"Trò chơi,.......đã đến hồi khai màn!"
***
Trời đã sáng tỏ. Lớp sương bao quanh thành phố đã dần tan hẳn.
Một cô gái xinh đẹp ngồi ở ghế đá trong công viên, khiến người qua đường cũng phải ngoái nhìn.
Trương Nhã Hy mặt đen như đít nồi, tay bóp chặt điện thoại. Đừng dại mà hỏi cô điều gì, mọi người đang gắng tránh xa khỏi cô.
~1 tiếng trước~
Trương Nhã Hy "len lén" vào phòng Trương Huy. Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ.
Trương Huy thì chả hay biết, cứ vô tư ngủ. Cái miệng nhỏ lâu lâu chúm lại trông yêu cực. Cúc áo cậu thì mở toang, để lộ bờ vai trắng nõn.
Trương Nhã Hy nhìn Trương Huy không rời mắt. Có lẽ cô đã quên lý do cô vào đây. Không hiểu sao mỗi khi thấy em trai, lòng cô lại nhẹ nhõm và yên bình đến kì lạ. Trương Nhã Hy chợt chú ý đến chiếc mũi đang khịt khịt của Trương Huy, ánh mắt cô đầy tia gian xảo.
Trương Nhã Hy đưa tay chọt chiếc mũi ấy.
Trương Huy vẫn chả phản ứng.
Trương Nhã Hy tiếp tục chọt, khoé miệng vô thức cong thành hình bán nguyệt. Cô cứ chọt cho đến khi Trương Huy vùng vẫy.
Trong ý thức của Trương Huy, có một con gián đang cắn mũi cậu. Cậu lại là chúa ghét gián. Trương Huy cố quơ tay nhằm đuổi con gián, nhưng việc đó không có tác dụng.
Nếu cậu biết con gián nọ chính là người chị quý hóa, hẳn cậu sẽ rất tức giận. Ai đời một đại tiểu thư lẻn vào phòng em trai lúc đêm khuya,...và chọc nó?!
CẠCH
Tiếng đóng cửa vang lên.
- Kính chào tiểu thư. Nhị thiếu gia không đi thể dục buổi sáng cùng cô ư?
Trương Nhã Hy gật nhẹ đầu. Thôi chết! Cô đã không lay Trương Huy dậy.
~Hiện tại~
Sát khí của Trương Nhã Hy ngày càng nhiều. Điện thoại trên tay cô đã nát tự lúc nào.
- À rê, chả phải là Lớp trưởng sao?
Giang Ngữ Mai vui vẻ nói, tự nhiên ngồi bên cạnh Trương Nhã Hy. Cô mặc chiếc áo thun trắng và quần lửng cùng màu, mái tóc đen nhánh của cô được buộc cao. Cô thực trái ngược với tông màu của Trương Nhã Hy. Nếu để ý kĩ, đôi con ngươi của Giang Ngữ Mai ánh lên tia thương cảm, cả sự hoảng sợ.
Trương Nhã Hy nhìn cô gái mới đến, cô không có ý định mở miệng. Nhưng ấn tượng đầu đối với cô ta không phải là không tốt.
- Đừng tỏ vẻ lạnh lùng nữa, người ta sẽ ghét cậu đấy!
-......
- Này nhá, tớ hỏi thật, cậu......chưa biết chuyện gì à?!
- Chưa.
- Ây dà, khó nói quá..... À, tớ là Giang Ngữ Mai.
- Là ai?!
- HÊ!! Học cùng lớp với cậu đó.
Trương Nhã Hy nhìn Giang Ngữ Mai lần nữa, rồi cô lắc đầu. Cô không quen.
***
Như thường lệ, hôm nay Trương Nhã Hy lại "dẫn" Trương Huy đến lớp.
Trương Huy sải bước, cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Cậu là một thiếu gia, thường tham dự bữa tiệc, nên cậu hiểu các ánh mắt nhìn cậu muốn gì.
Nhưng bây giờ, người ta chĩa vào chị em cậu không phải là ánh mắt ngưỡng mộ như hằng ngày, mà là một ánh mắt khác. Của sự khinh miệt và thương hại.
- Chị này, chị có thấy lạ lạ không?
- Không.
Đó là một câu trả lời dối trá, Trương Nhã Hy thừa nhận. Cô không còn cách nào, cô không muốn Trương Huy lo lắng. Đương nhiên, bản thân cô đã đoán rằng có người đang muốn hãm hại cô. Một cách gián tiếp.
- Đến lớp. Em vào đi.
- Chị......sẽ không sao chứ?!
Không có lời đáp lại.
Trương Huy cắn môi bước vào lớp.
Thời gian trôi qua mau, cuối cùng đã đến tiết giải lao. Trương Huy lập tức chạy đến lớp của chị.
Trương Nhã Hy sắp xếp sách vở, rồi đến canteen cùng Trương Huy.
"Mời em Trương Nhã Hy lên phòng giáo viên. Xin nhắc em Trương Nhã Hy......."
- Lên phòng giáo viên làm gì chứ?!
Trương Huy khó chịu nói. Bọn người kia lại muốn hại chị cậu?! Dù nhăn mặt nói thế, tuy nhiên Trương Huy vẫn theo chị đến phòng giáo viên.
Trương Nhã Hy bảo Trương Huy ở ngoài cửa, còn cô thì vào trong.
- Họ kêu chị, chứ không kêu em. Đừng bướng bỉnh, tiểu Huy.
Trương Nhã Hy tới ngưỡng cửa, không khí chợt trở nên ngộp ngạt. Nụ cười trên môi hai người đàn ông liền tắt ngúm. Một người đàn ông chỉ vào chỗ ghế cho Trương Nhã Hy ngồi, còn người còn lại thì quay lại bàn ghi chép gì đó.
- Em là Trương Nhã Hy?
- Là tôi.
Giọng nói lạnh băng của cô khiến gã ta dè chừng. Gã nọ ở độ tuổi trung niên, tóc gã đã hai màu. Hai gò má gã hóp lại, tròng mắt gã như lồi ra.
- E hèm,......em Trương Nhã Hy, em đã gian lận trong lúc thi cử. Tôi thật không ngờ, em cũng đẹp đẽ xinh xắn, tại sao làm chuyện bỉ ổi vậy?! Trường chúng ta, trước nay không có vụ này,......các học viên rất trung thực và thẳng thắn. Đúng là mất mặt! Em ghê lắm! Gian lận sao mà đứng nhất, thủ khoa luôn. Được rồi, nói nhiều rồi, em sẽ làm gì cho tội lỗi của mình đây?!
- Bằng chứng? - Hả,...... Bằng chứng là em đã dùng công nghệ hắc máy tính Học viện và chép đáp án. Thế nào!?Trúng tim đen chưa?!
- Nhảm nhí!
Đôi môi đỏ mọng buông một câu, Trương Nhã Hy đứng dậy bỏ đi. Gã thầy giáo tức giận, quát tháo cô.
- CÁI THÁI ĐỘ ẤY LÀ SAO?! THẬT XẤC XƯỢC?! HỌC TRÒ MÀ DÁM NÓI CHUYỆN NHƯ VẬY SAO?! EM XEM LŨ THẦY GIÁO CHÚNG TÔI......Khụ khụ.
Gã ho khan, tay ôm ngực nằm vật ra sàn. Gã thầy giáo hồi nãy chạy lại đỡ.
Trương Nhã Hy nhìn gã, chả buồn quan tâm. Cô một mạch rời khỏi phòng, mặc cho tiếng chửi bới đằng sau.
Trương Huy lo lắng, thấy chị mình thì không ngừng hỏi han. Tất cả đoạn hội thoại, cậu đã nghe hết.
- Chị, em......
- Về lớp đi, tiểu Huy.
- Vâng.
- A, chào kẻ gian lận.
Bị Lập và Lưu Thị Biên chen ngang hai chị em Nhã Hy. Trương Huy lập tức hiểu ra đó là người gây sự với chị cậu. Và khả năng rất cao hai người đó vu khống Trương Nhã Hy gian lận.
Trương Nhã Hy liếc mắt, ý bảo Trương Huy hãy về lớp. Trương Huy đành nghe theo.
Trương Nhã Hy nán lại nhìn tấm lưng gầy gò của em trai, mà lòng nhói đau. Cô phớt lờ hai cô ả Bị Lập và Lưu Thị Biên, làm hai ả tức điên.
- Này......
Lưu Thị Biên liền ngăn Bị Lập gọi Trương Nhã Hy.
- Kịch vui đang ở trước mắt.
***
Giữa tiết, Trương Nhã Hy bị Dương Tà Luân gọi lên phòng giáo viên.
- Tôi không tin chuyện em gian lận. Nên tôi đã xin Hội đồng cho em làm lại bài kiểm tra.
- Tại sao?
Trương Nhã Hy nghiêng đầu hỏi. Thanh âm cô dịu dàng hơn lúc đầu cô gặp hắn.
Dương Tà Luân không trả lời. Hắn chỉ tay về phía hai học sinh đang đứng một góc.
- Hai anh chị kia sẽ giám sát em lúc làm bài, hội trưởng và hội phó. Vậy nha, tôi phải lên lớp.
Dương Tà Luân đi khuất, nhưng Trương Nhã Hy vẫn đứng trơ đấy. Chị hội trưởng khẽ thở dài, khều Trương Nhã Hy ý bảo hãy ngồi xuống ghế.
Trương Nhã Hy nghe theo, hội phó liền đưa một tờ giấy cho cô.
- Thời gian 30 phút. Em hãy gắng làm nhé!
Hội trưởng và hội phó điếng người khi thấy tốc độ giải bài của Trương Nhã Hy. Trình độ cỡ đó phải là Đại học, nhưng cô gái chỉ mới 11. Họ thắc mắc tại sao Học viện lại muốn làm khó cô ấy?!
Nếu tình hình vầy, họ chắc chắn Trương Nhã Hy không gian lận.
Thật sự không.
P. S: Nếu chương này có nhảm, thì tác giả xin tạ lỗi trước.
***
Trời đã sáng tỏ. Lớp sương bao quanh thành phố đã dần tan hẳn.
Một cô gái xinh đẹp ngồi ở ghế đá trong công viên, khiến người qua đường cũng phải ngoái nhìn.
Trương Nhã Hy mặt đen như đít nồi, tay bóp chặt điện thoại. Đừng dại mà hỏi cô điều gì, mọi người đang gắng tránh xa khỏi cô.
~1 tiếng trước~
Trương Nhã Hy "len lén" vào phòng Trương Huy. Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ.
Trương Huy thì chả hay biết, cứ vô tư ngủ. Cái miệng nhỏ lâu lâu chúm lại trông yêu cực. Cúc áo cậu thì mở toang, để lộ bờ vai trắng nõn.
Trương Nhã Hy nhìn Trương Huy không rời mắt. Có lẽ cô đã quên lý do cô vào đây. Không hiểu sao mỗi khi thấy em trai, lòng cô lại nhẹ nhõm và yên bình đến kì lạ. Trương Nhã Hy chợt chú ý đến chiếc mũi đang khịt khịt của Trương Huy, ánh mắt cô đầy tia gian xảo.
Trương Nhã Hy đưa tay chọt chiếc mũi ấy.
Trương Huy vẫn chả phản ứng.
Trương Nhã Hy tiếp tục chọt, khoé miệng vô thức cong thành hình bán nguyệt. Cô cứ chọt cho đến khi Trương Huy vùng vẫy.
Trong ý thức của Trương Huy, có một con gián đang cắn mũi cậu. Cậu lại là chúa ghét gián. Trương Huy cố quơ tay nhằm đuổi con gián, nhưng việc đó không có tác dụng.
Nếu cậu biết con gián nọ chính là người chị quý hóa, hẳn cậu sẽ rất tức giận. Ai đời một đại tiểu thư lẻn vào phòng em trai lúc đêm khuya,...và chọc nó?!
CẠCH
Tiếng đóng cửa vang lên.
- Kính chào tiểu thư. Nhị thiếu gia không đi thể dục buổi sáng cùng cô ư?
Trương Nhã Hy gật nhẹ đầu. Thôi chết! Cô đã không lay Trương Huy dậy.
~Hiện tại~
Sát khí của Trương Nhã Hy ngày càng nhiều. Điện thoại trên tay cô đã nát tự lúc nào.
- À rê, chả phải là Lớp trưởng sao?
Giang Ngữ Mai vui vẻ nói, tự nhiên ngồi bên cạnh Trương Nhã Hy. Cô mặc chiếc áo thun trắng và quần lửng cùng màu, mái tóc đen nhánh của cô được buộc cao. Cô thực trái ngược với tông màu của Trương Nhã Hy. Nếu để ý kĩ, đôi con ngươi của Giang Ngữ Mai ánh lên tia thương cảm, cả sự hoảng sợ.
Trương Nhã Hy nhìn cô gái mới đến, cô không có ý định mở miệng. Nhưng ấn tượng đầu đối với cô ta không phải là không tốt.
- Đừng tỏ vẻ lạnh lùng nữa, người ta sẽ ghét cậu đấy!
-......
- Này nhá, tớ hỏi thật, cậu......chưa biết chuyện gì à?!
- Chưa.
- Ây dà, khó nói quá..... À, tớ là Giang Ngữ Mai.
- Là ai?!
- HÊ!! Học cùng lớp với cậu đó.
Trương Nhã Hy nhìn Giang Ngữ Mai lần nữa, rồi cô lắc đầu. Cô không quen.
***
Như thường lệ, hôm nay Trương Nhã Hy lại "dẫn" Trương Huy đến lớp.
Trương Huy sải bước, cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Cậu là một thiếu gia, thường tham dự bữa tiệc, nên cậu hiểu các ánh mắt nhìn cậu muốn gì.
Nhưng bây giờ, người ta chĩa vào chị em cậu không phải là ánh mắt ngưỡng mộ như hằng ngày, mà là một ánh mắt khác. Của sự khinh miệt và thương hại.
- Chị này, chị có thấy lạ lạ không?
- Không.
Đó là một câu trả lời dối trá, Trương Nhã Hy thừa nhận. Cô không còn cách nào, cô không muốn Trương Huy lo lắng. Đương nhiên, bản thân cô đã đoán rằng có người đang muốn hãm hại cô. Một cách gián tiếp.
- Đến lớp. Em vào đi.
- Chị......sẽ không sao chứ?!
Không có lời đáp lại.
Trương Huy cắn môi bước vào lớp.
Thời gian trôi qua mau, cuối cùng đã đến tiết giải lao. Trương Huy lập tức chạy đến lớp của chị.
Trương Nhã Hy sắp xếp sách vở, rồi đến canteen cùng Trương Huy.
"Mời em Trương Nhã Hy lên phòng giáo viên. Xin nhắc em Trương Nhã Hy......."
- Lên phòng giáo viên làm gì chứ?!
Trương Huy khó chịu nói. Bọn người kia lại muốn hại chị cậu?! Dù nhăn mặt nói thế, tuy nhiên Trương Huy vẫn theo chị đến phòng giáo viên.
Trương Nhã Hy bảo Trương Huy ở ngoài cửa, còn cô thì vào trong.
- Họ kêu chị, chứ không kêu em. Đừng bướng bỉnh, tiểu Huy.
Trương Nhã Hy tới ngưỡng cửa, không khí chợt trở nên ngộp ngạt. Nụ cười trên môi hai người đàn ông liền tắt ngúm. Một người đàn ông chỉ vào chỗ ghế cho Trương Nhã Hy ngồi, còn người còn lại thì quay lại bàn ghi chép gì đó.
- Em là Trương Nhã Hy?
- Là tôi.
Giọng nói lạnh băng của cô khiến gã ta dè chừng. Gã nọ ở độ tuổi trung niên, tóc gã đã hai màu. Hai gò má gã hóp lại, tròng mắt gã như lồi ra.
- E hèm,......em Trương Nhã Hy, em đã gian lận trong lúc thi cử. Tôi thật không ngờ, em cũng đẹp đẽ xinh xắn, tại sao làm chuyện bỉ ổi vậy?! Trường chúng ta, trước nay không có vụ này,......các học viên rất trung thực và thẳng thắn. Đúng là mất mặt! Em ghê lắm! Gian lận sao mà đứng nhất, thủ khoa luôn. Được rồi, nói nhiều rồi, em sẽ làm gì cho tội lỗi của mình đây?!
- Bằng chứng? - Hả,...... Bằng chứng là em đã dùng công nghệ hắc máy tính Học viện và chép đáp án. Thế nào!?Trúng tim đen chưa?!
- Nhảm nhí!
Đôi môi đỏ mọng buông một câu, Trương Nhã Hy đứng dậy bỏ đi. Gã thầy giáo tức giận, quát tháo cô.
- CÁI THÁI ĐỘ ẤY LÀ SAO?! THẬT XẤC XƯỢC?! HỌC TRÒ MÀ DÁM NÓI CHUYỆN NHƯ VẬY SAO?! EM XEM LŨ THẦY GIÁO CHÚNG TÔI......Khụ khụ.
Gã ho khan, tay ôm ngực nằm vật ra sàn. Gã thầy giáo hồi nãy chạy lại đỡ.
Trương Nhã Hy nhìn gã, chả buồn quan tâm. Cô một mạch rời khỏi phòng, mặc cho tiếng chửi bới đằng sau.
Trương Huy lo lắng, thấy chị mình thì không ngừng hỏi han. Tất cả đoạn hội thoại, cậu đã nghe hết.
- Chị, em......
- Về lớp đi, tiểu Huy.
- Vâng.
- A, chào kẻ gian lận.
Bị Lập và Lưu Thị Biên chen ngang hai chị em Nhã Hy. Trương Huy lập tức hiểu ra đó là người gây sự với chị cậu. Và khả năng rất cao hai người đó vu khống Trương Nhã Hy gian lận.
Trương Nhã Hy liếc mắt, ý bảo Trương Huy hãy về lớp. Trương Huy đành nghe theo.
Trương Nhã Hy nán lại nhìn tấm lưng gầy gò của em trai, mà lòng nhói đau. Cô phớt lờ hai cô ả Bị Lập và Lưu Thị Biên, làm hai ả tức điên.
- Này......
Lưu Thị Biên liền ngăn Bị Lập gọi Trương Nhã Hy.
- Kịch vui đang ở trước mắt.
***
Giữa tiết, Trương Nhã Hy bị Dương Tà Luân gọi lên phòng giáo viên.
- Tôi không tin chuyện em gian lận. Nên tôi đã xin Hội đồng cho em làm lại bài kiểm tra.
- Tại sao?
Trương Nhã Hy nghiêng đầu hỏi. Thanh âm cô dịu dàng hơn lúc đầu cô gặp hắn.
Dương Tà Luân không trả lời. Hắn chỉ tay về phía hai học sinh đang đứng một góc.
- Hai anh chị kia sẽ giám sát em lúc làm bài, hội trưởng và hội phó. Vậy nha, tôi phải lên lớp.
Dương Tà Luân đi khuất, nhưng Trương Nhã Hy vẫn đứng trơ đấy. Chị hội trưởng khẽ thở dài, khều Trương Nhã Hy ý bảo hãy ngồi xuống ghế.
Trương Nhã Hy nghe theo, hội phó liền đưa một tờ giấy cho cô.
- Thời gian 30 phút. Em hãy gắng làm nhé!
Hội trưởng và hội phó điếng người khi thấy tốc độ giải bài của Trương Nhã Hy. Trình độ cỡ đó phải là Đại học, nhưng cô gái chỉ mới 11. Họ thắc mắc tại sao Học viện lại muốn làm khó cô ấy?!
Nếu tình hình vầy, họ chắc chắn Trương Nhã Hy không gian lận.
Thật sự không.
P. S: Nếu chương này có nhảm, thì tác giả xin tạ lỗi trước.
Danh sách chương