Edit: Cam
Lâm Tiêu là con trai duy nhất của quản gia Lâm Hoà của Lâm trạch, chỉ nhỏ hơn Lâm Kính Đình hai tuổi, hai người đã chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau chơi đùa cùng nhau học tập, sau khi thành niên lại cùng đi theo Lâm Kính Đình học kinh doanh, về sau Lâm Kính Đình tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, Lâm Tiêu nghiễm nhiên trở thành trợ thủ đặc lực duy nhất mà anh ta tín nhiệm.
Để được Lâm Kính Đình đánh giá cao, đáng tin cậy thôi là chưa đủ, quan trọng nhất vẫn là có bản lĩnh thực thụ.
Tính cách Lâm Tiêu trầm ổn, tâm tư kín đáo, thủ đoạn độc ác, người như vậy, người bình thường chẳng ai thích giao thiệp với hắn, sợ mệt não sợ ăn thiệt, cũng sợ đến một ngày hắn ta sẽ vì chuyện gì đó mà phản bội, nhưng Lâm Kính Đình lại cực kỳ đánh giá cao tính cách này của hắn ta, cũng rất bằng lòng trọng dụng hắn ta.
Hiện giờ phần lớn việc làm ăn của nhà họ Lâm ở Tô Thành đều do Lâm Tiêu toàn quyền xử lý, ngay cả những thúc thúc bá bá của Lâm Kính Đình cũng không dễ dàng nhúng tay vào được.
Lâm Tiêu được Lâm Kính Đình uỷ thác trọng trách, bận rộn như con quay, thế cho nên bây giờ đã ba mươi sáu tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, thật ra người của nhà họ Lâm, kể cả Lâm Kính Đình đều từng muốn giúp hắn ta sắp đặt việc hôn nhân, nhưng đều bị Lâm Tiêu quyết đoán từ chối, dần dà đành tuỳ ý hắn ta.
Lúc ấy Lâm Tập Tập viết về Lâm Tiêu cũng chỉ muốn hắn ta kế nghiệp cha, lập tức nhận chức quản gia Lâm trạch, nhưng về sau Lâm Kính Đình đến Nam Kinh phát triển, sự nghiệp ở Tô Thành không thể hoàn toàn bỏ mặc, cho nên cô mới cho Lâm Tiêu thêm một giả thiết là trợ thủ tâm phúc.
Không ngờ nhân vật này lại lên sân khấu đúng lúc này.
Ngày hôm sau khi Lâm Kính Đình chuẩn bị ra ngoài, Lâm Tập Tập cũng ăn mặc chỉnh tề ở một bên chờ anh ta.
Thấy cô cười tủm tỉm, Lâm Kính Đình cảm thấy đau đầu, lòng biết cô lại đang có ý định quỷ quái gì đó, vì vậy dứt khoát quay đầu làm bộ không thấy cô.
Lâm Tập Tập bị hành động ấu trĩ của anh ta làm cho dở khóc dở cười, bất đắc dĩ hô: “Anh… Dẫn em theo đi.”
Huyệt thái dương Lâm Kính Đình nhảy lên thình thịch: “Em biết anh muốn đi đâu không mà đòi đi theo?”
“Vừa rồi em nghe anh và tài xế nói muốn đến tiệm vải Duyệt Dung, em cũng muốn đi.” Lâm Tập Tập đi lên trước ôm lấy cánh tay anh ta, bày ra điệu bộ anh mà không dẫn em theo là em không buông tay ra đâu.
Lâm Kính Đình hỏi: “Muốn đi chọn vải mới?”
“Không phải.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Kính Đình nhíu mày, nghi ngờ nói: “Vậy rốt cuộc em muốn làm gì? Đầu tiên là muốn học xem sổ sách tiệm vải, bây giờ vừa nghe anh nói muốn đi tiệm vải là đòi đi theo, chẳng lẽ em còn muốn giúp anh quản lý tiệm vải?”
Lâm Kính Đình nhạy bén đến nỗi Lâm Tập Tập phải kinh ngạc, không ngờ anh ta lại đoán ra nhanh như vậy, vì thế đành thoải mái thừa nhận: “Có gì mà không thể, một cô nàng như Phương Ni còn có thể quản lý tiệm vải đâu ra đó, em cũng có thể.”
Lâm Kính Đình dứt khoát không để ý tới cô nữa, quay đầu đi ra ngoài. Nhưng cánh tay của anh ta vẫn bị Lâm Tập Tập ôm lấy, thế là anh ta di chuyển cũng kéo theo cô ra ngoài luôn.
Lâm Kính Đình:…
Lâm Tập Tập đắc ý cười nói: “Anh không dẫn em theo em sẽ không buông tay.”
Lâm Kính Đình bất đắc dĩ thở dài, tận tình khuyên nhủ: “Em nhìn em xem, còn có dáng vẻ của tiểu thư khuê các không? Phương Ni là ai còn em là ai, sao có thể đánh đồng với cô ta được, đó chẳng phải là đang hạ thấp thân phận của em sao? Ngoan ngoãn ở nhà làm đại tiểu thư của em đi, tiền không đủ tiêu thì nói với anh, đừng có suốt ngày nghĩ lung tung nữa, toàn nói mấy chuyện không đâu.”
Cuộc đàm phán lần đầu tiên giữa hai anh em vào buổi sáng đã kết thúc bằng thất bại.
Lâm Kính Đình lên xe đi tới tiệm vải, cũng tiện tay mang theo một món đồ trang sức mang tên Lâm Tập Tập.
Việc Lâm Kính Đình từ chối đã nằm trong dự kiến của Lâm Tập Tập, nếu vừa đưa ra yêu cầu anh ta đã đồng ý thì mới là gặp quỷ, dù ngày thường Lâm Kính Đình không hạn chế việc cô tự do ra ngoài, nhưng quan niệm truyền thống xưa cũ đã ăn sâu bén rễ, cô là một cô gái chưa lấy chồng, dưới con mắt của người thường, việc xuất đầu lộ diện đi làm ăn buồn bán khẳng định là một việc lớn khiêu chiến tam quan.
Đã không thể trực tiếp đạt được thì chỉ có thể dùng trí để thắng thôi, Lâm Tập Tập quyết định đi đường vòng, lấy cớ học tập để đi theo Lâm Tiêu trước, Lâm Tiêu cũng có rất nhiều việc làm ăn bận rộn ở Tô Thành, hắn ta không thể ở lại Nam Kinh một thời gian dài được, Lâm Tập Tập chỉ cần từ từ đợi thời cơ thôi.
Xe tới cửa tiệm vải, Lâm Tiêu đã đợi sẵn ở cửa, sau khi Lâm Tập Tập xuống xe thì lén đánh giá hắn ta một phen, phát hiện hắn ta trông rất giống với lão quản gia Lâm Hoà, dáng người thiên gầy nhưng không cao, sống mũi cao, ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn đã biết là người cực kỳ khôn khéo.
Lâm Tiêu chính thức chắp tay cúi đầu chào cô rồi nói: “Tiểu thư Vãn Nhi, lão phu nhân bảo tôi mang điểm tâm mà cô yêu thích nhất đến, bà ấy nói chỉ có đầu bếp trong nhà làm thì cô mới thích ăn thôi.”
Lâm Tập Tập cười tủm tỉm gật đầu: “Ở đâu, mau đem tới cho tôi nếm thử.”
Lâm Tiêu lại nói: “Lão phu nhân còn bảo tôi tiện thể nhắn thêm một câu, nói tiểu thư Vãn Nhi cũng nên chơi đủ rồi, mau về nhà đi.”
Xem ra lão phu nhân vẫn còn nhớ thương, muốn cô mau chóng về gả chồng.
Lâm Tập Tập lập tức mím môi, hai mắt đỏ hoe quay đầu nhìn Lâm Kính Đình, dáng vẻ rưng rưng nước mặt trực tiếp giáng cho Lâm Kính Đình một đòn nặng nề, Lâm muội khống vội đầu hàng: “Chơi chơi chơi, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu, về phía mẹ anh sẽ nói chuyện.”
Lâm Tập Tập nín khóc mỉm cười ngay tức thì, ôm cánh tay Lâm Kính Đình lắc lắc.
Lâm Tiêu ở một bên thở dài, nói với Lâm Kính Đình: “Lão phu nhân cũng có chuyện muốn mang tới cho anh, bảo đại thiếu gia đừng chiều tiểu thư Vãn Nhi quá, chiều đến không biết trời biết đất thì sau này gả chồng thế nào được nữa.”
Lâm Kính Đình, Lâm Tập Tập:…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không hổ là mẹ ruột, quả thực nắm rõ anh em bọn họ như lòng bàn tay.
Việc tư nói xong, Lâm Kính Đình liền dẫn Lâm Tiêu lên văn phòng ở lầu hai bàn chính sự, tất nhiên Lâm Tập Tập cũng đi theo lên, lần trước tới đây gặp Phương Ni là ấp ủ ý xấu mà tới, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, bây giờ tiệm vải đã trở về tay nhà họ Lâm, cô thấy cái nào trông cũng thuận mắt, đặc biệt là một đám đồ cổ giá trị trên kệ đồ cổ, cô cứ sờ tới sờ lui, yêu thích không buông.
Thi thoảng Lâm Kính Đình ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ tham tiền của cô, buồn cười nói với cô: “Thích thì dọn về đi, dọn hết về cũng được.”
Lâm Tập Tập cười nói: “Không cần đâu, mấy thứ này thích hợp đặt ở đây, em cảm thấy thích, ngày nào cũng sẽ tới đây nhìn bọn hó, nói chuyện với bọn họ, như vậy là em thoả mãn rồi.”
Lâm Kính Đình cảm thấy mình thật sự không thể nào giao tiếp bình thường với cô được, chỉ có thể mặc kệ cô.
Buổi trưa ăn cơm ở tiệm vải, đồ ăn tất nhiên không thể tinh xảo như đồ nấu ở nhà, Lâm Tập Tập kén chọn, cuối cùng chỉ ăn nửa chén, đột nhiên nhớ lại những ngày tháng cả ngày ngồi xổm trước máy tính gõ chữ gọi cơm hộp ăn, thầm nghĩ con người quả nhiên không thể quá nuông chiều, rất dễ làm ra vẻ.
Giờ cơm qua đi, Lâm Kính Đình còn có việc khác phải đi làm, Lâm Tập Tập hiển nhiên không thể đi theo nữa, vì vậy đành ở lại tiệm vải xem Lâm Tiêu kiểm kê.
Việc làm ăn của tiệm vải Duyệt Dung rất tốt, bất kể là bán lẻ hay bán sỉ đều không tồi, lượng hàng bán ra hàng ngày rất lớn nên hàng trữ trong kho cũng không thể ít, Lâm Tiêu dẫn theo vài người, chỉ kiểm kê hàng trong kho thôi mà đã đến gần mười hai giờ trưa.
Buổi trưa Lâm Tập Tập không nghỉ trưa, lại đi theo Lâm Tiêu đến nhà kho tẻ nhạt, kết quả chưa được bao lâu đã bắt đầu mệt rã rời, cuối cùng vẫn là Lâm Tiêu một mực yêu cầu tài xế đưa cô về dinh thự nhà họ Lâm.
Lâm Tập Tập phát hiện Lâm Tiêu thật sự là người rất khó ở chung, không có việc gì cũng cứ làm vẻ mặt khó đăm đăm, đôi khi cô có hỏi thì hắn ta cũng lạnh nhạt, quả thực vô tình không có bạn bè nổi, mới ở chung một buổi chiều mà cô đã có chút sợ hắn ta.
Lâm Tập Tập bị đưa về nhà vốn đang mất hứng, không ngờ lúc về dinh thự nhà họ Lâm lại gặp được chuyện vui vẻ bất ngờ.
Vừa vào phòng khách đã thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha, Thuý Bình đang rót trà tiếp đón anh ta, Lâm Tập Tập bước lên vài bước nhìn rõ mặt người tới, vui mừng hô lên: “Anh nhỏ.”
Lâm Kính Hoà nhìn cô, cũng cười đứng lên: “Vãn Nhi.”
“Sao anh lại rảnh rỗi tới đây vậy?” Lâm Tập Tập đi đến ngồi cạnh anh ta, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống nói chuyện.
Lâm Kính Hoà thấy cô ngồi gần như vậy thì hơi không được tự nhiên, sau khi ngồi xuống thì dịch sang bên cạnh một chút, Lâm Tập Tập cảm thấy buồn cười nhưng cũng không vạch trần anh ta.
“Anh và Tử Hằng sang bên đây làm việc, nhớ ra em ở bên này nên đến thăm em, vừa rồi nghe Thuý Bình nói bây giờ em là người bận rộn rồi, cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả, lần trước còn suýt xảy ra chuyện?”
Lâm Tập Tập quay đầu lại trắng trợn liếc Thuý Bình lắm mồm một cái rồi mới nói với Lâm Kính Hoà: “Cũng không phải chuyện lớn gì, anh nhỏ đừng lo lắng.”
Lâm Kính Hoà nghiêm nghị nhìn cô, dáng vẻ kia quả thực có khí thế của một người dạy học, anh ta nói: “Em cũng rời nhà lâu rồi, không định trở về sao?”
Thuý Bình vừa bị Lâm Tập Tập trừng mắt nhìn một cái, vội vàng rót ly trà lấy lòng cô, Lâm Tập Tập nhận ly trà uống một ngụm rồi mới trả lời Lâm Kính Hoà: “Em còn chưa chơi đủ, không muốn trở về.”
“Là con gái đừng nên ham chơi quá.” Lâm Kính Hoà nói.
Lâm Tập Tập nhịn không được mà châm chọc: “Anh nhỏ, anh chắc chắn anh là người dạy kiến thức tân tiến chứ? Sao tư tưởng còn bảo thủ như vậy?”
“Tri thức tân tiến cần học, truyền thống tốt đẹp cũng không thể bỏ, cả hai đều phải thông hiểu mới được.”
Còn có thể nói chuyện phiếm nữa không đây, Lâm Tập Tập chỉ đành cứng đờ nói sang chuyện khác: “Hôm nay anh nhỏ ở lại đây đi, ở đây có rất nhiều phòng cho khách.”
Lâm Kính Hoà nói: “Không được, lát nữa Tử Hằng sẽ đến đón anh, sáng mai còn có buổi học.”
Lâm Tập Tập thấy không giữ người lại được, cũng chỉ có thể từ bỏ: “Đã lâu em không đến trường của bọn anh nghe biện luận, bây giờ nơi đó còn thảo luận nữa không?”
“Cuối tuần nào cũng có.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Tập Tập nhớ tới Tần Mộng, vội vàng nói: “Vậy hai ngày nữa em dẫn một người bạn đến, để cô ấy học hỏi thêm chút kiến thức.”
“Là bạn gì?” Lâm Kính Hoà tò mò hỏi cô, thầm nghĩ người có thể trở thành bạn của Lâm Tập Tập hẳn cũng là người thông minh.
Lâm Tập Tập hồi tưởng về tính cách Tần Mộng một chút, lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, trái lương tâm nói: “Một người bạn không dễ ưa.”
Để cho Tần Mộng phúc hắc độc miệng tham gia thảo luận, sau đó đứng trên đài chỉ điểm giang sơm, khẩu chiến quần hùng, tình cảnh đó sẽ vui lắm đây, vừa nghĩ tới đã kích động rồi.
Mà Tần Mộng đang bị nhốt ở nhà họ Tần tất nhiên không biết tính toán của Lâm Tập Tập, còn đang ngây ngô bấm ngón tay tính ngày tháng, nghĩ sao Vãn Nhi còn chưa đến nói chuyện với nàng, đây là định biếm nàng vào lãnh cung sao?
Lâm Tiêu là con trai duy nhất của quản gia Lâm Hoà của Lâm trạch, chỉ nhỏ hơn Lâm Kính Đình hai tuổi, hai người đã chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau chơi đùa cùng nhau học tập, sau khi thành niên lại cùng đi theo Lâm Kính Đình học kinh doanh, về sau Lâm Kính Đình tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, Lâm Tiêu nghiễm nhiên trở thành trợ thủ đặc lực duy nhất mà anh ta tín nhiệm.
Để được Lâm Kính Đình đánh giá cao, đáng tin cậy thôi là chưa đủ, quan trọng nhất vẫn là có bản lĩnh thực thụ.
Tính cách Lâm Tiêu trầm ổn, tâm tư kín đáo, thủ đoạn độc ác, người như vậy, người bình thường chẳng ai thích giao thiệp với hắn, sợ mệt não sợ ăn thiệt, cũng sợ đến một ngày hắn ta sẽ vì chuyện gì đó mà phản bội, nhưng Lâm Kính Đình lại cực kỳ đánh giá cao tính cách này của hắn ta, cũng rất bằng lòng trọng dụng hắn ta.
Hiện giờ phần lớn việc làm ăn của nhà họ Lâm ở Tô Thành đều do Lâm Tiêu toàn quyền xử lý, ngay cả những thúc thúc bá bá của Lâm Kính Đình cũng không dễ dàng nhúng tay vào được.
Lâm Tiêu được Lâm Kính Đình uỷ thác trọng trách, bận rộn như con quay, thế cho nên bây giờ đã ba mươi sáu tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, thật ra người của nhà họ Lâm, kể cả Lâm Kính Đình đều từng muốn giúp hắn ta sắp đặt việc hôn nhân, nhưng đều bị Lâm Tiêu quyết đoán từ chối, dần dà đành tuỳ ý hắn ta.
Lúc ấy Lâm Tập Tập viết về Lâm Tiêu cũng chỉ muốn hắn ta kế nghiệp cha, lập tức nhận chức quản gia Lâm trạch, nhưng về sau Lâm Kính Đình đến Nam Kinh phát triển, sự nghiệp ở Tô Thành không thể hoàn toàn bỏ mặc, cho nên cô mới cho Lâm Tiêu thêm một giả thiết là trợ thủ tâm phúc.
Không ngờ nhân vật này lại lên sân khấu đúng lúc này.
Ngày hôm sau khi Lâm Kính Đình chuẩn bị ra ngoài, Lâm Tập Tập cũng ăn mặc chỉnh tề ở một bên chờ anh ta.
Thấy cô cười tủm tỉm, Lâm Kính Đình cảm thấy đau đầu, lòng biết cô lại đang có ý định quỷ quái gì đó, vì vậy dứt khoát quay đầu làm bộ không thấy cô.
Lâm Tập Tập bị hành động ấu trĩ của anh ta làm cho dở khóc dở cười, bất đắc dĩ hô: “Anh… Dẫn em theo đi.”
Huyệt thái dương Lâm Kính Đình nhảy lên thình thịch: “Em biết anh muốn đi đâu không mà đòi đi theo?”
“Vừa rồi em nghe anh và tài xế nói muốn đến tiệm vải Duyệt Dung, em cũng muốn đi.” Lâm Tập Tập đi lên trước ôm lấy cánh tay anh ta, bày ra điệu bộ anh mà không dẫn em theo là em không buông tay ra đâu.
Lâm Kính Đình hỏi: “Muốn đi chọn vải mới?”
“Không phải.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Kính Đình nhíu mày, nghi ngờ nói: “Vậy rốt cuộc em muốn làm gì? Đầu tiên là muốn học xem sổ sách tiệm vải, bây giờ vừa nghe anh nói muốn đi tiệm vải là đòi đi theo, chẳng lẽ em còn muốn giúp anh quản lý tiệm vải?”
Lâm Kính Đình nhạy bén đến nỗi Lâm Tập Tập phải kinh ngạc, không ngờ anh ta lại đoán ra nhanh như vậy, vì thế đành thoải mái thừa nhận: “Có gì mà không thể, một cô nàng như Phương Ni còn có thể quản lý tiệm vải đâu ra đó, em cũng có thể.”
Lâm Kính Đình dứt khoát không để ý tới cô nữa, quay đầu đi ra ngoài. Nhưng cánh tay của anh ta vẫn bị Lâm Tập Tập ôm lấy, thế là anh ta di chuyển cũng kéo theo cô ra ngoài luôn.
Lâm Kính Đình:…
Lâm Tập Tập đắc ý cười nói: “Anh không dẫn em theo em sẽ không buông tay.”
Lâm Kính Đình bất đắc dĩ thở dài, tận tình khuyên nhủ: “Em nhìn em xem, còn có dáng vẻ của tiểu thư khuê các không? Phương Ni là ai còn em là ai, sao có thể đánh đồng với cô ta được, đó chẳng phải là đang hạ thấp thân phận của em sao? Ngoan ngoãn ở nhà làm đại tiểu thư của em đi, tiền không đủ tiêu thì nói với anh, đừng có suốt ngày nghĩ lung tung nữa, toàn nói mấy chuyện không đâu.”
Cuộc đàm phán lần đầu tiên giữa hai anh em vào buổi sáng đã kết thúc bằng thất bại.
Lâm Kính Đình lên xe đi tới tiệm vải, cũng tiện tay mang theo một món đồ trang sức mang tên Lâm Tập Tập.
Việc Lâm Kính Đình từ chối đã nằm trong dự kiến của Lâm Tập Tập, nếu vừa đưa ra yêu cầu anh ta đã đồng ý thì mới là gặp quỷ, dù ngày thường Lâm Kính Đình không hạn chế việc cô tự do ra ngoài, nhưng quan niệm truyền thống xưa cũ đã ăn sâu bén rễ, cô là một cô gái chưa lấy chồng, dưới con mắt của người thường, việc xuất đầu lộ diện đi làm ăn buồn bán khẳng định là một việc lớn khiêu chiến tam quan.
Đã không thể trực tiếp đạt được thì chỉ có thể dùng trí để thắng thôi, Lâm Tập Tập quyết định đi đường vòng, lấy cớ học tập để đi theo Lâm Tiêu trước, Lâm Tiêu cũng có rất nhiều việc làm ăn bận rộn ở Tô Thành, hắn ta không thể ở lại Nam Kinh một thời gian dài được, Lâm Tập Tập chỉ cần từ từ đợi thời cơ thôi.
Xe tới cửa tiệm vải, Lâm Tiêu đã đợi sẵn ở cửa, sau khi Lâm Tập Tập xuống xe thì lén đánh giá hắn ta một phen, phát hiện hắn ta trông rất giống với lão quản gia Lâm Hoà, dáng người thiên gầy nhưng không cao, sống mũi cao, ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn đã biết là người cực kỳ khôn khéo.
Lâm Tiêu chính thức chắp tay cúi đầu chào cô rồi nói: “Tiểu thư Vãn Nhi, lão phu nhân bảo tôi mang điểm tâm mà cô yêu thích nhất đến, bà ấy nói chỉ có đầu bếp trong nhà làm thì cô mới thích ăn thôi.”
Lâm Tập Tập cười tủm tỉm gật đầu: “Ở đâu, mau đem tới cho tôi nếm thử.”
Lâm Tiêu lại nói: “Lão phu nhân còn bảo tôi tiện thể nhắn thêm một câu, nói tiểu thư Vãn Nhi cũng nên chơi đủ rồi, mau về nhà đi.”
Xem ra lão phu nhân vẫn còn nhớ thương, muốn cô mau chóng về gả chồng.
Lâm Tập Tập lập tức mím môi, hai mắt đỏ hoe quay đầu nhìn Lâm Kính Đình, dáng vẻ rưng rưng nước mặt trực tiếp giáng cho Lâm Kính Đình một đòn nặng nề, Lâm muội khống vội đầu hàng: “Chơi chơi chơi, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu, về phía mẹ anh sẽ nói chuyện.”
Lâm Tập Tập nín khóc mỉm cười ngay tức thì, ôm cánh tay Lâm Kính Đình lắc lắc.
Lâm Tiêu ở một bên thở dài, nói với Lâm Kính Đình: “Lão phu nhân cũng có chuyện muốn mang tới cho anh, bảo đại thiếu gia đừng chiều tiểu thư Vãn Nhi quá, chiều đến không biết trời biết đất thì sau này gả chồng thế nào được nữa.”
Lâm Kính Đình, Lâm Tập Tập:…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không hổ là mẹ ruột, quả thực nắm rõ anh em bọn họ như lòng bàn tay.
Việc tư nói xong, Lâm Kính Đình liền dẫn Lâm Tiêu lên văn phòng ở lầu hai bàn chính sự, tất nhiên Lâm Tập Tập cũng đi theo lên, lần trước tới đây gặp Phương Ni là ấp ủ ý xấu mà tới, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, bây giờ tiệm vải đã trở về tay nhà họ Lâm, cô thấy cái nào trông cũng thuận mắt, đặc biệt là một đám đồ cổ giá trị trên kệ đồ cổ, cô cứ sờ tới sờ lui, yêu thích không buông.
Thi thoảng Lâm Kính Đình ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ tham tiền của cô, buồn cười nói với cô: “Thích thì dọn về đi, dọn hết về cũng được.”
Lâm Tập Tập cười nói: “Không cần đâu, mấy thứ này thích hợp đặt ở đây, em cảm thấy thích, ngày nào cũng sẽ tới đây nhìn bọn hó, nói chuyện với bọn họ, như vậy là em thoả mãn rồi.”
Lâm Kính Đình cảm thấy mình thật sự không thể nào giao tiếp bình thường với cô được, chỉ có thể mặc kệ cô.
Buổi trưa ăn cơm ở tiệm vải, đồ ăn tất nhiên không thể tinh xảo như đồ nấu ở nhà, Lâm Tập Tập kén chọn, cuối cùng chỉ ăn nửa chén, đột nhiên nhớ lại những ngày tháng cả ngày ngồi xổm trước máy tính gõ chữ gọi cơm hộp ăn, thầm nghĩ con người quả nhiên không thể quá nuông chiều, rất dễ làm ra vẻ.
Giờ cơm qua đi, Lâm Kính Đình còn có việc khác phải đi làm, Lâm Tập Tập hiển nhiên không thể đi theo nữa, vì vậy đành ở lại tiệm vải xem Lâm Tiêu kiểm kê.
Việc làm ăn của tiệm vải Duyệt Dung rất tốt, bất kể là bán lẻ hay bán sỉ đều không tồi, lượng hàng bán ra hàng ngày rất lớn nên hàng trữ trong kho cũng không thể ít, Lâm Tiêu dẫn theo vài người, chỉ kiểm kê hàng trong kho thôi mà đã đến gần mười hai giờ trưa.
Buổi trưa Lâm Tập Tập không nghỉ trưa, lại đi theo Lâm Tiêu đến nhà kho tẻ nhạt, kết quả chưa được bao lâu đã bắt đầu mệt rã rời, cuối cùng vẫn là Lâm Tiêu một mực yêu cầu tài xế đưa cô về dinh thự nhà họ Lâm.
Lâm Tập Tập phát hiện Lâm Tiêu thật sự là người rất khó ở chung, không có việc gì cũng cứ làm vẻ mặt khó đăm đăm, đôi khi cô có hỏi thì hắn ta cũng lạnh nhạt, quả thực vô tình không có bạn bè nổi, mới ở chung một buổi chiều mà cô đã có chút sợ hắn ta.
Lâm Tập Tập bị đưa về nhà vốn đang mất hứng, không ngờ lúc về dinh thự nhà họ Lâm lại gặp được chuyện vui vẻ bất ngờ.
Vừa vào phòng khách đã thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha, Thuý Bình đang rót trà tiếp đón anh ta, Lâm Tập Tập bước lên vài bước nhìn rõ mặt người tới, vui mừng hô lên: “Anh nhỏ.”
Lâm Kính Hoà nhìn cô, cũng cười đứng lên: “Vãn Nhi.”
“Sao anh lại rảnh rỗi tới đây vậy?” Lâm Tập Tập đi đến ngồi cạnh anh ta, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống nói chuyện.
Lâm Kính Hoà thấy cô ngồi gần như vậy thì hơi không được tự nhiên, sau khi ngồi xuống thì dịch sang bên cạnh một chút, Lâm Tập Tập cảm thấy buồn cười nhưng cũng không vạch trần anh ta.
“Anh và Tử Hằng sang bên đây làm việc, nhớ ra em ở bên này nên đến thăm em, vừa rồi nghe Thuý Bình nói bây giờ em là người bận rộn rồi, cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả, lần trước còn suýt xảy ra chuyện?”
Lâm Tập Tập quay đầu lại trắng trợn liếc Thuý Bình lắm mồm một cái rồi mới nói với Lâm Kính Hoà: “Cũng không phải chuyện lớn gì, anh nhỏ đừng lo lắng.”
Lâm Kính Hoà nghiêm nghị nhìn cô, dáng vẻ kia quả thực có khí thế của một người dạy học, anh ta nói: “Em cũng rời nhà lâu rồi, không định trở về sao?”
Thuý Bình vừa bị Lâm Tập Tập trừng mắt nhìn một cái, vội vàng rót ly trà lấy lòng cô, Lâm Tập Tập nhận ly trà uống một ngụm rồi mới trả lời Lâm Kính Hoà: “Em còn chưa chơi đủ, không muốn trở về.”
“Là con gái đừng nên ham chơi quá.” Lâm Kính Hoà nói.
Lâm Tập Tập nhịn không được mà châm chọc: “Anh nhỏ, anh chắc chắn anh là người dạy kiến thức tân tiến chứ? Sao tư tưởng còn bảo thủ như vậy?”
“Tri thức tân tiến cần học, truyền thống tốt đẹp cũng không thể bỏ, cả hai đều phải thông hiểu mới được.”
Còn có thể nói chuyện phiếm nữa không đây, Lâm Tập Tập chỉ đành cứng đờ nói sang chuyện khác: “Hôm nay anh nhỏ ở lại đây đi, ở đây có rất nhiều phòng cho khách.”
Lâm Kính Hoà nói: “Không được, lát nữa Tử Hằng sẽ đến đón anh, sáng mai còn có buổi học.”
Lâm Tập Tập thấy không giữ người lại được, cũng chỉ có thể từ bỏ: “Đã lâu em không đến trường của bọn anh nghe biện luận, bây giờ nơi đó còn thảo luận nữa không?”
“Cuối tuần nào cũng có.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Tập Tập nhớ tới Tần Mộng, vội vàng nói: “Vậy hai ngày nữa em dẫn một người bạn đến, để cô ấy học hỏi thêm chút kiến thức.”
“Là bạn gì?” Lâm Kính Hoà tò mò hỏi cô, thầm nghĩ người có thể trở thành bạn của Lâm Tập Tập hẳn cũng là người thông minh.
Lâm Tập Tập hồi tưởng về tính cách Tần Mộng một chút, lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, trái lương tâm nói: “Một người bạn không dễ ưa.”
Để cho Tần Mộng phúc hắc độc miệng tham gia thảo luận, sau đó đứng trên đài chỉ điểm giang sơm, khẩu chiến quần hùng, tình cảnh đó sẽ vui lắm đây, vừa nghĩ tới đã kích động rồi.
Mà Tần Mộng đang bị nhốt ở nhà họ Tần tất nhiên không biết tính toán của Lâm Tập Tập, còn đang ngây ngô bấm ngón tay tính ngày tháng, nghĩ sao Vãn Nhi còn chưa đến nói chuyện với nàng, đây là định biếm nàng vào lãnh cung sao?
Danh sách chương