Ngũ công chúa thấy Nhược Khê đến thì vui mừng lắm :
"Sao mãi muội mới đến thăm ta,ta chờ muội mãi".

"Dạo này muội cũng bận sắm sửa và kiểm kê đồ cưới,sao tỷ không tới thăm muội".

"Trời ơi ,từ ngày đi săn về với thêm việc muội chuẩn bị xuất gía,mẫu hậu không cho ta xuất cung bắt ta ở lại phòng học thêu thùa,nữ hồng ta sắp phiền chết đây".

Lần này muội đến mang cho tỷ một ít đồ muội tự pha chế,tỷ dùng cũng được thời gian dài đó.

Hoàng hậu nói đúng đó con người tỷ quá đơn giản và vô tư sau này khi đi lấy chồng tỷ sẽ là người thiệt thòi.

Tỷ phải thay đổi bản thân mình thật nhiều,thế gian nhiều điều hiểm ác không dễ dàng như tỷ nghĩ đâu.

Thôi muội về đây có lẽ thời gian tới muội sẽ không đến được muội phải chuẩn bị thành thân rồi.

Nhược Lan ôm chầm lấy Nhược Khê một lúc rồi nghẹn ngào :
"Thật sự không muốn xa muội chút nào,mà lại đi xa như thế ".

Tỷ phải dần chấp nhận dần thôi,sinh ra trong gia đình đế vương hôn nhân không phải do ta lựa chọn ,cô buồn bã nói.


Thôi muội về đây,tỷ nghỉ ngơi đi nhé,ngày muội xuất giá muội muốn thấy khuôn mặt thật xinh đẹp của tỷ rồi Nhược Khê chậm rãi đi về.

Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày thành hôn,từ sáng sớm Nhược Khê bị bị khua dậy từ sớm trang điểm thay đồ.

Mọi người ai cũng cảm thán sự xinh đẹp của cô,mặc đồ hỉ phục lên càng làm nổi bật làn da trắng hồng của cô.

Trên trang phục được thêu nhiều những hoa văn ,họa tiết rồng phượng,họa tiết hoa mẫu đơn đều là những họa tiết cung đình bắt mắt,trang trọng.

Tuyên Vương đã đến từ sớm bộ hỷ phục của tân lang cũng rất cầu kỳ và tinh xảo.

Hai người làm lễ trong cung,khấu đầu với hoàng thượng rồi lên kiệu để trở về nước Sở.

Dọc hai bên đường dân chúng đứng thành hai hàng thẳng tắp để vui mừng tiễn đôi tân lang tân nương.

Nhược Khê nghe được tiếng ầm ĩ nhưng vì phải đeo khăn đội đầu nên không ngó ta xem được.

Thái tử đích thân tiễn hai người ra tận ngoài cổng thành rồi bàn giao lại cho tướng quân người được giao nhiệm vụ tháp tùng công chúa đến nước Sở lần này.

Ngồi trên xe ngựa sóc nẩy một ngày cuối cùng cũng đến dịch quán.

Tuyên Vương chạy lại đỡ cô giọng trầm ấm và nhẹ nhàng :
"Nàng xuống nghỉ ngơi thay y phục đi,ngồi cả ngày trên xe mệt rồi,Hỷ phục cất gọn vào về đến nước Sở làm lễ nàng mặc lại sau cũng được".

Nhược Khê nhẹ nhàng nói :
"Thiếp biết rồi ".

Tuyên Vương sai người dọn dẹp phòng ốc rồi cùng nàng bước vào,cười nói :
"Nàng ở phòng này đi ta sẽ ở phòng đối diện có gì tiện chăm sóc nhau".

Gỡ bỏ hỷ phục và trang sức trên đầu Nhược Khê cảm thấy thoải mái hẳn,nàng sai người pha nước tắm,tắm qua loa một chút cũng thấy người sảng khoái hơn.

Tuyên Vương sai người mời nàng ra dùng cơm.


Trải qua một ngày đường,sáng lại dậy sớm không được ăn nhiều bụng Nhược Khê đói muốn dán vào lưng rồi.

Bình thường sức ăn của nàng rất tốt cộng thêm hôm nay không được ăn còn phải vận động nhiều.

Nhược Khê ăn nhẹ nhàng chậm rãi, ăn gần hết số thức ăn vương gia gắp cho nàng,một lúc sau Nhược khê mới để ý tuyên vương ăn rất ít phần lớn đều gắp thức ăn và nhìn nàng.

Nhược Khê đỏ mặt cúi đầu xuống nói:
"Sao chàng không ăn mà cứ nhìn thiếp vậy,tướng ăn của thiếp xấu lắm hay sao?".

Tuyên Vương cười lớn:
"Nàng làm cái gì ta đều cảm thấy đẹp cả,ta nói thật lòng đó".

Ăn uống xong xuôi ,Nhược Khê cùng vương gia đi tản bộ một lúc cho tiêu thực.

Hôm nay ngày trăng tròn nên trăng rất sáng và huyền ảo,Tuyên Vương từ từ nói :
"Lần đầu tiên gặp nàng ta đã bị nàng thu hút,từ tính cách và vẻ xinh đẹp của nàng ta đã bị thu phục ,người ta nói duyên trời định nhưng ta chưa bao giờ tin giờ gặp nàng rồi ta mới biết đúng là thật.

"
Nhược Khê quay lại ánh mắt lơ ngơ nhìn tuyên vương ,đây là thổ lộ với nàng sao.

Tuyên Vương nhìn ánh mắt nàng thì phì cười :
"Nàng không tin lời ta nói đúng không,thật ra lần đầu tiên ta gặp nàng là ở ngoài cung lúc nàng dùng roi chừng trị đám người xấu kia cơ chứ không phải trong cung đâu".


Lúc này Nhược Khê mới nhớ đến lần trốn đi chơi,nàng hỏi :
"Vậy lúc đó vương gia không ở dịch quán mà ở trên lầu à?".

"Ừm lúc đó ta ở trên thấy chuyện như thế định ra tay giải cứu mỹ nhân thì nàng đã ra tay mất rồi",giọng nói dí dỏm.

Nhược Khê phì cười.

Tuyên Vương lại nói tiếp :
"Thật ra ta là người không biết ăn nói,suốt ngày trên chiến trận chỉ biết làm bạn với binh đao,lần này đi sứ thật may gặp được nàng định mệnh của đời ta,ta biết nàng không vừa ý cuộc hôn nhân này nhưng hãy cho ta thời gian để chứng minh cho nàng thấy tình cảm của ta dành cho nàng".

Nhược Khê bối rối trong lòng,lúc này nàng không biết phải trả lời ra sao,tâm ý của vương gia dành cho nàng.

Tình cảm đế vương có sâu sắc hay không nàng không biết.

Trầm ngâm suy nghĩ một lúc Nhược Khê mới nói :
"Có thể chàng không biết nhưng đời này ta chỉ muốn duy nhất một người phu quân và ngược lại người đó chỉ có mình ta,ta không thể chấp nhận chung phu quân với một người nào nên chàng hãy suy nghĩ thật kỹ".

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện