Đoàn Thiên Hùng đưa tay trỏ Ngọc Kiều Oa rồi quay sang Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

- Theo như ta được biết thì Tiêu cô nương đã từng giả trang làm Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa rất khéo léo, ngay đến người chị của y là Ngọc Kiều Nga và bọn Thần Châu tứ hung đều không thể nào nhận ra được.

Tiêu Lộng Ngọc cau mày cười nói :

- Đó là bởi vì dung mạo và hình dáng của y thị tương tự như tiểu muội nên cải trang không mấy khó khăn.

Đoàn Thiên Hùng cười nói :

- Ta biết Tiêu cô nương là người gan dạ lại rất thông minh, cho nên mới nhờ đến cô nương giả trang lại một lần nữa.

Tiêu Lộng Ngọc giật mình nói :

- Đoàn huynh muốn tiểu muội lại hóa trang thành Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa để xâm nhập vào trong sào huyệt của bọn họ hay sao? Đoàn Thiên Hùng thấy vậy liền mỉm cười đáp :

- Tiêu cô nương thấy kế này có gì không ổn?

Tiêu Lộng Ngọc cau mày nói :

- Chỉ sợ là Ngọc Kiều Oa bị mất tích rồi lại quay về ắt khiến cho bọn đại gian ác phải nghi ngờ.

Đoàn Thiên Hùng cười nói :

- Tiêu cô nương lo thế rất phải, nhưng không cần cô nương phải đích thân trở lại hang ma, mà chỉ cần cô nương làm như đã bị ta bắt mất thì bọn họ ắt phải phái người đi tìm cứu cô nương trở về. Việc đó không đáng ngại đâu.

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

- Kế này thật rất hay. Xem như vậy thì đối phương tự nhiên là không thể nào nghi ngờ được. Nhưng xin Đoàn huynh đừng có e ngại mà cứ ra tay thẳng cánh, thì kế mới thực hiện được hoàn hảo.

Đoàn Thiên Hùng gật đầu mỉm cười nói :

- Tiêu cô nương mau cải trang đi, ta chẳng những khiến cho cô nương đau ở ngoài da, mà lại làm cho cô nương thực sự bị thọ nội thương, ít ra cũng là phải một hai hôm, không có cách nào mà động đậy được.

Nói tới đây, Đoàn Thiên Hùng quay người ra khỏi rừng tùng để cho Tiêu Lộng Ngọc thay đổi y phục rồi mỉm cười nói :

- Tiêu cô nương, ta cần phải làm cho cô nương ít ra trong một hai hôm không thể cử động được là có dụng ý gì cô nương có biết không?

Tiêu Lộng Ngọc lúc đầu không để ý đến, nhưng nghe Đoàn Thiên Hùng nhắc nhở mới suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói :

- Tiểu muội hiểu rồi. Có lẽ là Đoàn huynh sợ rằng tiểu muội ban đầu xâm nhập vào hang ma đối với mọi vật mọi người tỏ vẻ xa lạ thì rất dễ bị lộ tung tích, đúng không?

Đoàn Thiên Hùng ở ngoài bìa rừng nói vọng vào :

- Đúng vậy. Dung mạo Ngọc Kiều Oa thì Tiêu cô nương có thể giả trang rất giống, ngay cả bản lãnh của y thị cũng không có điều gì khả nghi. Thế nhưng về địa hình trong hang ma và cách xưng hộ tất nhiên là phải xa lạ. Điều đó không thể tránh khỏi để lộ tung tích cho nên ta phải đả thương cô nương nằm liệt giường trong hai ngày, thứ nhất là có thể khiến cho cô nương dưỡng sức. Thứ hai, là trong vòng hai ngày, với sự thông minh tuyệt hảo của cô nương thì tất về tất cả mọi cách xưng hô, cư xử và đường lối trong hang mà có thể thông thạo được.

Tiêu Lộng Ngọc nói :

- Đoàn huynh làm việc gì cũng rất chu đáo, thật là một người rất cao minh, khiến cho tiểu muội vô cùng khâm phục. Thế nhưng đối với Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa thực này, Đoàn huynh định xử trí thế nào? Giết hay giam cầm?

Đoàn Thiên Hùng lên tiếng đáp :

- Chúng ta chẳng phải là bọn người có lòng dạ độc ác, trừ phi là gặp việc vạn bất đắc dĩ thì lúc nào cũng tỏ vẻ ôn hòa, cho nên đối với Ngọc Kiều Oa, giết thì không nỡ, mà giam cầm chỉ sợ sinh chuyện bất trắc. Ta định đem y thị đi Thái Sơn giao cho ân sư của tiểu muội xử trí.

Tiêu Lộng Ngọc mừng rỡ nói :

- Như thế thì thật là tốt quá! Ân sư của tiểu muội lúc gần đây tham thiền nhập cũng đến mức khá cao, nếu có thể nhờ được sức của người mà cảm hóa được Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa vốn là một người hung ác thành một người lương thiện thì đó chính là một công đức lớn lao.

Lúc bấy giờ Đoàn Thiên Hùng mới chợt thấy ngôi mộ của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi đã thấp thoáng có bóng người, liền sử dụng Truyền Âm Mật Ngữ bảo Tiêu Lộng Ngọc rằng :

- Tiêu cô nương, cô nương đã cải trang xong chưa? Bọn ma đầu đã xuất hiện. Có lẽ chúng không yên lòng với việc Ngọc Kiều Oa đột nhiên mất tích, đang đi tìm y thị đấy.

Tiêu Lộng Ngọc cũng dùng công lực Truyền Âm Mật Nhập, đáp :

- Đoàn huynh mau vào đây xem tiểu muội cải trang thế nào?

Đoàn Thiên Hùng liền tung mình nhảy bay vào trong rừng tùng, rồi gật đầu cười nói :

- Tiêu cô nương, tài hóa trang của cô nương thật khiến cho Đoàn Thiên Hùng này khâm phục vô cùng. Bây giờ cô nương hãy đứng đợi một lát, để ta đem giấu Ngọc Kiều Oa thật đi.

Nói dứt lời, Đoàn Thiên Hùng vác Ngọc Kiều Oa nhảy vào rừng sâu. Tiêu Lộng Ngọc gặp việc gì cũng rất bình tĩnh, nhưng giờ đây trong lòng bất giác lại không tự chủ được, phập phồng lo ngại.

Nàng phập phồng là vì tự nhiên chợt có hai cảm giác lẫn lộn mừng rỡ và lo sợ.

Mừng rỡ vì sắp được gặp Tư Đồ Ngọc, còn lo sợ là vì nàng phải vào hang ma, nếu như vạn nhất không cẩn thận mà để lộ một chút điểm khả nghi thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Tiêu Lộng Ngọc suy nghĩ tới đây thì Đoàn Thiên Hùng đã từ trong rừng sâu trở ra, rồi chẳng nói chẳng rằng, đưa tay đánh nàng một chưởng ngay vào mặt.

Trong lúc xuất kỳ bất ý, Tiêu Lộng Ngọc quên cả vai trò mình là thi hành khổ nhục kế, theo bản năng, nàng vội né tránh.

Chẳng dè thân pháp của nàng tuy nhanh nhưng Đoàn Thiên Hùng ra tay lại còn nhanh hơn, khiến cho nàng muốn tránh cũng không tránh kịp nữa.

“Bốp” một tiếng vang lên, bên má trái của Tiêu Lộng Ngọc đã bị Đoàn Thiên Hùng đánh trúng, sưng húp lên, mồm miệng đầy máu, thân hình bị đẩy văng lùi về phía sau mấy bước.

Đoàn Thiên Hùng gằn giọng mắng rằng :

- Con tiện họ Ngọc kia, ngươi còn dám chống cự nữa à? Hãy mau nói ra ngươi đã làm gì Tư Đồ Ngọc lão đệ và Tiêu Lộng Ngọc cô nương rồi?

Tiêu Lộng Ngọc thấy vậy biết rằng bọn gian ác đã có người tới gần, liền xông tới, rồi thừa cơ dùng Truyền Âm Mật Nhập nói :

- Đoàn huynh, xin cho tiểu muội một viện Thái Ất Hoạch Tâm đơn rồi cứ mau mau ra tay chế ngự tiểu muội, bởi vì tiểu muội đối với võ công của Thiên Ma Băng Nữ không được tinh thuần cho lắm, nếu ra tay sẽ bị lộ ngay.

Đoàn Thiên Hùng nghe xong liền thầm khen Tiêu Lộng Ngọc là người rất tế nhị. Ông ta liền thò tay vào túi lấy ra một viên thuốc màu hồng to bằng một hạt ngô búng cho Tiêu Lộng Ngọc. Tiêu Lộng Ngọc vội hé miệng nuốt luôn viên thuốc. Đoàn Thiên Hùng lại đưa tay điểm vào huyệt đạo của Tiêu Lộng Ngọc.

“Binh” một tiếng vang lên, Tiêu Lộng Ngọc đã ngã lăn ra mặt đất. Không những nàng không sợ đau mà khi ngã còn cố ý đưa khuỷu tay ra đánh vào một tảng đá bên cạnh đó.

- Con tiện tỳ họ Ngọc kia, ngươi tuy đã bị chế ngự, nhưng ta chưa điểm tâm huyệt của ngươi. Nếu không trả lời câu hỏi của ta một cách thật lòng thì đó là ngươi tự muốn chuốc lấy sự đau khổ.

Tiêu Lộng Ngọc cười nhạt một tiếng giả bộ nhắm mắt không nói, thế nhưng nàng lén lút nhìn ra tứ phía, thấy trong rừng rậm đã nhảy ra một cái bóng màu vàng.

Đoàn Thiên Hùng công lực thần thông quảng đại, tự nhiên là sớm biết đã có người len lẻn tới, vội đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc ra hiệu quát lớn :

- Ngọc Kiều Oa, ngươi thực sự đã làm gì Tư Đồ Ngọc lão đệ?

Tiêu Lộng Ngọc vẫn lạnh lùng không lên tiếng trả lời. Đoàn Thiên Hùng lại hỏi tiếp :

- Tiêu Lộng Ngọc cô nương có phải là đã lọt vào tay bọn ngươi rồi không?

Đó chẳng phải là câu hỏi mà chính là Đoàn Thiên Hùng nói ra để cho đối phương nghe được, dẫn đến không thể sinh ra nghi ngờ. Tiêu Lộng Ngọc đã có chú ý cho nên nàng vẫn thản nhiên không chịu trả lời.

Đoàn Thiên Hùng giả bộ giận dữ, quát lớn :

- Ngọc Kiều Oa, ngươi không trả lời, tức là muốn tìm con đường chết đấy? Hãy nghe ta hỏi đây: nhân vật đầu sỏ của bọn ngươi thực sự là ai? Y đang dương oai tác quái ở nơi nào?

Tiêu Lộng Ngọc thấy cái bóng vàng mỗi lúc một gần cho nên đối với câu hỏi của Đoàn Thiên Hùng nàng vẫn cười nhạt không thèm để ý. Đoàn Thiên Hùng hét lớn một tiếng như không thể nhẫn nại được với thái độ của Tiêu Lộng Ngọc, bèn đánh ra một chưởng Phích Không.

Chưởng này Đoàn Thiên Hùng chỉ đánh ra với một nửa phần oai lực, thế nhưng chưởng phong phát ra ào ào nghe cũng kinh người. Chưởng phong chưa đánh đến người Tiêu Lộng Ngọc thì có một luồng cuồng phong từ trong rừng kéo tới khí thế mãnh liệt vô cùng.

Đoàn Thiên Hùng vốn không có ý đả thương người cho nên nhân cớ này mà thâu chưởng lại, làm bộ như đã bị luồng kình lực của đối phương đẩy lui đến ba bước.

Cái bóng vàng ở trong rừng vừa xuất hiện là một mỹ phụ mặc cung trang màu vàng, tuổi chừng bốn mươi.

Đoàn Thiên Hùng đưa song chưởng lên ngang ngực hộ chú lấy thân giận dữ hỏi :

- Tôn giá là ai, tại sao lại chen ngang vào việc của người khác?

Mỹ phụ cau mày nói :

- Ta tên là Đinh Đinh.

Câu trả lời này rõ ràng nhưng lại rất giản dị, chưa nói lên đủ ý nghĩa của cái tên Đinh Đinh. Đinh Đinh có lẽ là hai chữ. Đinh Đinh này là người chỉ có một tên một họ, thế nhưng câu trả lời ngắn ngủi của đối phương đã khiến cho Đoàn Thiên Hùng giật nẩy mình, ngạc nhiên hỏi :

- Tôn giá là Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương mà năm xưa đã oai trấn cõi trời Nam đấy ư?

Đinh nương nương “Hừ” một tiếng lạnh lùng đáp :

- Ngươi đã nhận ra được ta chắc phải biết ta chẳng phải là người đa sự mà hay xen vào chuyện của người khác.

Đoàn Thiên Hùng đưa tay chỉ Tiêu Lộng Ngọc đang nằm sóng xoài trên mặt đất quay sang Đinh nương nương hỏi :

- Vị Ngọc Kiều Oa này có phải là lệnh đồ đấy không?

Đinh nương nương gật đầu đáp :

- Đúng vậy, tôn giá là ai? Đồ đệ của ta với tôn giá có oán có thù gì mà sao tôn giá lại ra tay như thế?

Đoàn Thiên Hùng ngập ngừng một chút rồi nói :

- Ai nói là ta đã ra tay ám toán y thị?

Đinh nương nương nói :

- Đó là ta đoán vậy, bởi vì nếu là hai bên giao đấu thì với chút công phu tu luyện của tôn giá chưa chắc đã có thể chế ngự được tên đồ đệ yêu quý của ta như thế được.

Đoàn Thiên Hùng nghe xong làm ra vẻ giận dữ, luôn miệng cười nhạt, Đinh nương nương xua tay nói :

- Ngươi đừng nên cười, mau mau đáp lời ta hỏi. Hãy thông báo lai lịch và tên tuổi đi.

Đoàn Thiên Hùng cười vẻ ngạo mạn, nói :

- Đinh nương nương muốn biết tên tuổi, lại lịch của tại hạ thì đó là một chuyện không dễ dàng gì đâu. Người hãy nhìn xem trên cây đại thụ thứ bảy đằng sau có viết những gì?

Đinh nương nương nghe Đoàn Thiên Hùng nói một cách nhanh miệng như thế, tự dưng nổi máu hiếu kỳ vội quay đầu lại nhìn.

Đinh nương nương phát giác là trên cây vẫn trống không chẳng có chữ nào cả. Thiên Mã Thánh Mẫu biết rằng mình đã trúng kế của đối phương liên dậm chân thầm kêu khổ.

Giữa lúc ấy đằng sau lưng “Bình bình” hai tiếng vang lên, liền theo đó cuồng phong dữ dội đẩy lên, chưởng phong thứ nhất là do Đoàn Thiên Hùng thừa lúc Đinh nương nương quay mặt đi liền đánh ra.

Còn chưởng thứ hai thì Đoàn Thiên Hùng đánh vào người Tiêu Lộng Ngọc đang giả làm Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đang nằm sóng soài trên mặt đất.

Giữa lúc chỉ mành treo chuông đó thì trong rừng bỗng có một người xuất hiện, liền đánh ra luôn một chưởng, hóa giải chưởng phong của Đoàn Thiên Hùng, bảo vệ cho Tiêu Lộng Ngọc.

Người vừa mới tới này và chưởng phong của y đã nằm trong dự liệu của Đoàn Thiên Hùng, cho nên khi hai chưởng va chạm nhau, chưởng lực Đoàn Thiên Hùng tuy bị hóa giải rất nhiều nhưng dư lực của luồng chưởng phong cũng đủ khiến cho Tiêu Lộng Ngọc lăn đi hai ba vòng trên mặt đất, chỉ nghe nàng ứ hự lên mấy tiếng rồi hôn mê.

Trong rừng đã hiện ra một bóng người áo xanh, người đó giận dữ nhằm Đoàn Thiên Hùng mà đánh tới rất ác liệt.

Đoàn Thiên Hùng thấy kế của mình đã đạt nên không muốn dây dưa với đối phương làm gì cho mất công. Thế nên, trước khi cái bóng của người áo xanh đánh ra một chưởng thì Đoàn Thiên Hùng cười một tràng ngào nghễ rồi tung mình nhảy về phía rừng sâu mất dạng.

Đinh nương nương đưa mắt nhìn, thấy người mới tới là Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, một trong nhóm Mê cung Ngũ sát liền gật đầu cười nói :

- Thì ra là Ngũ huynh, thật là hay quá! Tiểu muội không ngờ đối phương cơ mưu xảo trá đến vậy.

Ngũ Tắc Thiên mỉm cười nói :

- Tiểu đệ đề phòng không được chu đáo, đối phương lại có công lực vượt hẳn sức tưởng tượng của mình, chỉ sợ rằng Ngọc nhị cô nương thương thế không phải là nhẹ gì đâu.

Đinh nương nương chậm rãi bước tới bên Tiêu Lộng Ngọc thăm mạch rồi bất giác cau mày lại. Ngũ Tắc Thiên vội lên tiếng hỏi :

- Ngọc nhị cô nương có phải là thương thế nặng lắm không?

Đinh nương nương gật đầu đáp :

- Rất may là Chưởng môn nhân đã có những linh dược chữa thương rất hiệu nghiệm, nhưng ít ra Ngọc nhi cũng phải dưỡng bệnh mất hai hôm thì mới có thể khôi phục lại được.

Y thị vừa nói vừa lấy ra một viên thuốc cho Tiêu Lộng Ngọc uống.

Thật ra Đoàn Thiên Hùng cũng có nương tay phần nào nên Tiêu Lộng Ngọc lúc bấy giờ vẫn còn chút tri giác chứ chưa hoàn toàn là bất tỉnh hẳn.

Nàng nghe ba chữ “Chưởng môn nhân” từ nơi của miệng Đinh nương nương thốt ra liền nghĩ bụng:

“Bọn gian ác này quả thật đã tổ chức thành một bang phái bí mật nhưng chẳng hiểu Chưởng môn nhân của họ có phải là Chưởng môn nhân Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi của Câu Lậu phái năm xưa?”

Nàng nghĩ tới đây thì Đinh nương nương lại quay sang Ngũ Tắc Thiên nói :

- Rất may là nhờ có Ngũ huynh đến kịp lúc. Bằng không chắc là Ngọc nhi đã mất mạng dưới tay y rồi.

Ngũ Tắc Thiên hậm hực nói :

- Tên đó có diện mạo rất lạ, không biết là y có lai lịch như thế nào? Tuy nhiên, hỏa hầu võ công của y thật chẳng phải là kém. Tiểu đệ đứng xéo bên người y đánh ra ngăn cản, vậy mà cũng không thể...

Đinh nương nương đỡ lời, nói :

- Chúng ta hãy gác chuyện tìm hiểu về dung mạo và võ học của đối phương sang một bên, đợi khi nào về rồi sẽ nghiên cứu sau.

Ngũ Tắc Thiên gật đầu, định đưa tay đỡ lấy Tiêu Lộng Ngọc lên.

Đinh nương nương biết rõ y là một tên quỷ dâm đãng trong bọn Ngũ sát, nên không chịu để cho y ẵm lấy ái đồ của mình, liền mỉm cười nói :

- Chẳng dám làm phiền đến Ngũ huynh, xin hãy để cho tiểu muội tự lo cho đồ nhi cũng được.

Ngũ Tắc Thiên bị đánh trúng tim đen, sắc mặt liền đỏ bừng lên. Y chụm miệng hú ba tiếng.

Đó là cách truyền ám hiệu cho đồng đảng còn lại, biết rằng đã tìm được người rồi, tất cả nên quay trở lại sào huyệt.

Đinh nương nương ôm lấy Tiêu Lộng Ngọc, cũng với Ngũ Tắc Thiên đi được một lát thì Đoàn Thiên Hùng mới từ trong rừng sâu xuất hiện, tay ôm lấy Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa rồi nhẹ nhàng cất bước đi.

Trên đường đi, Tiêu Lộng Ngọc rất cẩn thận đề phòng bởi vì nàng tuy với việc cải trang thành Ngọc Kiều Oa nhận thấy không có gì là sơ hở, nhưng Đinh nương nương là ân sư của Ngọc Kiều Oa mà bế mình trên tay thì Tiêu Lộng Ngọc làm sao mà không lo lắng cho được?

Cho nên Tiêu Lộng Ngọc tuy có đưa mắt nhìn tình thế ở xung quanh nhưng cũng không dám mở to mắt, chỉ sợ Đinh nương nương phát giác ra được.

Nàng chỉ cảm thấy Đinh nương nương và Ngũ Tắc Thiên không phải đưa nàng trở lại ngôi mộ, bởi vì nếu tiến vào trong ngôi mộ thì địa thế phải đi từ trên xuống dưới, vậy mà Tiêu Lộng Ngọc thấy mình cứ đi cao dần lên.

Hơn nữa, lại thấy gió núi ào ào rát cả mặt, cho nên Tiêu Lộng Ngọc đoán là bọn Đinh nương nương đang đưa mình lên một vách núi cao. Một hồi lâu sau, Đinh nương nương mới chạy đều đều như là đang đi trên đất bằng. Thế là đã đến đỉnh núi hay là đi vào một động huyệt nào đây? Tiêu Lộng Ngọc quả thật muốn len lén nhìn nhưng chỉ sợ vì việc nhỏ mà làm hư đến đại sự, cho nên nàng cố nén lòng hiếu kỳ mà nhắm chặt hai mắt lại.

Dần dần Tiêu Lộng Ngọc biết rằng không phải là đến đỉnh núi mà là vào trong một huyệt động. Bởi vì nàng không còn cảm thấy gió thổi, hơn Đinh nương nương dường như đang đi từ trên dốc xuống.

Cuối cùng nghe thấy có tiếng người và ánh đèn chiếu lóe mắt, Tiêu Lộng Ngọc biết là đã đến nơi.

Đinh nương nương ẵm Tiêu Lộng Ngọc chạy vào một gian thạch thất, đặt nàng nằm lên trên một chiếc giường nệm, luôn miệng gọi lớn :

- Nga nhi, mau lại đây!

Trong giây lát, Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga đầu tóc rối bù vội vàng chạy vào trong gian thạch thất.

Nàng ta vừa thấy Tiêu Lộng Ngọc mình bê bết máu, bất giác đưa mắt nhìn Đinh nương nương hỏi :

- Ân sư, thế này là thế nào?

Đinh nương nương nói :

- Ngọc nhi bị một kẻ lạ mặt đả thương, thương thế tuy nặng nhưng cũng không đáng ngại. Ta với Ngũ Tắc Thiên huynh cần trở lại báo cáo với Chưởng môn nhân. Con hãy tìm viên Tỷ Ngọc Tiên của ta cho nhị tỷ của con uống đi. Có lẽ nó cũng khỏe lại nhanh thôi.

Ngọc Kiều Nga không ngớt miệng vâng dạ. Đinh nương nương và Ngũ Tắc Thiên cùng đi khuất nơi góc động.

Gian thạch thất này vốn là nơi cư ngụ của Đinh nương nương, Ngọc Kiều Nga vội tìm trong túi thuốc của ân sư lấy ra một bình Tỷ Ngọc Tiên, rồi chính tay mình lấy thuốc ra cho Tiêu Lộng Ngọc uống.

Tiêu Lộng Ngọc biết rõ là loại thuốc này rất công hiệu uống vào chẳng những tinh thần tỉnh táo ngay, mà còn có thể bồi dưỡng thêm nguyên khí nữa, nên nàng uống luôn thêm hai ba viên cũng chẳng hại gì.

Đợi cho Đinh nương nương đi khỏi, nàng mới giả đò, từ từ hồi tỉnh, rồi một mặt dốc luôn hai viên còn lại vào miệng.

Ngọc Kiều Nga cau mày hỏi :

- Muội đã gặp tên đó lợi hại thế nào mà bị y đánh cho đến nông nỗi này? Tên họ của y là gì?

Tiêu Lộng Ngọc làm bộ giận dữ, chậm rãi đáp :

- Đoàn... Thiên... Hùng...

Ngọc Kiều Nga giật nẩy mình, ngạc nhiên kêu lên :

- Đoàn Thiên Hùng? Ngu tỷ biết rồi. Y là sư huynh của Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu, ngay cả ngu tỷ cũng chẳng thể thắng được y, thế mà sao muội muội lại bị y đánh cho đau khổ thế này?

Tiêu Lộng Ngọc gượng cười nói :

- Tiểu muội bị ám toán.

Nàng vừa đáp vừa từ từ mở to đôi mắt ra. Tiêu Lộng Ngọc vừa nhìn qua, bất giác trong lòng bồi hồi lo lắng, bởi vì nàng thấy Thiên Ma Băng Nữ quần áo xộc xệch như vừa ân ái cùng một chàng trai.

Điểm thứ nhất, trong bọn gian ác này thì những thiếu niên anh tuấn dường như là rất ít. Thứ hai, Ngọc Kiều Nga cũng đã từng có ý muốn được ân ái cung Tư Đồ Ngọc. Điểm thứ ba, Tư Đồ Ngọc vừa mới bị ám toán trong tay bọn họ, chẳng biết chàng đã bị cho uống phải loại mê dược gì mà đã mất hết bản lĩnh?

Căn cứ vào ba điểm trên, Tiêu Lộng Ngọc cho rằng Ngọc đệ của mình là người đã vừa cùng Ngọc Kiều Nga ân ái.

Ngọc Kiều Nga nếu là cùng với một người khác trao thân thì Tiêu Lộng Ngọc trong lòng chỉ có ý nghĩ khinh bỉ và chán ghét. Thế nhưng nếu Ngọc Kiều Nga đã cùng với Tư Đồ Ngọc ân ái thì Tiêu Lộng Ngọc không thể tức giận và ghen tuông cho được.

Tiêu Lộng Ngọc nếu có tức giận thì cũng chỉ tức giận trong đầu, và ghen tuông thì ghen tuông trong bụng mà thôi, bởi vì nhiệm vụ trừ ma vệ đạo với việc ân sư là Nhu Tình Tiên Tử đã ôm hận bao nhiêu năm nay cho nên với một trách nhiệm lớn lao như vậy, nàng đành phải cắn răng chịu đựng không dám để lộ ra ngoài mặt.

Ngọc Kiều Nga thấy Tiêu Lộng Ngọc cứ đưa mắt nhìn mình, kế đó lại cau mày, nhắm mắt lại nên liền giật mình :

- Muội muội! Loại Tỷ Ngọc Tiên của ân sư có công hiệu như thần, muội muội đã uống hết cả bình rồi chẳng lẽ lại vẫn chưa cảm thấy khỏe khoắn chút nào?

Tiêu Lộng Ngọc thừa cơ hội này mà ngầm hỏi về những điều bí mật của bọn họ nên nàng gượng cười, lắc đầu đáp :

- Thương thế của tiểu muội tuy đã bớt nhưng trong đầu óc của tiểu muội hiện giờ tựa như một khối trống rỗng có bao nhiêu chuyện vừa qua đều quên sạch.

Ngọc Kiều Nga ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt mái tóc mây của Tiêu Lộng Ngọc, mỉm cười nói :

- Cái đó thì có việc gì đâu, hảo muội tử có việc gì quên thì cứ hỏi ngu tỷ, ngu tỷ chỉ cần nhắc một chút là muội nhớ lại ngay.

Tiêu Lộng Ngọc suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy không cần phải tự động hỏi nhưng cần phải dụ cho Ngọc Kiều Nga thổ lộ hết ra những điều quan trọng nên nàng lắc đầu thở dài đáp :

- Tiểu muội ngay cả câu hỏi cũng không biết phải hỏi thế nào nữa! Tốt hơn là xin ngu tỷ hãy lựa một ngày nào đó, bắt đầu đem những chuyện vừa qua kể lại hết cho tiểu muội nghe, may ra có thể giúp cho tiểu muội khôi phục lại trí nhớ.

Tiêu Lộng Ngọc bị thương thực sự không phải là nhẹ, nhưng nàng giả bộ như không quan hệ gì, cho nên đối với lời nàng hỏi thì mười phần vô cùng hợp lý, hợp tình.

Ngọc Kiều Nga gật đầu cười nói :

- Đó là ý rất hay, như theo ý của hiền muội thì phải nên bắt đầu từ chuyện gì?

Tiêu Lộng Ngọc làm bộ suy nghĩ rồi chợt la lên :

- Tiểu muội nhớ đến một việc quan trọng. Chúng ta mới bắt được kẻ thù đã sát hại Khuông đại tỷ là Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc rồi phải không?

Ngọc Kiều Nga cười nói :

- Đó là việc mới vừa đây, xem ra muội muội bị thương đã chấn động cả tâm thần, ký ức đã mất đi một ít.

Tiêu Lộng Ngọc nói :

- Ngọc Kiều Nga tỷ đem tất cả những sự việc sau khi chúng ta bắt được Tư Đồ Ngọc đem kể qua một lượt cho tiểu muội nghe đi.

Ngọc Kiều Nga cau mày nói :

- Tư Đồ Ngọc quả thật bản lãnh chẳng phải tầm thường. Thế nhưng y đã bị Mễ phó chưởng môn nhân giả chết nằm trong quan tài dùng Mê Hồn Hương làm cho y bị hôn mê ngay từ lúc mới mở nắp quan tài ra.

Tiêu Lộng Ngọc nhận thấy năm chứ “Mễ phó chưởng môn nhân” này thật vô cùng là xa lạ liền tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :

- Mễ phó chưởng môn nhân?

Ngọc Kiều Nga cười lớn :

- Muội muội, ngay cả Mễ phó chưởng môn nhân mà muội cũng quên nổi sao? Người là bạn kết nghĩa kim lan của Chưởng môn nhân, rất rành về kỳ thuật để cải trang và nhất là các thứ độc dược. Người là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyễn Thông.

Tiêu Lộng Ngọc muốn hỏi luôn vị Chưởng môn nhân là ai, thế nhưng chỉ sợ trong lúc hỏi quá nhiều như vậy sẽ làm cho Ngọc Kiều Nga sinh nghi cho nên nàng liền gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Ngọc Kiều Nga tiếp tục nói :

- Chủ ý của Mễ phó chưởng môn nhân thật kỳ diệu. Dẫu khi người bắt sống được Tư Đồ Ngọc liền cho y uống chín viên “Cửu Cửu Mê Hồn đơn”.

Tiêu Lộng Ngọc đã hiểu rõ, nhưng vẫn giả bộ hỏi :

- Người làm như thế là có ý gì?

Ngọc Kiều Nga cười khanh khách nói :

- Mễ phó chưởng môn nhân muốn khiến cho Bạch Y Long Nữ sau khi xuống mộ huyệt đó sẽ phải giật mình kinh sợ mà chết dưới tay Tư Đồ Ngọc.

Tiêu Lộng Ngọc làm bộ khen ngợi, gật đầu nói :

- Đó thật là một ý rất hay! Tiểu muội như đã nhớ ra được con quỷ a đầu Tiêu Lộng Ngọc lúc bấy giờ cũng đã theo Tư Đồ Ngọc tiến vào ngôi mộ rồi.

Nói đoạn, nàng nghiến răng mím môi, như đối với Tiêu Lộng Ngọc có vẻ tức giận vô cùng.

Ngọc Kiều Nga nói :

- Sau khi Tiêu Lộng Ngọc tiếng vào trong ngôi mộ thì Tư Đồ Ngọc liền vung kiếm, khiến cho y thị chân tay phải luống cuống, suýt phải vong mạng.

Tiêu Lộng Ngọc tỏ vẻ hồi hộp, vội vàng hỏi :

- Thế có giết được Tiêu Lộng Ngọc hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện