Đi cùng với cô nương đó có mấy chàng trai,lóa mắt trước sắc đẹp của hai người liền buông lời chọc ghẹo:
"Hai tiểu thư thật xinh đẹp,bổn công tử đang rảnh rỗi hai người hầu hạ bổn công tử vui vẻ ta sẽ bỏ qua cho việc này các người thấy có được không?".
Cả lũ phá lên cười hưởng ứng,Nhược Khê không muốn gây sự chú ý nên kéo Nhược Lan đi.
Tên công tử kia làm sao có thể cho đi dễ dàng được,hắn đã bị lóa mắt trước sự xinh đẹp của Nhược Khê làm sao có thể thoát được.
Hắn vẫy tay mấy tên thuộc hạ vây quanh hai người,ngũ công chúa lo lắng quay đầu nhìn Nhược Khê.
Đưa sang cho cô một ánh mắt yên tâm,Nhược Khê kéo nhẹ Nhược Lan đứng sau mình.
Cô rút roi ở hông ra,cây roi như được phóng thích,như con mãng xà uốn lượn trên không nhẹ nhàng đáp xuống quất nhanh những tên chặn đường,đánh cho chúng kêu cha gọi mẹ,nằm la liệt ra đất.
Cô hờ hững mỉm cười,nở nụ cười làm mê đắm mọi người ở đây,một vẻ ma mị quyến rũ không thốt ra lời.
Nhược Lan hò reo :
"Bát muội ,bát muội thật giỏi mà ".
Tên công tử thấy thế không cam lòng đang định cùng đám người xông lên thì một toán thị vệ xông tới bao quanh mọi người.
Thị vệ trưởng đứng lên hô to :
"Ngũ công chúa,bát công chúa chúng thần đón người về cung ".
Mấy người kia nghe thấy thế,khí phách lúc nãy biến mất,chân tay run bần bật vội quỳ rạp xuống :
"Bọn thần có mắt như mù mạo phạm công chúa xin người tha thứ cho".
Ngũ công chúa lưỡng lự không nói gì quay sang nhìn bát công chúa.
Nhược Khê quay sang hờ hững nói :
"Bắt vào đại lao nhốt mười ngày "rồi bước đi dứt khoát không quay đầu nhìn lại,ngũ công chúa chạy nói với theo ,bát muội đợi tỷ.
Cả lũ ngồi sụp xuống kêu cha gọi mẹ, bị một toán thị vệ lôi đi ,trách bọn chúng có mắt không chòng động vào công chúa hoàng thất may mà không truy cứu đến người nhà là tốt rồi,lần này về không biết có bị đánh gẫy chân nữa không?
Ở trên tầng một bóng dáng cao lớn chăm chú đứng xem nãy giờ cười khẩy :
"Thú vị thật là thú vị",tên thị vệ có chút hoang mang không hiểu vì sao chủ tử của mình lại cười như vậy.
Không sai người đó không ai khác chính là Tuyên Vương điện hạ đáng lẽ đang nghỉ ngơi ở dịch quán kia.
Ngũ công chúa và bát công chúa được hộ tống về cung,trước khi về điện của mình thì bị hoàng hậu gọi vào răn dậy cho một lúc lâu vì tội chốn đi chơi mà không cho thị vệ theo cùng.
Cuối cũng ngũ công chúa phải sử dụng tuyệt chiêu nũng nịu hoàng hậu mới tạm tha cho.
Lúc chia tay về ngũ công chúa còn không quên hứa hẹn Nhược Khê lần sau chốn đi nữa.
Hai người trở về điện của mình để nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi tiệc tẩy trần sứ giả nước Sở buổi tối.
Nhược Khê định cáo ốm để chốn không phải đi,cô rất ngại những buổi tiệc tùng thế này chẳng ăn uống được gì mà còn ngồi lâu rất mệt mỏi.
Nhưng được đích thân tổng quản của hoàng thượng đến giao phó bắt buộc phải có mặt cô uể oải vâng lời.
Đến gần giờ dự cung yến,Nhược Khê được Bích Liên trang điểm và búi tóc cho,cô kêu :
"Em làm đơn giản thôi cho ta,đừng cầu kỳ nhiều mỗi lần cung yến về ta như bị gẫy cổ bởi núi tóc".
"Không được ,hôm nay lễ tẩy trần Tuyên Vương nước Sở người phải nổi bật,phải thật xinh đẹp ".
Nô tỳ nghe nói Tuyên Vương rất tài giỏi lại còn phong thái hơn người biết bao công chúa các nước chư hầu muốn kết thân mà không được đó.
"Đấy là họ không phải là ta,cứ làm theo ta nói đi "
"Dạ,nô tỳ rõ rồi", vẻ mặt phụng phịu lộ rõ ra,nhưng vẫn không quên cắm cây trâm san hô đỏ rực lên đầu cô.
Xong xuôi cô đứng dậy bước đi,Bích Liên và Bích Lan theo sau.
Từ sau buổi đại thọ hôm trước các vương tôn công tử ai cũng ngóng trông cô đến,ai cũng muốn ngắm nhìn phong thái rực rỡ và xinh đẹp của cô.
Nhược Khê vừa bước vào thì đã bị ngũ công chúa lôi kéo đến gần rồi nói nhỏ :
"Ta và muội ngồi đây gần có thể thấy rõ được Tuyên Vương người được mệnh danh là Chiến Thần xem như thế nào ".
Nhược Khê cười cho sự vô tư và trẻ con của ngũ tỷ ,cô liền từ từ ngồi xuống,mọi con mắt đều dán vào cô từ lúc bước vào đến giờ.
Ánh mắt ghen ghét cũng có,ánh mắt ngưỡng mộ cũng có,nói chung cô sắp là tâm điểm cho mọi người mất rồi.
Một lúc sau sứ giả nước Sở hiên ngang dõng dạc bước vào,vị trí của Tuyên Vương ngồi lại đối diện vị trí của cô và ngũ tỷ.
Hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhau bước vào,chúng quan viên đứng lên đồng thanh hô :
"Hoàng thượng cát tường ".
"Hoàng hậu cát tường ".
Hoàng thượng vẫy tay cho mọi người ngồi xuống,mọi người lúc đó mới tìm vị trí an tọa.
Thái tử đứng lên giới thiệu Sở Vương với hoàng thượng,hai người cùng gật đầu chào.
Sở vương tương đương với vua một nước nên không cần phải cúi đầu hành lễ.
Tất cả mọi người đều an vị,nhạc cung đình nổi lên,tiệc tẩy chân chính thức bắt đầu.
.