ngàn hai trăm vạn, làm cho Thước Nhạc không khỏi líu lưỡi, không ngờ ngọc bích loại băng cũng có thể bán ra giá như vậy. Cực phẩm ngọc bích của Mập còn chưa lấy ra đâu, xem ra ngọc trong tay cậu còn phải lấy ra đánh giá lại, ví dụ khối ngọc loại băng kia của cậu, so ra còn tốt hơn khối ngọc bích này, giá khẳng định cũng không rẻ. Lúc tết cậu còn tặng người trong nhà mỗi người một vật trang sức loại băng, cậu không cảm thấy chúng đáng giá bao nhiêu tiền, ai làm cho lúc trước Mập đem tới ngay cả bỏ vào hộp cũng không bỏ, trực tiếp dùng túi nhỏ đặt trong một cái hộp lớn. Khiến hai người bị đế vương ngọc và phúc lộc thọ yêu thích mờ mắt.
Nhìn giá ngọc, Thước Nhạc càng kiên định quyết tâm đi Myanmar, có tiền không kiếm đó là đầu đất, dù sao cậu chỉ đi một lần cũng sẽ không có gì phiền toái.
Đến lúc đó nếu có thể kiếm chút màu lạ liền thực tốt, như ánh huỳnh quang, xanh trong, đỏ vàng tím, đều phi thường xinh đẹp. Đáng tiếc cậu chỉ có thể cảm giác được linh khí, đối với ngọc ở bên trong là dạng gì lại không biết. Chỉ có thể dựa vào vận khí thôi.
Hai người không ngồi lâu, Cao Cường liền dẫn theo bạn gái tới, này vừa gặp, bạn gái Cao Cường quả là thực xinh đẹp, tóc ngắn, làn da màu mật ong rất có khí thế, vóc dáng khoảng một mét bảy lăm, đứng bên cạnh Cao Cường rất xứng đôi.
Giới thiệu lẫn nhau, nữ cảnh sát tên là Bành Vân, lúc giới thiệu Thước Nhạc lông mi cô chợt nhếch lên, cẩn thận đánh giá một chút, “U, Khúc Phàm, chuyện này nếu để cho bọn tiểu nha đầu ở đơn vị biết chỉ sợ đều thực thương tâm, nghĩ cả nửa ngày thì ra người đan ông độc thân hoàng kim của cảnh giới chúng ra là cây đã có chủ, hèn gì ở đơn vị ngươi lại đứng đắn như vậy.”
Nói xong liền tới trước mặt Thước Nhạc, “Thước Nhạc, cậu nên xem kĩ người này, Khúc Phàm ở đơn vị chúng tôi chính là rất gây vạ. Nhưng cậu cứ yên tâm, sau này chị sẽ trông cho cậu, nếu hắn rụt rịch cái gì liền nói ngay cho cậu.”
Thước Nhạc cười mà như không cười nhìn Khúc Phàm, nói với Bành Vân “Vậy thực cảm ơn chị.” Tính cách Bành Vân rất sáng sủa, làm cho người khác có hảo cảm.
Khúc Phàm cực kì buồn bực, rõ ràng là xem kịch của Cao Cường, thế nào lại chuyển sang phía anh đâu.
Mập khóa kĩ quầy, dẫn bốn người vào phòng nghỉ bên cạnh, bình thường khách không thể lên trên này. Dù sao ngọc là hàng xa xỉ, có thể bỏ mấy trăm vạn mua về coi như số ít, phía dưới đều là cỡ trăm vạn trở xuống, đa số khách hàng đều có thể thỏa mãn.
Gia đình của Bành Vân là ở Bắc Kinh, Cao Cương ở Đông Bắc, cha mẹ đều là giáo sư, anh đứng vững ở Bắc Kinh hoàn toàn là nhờ vào cố gắng của chính mình, lúc trước ở trường cảnh sát cùng Khúc Phàm là hai người xuất sắc nhất, hai người vừa là bạn tốt vừa là đối thủ cạnh tranh, đều rất bội phục lẫn nhau, cho nên quan hệ tốt nhất.
Kỳ thật hai người đã yêu nhau hơn hai năm, chỉ là sợ ở đơn vị không tốt công tác, vẫn không công khai, năm trước hai người mua nhà, mỗi gia đình lại đều chỉ có một đứa con, đương nhiên đều có giúp đỡ, về kinh tế cũng không khó khăn.
Hai người không muốn hôn lễ làm quá lớn, nói thật, hiện tại lo một buổi hôn lễ thực rất tốn kém, nếu làm xuống dưới, hơn mười vạn là không thể thiếu, hai người đều là người thực tế, làm giấy chứng nhận, mời đồng nghiệp tới ăn bữa cơm coi như xong việc.
Nếu không có hôn lễ, vậy Cao Cường liền chuẩn bị mua cho Bành Vân một bộ trang sức hoặc thứ gì đó coi như mang ý nghĩa kỉ niệm, hai người là chuẩn bị cùng qua cả đời, không thể lúc già rồi một chút để nhớ lại cũng không có, đương nhiên đầu tiên liền nghĩ tới Mập, mua của anh em, có thể còn rẻ chút, quen với Mập cũng là vì Khúc Phàm, bất quá vật họp theo loài, bọn họ đều rất hợp nhau, ăn ở đương nhiên không tệ, đồ của anh em cũng không cần khách khí, cho nên chém Mập một đao thì một chút gánh nặng tâm lý cũng không có, cùng Khúc Phàm suy nghĩ trước đó không có gì khác.
Mập đối với anh em cũng là không nói nhiều, trực tiếp lấy cực phẩm trong két bảo hiểm ra, Mập người này lòng rất thoáng, tiền vĩnh viền đều kiếm không đủ, bạn cũng là khó tìm, đó là chuyện cả đời, cho nên đối với bạn bè tuyệt đối hào phóng, đương nhiên bạn của anh đều là thực xuất sắc, còn những người vì tiền mà đến, thì ngày cả biên cũng đừng hòng dựa vào.
Bành Vân nhìn ngọc trước mặt, không giơ tay chọn “Mập ca, thứ này không được, hai bọn em tích tụ không nhiều lắm, anh lấy đồ khoảng một hai vạn là được rồi, dù sao cũng chỉ là để kỉ niệm, chứ theo ý em thì cũng không nghĩ mua, không thể ăn lại không thể mặc.”
Nghe Bành Vân nói chuyện, tất cả mọi người nhịn không được muốn cười, Bành Vân này thực thẳng thắn, song lại khiến cho người khác rất thích.
Mập cười ha ha nói “Được rồi, em cứ chọn đi, hôm nay có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, em không cần quan tâm giá bao nhiêu, lợi nhuận chỗ này rất lớn, anh khẳng định không lỗ, coi như là tặng cho cả hai làm quà kết hôn, đến lúc cả hai kết hôn ta cũng không tặng nữa.”
Cao Cường kéo hộp ngọc lại “Được rồi, em chọn đi, Mập có tiền, không cần khách sáo với cậu ta.”
Nghe Cao Cường nói vậy, Bành Vân cũng không khách khí, cúi đầu nhìn, nàng không quá hiểu biết về thứ này, cũng không quan tâm là loại gì, chỉ chọn đại, vừa lúc là một đồng tiền chính dương lục loại thủy tinh, đồng tiền này cùng khối ngọc Quan Âm của Khúc Phàm là một khối, loại nước vô cùng tốt, vì đôi này là làm từ cùng một khối, trong hộp không quá thu hút, song giá trị cũng rất cao.
Mập cười tủm tỉm nói “Em dâu là người có phúc, vừa hay em và Cao Cường mỗi người một cái, đeo ở trên cổ cũng không quá chói mắt.”
Bành Vân gật đầu, “Em cũng nghĩ như vậy, công việc của bọn em không tốt mang trang sức, thứ này có vẻ không vướng bận.” Cô nghĩ có lẽ mình chọn thứ rẻ nhất, sau lại một lần ngẫu nhiên mới biết được giá trị thực của đôi đồng tiền này.
Giữa trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, trên đường về Thước Nhạc bỏ năm nghìn mua một khối len dạ, khoảng nửa trái bóng, nhét vào tay Bành Vân “Chị Bành, thứ này coi như là quà kết hôn em và Khúc Phàm tặng cho chị, coi như một chút lòng thành của bọn em.”
Bành Vân vui vẻ nhận lấy.
Mập đứng bên cạnh cười nói “Thứ này em phải giữ cho tốt, cái khác không nói chứ vận khí của Thước Nhạc vô cùng tốt, nói không chừng bên trong có ngọc bích, nếu không trở về ta cắt cho cả hai.”
Bành Vân lắc đầu “Quên đi, khối len dạ này em thu, coi như là đồ gia truyền của bọn em.” Trong lòng cô không nghĩ rằng có thể cắt ra ngọc bích, đồ mua năm nghìn đồng nếu cắt cũng không được cái gì, nghĩ cũng đáng tiếc, không bằng cứ để như vậy mà cất giữ. Kết quả khối len dạ này không mở ra, mãi cho đến khi con cô lớn lên kết hôn, mới lấy ra lại, chà một tầng mỏng bên ngoài, bên trong tất cả đều là ngọc bích, chính dương lục loại băng, lúc đó cả khối nguyên thạch giá liền tăng lên gấp vạn lần.
“Ừ, bạn thời cao trung. Chúng ta tới chỗ Mập đi, hôm qua cậu ta gọi điện cho anh, hôm nay Cao Cường dẫn theo bạn gái tới mua trang sức, hai người chuẩn bị kết hôn, vừa lúc đi gặp.”
Thước Nhạc mở cửa xe bỏ heo một mắt và rùa vàng vào trong xe, che lại rồi đưa đến trong không gian “Các anh cũng thật là nhiều chuyện, người ta dẫn bạn gái đi mua đồ các anh đến xem làm cái gì.”
Khúc Phàm lên xe cười ha ha nói “Em không biết, bạn gái Cao Cường là một bông hoa của đội cảnh sát của cậu ta, mọi người đều gọi cô ấy là hoa bá vương, rất lợi hại, người lại xinh đẹp, không ai dám đùa giỡn, lại dám đập bàn với cục trường của bọn họ, vả lại một phụ nữ lại phụ trách chống ma túy, không lợi hại có thể sao. Này cũng là nhờ đồng nghiệp của anh mới biết đấy, ai cũng thực ngạc nhiên. Một chút tiếng gió cũng không có, hai người này giữ bí mật thật giỏi.”
“Ha ha, anh liền bẫy người ta đi, các anh làm vậy có phải hay không thực bà tám, Cao Cường và anh cũng không phải một khu.”
Khúc Phàm ngửa đầu cười, “Em cũng đừng kéo anh vào, đều là một hệ thống, mạng lưới quan hệ rất rộng, không nói tới liên hệ công việc, tuổi gần nhau cả cảnh giáo cơ hồ đều quen biết. Vả lại, Cao Cường và bạn gái cậu ra đều khá nổi danh.”
Thước Nhạc dừng xe “Vậy còn anh, ở đơn vị có phải hay không cũng rất nổi danh.”
Khúc Phàm cẩn thận xuống xe, “Cũng tàm tạm.” Anh không quá để ý, chính là làm trong hệ thống tư pháp của Bắc Kinh mà không biết Khúc Phàm cũng rất ít, anh là ngôi sao phá án, trong bộ cũng là có tiếng.
Đi vào Hải Ngọc Trai, một thời gian không tới, nơi này thay đổi thực nhiều, nguyên bản Hải Ngọc Trai kinh doanh cổ ngọc, giờ lại kinh doanh chính là trang sức ngọc, mặt tiền cửa hàng ba gian được sửa lại, chỉ có bên trái còn đặt cổ ngọc, chính giữa bỏ thêm một kệ triển lãm, bên trong là đồ trang sức ngọc linh tinh, cửa lớn ở phía trước, bên phải là quầy kinh doanh ngọc bích.
Lúc này người cũng khá đông, mặt bằng cửa hàng không lớn lại có tám tới chín vị khách. Đều là vì ngọc bích mà tới, xem ra là nhờ thành quả lần đấu giá trước.
Quen thuộc đi lên trên lầu, mới vừa lên lầu hai liền phát hiện nơi này cũng thay đổi rất lớn, chính giữa đặt kệ triển lãm, Mập đang ngồi trên ghế, giới thiệu ngọc cho khách, thấy hai người liền gật đầu chào hỏi.
Hai người ngồi trên sô pha khu nghỉ ngơi, Thước Nhạc đem bộ trà nghệ thuật của Mập ra, hai người vừa uống trà vừa chờ.
Mập tiễn khách xong, liền ngồi lên sô pha im lặng, uống miếng trà trước.
“Làm ăn không tệ a, có điều mặt bằng cửa hàng của ngươi hơi nhỏ.” Khúc Phàm mở miệng nói.
“Hô, khát chết ta, từ sau khi buổi đấu giá kết thúc, Hải Ngọc Trai coi như có chút danh tiếng. Ta cũng không cần tuyên truyền, dù sao chân chính muốn luôn có thể tìm đến, mấy ngày nay ta đang muốn tìm phòng đâu. Tùy duyên đi, nếu có cái nào thích hợp liền thuê, không có thì thôi, dù sao cũng không tính làm quy mô lớn bao nhiêu, cửa hàng này của ta tuy nhỏ, giờ ở Phan Gia Viên cũng coi như là có số một, cửa hàng lớn, ta còn ngại phiền, cuối năm đầu năm bận chết người.”
Mập và Khúc Phàm nói chuyện, Thước Nhạc đi tới trước quầy, nhìn ngọc bên trong, đừng nói chứ chỗ này của Mập quả thật là có hàng, loại thủy tinh loại băng, thấp nhất cũng là loại băng mềm, hai vòng ngọc bảy vật trang sức, nơi này có chín cái, vừa rồi đôi vợ chồng kia mua đi một cái vòng tay, cả quầy cũng chỉ có mười đồ vật, ba cái lọa thủy tinh có một cái là vòng tay lục nhẹ, treo giá năm trăm vạn, hai thứ khác là vật trang sức, chính dương lục kim năm trăm vạn, ngọc bích quan âm ánh huỳnh quang mạnh bốn trăm vạn, còn lại ngọc bích loại băng là bốn trăm tới năm trăm vạn không dưới, trong đó có một cái chính dương lục kim loại băng giá thế nhưng tới một ngàn hai trăm vạn, làm cho Thước Nhạc không khỏi líu lưỡi, không ngờ ngọc bích loại băng cũng có thể bán ra giá như vậy. Cực phẩm ngọc bích của Mập còn chưa lấy ra đâu, xem ra ngọc trong tay cậu còn phải lấy ra đánh giá lại, ví dụ khối ngọc loại băng kia của cậu, so ra còn tốt hơn khối ngọc bích này, giá khẳng định cũng không rẻ. Lúc tết cậu còn tặng người trong nhà mỗi người một vật trang sức loại băng, cậu không cảm thấy chúng đáng giá bao nhiêu tiền, ai làm cho lúc trước Mập đem tới ngay cả bỏ vào hộp cũng không bỏ, trực tiếp dùng túi nhỏ đặt trong một cái hộp lớn. Khiến hai người bị đế vương ngọc và phúc lộc thọ yêu thích mờ mắt.
Nhìn giá ngọc, Thước Nhạc càng kiên định quyết tâm đi Myanmar, có tiền không kiếm đó là đầu đất, dù sao cậu chỉ đi một lần cũng sẽ không có gì phiền toái.
Đến lúc đó nếu có thể kiếm chút màu lạ liền thực tốt, như ánh huỳnh quang, xanh trong, đỏ vàng tím, đều phi thường xinh đẹp. Đáng tiếc cậu chỉ có thể cảm giác được linh khí, đối với ngọc ở bên trong là dạng gì lại không biết. Chỉ có thể dựa vào vận khí thôi.
Hai người không ngồi lâu, Cao Cường liền dẫn theo bạn gái tới, này vừa gặp, bạn gái Cao Cường quả là thực xinh đẹp, tóc ngắn, làn da màu mật ong rất có khí thế, vóc dáng khoảng một mét bảy lăm, đứng bên cạnh Cao Cường rất xứng đôi.
Giới thiệu lẫn nhau, nữ cảnh sát tên là Bành Vân, lúc giới thiệu Thước Nhạc lông mi cô chợt nhếch lên, cẩn thận đánh giá một chút, “U, Khúc Phàm, chuyện này nếu để cho bọn tiểu nha đầu ở đơn vị biết chỉ sợ đều thực thương tâm, nghĩ cả nửa ngày thì ra người đan ông độc thân hoàng kim của cảnh giới chúng ra là cây đã có chủ, hèn gì ở đơn vị ngươi lại đứng đắn như vậy.”
Nói xong liền tới trước mặt Thước Nhạc, “Thước Nhạc, cậu nên xem kĩ người này, Khúc Phàm ở đơn vị chúng tôi chính là rất gây vạ. Nhưng cậu cứ yên tâm, sau này chị sẽ trông cho cậu, nếu hắn rụt rịch cái gì liền nói ngay cho cậu.”
Thước Nhạc cười mà như không cười nhìn Khúc Phàm, nói với Bành Vân “Vậy thực cảm ơn chị.” Tính cách Bành Vân rất sáng sủa, làm cho người khác có hảo cảm.
Khúc Phàm cực kì buồn bực, rõ ràng là xem kịch của Cao Cường, thế nào lại chuyển sang phía anh đâu.
Mập khóa kĩ quầy, dẫn bốn người vào phòng nghỉ bên cạnh, bình thường khách không thể lên trên này. Dù sao ngọc là hàng xa xỉ, có thể bỏ mấy trăm vạn mua về coi như số ít, phía dưới đều là cỡ trăm vạn trở xuống, đa số khách hàng đều có thể thỏa mãn.
Gia đình của Bành Vân là ở Bắc Kinh, Cao Cương ở Đông Bắc, cha mẹ đều là giáo sư, anh đứng vững ở Bắc Kinh hoàn toàn là nhờ vào cố gắng của chính mình, lúc trước ở trường cảnh sát cùng Khúc Phàm là hai người xuất sắc nhất, hai người vừa là bạn tốt vừa là đối thủ cạnh tranh, đều rất bội phục lẫn nhau, cho nên quan hệ tốt nhất.
Kỳ thật hai người đã yêu nhau hơn hai năm, chỉ là sợ ở đơn vị không tốt công tác, vẫn không công khai, năm trước hai người mua nhà, mỗi gia đình lại đều chỉ có một đứa con, đương nhiên đều có giúp đỡ, về kinh tế cũng không khó khăn.
Hai người không muốn hôn lễ làm quá lớn, nói thật, hiện tại lo một buổi hôn lễ thực rất tốn kém, nếu làm xuống dưới, hơn mười vạn là không thể thiếu, hai người đều là người thực tế, làm giấy chứng nhận, mời đồng nghiệp tới ăn bữa cơm coi như xong việc.
Nếu không có hôn lễ, vậy Cao Cường liền chuẩn bị mua cho Bành Vân một bộ trang sức hoặc thứ gì đó coi như mang ý nghĩa kỉ niệm, hai người là chuẩn bị cùng qua cả đời, không thể lúc già rồi một chút để nhớ lại cũng không có, đương nhiên đầu tiên liền nghĩ tới Mập, mua của anh em, có thể còn rẻ chút, quen với Mập cũng là vì Khúc Phàm, bất quá vật họp theo loài, bọn họ đều rất hợp nhau, ăn ở đương nhiên không tệ, đồ của anh em cũng không cần khách khí, cho nên chém Mập một đao thì một chút gánh nặng tâm lý cũng không có, cùng Khúc Phàm suy nghĩ trước đó không có gì khác.
Mập đối với anh em cũng là không nói nhiều, trực tiếp lấy cực phẩm trong két bảo hiểm ra, Mập người này lòng rất thoáng, tiền vĩnh viền đều kiếm không đủ, bạn cũng là khó tìm, đó là chuyện cả đời, cho nên đối với bạn bè tuyệt đối hào phóng, đương nhiên bạn của anh đều là thực xuất sắc, còn những người vì tiền mà đến, thì ngày cả biên cũng đừng hòng dựa vào.
Bành Vân nhìn ngọc trước mặt, không giơ tay chọn “Mập ca, thứ này không được, hai bọn em tích tụ không nhiều lắm, anh lấy đồ khoảng một hai vạn là được rồi, dù sao cũng chỉ là để kỉ niệm, chứ theo ý em thì cũng không nghĩ mua, không thể ăn lại không thể mặc.”
Nghe Bành Vân nói chuyện, tất cả mọi người nhịn không được muốn cười, Bành Vân này thực thẳng thắn, song lại khiến cho người khác rất thích.
Mập cười ha ha nói “Được rồi, em cứ chọn đi, hôm nay có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, em không cần quan tâm giá bao nhiêu, lợi nhuận chỗ này rất lớn, anh khẳng định không lỗ, coi như là tặng cho cả hai làm quà kết hôn, đến lúc cả hai kết hôn ta cũng không tặng nữa.”
Cao Cường kéo hộp ngọc lại “Được rồi, em chọn đi, Mập có tiền, không cần khách sáo với cậu ta.”
Nghe Cao Cường nói vậy, Bành Vân cũng không khách khí, cúi đầu nhìn, nàng không quá hiểu biết về thứ này, cũng không quan tâm là loại gì, chỉ chọn đại, vừa lúc là một đồng tiền chính dương lục loại thủy tinh, đồng tiền này cùng khối ngọc Quan Âm của Khúc Phàm là một khối, loại nước vô cùng tốt, vì đôi này là làm từ cùng một khối, trong hộp không quá thu hút, song giá trị cũng rất cao.
Mập cười tủm tỉm nói “Em dâu là người có phúc, vừa hay em và Cao Cường mỗi người một cái, đeo ở trên cổ cũng không quá chói mắt.”
Bành Vân gật đầu, “Em cũng nghĩ như vậy, công việc của bọn em không tốt mang trang sức, thứ này có vẻ không vướng bận.” Cô nghĩ có lẽ mình chọn thứ rẻ nhất, sau lại một lần ngẫu nhiên mới biết được giá trị thực của đôi đồng tiền này.
Giữa trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, trên đường về Thước Nhạc bỏ năm nghìn mua một khối len dạ, khoảng nửa trái bóng, nhét vào tay Bành Vân “Chị Bành, thứ này coi như là quà kết hôn em và Khúc Phàm tặng cho chị, coi như một chút lòng thành của bọn em.”
Bành Vân vui vẻ nhận lấy.
Mập đứng bên cạnh cười nói “Thứ này em phải giữ cho tốt, cái khác không nói chứ vận khí của Thước Nhạc vô cùng tốt, nói không chừng bên trong có ngọc bích, nếu không trở về ta cắt cho cả hai.”
Bành Vân lắc đầu “Quên đi, khối len dạ này em thu, coi như là đồ gia truyền của bọn em.” Trong lòng cô không nghĩ rằng có thể cắt ra ngọc bích, đồ mua năm nghìn đồng nếu cắt cũng không được cái gì, nghĩ cũng đáng tiếc, không bằng cứ để như vậy mà cất giữ. Kết quả khối len dạ này không mở ra, mãi cho đến khi con cô lớn lên kết hôn, mới lấy ra lại, chà một tầng mỏng bên ngoài, bên trong tất cả đều là ngọc bích, chính dương lục loại băng, lúc đó cả khối nguyên thạch giá liền tăng lên gấp vạn lần.
Danh sách chương