Tiêu Lộng Ngọc chưa đợi chàng dứt lời đã tiếp lời ngay :

- Tư Đồ huynh với đệ không phải học cùng một thầy, nhưng Địa Linh Thần Y Thái Thúc tiền bối đều có quen biết sư phụ hai chúng ta thì cũng như là sư thúc của huynh. Sao huynh lại cứ tùy tiện xưng lão tiền bối lên như thế, không sợ thất lễ sao? Tư Đồ Ngọc mặt đỏ bừng lên, bụng nghĩ thực là không may bị Tiêu Lộng Ngọc hỏi vặn như vậy, chứ trong sư môn của mình đâu có vị Thái Thúc sư thúc nào đâu?

Tiêu Lộng Ngọc lại làm ra vẻ trịnh trọng nói :

- Tư Đồ huynh, không phải là đệ vô tình đối với huynh đâu, chỉ vì Trình đại hiệp trúng độc không thể để lâu được, nhỡ ra bị bệnh nặng mà chết thì làm thầy thuốc để độ thế cho người ta mà lại hóa ra giết người hay sao?

Tư Đồ Ngọc thấy Lộng Ngọc làm ra vẻ như có sự thực vậy, chàng không thể nhịn cười, vội cắn chặt lấy môi rồi gật đầu lia lịa, Tiêu Lộng Ngọc lại tiếp :

- Tư Đồ huynh bằng lòng thì cứu người như cứu hỏa, xin huynh phải lập tức đi ngay mới được.

Tư Đồ Ngọc nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :

- Còn huynh thì sao, có phải là huynh ở Thiên Ma phủ đợi tôi quay trở lại không?

Tiêu Lộng Ngọc cười đáp :

- Lẽ tự nhiên, chúng ta tình như ruột thịt, trước kia theo lời thề dẫu có ở góc biển chân trời thì ta cũng đồng sanh đồng tử.

Mấy lời nói ấy vì Tiêu Lộng Ngọc thấy Tư Đồ Ngọc có vẻ không vui nên nàng mới nói vậy để cho chàng yên tâm.

Quả nhiên Tư Đồ Ngọc nghe nói có vẻ vui mừng nhìn Ngọc Kiều Oa mỉm cười nói :

- Ngọc nhị cô nương, xin thu thập hành lý ngay cho Trình đại hiệp để tôi đưa đi ngay...

Lời nói chưa dứt chàng chợt động linh cơ, mắt liền nhìn vào mặt Ngọc Kiều Nga nói :

- Ngọc đại cô nương, tôi muốn xin nhờ cô nương một việc.

Ngọc Kiều Nga trong lòng đang bối rối, vì đã yêu Tư Đồ Ngọc quá đỗi, mong trước mong sau mãi mới mời được chàng tới đây, thì lại phải đi ngay lập tức như vậy. Nghe chàng nói như thế, nàng liền rầu rĩ đáp :

- Tư Đồ huynh có chuyện gì xin cứ nói?

Tư Đồ Ngọc khẽ đưa mắt liếc Tiêu Lộng Ngọc một cái, rồi mới chậm rãi nói :

- Vị Trình đại hiệp hôn mê bất tỉnh, đi đường thực là buồn bã, tôi xin mời Ngọc đại cô nương cùng đi thăm Tiên Hà lãnh với tôi một phen không biết có được hay không?

Tư Đồ Ngọc đột nhiên nói như vậy làm cho chị em Ngọc Kiều Nga và cả Tiêu Lộng Ngọc giật mình không hiểu tại sao. Nhưng chỉ có Lộng Ngọc là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ suy nghĩ giây lát là đã hiểu ngay, biết là Tư Đồ Ngọc thực rất khổ tâm mới làm như vậy.

Tiêu Lộng Ngọc biết Tư Đồ Ngọc không yên tâm để mình ở trong Ma Quật, sợ chị em Ngọc Kiều Nga cứ quấy rầy mình, nên mới rủ Ngọc Kiều Nga đi, để mình dễ đối xử với Ngọc Kiều Oa hơn.

Nếu như những thiếu nữ tầm thường khác thì thấy Tư Đồ Ngọc đưa người đẹp cùng đi như thế, trong lòng sẽ không khỏi ghen tuông. Nhưng Lộng Ngọc trí tuệ hơn người, chỉ liếc Tư Đồ Ngọc một cái rồi khẽ mỉm cười gật đầu, ra vẻ khen ngợi.

Ngọc Kiều Nga lẽ tự nhiên là mừng rỡ vô cùng, chẳng nghĩ ngợi gì hết liền gật đầu cười nói ngay :

- Đáng lý ra thì Tư Đồ huynh làm việc giúp em tôi, chẳng phải nói thì tôi cũng phải cùng đi mới đúng.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Ngọc cô nương đã bằng lòng thì xin lập tức khởi hành ngay, chúng ta đi dưới ánh sáng trăng thực là rất thú vị.

Ngọc Kiều Nga gật đầu lia lịa, lập tức dặn dò thị nữ chuẩn bị một chiếc kiệu con để khiêng Trình Di Siêu.

Ngọc Kiều Oa nhìn thấy Trình Di Siêu hôn mê bất tỉnh, lại quay lại nhìn Tiêu Lộng Ngọc phong hoa tuyệt đời, thì lông mày dựng ngược nghiến răng kèn kẹt nhìn Ngọc Kiều Nga nói :

- Tỷ tỷ để Tư Đồ huynh nói mấy câu chuyện chia tay với Trại huynh, còn chị em mình cũng nên nói mấy câu chuyện với nhau.

Ngọc Kiều Nga vội đi tới cạnh Ngọc Kiều Oa khẽ hỏi :

- Nhị muội muốn dặn dò điều chi?

Ngọc Kiều Oa giơ hai ngón tay lên nói :

- Có hai câu chuyện, thứ nhất thì tôi thấy con mắt chị cũng chẳng lầm, thực so sánh ra thì Tư Đồ Ngọc của chị còn khỏe anh tuấn hơn Trại Hoa Đà của tiểu muội một chút.

Ngọc Kiều Nga chẳng hiểu nàng ta nói như vậy là có ý nghĩa gì, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Ngọc Kiều Oa khẽ mỉm cười nói :

- Tỷ tỷ đừng lấy làm lạ, tiểu muội khen chị khéo chọn người chồng như thế mà không lấy thì còn lấy ai nữa?

Ngọc Kiều Nga khẽ gật đầu. Ngọc Kiều Oa lại nói tiếp :

- Nếu chuẩn bị lấy hắn, thì xin đừng bỏ qua cơ hội trong lúc đi đường, là cốt làm thế nào cho gạo thổi thành cơm đi.

Ngọc Kiều Nga đỏ mặt thất cười nói :

- Con quỷ này không biết xấu hổ, còn em cũng muốn giống như thế hay sao?

Ngọc Kiều Oa cười nói :

- Lẽ đương nhiên con vịt đã chín thì làm sao mà bay lên trời nữa, con cá đã chiên thì làm sao mà mong bơi được xuống hồ nữa. Việc chúng ta làm phải nên cẩn thận một chút mới được.

Ngọc Kiều Nga gật đầu nói :

- Được! Đấy là việc thứ nhất, còn việc thứ nhì thì sao?

Ngọc Kiều Oa nghiến răng khẽ nói :

- Trừ những gái hầu không kể, các người lúc đi ba người, thì về chỉ được hai thôi đấy.

Ngọc Kiều Nga đưa mắt nhìn Trình Di Siêu một cái rồi cau mày đáp :

- Nhị muội muốn đem y...

Ngọc Kiều Oa ngắt lời ngay :

- Cái đồ chán chường ấy chỉ làm cho mình phiền phức thêm thôi. Vừa rồi tiểu muội đã muốn hạ thủ bị Trại Hoa Đà ngăn cản nên tiểu muội mới không dám xuống tay nữa. Tỷ tỷ đi Tiên Hà lãnh có nhiều cơ hội, cứ ngấm ngầm mà ra tay diệt trừ y đi...

Ngọc Kiều Nga vừa gật đầu vừa nói :

- Nhị muội cứ an tâm, câu chuyện tâm tình này một khi ta đã gánh vác thì ta nhất định phải làm tới nơi tới chốn.

Hai vị Thiên Ma Yêu Nữ thì thầm nói chuyện với nhau, thì trong lúc đó Tư Đồ Ngọc với Tiêu Lộng Ngọc cùng nhau mật nghị.

Tư Đồ Ngọc vốn vẫn e ngại vị Ngọc tỷ tỷ này thấy mình mời Ngọc Kiều Nga cùng đi sinh lòng ghen tuông ngấm ngầm chăng, bèn lên tiếng hỏi :

- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ có hiểu cái ý của tiểu đệ mời Ngọc Kiều Nga cùng đi chăng?

Lộng Ngọc nguýt chàng một cái khẽ trả lời :

- Ngọc đệ cứ yên tâm, tỷ tỷ không ghen đâu mà cũng chẳng hiểu lầm gì cả. Tỷ tỷ hiểu rằng Ngọc đệ kéo Ngọc Kiều Nga ra khỏi Ma Quật này là để cho tỷ tỷ được rảnh tay đối phó với Ngọc Kiều Oa, công việc đối phó như thế sẽ dễ dàng hơn.

Tư Đồ Ngọc trong lòng hết sức bội phục tươi cười đáp :

- Ngọc tỷ mau nói cho đệ biết, có thực có một vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc tiền bối ngụ tại Tiên Hà lãnh đấy không?

Lộng Ngọc cười đáp :

- Tất nhiên là có chứ. Ngọc đệ mà không đi tới chỗ đó thì không khi nào xong việc được. Bởi vì không đi tới thì người bạn tốt của Ngọc đệ là Trình Di Siêu sẽ không thể nào sống sót được.

Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi một lúc rồi lại hỏi :

- Tiểu đệ vốn không quen vị Địa Linh Thần y Thái Thúc tiền bối này bao giờ, chỉ sợ đến thỉnh cầu ông ta chữa bệnh, ông ta không chịu thì sao?

Tiêu Lộng Ngọc trừng mắt nói :

- Ai bảo là Ngọc đệ không quen biết vị tiền bối đó, vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc tiền bối đó đích thị là sư thúc của tỷ tỷ đấy.

Tư Đồ Ngọc hai mắt tròn xoe, ngạc nhiên nhìn Tiêu Lộng Ngọc, Lộng Ngọc tươi cười nói :

- Ngọc đệ hà tất phải tròn xoe đôi mắt trắng dã lên như vậy, lời tỷ tỷ nói không phải là lời nói bậy đâu. Vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc tiền bối đó với sư môn của tỷ tỷ quả thực có một mối giao tình thực lớn. Ông ta chính là sư thúc Ngọc đệ và cũng là sư thúc của tỷ tỷ.

Tư Đồ Ngọc khẽ cau mày thấp giọng nói :

- Cứ theo như lời Ngọc tỷ tỷ nói, tiểu đệ chỉ việc tới Tiên Hà lãnh Bách Thảo nham rồi xưng danh hiệu của sư môn ra thì Thái Thúc tiều bối sẽ bằng lòng thi triển Diệu thủ hồi xuân mà cứu mạng của Trình Di Siêu huynh ư?

Lộng Ngọc gật đầu cười đáp :

- Điều đó là lẽ tự nhiên ròi, Ngọc đệ cứ việc nói sư môn của mình hoặc nói sư môn của tỷ tỷ ra thì cũng như nhau thôi.

Tư Đồ Ngọc đối với sư môn của Tiêu Lộng Ngọc nguyên lai vẫn có vẻ thần bí, nhưng cứ nghe lời Tiêu Lộng Ngọc nói thì Tư Đồ Ngọc tưởng tượng rằng vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc tiền bối nọ đối với sư môn của cả hai người đều có tình thân giao, trong lòng liền nghĩ, sẽ nhân cơ hội này mà tìm ra tung tích ân sư của Ngọc tỷ tỷ người có tên là Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái, xem thân phận và tông phái rõ ràng ra sao?

Nghĩ tới đó mắt chàng liền liếc xéo ra bên ngoài thì đã thấy hai chị em Ngọc Kiều Nga vẫn còn thì thầm với nhau chưa xong bèn quay lại Tiêu Lộng Ngọc hỏi :

- Tỷ tỷ, có thực tỷ tỷ sẽ không nuốt lời hứa mà nhất định ở lại Thiên Ma phủ này để đợi...

Tư Đồ Ngọc định nói tới mấy chữ: đợi tiểu đệ, nhưng chàng chưa kịp nói thì Lộng Ngọc đã mỉm cười đỡ lời :

- Để đợi Ngọc đệ chứ gì? Nhưng đợi Ngọc đệ thì chính là hai chị em Ngọc Kiều Nga chứ tỷ tỷ hà tất phải bó chân bó cẳng tại Ma Quật này để đợi Ngọc đệ như vậy?

Tư Đồ Ngọc nghe thấy Tiêu Lộng Ngọc nói như vậy, mặt sa sầm xuống, cau mày nói :

- Tỷ tỷ không đợi thì tiểu đệ cũng không...

Tiêu Lộng Ngọc không đợi Tư Đồ Ngọc nói nốt chữ “đi” ra khỏi miệng liền mỉm cười thỏ thẻ đỡ lời :

- Sao Ngọc đệ lại hồ đồ đến thế, không phải tỷ tỷ không đợi Ngọc đệ, mà có ý muốn nói không đợi Ngọc đệ ở trong Thiên Ma phủ này. Nhưng tỷ tỷ đối với Ngọc Kiều Oa đã có sắp đặt mưu kế để thừa cơ y thị thân đơn thế cô mà ra tay hạ thủ. Như vậy chẳng lẽ lại còn phải sợ sư phụ của y thị là Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương trở về sao?

Mấy câu nói này của Tiêu Lộng Ngọc rất rõ ràng minh bạch, lại rất đầy đủ lý do khiến Tư Đồ Ngọc không thể nào mở miệng ra được, đành chỉ gượng cười nói :

- Thế thì tỷ tỷ định đợi tiểu đệ ở chỗ nào?

Lộng Ngọc hạ thấp giọng xuống đáp :

- Bọn Thần Châu tứ hung này chẳng phải là đã ước hẹn gặp gỡ vào ngày Trung Thu với nhóm Thần Châu tứ dật đó sao? Như vậy thì chúng ta hà tất phải quanh quẩn tìm nhau. Ngọc đệ khỏi cần phải đi kiếm tỷ tỷ làm chi, mà để tỷ tỷ đi tìm Ngọc đệ để sau khi đối phó xong với chị em Ngọc Kiều Nga thì tỷ tỷ sẽ tới Quất Thương Mê cung lấy chỗ thạch hàn ở đó làm nơi tương kiến.

Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu cất giọng nói :

- Tốt lắm, tiểu đệ xin tuân theo mệnh lệnh của tỷ tỷ, nhưng tiểu đệ vẫn chưa biết tỷ tỷ đối phó với Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa bằng cách nào?

Tiêu Lộng Ngọc cười đáp :

- Tỷ tỷ đối phó với y thị bằng cách nào ư? Ngọc đệ hà tất phải hỏi đến làm chi. Hiện nay trong lòng tỷ tỷ chưa có sắp đặt mưu kế gì nhất định cả, cho nên vì vậy cũng chưa thể trả lời cho Ngọc đệ được.

Tư Đồ Ngọc hỏi :

- Còn tiểu đệ thì sao?

Tiêu Lộng Ngọc nhìn chàng một cái, rồi cười lớn nói :

- Ngọc đệ cứ tự tiện mà thi hành, tỷ tỷ không ở đó mà cai quản Ngọc đệ nữa đâu. Ngọc đệ trong khi đi đường muốn giết y thị cũng được, mà muốn thâu làm thiếp cũng tốt, nhưng chớ nên để cho y thị dùng kế hại lại mình.

Tư Đồ Ngọc nghe tới mấy câu “thâu làm thiếp cũng tốt” thì đỏ mặt bừng lên đang định mở miệng cãi, thì bên tai đã nghe thấy Ngọc Kiều Nga cất giọng êm ái nói :

- Tư Đồ huynh đợi chúng tôi có lâu không, bây giờ chúng ta có thể đi được rồi.

Cho tới lúc này thì Tư Đồ Ngọc không dám đàm đạo cùng Tiêu Lộng Ngọc nữa, hậm hực chuyển mình bước đi.

Tiêu Lộng Ngọc cau mày lại nhìn theo, rồi dùng Nghĩ ngữ truyền thanh công lực nói nhỏ vào tai Tư Đồ Ngọc :

- “Ngọc đệ chớ nên quên những lời tỷ tỷ dặn hồi nãy, tỷ tỷ thấy chị em Ngọc Kiều Nga sau khi mật nghị với nhau thì trong ánh mắt lộ ra nhiều vẻ độc ác, Ngọc đệ phải nên hết sức giữ gìn lúc đi đường, nhất là đừng để y thị dùng tới những kẻ vô sỉ hạ lưu mà hại Ngọc đệ. Cũng như đừng để cho y thị hạ độc thủ Trình Di Siêu”.

Tư Đồ Ngọc một mặt gật đầu tỏ ý đã ghi nhớ lời dặn dò của Tiêu Lộng Ngọc một mặt chẳng khỏi cười thầm vị tỷ tỷ này bề ngoài thì nói cái gì “thâu làm thiếp cũng tốt” nhưng một khi phát hiện Ngọc Kiều Nga có sắp đặt mưu kế, thì lập tức đã căn dặn ta phải đề phòng đừng để quyền lợi cho người ngoài hưởng mất.

Tư Đồ Ngọc nghĩ như vậy, thì trong lòng cứ cười thầm hoài, giữa lúc đó thì Ngọc Kiều Nga đã tươi cười tiến đến nói :

- Tư Đồ huynh đã nghe thấy em tôi nói rồi đấy chứ? Hay là huynh còn có chuyện gì muốn cùng Trại huynh thương lượng nữa chăng?

Tư Đồ Ngọc không đáp, chỉ quay mình tiến đến phía Tiêu Lộng Ngọc vòng tay nói :

- Xin Trại huynh bảo trọng mình vàng, tiểu đệ tạm thời xin cáo biệt.

Tiêu Lộng Ngọc cười nói :

- Tiểu đệ ở trong động phủ này là một nơi phúc địa ở chốn nhân gian, như vậy có cần chi phải nói tới hai chữ bảo trọng. Tư Đồ huynh chuyến này ra đi rong ruổi đường trường, bên mình lại mang theo một vị đại hiệp thần trí mê man là Trình Di Siêu, lại còn kèm thêm một vị đại cô nương như hoa như ngọc, như thế thì phong hiểm mới rất nhiều, mới cần tới hai chữ bảo trọng chứ?

Tư Đồ Ngọc cười ha hả nói lớn :

- Xin Trại huynh cứ an lòng, tiểu đệ đã được Trại huynh ban cho những cơ mưu phòng thân, chắc chắn là tiểu đệ phải luôn ghi nhớ trong lòng, nguyện sẽ đem Trình Di Siêu huynh tới trước vị Địa Linh Thần Y xin cứu mạng. Chúng ta cùng với Ngọc đại cô nương và Ngọc nhị cô nương sẽ lại sớm cùng nhau đoàn tụ.

Trong lời nói của Tư Đồ Ngọc, chàng cũng cố ý dùng nghĩa đôi để nói cho Tiêu Lộng Ngọc hiểu.

Nghe thấy những lời Tư Đồ Ngọc nói, hai chị em Ngọc Kiều Nga tâm thần lặng đi một chút, bốn khóe thu ba liền đưa đẩy, nhìn đăm đăm vào mặt Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc mà chân chứa tình ý.

Tư Đồ Ngọc lảng tránh cái nhìn câu hồn của chị em Ngọc Kiều Nga, mày kiếm dựng lên một cái, lớn tiếng nói :

- Ngọc đại cô nương, nào chúng ta đi thôi.

Ngọc Kiều Nga tươi cười gật đầu, quay mình ra lệnh cho hai thị nữ khiêng Trình Di Siêu ra đặt vào trong kiệu, kế hướng vào Tiêu Lộng Ngọc và Ngọc Kiều Oa vòng tay cáo biệt.

Trong lúc chia tay, chị em Ngọc Kiều Nga vẫn có vẻ nhạt nhẽo như thường.

Tiêu Lộng Ngọc thì tinh thần vẫn tiêu sái phóng khoáng, duy chỉ có nổi Tư Đồ Ngọc là lộ ra vẻ bịn rịn lưu luyến Ngọc tỷ tỷ, trong lòng đầy những nổi bùi ngùi xa cách.

Khi cả bọn ra khỏi Tàng Vân Hác, thì Tư Đồ Ngọc đã bắt đầu tập trung tinh thần chuẩn bị ứng phó với Ngọc Kiều Nga từng bước một.

Quả nhiên từ sau khi ra khỏi Tàng Vân Hác rồi, Ngọc Kiều Nga đã giở thói tống tình yêu mị ra để lung lạc Tư Đồ Ngọc, luôn luôn tìm cách dựa thân sánh vai Tư Đồ Ngọc mà đi.

Ngọc Kiều Nga thỏ thẻ bên tai Tư Đồ Ngọc :

- Tư Đồ huynh, khi còn ở trong Tàng Vân Hác, nội tử của tôi có dặn tôi ra ngoài muốn hiểu rõ chuyện chi thì cứ hỏi Tư Đồ huynh.

Nói xong mặt hoa khẽ chạm vào vai Tư Đồ Ngọc, khiến hương thơm trinh nữ bốc ra ngây ngất.

Tư Đồ Ngọc đã luôn luôn giữ gìn để giữa hai người có một khoảng cách, nhưng khi thấy Ngọc Kiều Nga cố tình như vậy, thì chàng lúng túng khó xử, không nỡ cự tuyệt ra mặt, chỉ biết cau mày lại hỏi :

- Ngọc đại cô nương muốn hỏi tại hạ chuyện gì thế? Tư Đồ Ngọc này tuy nghệ hữu vị tặng kinh ngã học, chuyện đời tại hạ cũng chưa biết được nhiều lắm. Nhưng sự vô bất khả đối nhân ngôn, chẳng có chuyện gì mà lại chẳng thể nói với người được.

Ngọc Kiều Nga tươi cười nói :

- Thế còn người của huynh thì sao?

Tư Đồ Ngọc bị nàng ta hỏi như vậy cũng không hiểu ra sao, khẽ trừng mắt lên hỏi :

- Người của tôi ư? Người nào chứ?

Ngọc Kiều Nga liếc nhìn Tư Đồ Ngọc một cái rất tình tứ, mày liễu khẽ cau lại nói :

- Hôm chúng ta gặp gỡ nhau lần đầu tại Ngọc Long cốc Quát Thương sơn thì huynh đợi người nào đó?

Tư Đồ Ngọc hà lên một tiếng, ha hả cười lớn đáp :

- Có phải Ngọc đại cô nương hỏi tại hạ về nàng Tiêu Lộng Ngọc đó chăng?

Ngọc Kiều Nga “Hừ” lên một tiếng rồi nói :

- Vì sao Tư Đồ huynh với nàng ta lại chia tay nhau. Lần đó gặp gỡ huynh cứ luôn miệng tán tụng nàng ta đẹp hơn tôi rồi lại nói võ công nàng ta cũng hơn tôi, nhất nhất mỗi lời thốt ra khỏi miệng đều đằm thắm tình tứ, nào gọi là Ngọc tỷ tỷ, chứ còn ai vào đó nữa.

Linh cơ của Tư Đồ Ngọc bị chấn động, chàng làm ra vẻ giận dỗi cười nói :

- Tôi sẽ không kêu tên nàng ta nữa, nếu như Ngọc đại cô nương mà không lấy làm khó chịu, thì từ rày về sau tôi sẽ gọi cô nương là Ngọc tỷ tỷ nhé.

Ngọc Kiều Nga thấy Tư Đồ Ngọc nói như vậy rất cao hứng, nhoẻn miệng cười rất tươi và nói :

- Tư Đồ huynh gọi như thế tất nhiên là tôi thích thú lắm. Tư Đồ huynh... chăng, thế thì tôi nên gọi huynh là Ngọc đệ đệ mới phải chứ Ngọc đệ, Ngọc đệ hãy cho tỷ tỷ biết, Ngọc đệ với vị tiền Ngọc tỷ tỷ làm sao lại trở mặt nhanh như thế?

Vẻ mặt Tư Đồ Ngọc không lấy gì làm cao hứng, nhưng chàng vẫn làm ra vẻ tươi cười đáp :

- Nàng ta nuốt lời, nàng ta vốn là người không thể tin tưởng được.

Ngọc Kiều Nga vui mừng ra mặt, tươi cười nói :

- Tỷ tỷ đã hiểu rõ cả rồi, chắc là sau khi tỷ tỷ đi khỏi, thì Ngọc đệ đã phải khổ sở chờ đợi tại Ngọc Long cốc mà chẳng được việc phải không?

Tư Đồ Ngọc cười gượng nói :

- Tôi một hơi đợi tới ba ngày ba đêm, trông ngóng mỏi cổ đến phải chua xót trong lòng, đợi chờ đến mỏi mòn con mắt rốt cuộc vẫn hoàn không, thì đã biết sớm rằng...

Ngọc Kiều Nga nói :

- Sớm biết rằng cái gì? Sao Ngọc đệ lại cứ úp úp mở mở, ấp a ấp úng, nói không ra lời?

Tư Đồ Ngọc trông thấy Ngọc Kiều Nga nũng nịu cười tình, mặt lộ vẻ hân hoàn, thì chậm rãi cười nói :

- Tôi sớm biết rằng cô ta coi thường tình cảm của tôi vì mà chẳng tới nơi ước hẹn với tôi. Tôi... tôi... tôi phải dành lưu giữ vị Ngọc tỷ tỷ này ở lại Quát Thương để cùng thưởng thức thắng cảnh.

Câu chuyện giữa hai người trở nên vô cùng nhạt nhẽo, đó chỉ vì Tư Đồ Ngọc đã cảm thấy Ngọc Kiều Nga quá quấn quít lấy mình, nên đã mượn lời bịa đặt ra cho xuôi câu chuyện.

Ngọc Kiều Nga nghe được mấy lời của Tư Đồ Ngọc thì như hoa nở trong lòng, liền chăm chú nhìn Tư Đồ Ngọc, thu ba đưa đẩy, cười nói :

- Ngọc đệ sau có hối hận không? Ngày đó tỷ tỷ đã không thù tiếp Ngọc đệ đệ để cùng ngoạn cảnh Quát Thương, cho nên ngày hôm nay tỷ tỷ mới chịu bồi tiếp Ngọc đệ đi ngoạn cảnh Tiên Hà, như thế chẳng khác gì nhau, có phải chăng?

Lời nói tới đó thì ngừng lại một chút, rồi làn thu ba chuyển động nàng lại tươi cười nói tiếp :

- Kỳ thực thì Tiên Hà lãnh cũng chẳng có gì đáng đi tới cả, nhưng ở trong ngọn Võ Di sơn nọ thì có những phong cảnh cực kỳ cẩm tú, có lẽ nơi đó cũng chẳng thiếu gì Lưu, Nguyễn...

Tư Đồ Ngọc không đợi cho Ngọc Kiều Nga nói dứt lời, xen lời nói :

- Không được, chúng ta nhất thiết phải đến Tiên Hà lãnh, không thể thay đổi ý định được.

Ngọc Kiều Nga cười nói :

- Tại sao Ngọc đệ lại chưa nói lý do ra cho tỷ tỷ nghe?

Tư Đồ Ngọc nói :

- Điều thứ nhất, chúng ta cần vì vị Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu đại hiệp này, cầu người chữa bệnh cho.

Ngọc Kiều Nga khe khẽ lắc đầu, tươi cười tiếp lời :

- Kỳ thực cái chuyện Ngọc đệ nói đó chỉ là một chuyện thừa vô ích.

Nói đến hai chữ “chuyện thừa” thì đôi mắt Ngọc Kiều Nga phát hiện lên một vẻ sát cơ thần bí, nhìn Tư Đồ Ngọc rồi nói :

- Ngọc đệ, trời sinh Ngọc đệ ra có một... quả thực cực kỳ thông minh anh tuấn nhường kia, thì Ngọc đệ cũng nên hiểu tới ý nghĩ sâu xa của hai chữ chuyện thừa mà ngu tỷ vừa nói đó mới phải chứ?

Tư Đồ Ngọc khẽ gật đầu từ từ nói :

- Tôi hiểu chứ? Nhưng vị Trình Di Siêu đại hiệp này rồi đây sẽ trở thành người em rể của Ngọc tỷ.

Ngọc Kiều Nga lắc đầu nói :

- Hai chữ “em rể” này đối với tỷ tỷ thì lại càng là thừa. Tại sao Ngọc đệ lại không nghĩ ra nhỉ? Trình Di Siêu từ lúc trúng phải độc môn của người thì đã trở nên một kẻ hôn mê bất tỉnh, nửa sống nửa chết như vậy thì hắn... hắn làm sao có đủ khả năng trở thành em rể của ta được.

Tư Đồ Ngọc thất cười mà rằng :

- Vị Trình Di Siêu đại hiệp này tuy bây giờ không thể làm em rể của Ngọc tỷ tỷ nhưng đợi tới khi đến được Tiên Hà lãnh, Bách Thảo nham thỉnh cầu Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa ra tay trừ khử giúp chất độc trong người, thì hẳn lúc đó vị đại hiệp này sẽ đủ khả năng để làn em rể của Ngọc tỷ tỷ được chứ?

Ngọc Kiều Nga cau đôi mày liễu lại, liếc nhìn Tư Đồ Ngọc một cái, rồi tươi cười nói :

- Như thể Ngọc đệ cứ cố tình đóng vai chọn em rể cho ta. Nhưng việc này cũng phải có tính cách biến chuyển. Người làm em rể của ta thì cũng chỉ có thời gian tính mà thôi.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Ngọc đại cô nương...

Ngọc Kiều Nga cau mày, kêu lên :

- Ngọc đệ đã chẳng sửa đổi gọi ta là Ngọc tỷ tỷ rồi đó sao? Vậy thì cớ chi lại đột nhiên sửa đổi lại gọi ta là Đại cô nương gì đó, Nhị cô nương gì đó, nghe thấy thật khó chịu vô cùng.

Tư Đồ Ngọc bèn sửa lại lời nói, cười mà rằng :

- Ngọc tỷ tỷ nghĩ coi, vị Trình Di Siêu đại hiệp này, khi đã được vị Địa Linh Thần Y dùng tay thần trừ độc cho, thì chẳng lẽ lại không còn hy vọng làm em rể cho Ngọc tỷ tỷ nữa sao?

- Tư cách của hắn thì đã mất thời gian tính rồi. Vậy thì hắn phải nhường cho người chứ?

Tư Đồ Ngọc cười khẩy một tiếng mày kiếm giương lên hỏi :

- Ngọc tỷ vừa nói cái gì mà hai chữ người khác vậy? Phải chăng Ngọc tỷ muốn ám chỉ đến vị bằng hữu của tôi là Trại Hoa Đà đó chăng?

Ngọc Kiều Nga gật đầu cười đáp :

- Ngọc đệ đoán chẳng sai chút nào. Và phẩm cách của Trình Di Siêu và Trại Hoa Đà thì tự nhiên em tôi cũng đã chọn lấy ai hơn rồi.

Tư Đồ Ngọc cố ý lắc đầu, khẽ than một tiếng, nói :

- Sai rồi, Ngọc tỷ tỷ đã hoàn toàn chọn sai rồi.

Ngọc Kiều Nga nghe thấy thì khẽ giật mình một cái, mắt chuyển động, thần sắc có vẻ ngạc nhiên, hướng vào Tư Đồ Ngọc, đôi mày liễu cau lại hỏi :

- Tại sao Ngọc đệ lại bảo em ta chọn sai rồi! Chẳng lẽ Ngọc đệ lại nhận thấy Trại Hoa Đà so sánh với Trình Di Siêu không hơn được chăng?

Tư Đồ Ngọc cười lớn, đáp :

- So sánh thì không hơn được. Vị Trình Di Siêu đại hiệp này đường đường là một trang nam tử...

Ngọc Kiều Nga xen lời :

- Nếu cứ như Ngọc đệ nói thì chỉ có Trình Di Siêu là đường đường một đấng nam tử, chẳng lẽ Trại Hoa Đà lại mềm mềm mại mại như một kẽ nữ nhi sao?

Tư Đồ Ngọc thất cười, nói :

- Như vậy cũng không khác bao nhiêu. Nguyên do là vị Trại Hoa Đà huynh này vốn đã chịu nhiều sự khổ ải để luyện tập cho nên thân thể không được hoàn toàn. Trại huynh bị “tiên thiên bất túc, hậu thiên thất điều” cho nên căn bản Trại huynh không thể gần gũi đàn bà được. Chẳng lẽ đó lại là tư cách để làm em rể của tỷ tỷ hay sao?

Mấy lời nói đó làm cho vị Thiên Ma Yêu Nữ phải ngẩn cả người ra :

- Chẳng... chẳng thể như thế được. Vị Trại Hoa Đà này trông phong cách...

Nói tới đó thì Tư Đồ Ngọc đã vội tiếp lời :

- Phong cách tuyệt đẹp phải không? Cái đẹp đó thì làm được việc gì? Ngọc tỷ tỷ phải nên biết đến một câu thơ: “Tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh” câu này chẳng phải chỉ nói đến đàn bà, mà lại còn bao quát cả những bậc tài tử anh hùng.

Ngọc Kiều Nga lông mày vẫn cau lại, nói tiếp :

- Cứ theo lời Ngọc đệ nói thì chẳng lẽ lại không có cách gì để mà chữa trị hay sao? Trại huynh là một tay danh y, chẳng phải so với Ngọc đệ vẫn là người cao minh hơn đó sao?

Tư Đồ Ngọc lắc đầu thở dài, nói :

- Y thuật thì chỉ có thể dùng mà chữa bệnh, chứ không thể để chữa mệnh được. Người ta thường có câu rằng: “Dược y bất tử bệnh, Phật độ hữu duyên nhân” nghĩa là thuốc chỉ có thể chữa cho người không chết, còn Phật thì chỉ độ người có duyên mà thôi, thì tát là vị Lý Thiết Quài trong bát động thần tiên kia đâu có chịu cứ mang mãi bên mình cái chân thọt như vậy?

Ngọc Kiều Nga nghe Tư Đồ Ngọc nói, không còn biết nói năng sao. Tư Đồ Ngọc tiếp lời :

- Lần này, ngoài việc đi tìm thầy chữa bệnh cho vị Trình đại hiệp này, thì tiểu đệ cũng có lòng muốn ngoạn cảnh Tiên Hà đã lâu.

Ngọc Kiều Nga lắc đầu kêu lên :

- Hay lắm! Ngọc đệ chẳng cần phải nói lại lý do lần nữa. Tỷ tỷ xin thù tiếp Ngọc đệ đi tới Tiên Hà, để tìm thầy chữa bệnh cho vị Trình đại hiệp nọ.

Như thế, Ngọc Kiều Nga đã thay đổi chủ ý. Như vậy nàng ta đã bỏ cái ý định giết Trình Di Siêu trên đường, mà lại còn có cái ý tận tâm tận lực chữa chạy cho Trình Di Siêu khỏi bịnh mới thôi. Đó chẳng phải là vì Ngọc Kiều Nga đã nổi dậy cái lòng từ thiện, mà chính vì nàng ta chỉ nghĩ đến tình riêng mà thôi.

Đó chỉ là vì Ngọc Kiều Nga đã suy nghĩ rằng: “Tư Đồ Ngọc với Trại Hoa Đà vốn là một đôi bạn thiết, thì tự nhiên lời phẩm bình của Tư Đồ Ngọc đối với Trại Hoa Đà chẳng hề nào sai. nếu đúng như lời Tư Đồ Ngọc nói thì vị Trại Hoa Đà anh tuấn nọ là người bất lực đối với đàn bà. Nếu ta lại giết Trình Di Siêu đi thì có phải Thiên Ma Băng Nữ em ta hai tay cùng nắm trượt cả không?” Trong khi đó Ngọc Kiều Nga lại hân hoàn nghĩ về vị Tư Đồ Ngọc của mình vừa đẹp vừa khỏe hơn cả Trình Di Siêu lẫn Trại Hoa Đà.

Nghĩ vậy, Ngọc Kiều Nga bèn tự cho Tư Đồ Ngọc là vật thiêng liêng của mình, tự nhiên nàng nẩy ra cái ý coi chừng, không chịu để cho quyền lợi của mình lọt vào tay người khác.

Ngọc Kiều Nga muốn bảo vệ quyền lợi của mình thì không thể ngoài hai con đường: Thứ nhất, là phải tận lực chữa bệnh cho Trình Di Siêu bằng khỏi mới thôi, để cho Ngọc Kiều Oa mất đằng nọ thì còn đằng kia, khỏi phải đến nỗi hoàn toàn trắng tay, rồi phải xâm nhập vào quyền lợi của mình.

Thứ hai, thì phải tính đến chuyện làm sao cho gạo thổi thành cơm khiến cho việc đã rồi, hai bên danh phận đã định, để cho cô em sau này, cho dầu có thấy Tư Đồ Ngọc vừa mắt, thì cũng chẳng dám ra tay cướp đoạt.

Tư Đồ Ngọc bịa đặt ra những lời nói đó thì đã sinh ra hai đầu mối tương phản, vừa hiệu nghiệm vừa phản hiệu nghiệm.

Về sự hiệu nghiệm thì mấy lời của Tư Đồ Ngọc đã khiến cho Trình Di Siêu thoát khỏi cơn nguy hiểm, khỏi bị sa vào độc thủ của Ngọc Kiều Nga, mà vốn những độc thủ đó không thể nào đề phòng mọi mặt cho kín đáo được.

Còn việc phản hiệu nghiệm thì Tư Đồ Ngọc lại tự chuốc lấy nguy cơ đã khiến cho Ngọc Kiều Nga bắt buộc phải tính đến chuyện làm sao đưa chàng vào giấc mộng vu sơn đầy mưa gió.

Thế rồi bọn Tư Đồ Ngọc và Ngọc Kiều Nga cứ lần theo ánh trăng mà đi.

Đêm đầu, Ngọc Kiều Nga còn sợ Tư Đồ Ngọc giữ gìn ý tứ nên không dám làm cử chỉ quá mạnh. Nhưng đến đêm thứ hai thì đã có chuyện xảy ra.

Lúc đó họ đã ở trong một cánh rừng tùng, bóng rợp mát, đâu đây tiếng suối reo róc rách, vầng trăng thì vằng vặc giữa trời, phong cảnh thật tuyệt mỹ, thật đúng như câu thơ của Vương Duy:

Minh nguyệt tùng gian chiếu

Thanh tuyền thạch thượng lưu.

Tạm dịch:

Ánh trăng chiếu kẽ lá tùng,

Bên trên ghềnh đá suối trong chảy hoài.

Ngọc Kiều Nga bèn gọi mấy con thị nữ khiêng kiệu Trình Di Siêu ra một chỗ vắng, nói :

- Bọn chúng bay cứ khiêng kiệu Trình Di Siêu đi trước. Cách đây mười dặm là một ven rừng, phong cảnh tuyệt đẹp, thì bọn bay đợi ta ở đó. Ta và Tư Đồ Ngọc tướng công ở đây du ngoạn chốc lát rồi sẽ tới kịp ngay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện