Chuyển ngữ: Tiểu Đinh
So với cuộc sống đầy sóng gió và thăng trầm của Nam Kinh thì Tô Thành lại cách xa thế tục quyền thế, bình yên như chốn đào nguyên.
Lâm Tập Tập vào Tô Thành khi xe đã lên đèn, trời đông gió rét, nhà nhà đã sớm đóng cửa, mơ hồ có thể thấy vài ngọn đèn ấm áp qua khe cửa sổ. Trên đường phố không còn một bóng người, an tĩnh trống trãi như một tòa thành bỏ trống.
Nhớ đến Nam Kinh sầm uất, phía trước mắt lại tiêu điều, sự chênh lệch quá lớn này làm Lâm Tập Tập cảm thấy sầu khổ.
Đường phố vắng vẻ cũng có chỗ tốt, ít nhất thì xe có thể đi nhanh, cho nên sau khi vào Tô Thành, xe đã đến trước cửa Lâm phủ.
Buổi chiều bọn họ vừa rời khỏi Nam Kinh thì Lâm Kính Đình đã cho người phát điện báo về nhà, vì vậy khi xe vừa dừng lại thì lão quản gia đã mở cửa ra ngoài đón các cô.
Lâm Tập Tập xuống xe, co rụt vai sợ lạnh, thấy lão quản gia đi ra, vội vàng nói: “Hòa thúc, lạnh như vậy sao thúc lại ra đây?”
“Vãn nhi tiểu thư, mau mau vào nhà, thời tiết lạnh lẽo, Đại thiếu gia cũng thật nhẫn tâm, trời lạnh thế này lại để cho người đi xa.”
Lâm Tập Tập bước nhanh lên bậc cấp, cười nói: “Không sao, chúng ta ăn mặc đủ ấm, còn đắp chăn nữa.” Trước khi ra khỏi cửa, Lý Ngọc sợ các cô bị lạnh nên kiên quyết đưa một cái chăn ấm vào ghế sau.
“Vậy thì tốt, lão phu nhân đang chờ người vào dùng bữa tối, người mau đến viện lão phu nhân đi.”
“Vâng.”
Vừa vào cửa đã thấy cảnh sắc lâm viên quen thuộc, mặc dù trời tối nhìn không rõ nhưng hành lang treo đèn lồng, nhìn từ xa cũng mang một ý cảnh khác.
Lâm Tập Tập chạy lon ton vào viện lão phu nhân, nha hoàn đã chờ ở đó giúp cô vén màn cửa, chân vừa vào nhà thì không khí ấm áp bọc người cô lại, khiến cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Lão phu nhân ở bên trong nghe được động tĩnh, hỏi một tiếng, “Là phong* nha đầu trở về?”
*疯 [Phong] có nghĩa là điên, ham chơi. Ý lão phu nhân nói chị là đứa trẻ ham chơi về rồi à?
Nghe được ba chữ phong nha đầu, Lâm Tập Tập bắc đắc dĩ cười một tiếng, đưa áo choàng cho nha hoàn, cô hô to vào trong: “Nương, con đã trở lại.”
Bên trong lập tức truyền đến tiếng cười của lão phu nhân, “Ai nha, dày vò ca ngươi đủ rồi, bây giờ trở lại dày vò bà già ta đây mà.”
Cởi áo choàng xong, lại cởi ra chiếc áo bông, nha hoàn lúc này mới bỏ qua cho cô, để cô tiến vào trong, Lâm Tập Tập vỗ vỗ áo bông mỏng trên người, cảm giác nhẹ đi mấy cân.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, lại còn có bếp lò, ngay cả thở thôi cũng thấy nóng, Lâm Tập Tập đi vào trong, nhìn thấy lão phu nhân cả người mặc cẩm y, đang ngồi trên chiếc giường la hán có đệm lót, trên giường có hai chiếc bàn thấp, trên bàn đã bày các loại món ngon.
Cô tiếp lời lão phu nhân: “Ngày mai gọi tài xế đến vậy, mai con cũng đi theo luôn, tránh dày vò người.” Nói xong thì liền cởi giày leo lên bàn nhỏ bên cạnh.
Nha hoàn bước tới, đưa cho cô một chiếc khăn nóng để rửa mặt và tay cho cô, sau đó lấy một chiếc chăn bông nhỏ để đắp chân cho cô, thế là xong việc.
Lão phu nhân cười mắng: “Tiểu vô tâm, đi ra ngoài lâu như vậy cũng không nhớ nương, bây giờ về rồi lại nói muốn đi!”
Lâm Tập Tập nhanh chóng cười dỗ dành: “Nương, người ta nhớ nương mà, thật sự.”
“Không cần dỗ ta, ta không nghĩ tới là thấy con quay về.”
Hai mẫu tử tâm tình qua đi, một lúc sau mới động đũa, lão phu nhân gắp cho cô một miếng thịt cá, nói: “Giọng điệu nói chuyện của con đã trở lại rồi, ta còn tưởng rằng từ nay về sau con đều với ngữ điệu kì kì quái quái.”
Sau khi Lâm Tập Tập bị Tần Mộng phát hiện ra thân phận, cô cố gắng học nói tiếng bản địa, có thể trong đầu cô vẫn còn nhớ đến, cho nên học rất nhanh, bây giờ cô căn bản có thể đối thoại lưu loát với mọi người.
Lâm Tập Tập lè lưỡi một cái, xử lý qua loa đề tài này.
Hai người cơm nước xong thì nha hoàn bưng nước trà lên để xúc miệng, lại đem bàn đi xuống, lúc này lão phu nhân mới hỏi cô: “Có phải con làm chuyện gì quá đáng với ca ca? Với tính cách cưng chìu của ca con thì sao lại có thể đưa con về trong thời tiết lạnh thế này?”
Lâm Tập Tập cúi đầu xuống, ủy khuất đem mọi chuyện nói đại khái, lão phu nhân nghe xong lắc đầu, “Con nói xem, một tiểu cô nương xuất đầu lộ diện cũng được đi, còn đi theo đám nam nhân họp cái gì… Hội nghị sao? Cái này mà truyền ra ngoài thì sau này ai dám cưới con nữa? Cũng tốt, trở lại rất đúng, nếu không trở lại thì lên trời rồi.”
Lâm Tập Tập thay bản thân kháng nghị: “Nương… Nào có khoa trương đến như vậy.”
Lão phu nhân đưa ngón tay dí lên trán cô, quay đầu nói với nha hoàn: “Đi đem những bức hình kia đến đây.”
“Hình? Hình gì ạ?” Lâm Tập Tập bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Lão phu nhân vòng vo không chịu nói, chẳng qua là cười nói nha hoàn đem tới là biết.
Nha hoàn rất nhanh đi vào trong phòng, không bao lâu lại cầm ra một xấp hình, mím môi nhìn Lâm Tập Tập: “Đây ạ, cho người.”
Lâm Tập Tập nhận lấy một tấm hình nhìn thử, ngây người một hồi, bất đắc dĩ nhìn về lão phu nhân: “Nương, con đi đường xa, người rất mệt a, bây giờ người cho con xem mấy thứ này có thể hay không quá nóng vội rồi?”
Lão phu nhân bĩu môi nói: “Nhìn mấy tấm hình mà cũng mệt? »
Trong đầu Lâm Tập Tập nghĩ, người không mệt nhưng trong lòng mệt nha! Cô biết lần này trở về, lão phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng không ngờ lại gấp đến như vậy, cô vừa mới về, ngồi còn chưa nóng mông thì đã đưa cho cô xấp hình thật dày.
Lão phu nhân đầy hứng thú thúc giục cô: “Mau nhìn xem, con có thấy thích người nào không.”
Lâm Tập Tập híp mắt, hết sức qua loa có lệ chỉ vào từng hình, “Người này quá gầy, người kia quá ốm, người này quá lùn, người này mắt nhìn đi đâu vậy? Người này sao mặt lại vuông vức thế kia…”
Lão phu nhân khó chịu, tức giận nói: “Được lắm, Lâm Vãn nhi, con đây là chê người hay chê ánh mắt của nương con? Những người này đều là ta tỉ mỉ lựa chọn, con nhìn người này thử xem, y là trưởng nam của lão bản Phúc Lâm, lớn hơn con một tuổi.”
Lâm Tập Tập nhìn cẩn thận một chút, nói: “Nương, nương có chắc là người này lớn hơn con một tuổi không? Con nhìn người này so với ca ca còn già hơn.”
Lão phu nhân trợn mắt nhìn cô, “Chẳng qua người ta để râu thôi.”
“Đang êm đềm tự dưng để râu quai nón làm gì!” Lâm Tập Tập ghét bỏ.
Lão phu nhân không còn cách nào, chỉ có thể đem hình của một người khác, “Nhìn người này một chút, Đại thiếu gia của Dụ Đức y quán, y thuật cao minh, của cải phong phú, người này không mập không ốm cũng không thấp, ánh mắt còn rất lớn.”
Lâm Tập Tập một tay ôm má, hỏi lão phu nhân: “Y không có lỗ mũi a!”
Lão phu nhân làm bộ muốn đánh cô, “Người ta chổ nào không có lỗ mũi, chẳng qua là hơi tẹt một chút mà thôi.”
“Nếu mà con gả qua, sau này người ôm cháu ngoại đi ra ngoài khoe, người ta liền hỏi ‘Cháu ngoại bà sao lại không có lỗ mũi nha’, như thế thì nương thấy được không? Nam hài thì không sao, nếu là một tiểu cô nương thì nàng lớn lên rất thương tâm!”
Lão phu nhân:…
“Người này không được, người kia cũng không, ta biết là con không muốn nhìn!”
“Nương, bây giờ cả người con đau nhức, người cho con về tắm trước, sau đó ngủ một giấc, sáng mai con sẽ bồi người xem hình, được không?”
Lão phu nhân thở dài, nói: “Nếu không thì con tắm ở đây đi, buổi tối ngủ với nương, chúng ta cùng nhìn.”
“Nương, con cũng lớn rồi, còn cùng người ngủ chung, con ngủ không có được!”
Lão phu nhân chỉ có thể thỏa hiệp: “Được được được, con về phòng đi nhưng phải cầm hình theo về, trở về phòng xem từ từ.”
Lâm Tập Tập trợn mắt từ chối: “Đem những thứ này về thì con nhất định không ngủ được!” Nói không chừng còn gặp phải ác mộng.
Lần này lão phu nhân thật sự không có cách nào ép cô được.
Sau khi nói lời tạm biệt với lão phu nhân, Lâm Tập Tập bất chấp gió lạnh quay về viện tử của mình.
Thúy Bình, Thúy Liễu sớm đã thu xếp mọi chuyện đâu ra đó, đã đốt lò sưởi, thấy Lâm Tập Tập vào phòng, Thúy Liễu vui vẻ tiến lên hỏi thăm sức khỏe, Lâm Tập Tập nói: “Lần này trở về có chút vội, không mang quà về cho em, lần sau sẽ bù.”
Thúy Liễu vui vẻ thỉnh phúc, nói câu cảm ơn.
Thúy Bình nháy mắt vài cái, hỏi: “Lần sau? Chẳng lẽ chúng ta có thể quay về Nam Kinh sao ạ?”
Lâm Tập Tập nhíu mày không trả lời, chỉ phân phó các nàng chuẩn bị nước nóng, cô muốn tắm.
Thúy Bình không chịu, “Trời lạnh như thế này thì có thể ngâm chân, không thể tắm ạ, bị cảm lạnh là phiền lắm.”
Thúy Liễu đứng một bên phụ họa gật đầu.
Nhưng Lâm Tập Tập không nghe, cô chỉ bảo bọn họ đem thùng tắm vào trong phòng, bên trong có địa long, một chút cũng không lạnh. Bọn nha hoàn không còn cách nào, đành làm theo những gì cô nói, cuối cùng Lâm Tập Tập cũng được như ý nguyện, thoải mái ngâm nước nóng. Không phải nói, ngâm mình trong thùng gỗ tốt hơn nhiều so với bồn tắm.
Kết quả của việc đam mê hưởng lạc, chính là ngày thứ hai cô bị bệnh không rời giường được.
Lâm Tập Tập dáng vẻ đáng thương hề hề ở trong chăn, không ngừng nhảy mũi, chảy nước mũi nước mắt, chật vật đến làm sao.
Thúy Bình sớm đã mời đại phu đến, đại phu bắt mạch, nói chẳng qua là trúng gió cảm mao bình thường, uống mấy thang thuốc là không sao nữa.
Thuốc sắc có vị đắng kinh khủng, Lâm Tập Tập nắm lấy cái mũi, uống xuống. Uống xong chỉ cảm thấy đầu choáng váng thêm, những triệu chứng bệnh khác cũng không giảm bớt.
Cứ như vậy cơn đau đầu choáng váng trải qua hai ngày sau, triệu chứng cảm bình thường bắt đầu có chuyển biến dần dần tốt lên, sau khi Lâm Tập Tập có chút khí lực, buồn cười suy nghĩ: Bệnh cảm lạnh này đến cũng không tệ nha, ít nhất thì tạm thời cô không cần xem những tấm hình dưa vẹo táo nứt* kia, mặc dù có mấy người dáng dấp cũng rất khá nhưng so với Quý Du Hồng thì quả thật không khác gì dưa vẹo táo nứt.
*Dưa vẹo táo nứt: ý chỉ xấu xí.
Thời tiết buổi sáng hôm nay không tệ, Lâm Tập Tập đặt cái ghế trong sân phơi nắng, sau khi bị bệnh miệng cô rất nhạt, suy nghĩ một chút cô bảo Thúy Bình đi mua giúp cô ô mai, cũng dặn dò là nhất định phải đến cửa hiệu lâu đời mà mua.
Thúy Bình rất nhanh đi ra khỏi nhà.
Ánh nắng mặt trời làm cô miễn cưỡng tắm nắng, Lâm Tập Tập tự nhiên nhớ đến Tần Mộng, cô nàng kia cả ngày phải ở nhà, hẳn cũng giống như cô, vô cùng nhàm chán đi!
Cũng không biết Quý Du Hồng có biết bức thư kia hay không, không biết anh có đưa cho Tần Mộng xem không, cô đã trở về mấy ngày rồi, động tĩnh bên kia một chút cũng không có? Không biết qua bao lâu, trong lúc cô mơ mơ màng màng tắm nắng, Thúy Bình đã trở lại, chỉ thấy nàng một mạch chạy đến bên cô, tỏ ra thần bí nói vào tai cô: “Tiểu thư, ở trên đường em gặp phải Quý công tử!”
So với cuộc sống đầy sóng gió và thăng trầm của Nam Kinh thì Tô Thành lại cách xa thế tục quyền thế, bình yên như chốn đào nguyên.
Lâm Tập Tập vào Tô Thành khi xe đã lên đèn, trời đông gió rét, nhà nhà đã sớm đóng cửa, mơ hồ có thể thấy vài ngọn đèn ấm áp qua khe cửa sổ. Trên đường phố không còn một bóng người, an tĩnh trống trãi như một tòa thành bỏ trống.
Nhớ đến Nam Kinh sầm uất, phía trước mắt lại tiêu điều, sự chênh lệch quá lớn này làm Lâm Tập Tập cảm thấy sầu khổ.
Đường phố vắng vẻ cũng có chỗ tốt, ít nhất thì xe có thể đi nhanh, cho nên sau khi vào Tô Thành, xe đã đến trước cửa Lâm phủ.
Buổi chiều bọn họ vừa rời khỏi Nam Kinh thì Lâm Kính Đình đã cho người phát điện báo về nhà, vì vậy khi xe vừa dừng lại thì lão quản gia đã mở cửa ra ngoài đón các cô.
Lâm Tập Tập xuống xe, co rụt vai sợ lạnh, thấy lão quản gia đi ra, vội vàng nói: “Hòa thúc, lạnh như vậy sao thúc lại ra đây?”
“Vãn nhi tiểu thư, mau mau vào nhà, thời tiết lạnh lẽo, Đại thiếu gia cũng thật nhẫn tâm, trời lạnh thế này lại để cho người đi xa.”
Lâm Tập Tập bước nhanh lên bậc cấp, cười nói: “Không sao, chúng ta ăn mặc đủ ấm, còn đắp chăn nữa.” Trước khi ra khỏi cửa, Lý Ngọc sợ các cô bị lạnh nên kiên quyết đưa một cái chăn ấm vào ghế sau.
“Vậy thì tốt, lão phu nhân đang chờ người vào dùng bữa tối, người mau đến viện lão phu nhân đi.”
“Vâng.”
Vừa vào cửa đã thấy cảnh sắc lâm viên quen thuộc, mặc dù trời tối nhìn không rõ nhưng hành lang treo đèn lồng, nhìn từ xa cũng mang một ý cảnh khác.
Lâm Tập Tập chạy lon ton vào viện lão phu nhân, nha hoàn đã chờ ở đó giúp cô vén màn cửa, chân vừa vào nhà thì không khí ấm áp bọc người cô lại, khiến cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Lão phu nhân ở bên trong nghe được động tĩnh, hỏi một tiếng, “Là phong* nha đầu trở về?”
*疯 [Phong] có nghĩa là điên, ham chơi. Ý lão phu nhân nói chị là đứa trẻ ham chơi về rồi à?
Nghe được ba chữ phong nha đầu, Lâm Tập Tập bắc đắc dĩ cười một tiếng, đưa áo choàng cho nha hoàn, cô hô to vào trong: “Nương, con đã trở lại.”
Bên trong lập tức truyền đến tiếng cười của lão phu nhân, “Ai nha, dày vò ca ngươi đủ rồi, bây giờ trở lại dày vò bà già ta đây mà.”
Cởi áo choàng xong, lại cởi ra chiếc áo bông, nha hoàn lúc này mới bỏ qua cho cô, để cô tiến vào trong, Lâm Tập Tập vỗ vỗ áo bông mỏng trên người, cảm giác nhẹ đi mấy cân.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, lại còn có bếp lò, ngay cả thở thôi cũng thấy nóng, Lâm Tập Tập đi vào trong, nhìn thấy lão phu nhân cả người mặc cẩm y, đang ngồi trên chiếc giường la hán có đệm lót, trên giường có hai chiếc bàn thấp, trên bàn đã bày các loại món ngon.
Cô tiếp lời lão phu nhân: “Ngày mai gọi tài xế đến vậy, mai con cũng đi theo luôn, tránh dày vò người.” Nói xong thì liền cởi giày leo lên bàn nhỏ bên cạnh.
Nha hoàn bước tới, đưa cho cô một chiếc khăn nóng để rửa mặt và tay cho cô, sau đó lấy một chiếc chăn bông nhỏ để đắp chân cho cô, thế là xong việc.
Lão phu nhân cười mắng: “Tiểu vô tâm, đi ra ngoài lâu như vậy cũng không nhớ nương, bây giờ về rồi lại nói muốn đi!”
Lâm Tập Tập nhanh chóng cười dỗ dành: “Nương, người ta nhớ nương mà, thật sự.”
“Không cần dỗ ta, ta không nghĩ tới là thấy con quay về.”
Hai mẫu tử tâm tình qua đi, một lúc sau mới động đũa, lão phu nhân gắp cho cô một miếng thịt cá, nói: “Giọng điệu nói chuyện của con đã trở lại rồi, ta còn tưởng rằng từ nay về sau con đều với ngữ điệu kì kì quái quái.”
Sau khi Lâm Tập Tập bị Tần Mộng phát hiện ra thân phận, cô cố gắng học nói tiếng bản địa, có thể trong đầu cô vẫn còn nhớ đến, cho nên học rất nhanh, bây giờ cô căn bản có thể đối thoại lưu loát với mọi người.
Lâm Tập Tập lè lưỡi một cái, xử lý qua loa đề tài này.
Hai người cơm nước xong thì nha hoàn bưng nước trà lên để xúc miệng, lại đem bàn đi xuống, lúc này lão phu nhân mới hỏi cô: “Có phải con làm chuyện gì quá đáng với ca ca? Với tính cách cưng chìu của ca con thì sao lại có thể đưa con về trong thời tiết lạnh thế này?”
Lâm Tập Tập cúi đầu xuống, ủy khuất đem mọi chuyện nói đại khái, lão phu nhân nghe xong lắc đầu, “Con nói xem, một tiểu cô nương xuất đầu lộ diện cũng được đi, còn đi theo đám nam nhân họp cái gì… Hội nghị sao? Cái này mà truyền ra ngoài thì sau này ai dám cưới con nữa? Cũng tốt, trở lại rất đúng, nếu không trở lại thì lên trời rồi.”
Lâm Tập Tập thay bản thân kháng nghị: “Nương… Nào có khoa trương đến như vậy.”
Lão phu nhân đưa ngón tay dí lên trán cô, quay đầu nói với nha hoàn: “Đi đem những bức hình kia đến đây.”
“Hình? Hình gì ạ?” Lâm Tập Tập bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Lão phu nhân vòng vo không chịu nói, chẳng qua là cười nói nha hoàn đem tới là biết.
Nha hoàn rất nhanh đi vào trong phòng, không bao lâu lại cầm ra một xấp hình, mím môi nhìn Lâm Tập Tập: “Đây ạ, cho người.”
Lâm Tập Tập nhận lấy một tấm hình nhìn thử, ngây người một hồi, bất đắc dĩ nhìn về lão phu nhân: “Nương, con đi đường xa, người rất mệt a, bây giờ người cho con xem mấy thứ này có thể hay không quá nóng vội rồi?”
Lão phu nhân bĩu môi nói: “Nhìn mấy tấm hình mà cũng mệt? »
Trong đầu Lâm Tập Tập nghĩ, người không mệt nhưng trong lòng mệt nha! Cô biết lần này trở về, lão phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng không ngờ lại gấp đến như vậy, cô vừa mới về, ngồi còn chưa nóng mông thì đã đưa cho cô xấp hình thật dày.
Lão phu nhân đầy hứng thú thúc giục cô: “Mau nhìn xem, con có thấy thích người nào không.”
Lâm Tập Tập híp mắt, hết sức qua loa có lệ chỉ vào từng hình, “Người này quá gầy, người kia quá ốm, người này quá lùn, người này mắt nhìn đi đâu vậy? Người này sao mặt lại vuông vức thế kia…”
Lão phu nhân khó chịu, tức giận nói: “Được lắm, Lâm Vãn nhi, con đây là chê người hay chê ánh mắt của nương con? Những người này đều là ta tỉ mỉ lựa chọn, con nhìn người này thử xem, y là trưởng nam của lão bản Phúc Lâm, lớn hơn con một tuổi.”
Lâm Tập Tập nhìn cẩn thận một chút, nói: “Nương, nương có chắc là người này lớn hơn con một tuổi không? Con nhìn người này so với ca ca còn già hơn.”
Lão phu nhân trợn mắt nhìn cô, “Chẳng qua người ta để râu thôi.”
“Đang êm đềm tự dưng để râu quai nón làm gì!” Lâm Tập Tập ghét bỏ.
Lão phu nhân không còn cách nào, chỉ có thể đem hình của một người khác, “Nhìn người này một chút, Đại thiếu gia của Dụ Đức y quán, y thuật cao minh, của cải phong phú, người này không mập không ốm cũng không thấp, ánh mắt còn rất lớn.”
Lâm Tập Tập một tay ôm má, hỏi lão phu nhân: “Y không có lỗ mũi a!”
Lão phu nhân làm bộ muốn đánh cô, “Người ta chổ nào không có lỗ mũi, chẳng qua là hơi tẹt một chút mà thôi.”
“Nếu mà con gả qua, sau này người ôm cháu ngoại đi ra ngoài khoe, người ta liền hỏi ‘Cháu ngoại bà sao lại không có lỗ mũi nha’, như thế thì nương thấy được không? Nam hài thì không sao, nếu là một tiểu cô nương thì nàng lớn lên rất thương tâm!”
Lão phu nhân:…
“Người này không được, người kia cũng không, ta biết là con không muốn nhìn!”
“Nương, bây giờ cả người con đau nhức, người cho con về tắm trước, sau đó ngủ một giấc, sáng mai con sẽ bồi người xem hình, được không?”
Lão phu nhân thở dài, nói: “Nếu không thì con tắm ở đây đi, buổi tối ngủ với nương, chúng ta cùng nhìn.”
“Nương, con cũng lớn rồi, còn cùng người ngủ chung, con ngủ không có được!”
Lão phu nhân chỉ có thể thỏa hiệp: “Được được được, con về phòng đi nhưng phải cầm hình theo về, trở về phòng xem từ từ.”
Lâm Tập Tập trợn mắt từ chối: “Đem những thứ này về thì con nhất định không ngủ được!” Nói không chừng còn gặp phải ác mộng.
Lần này lão phu nhân thật sự không có cách nào ép cô được.
Sau khi nói lời tạm biệt với lão phu nhân, Lâm Tập Tập bất chấp gió lạnh quay về viện tử của mình.
Thúy Bình, Thúy Liễu sớm đã thu xếp mọi chuyện đâu ra đó, đã đốt lò sưởi, thấy Lâm Tập Tập vào phòng, Thúy Liễu vui vẻ tiến lên hỏi thăm sức khỏe, Lâm Tập Tập nói: “Lần này trở về có chút vội, không mang quà về cho em, lần sau sẽ bù.”
Thúy Liễu vui vẻ thỉnh phúc, nói câu cảm ơn.
Thúy Bình nháy mắt vài cái, hỏi: “Lần sau? Chẳng lẽ chúng ta có thể quay về Nam Kinh sao ạ?”
Lâm Tập Tập nhíu mày không trả lời, chỉ phân phó các nàng chuẩn bị nước nóng, cô muốn tắm.
Thúy Bình không chịu, “Trời lạnh như thế này thì có thể ngâm chân, không thể tắm ạ, bị cảm lạnh là phiền lắm.”
Thúy Liễu đứng một bên phụ họa gật đầu.
Nhưng Lâm Tập Tập không nghe, cô chỉ bảo bọn họ đem thùng tắm vào trong phòng, bên trong có địa long, một chút cũng không lạnh. Bọn nha hoàn không còn cách nào, đành làm theo những gì cô nói, cuối cùng Lâm Tập Tập cũng được như ý nguyện, thoải mái ngâm nước nóng. Không phải nói, ngâm mình trong thùng gỗ tốt hơn nhiều so với bồn tắm.
Kết quả của việc đam mê hưởng lạc, chính là ngày thứ hai cô bị bệnh không rời giường được.
Lâm Tập Tập dáng vẻ đáng thương hề hề ở trong chăn, không ngừng nhảy mũi, chảy nước mũi nước mắt, chật vật đến làm sao.
Thúy Bình sớm đã mời đại phu đến, đại phu bắt mạch, nói chẳng qua là trúng gió cảm mao bình thường, uống mấy thang thuốc là không sao nữa.
Thuốc sắc có vị đắng kinh khủng, Lâm Tập Tập nắm lấy cái mũi, uống xuống. Uống xong chỉ cảm thấy đầu choáng váng thêm, những triệu chứng bệnh khác cũng không giảm bớt.
Cứ như vậy cơn đau đầu choáng váng trải qua hai ngày sau, triệu chứng cảm bình thường bắt đầu có chuyển biến dần dần tốt lên, sau khi Lâm Tập Tập có chút khí lực, buồn cười suy nghĩ: Bệnh cảm lạnh này đến cũng không tệ nha, ít nhất thì tạm thời cô không cần xem những tấm hình dưa vẹo táo nứt* kia, mặc dù có mấy người dáng dấp cũng rất khá nhưng so với Quý Du Hồng thì quả thật không khác gì dưa vẹo táo nứt.
*Dưa vẹo táo nứt: ý chỉ xấu xí.
Thời tiết buổi sáng hôm nay không tệ, Lâm Tập Tập đặt cái ghế trong sân phơi nắng, sau khi bị bệnh miệng cô rất nhạt, suy nghĩ một chút cô bảo Thúy Bình đi mua giúp cô ô mai, cũng dặn dò là nhất định phải đến cửa hiệu lâu đời mà mua.
Thúy Bình rất nhanh đi ra khỏi nhà.
Ánh nắng mặt trời làm cô miễn cưỡng tắm nắng, Lâm Tập Tập tự nhiên nhớ đến Tần Mộng, cô nàng kia cả ngày phải ở nhà, hẳn cũng giống như cô, vô cùng nhàm chán đi!
Cũng không biết Quý Du Hồng có biết bức thư kia hay không, không biết anh có đưa cho Tần Mộng xem không, cô đã trở về mấy ngày rồi, động tĩnh bên kia một chút cũng không có? Không biết qua bao lâu, trong lúc cô mơ mơ màng màng tắm nắng, Thúy Bình đã trở lại, chỉ thấy nàng một mạch chạy đến bên cô, tỏ ra thần bí nói vào tai cô: “Tiểu thư, ở trên đường em gặp phải Quý công tử!”
Danh sách chương