Giàn giáo chậm rãi nâng lên, tiếng hoan hô tại hiện trường bởi vì bọn họ xuất hiện trở nên càng mãnh liệt.

Tiếng thét chói tai của mấy cô gái thế mà còn trộn lẫn vài tiếng nam, nghe rất thú vị.

Tô Cẩm Lê rũ mắt, nhanh chóng giương mắt nhìn thoáng qua dưới đài, nhìn thấy một mảnh người đen nghìn nghịt, rất nhiều người cầm trong tay cây đèn, cậu khẩn trương hơn xíu, lại lần nữa rũ mắt.

Âm nhạc đã vang lên, cậu căn cứ lúc trước đã diễn tập tới vị trí của mình.

Lúc diễn tập An Tử Hàm đã lợi dụng đặc quyền của mình để cho nhóm của họ là nhóm có thời gian diễn tập lâu nhất, hơn nữa dạy cho Tô Cẩm Lê vị trí máy quay, còn dạy cậu phương pháp tìm đúng vị trí, so với giáo viên của tổ tiết mục còn kỹ càng tỉ mỉ hơn.

Sau một vài lần diễn tập cậu đã tự mình tìm ra quy tắc chuyển đổi của máy quay, cho nên lúc biểu diễn cũng sẽ không quá mức bận rộn.

Chỉ cần hoàn thành màn trình diễn của mình là tốt rồi.

Phần âm cao của bài này là Tô Cẩm Lê hát.

Bọn họ chọn bài này cũng là vì cái này. Ô Vũ am hiểu nhất chính là loại ca khúc thế này, sức bật mười phần.

Lúc trước Tô Cẩm Lê hát đều rất nhẹ nhàng, còn chưa thử qua thể loại này bao giờ.

Lúc bọn họ chọn bài, An Tử Hàm nghe xong liền vỗ tay Tô Cẩm Lê: “Cái này cậu khẳng định có thể.”

“Ừm ừm, tôi cũng muốn thử xem.” Tô Cẩm Lê trả lời.

Tô Cẩm Lê thử qua vài lần, cậu không thể có động tác gì khi hát nốt cao này, sau đó, khi đến phần của mình, cậu chỉ đứng dậy và tập trung vào việc hát.

Âm cao của Ô Vũ có thể lên đến C6, cậu ấy luôn dựa vào điểm này để đạt điểm cao nhất trong lòng khán giả, là một ca sĩ kỹ thuật.

Lần này Tô Cẩm Lê còn muốn biểu hiện tốt hơn khi diễn tập, âm cao kinh diễm toàn trường.

Hàn Khải đỡ tai nghe, nhịn không được hỏi: “Có thể tới F6 nhỉ?”

Tàng Ngải cũng gật đầu, có chút không nói nên lời: “Giọng cá heo thật là kinh người, lợi hại, lợi hại, lợi hại.”

Ngay sau đó liền nghe được âm vực của Tô Cẩm Lê lại thay đổi, từ B5 lại một lần tăng lên.

Tiêu Ngọc Hòa dứt khoát đứng dậy, múa may cánh tay, vì Tô Cẩm Lê trầm trồ khen ngợi. Lúc trước cảm giác của cô với Tô Cẩm Lê vẫn luôn bình thường, cho tới hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy cậu là mần non thực lực, cô đã thích cậu ngay lập tức.

Tai nghe truyền đến giọng nhân viên công tác: “Đến C7.”

Cố Kết kinh ngạc mở to hai mắt, nửa ngày cũng chỉ cảm thán ra một câu: “Oa.”

Hàn Khải cũng vỗ tay.

Nhưng mà Tô Cẩm Lê chuyên chú với biểu diễn không chú ý tới, mà mà sau khi hát xong lại trở về vị trí, tiếp tục nhảy, thu phóng tự nhiên.

Có vẻ như cậu đã bị tiếng la hét ở hiện trường làm tê liệt, Tô Cẩm Lê không chú ý đến tiếng la hét vừa rồi lớn đến mức nào.

An Tử Yến đứng ở bên rìa nhìn nửa ngày, cũng chỉ cảm thán một câu: “Giọng tiểu tử này thật tốt.”

An Tử Yến không hiểu ca hát, cũng không hiểu khiêu vũ, chỉ có thể làm người chủ trì, phụ trách kéo nhân khí, cho nên lời nói ra cực kì không chuyên nghiệp.

Hát xong bài này, An Tử Yến lại lần nữa lên đài, nói với mấy người bọn họ: “Nghỉ một chút, sau đó chào hỏi với mọi người dưới đài.”

Sau khi tất cả các thành viên trong đội lần lượt giới thiệu bản thân, An Tử Yến sẽ cùng bọn họ nói vài câu, thuận tiện kéo phiếu.

Tới lượt Tô Cẩm Lê, An Tử Yến cố ý đưa lưng về phía thính phòng, vẫy tay với người sau đó, tiếp theo nói với Tô Cẩm Lê: “Vừa rồi cậu hát không quá tốt, phá âm.”

Tô Cẩm Lê sửng sốt một chút, không có ý thức được An Tử Yến lại đào hố cho mình, còn cho là mình thật sự biểu hiện không tốt lắm, lập tức đỏ vành mắt, trả lời: “Có thể là tôi…… vừa rồi quá nỗ lực, không khống chế tốt.”

An Tử Yến không nghĩ tới Tô Cẩm Lê thế mà sẽ tin tưởng, vẻ mặt muốn khóc, đột nhiên mắc kẹt, lần đầu tiên nói lắp tối hôm nay: “Không, kỳ thật…… kỳ thật cũng…… khá tốt, không tốt như lúc diễn tập thôi.”

“Ừm, sau này tôi sẽ nỗ lực luyện tập.” Tô Cẩm Lê nói xong, liền nhấp môi, rõ ràng đã nước mắt lưng tròng, vẫn nỗ lực nhẫn nước mắt.

Trên màn hình lớn, chính là mặt Tô Cẩm Lê ủy khuất, nhìn làm người đau lòng.

“Này……” An Tử Yến có chút xấu hổ mà cười cười, nghe được dưới đài có fans nỗ lực kêu, “Tô Cẩm Lê, cậu hát siêu cấp tốt!”

“Anh ta lừa gạt cậu!”

“Thật là xấu!”


“A a a a a, thật là xấu!”

Bất quá An Tử Yến vẫn tiếp tục kiên trì kế hoạch của mình: “Lúc trước cậu đã nói, có một cái sở trường đặc biệt dùng để bảo mệnh, hiện tại có nghĩ bày ra một chút để kéo phiếu, làm người xem tại hiện trường nguyện ý bầu cậu một phiếu.”

Tô Cẩm Lê hoãn cảm xúc, gật đầu, sau khi hít sâu nước mắt rốt cuộc thu lại được, mới trả lời: “Rất nhiều người nói rằng khi tôi phát ra những âm thanh này, miệng tôi rất xấu, tôi có thể che miệng không?”

“Có thể.”

“Sau đó anh không cần nói chuyện.” Tô Cẩm Lê nói với An Tử Yến.

An Tử Yến có chút nghi hoặc, vẫn gật đầu.

Tô Cẩm Lê dùng tay che miệng, hơi nghiêng người, sau đó nói một đoạn: “Lúc trước cậu đã nói, có một cái sở trường đặc biệt dùng để bảo mệnh, hiện tại có nghĩ bày ra một chút, kéo phiếu, làm người xem hiện trường nguyện ý bầu cậu một phiếu.”

An Tử Yến nghi hoặc nhìn Tô Cẩm Lê, không định thần lại được.

An Tử Hàm thò người ra nhìn hai người bọn họ, ngay sau đó hỏi: “Tô Cẩm Lê, vừa rồi câu nói kia là cậu nói sao?”

Tô Cẩm Lê gật đầu.

“Thanh âm giống nhau như đúc, em trai ruột còn nghe không biết khác biệt.”

Tô Cẩm Lê lại nói với An Tử Hàm: “Cậu cũng đừng nói chuyện.”

An Tử Hàm làm tư thế kéo khóa kéo với miệng mình, lại ra dấu ok.

Tô Cẩm Lê lại nhại giọng An Tử Hàm: “Thanh âm giống nhau như đúc, em trai ruột còn nghe không biết khác biệt.”

An Tử Yến rốt cuộc chấn kinh rồi, gật đầu theo: “Lần này anh trai ruột ngay cả giọng nói cũng không phân biệt được. Chẳng lẽ sở trường đặc biệt của cậu là bắt chước giọng nói của người khác sao?”

“Còn có.” Tô Cẩm Lê nói xong, đối với khán giả làm một cái động tác “Suỵt”.

Dưới đài hiếm khi an tĩnh rất nhiều.

Tô Cẩm Lê khụ một tiếng, bắt đầu bắt chước âm nhạc, bắt chước bài vừa rồi nhóm Ô Vũ hát, từ tiếng nhạc bắt đầu, sau đó đến giọng hát và cả tiếng nhạc.

Lúc này toàn trường chấn kinh rồi.

An Tử Hàm cố ý đến cạnh người Tô Cẩm Lê để nghe, nghe được thanh âm xác thật là từ trong miệng Tô Cẩm Lê phát ra, An Tử Hàm cả người đều dại ra.

An Tử Yến hơn nửa ngày chưa nói ra lời.

Mấy giám khảo trên chỗ ngồi, khoa trương biểu hiện sự kinh ngạc của mình, chờ Tô Cẩm Lê bắt chước xong, Hàn Khải còn hỏi: “Sao cậu không bắt chước cả bài? Chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu.”

“Là cực hạn, bắt chước lâu quá sẽ không thở nổi.”

An Tử Hàm còn nói một câu: “Thật ngốc mà.”

An Tử Yến vỗ mặt, cho mình hoàn hồn, hỏi: “Này là khẩu kỹ sao?”

Tô Cẩm Lê gật đầu, lại lắc đầu: “Nói vậy cũng không biết đúng không, tôi chỉ nói như vẹt, chắc là năng lực bắt chước mạnh thôi.”

“Năng lực bắt chước này phải là cực kì mạnh rồi.” An Tử Yến cảm thán xong lại nghĩ tới tiết mục.

Rất nhanh đã tới phân đoạn bầu phiếu.

Khán giả có mặt sẽ bỏ phiếu cho thí sinh và mỗi khán giả có thể bỏ phiếu cho ba người, do đó sẽ không xảy ra tình huống xấu hổ khi có một thí sinh rất nổi tiếng trong một nhóm, khiến những người khác không có phiếu bầu.

Sau khi có kết quả, An Tử Yến nghe giọng nói trong tai nghe rồi thông báo.

“Trận này thật thú vị, lại phá kỷ lục. Hơn phân nửa khán giả bình chọn cho một người.”

Kết quả, khán giả có vẻ không cổ động theo, còn có fans kêu: “An Tử Yến, anh thật là xấu!”

“Thật là xấu!”

“Thật là xấu!”

Cứng rắn cũng không làm gì được.

An Tử Yến cũng không thèm để ý, chỉ mỉm cười công bố số phiếu, lúc nói đến An Tử Hàm: “An Tử Hàm……437 phiếu, mọi người quên mất cậu ấy là em trai tôi à?”

Dưới đài lại một mảnh tiếng thét chói tai.

Kết quả An Tử Hàm không cổ động: “Không cần anh kéo phiếu cho em, thật là xấu.”

An Tử Yến cũng không biết nên nói gì, vẫn cười, chính anh cũng cảm thấy mình hỏng rồi.

Hiện tại, chỉ có một thí sinh không tuyên bố, mọi người đều đã đoán được, người số phiếu quá nửa kia là Tô Cẩm Lê.

Hiện trường lại lần nữa bạo phát một trận tiếng thét chói tai.

An Tử Yến muốn khống tràng, kết quả vừa mới an tĩnh lại, liền có một cô gái khàn cả giọng hô một câu: “Lê Lê không khóc!” Cực kì đột ngột, dẫn tới An Tử Yến lại một lần mắc kẹt.

“Được được được, tôi thật là xấu, còn chưa công bố số phiếu.” An Tử Yến thật không nghĩ tới, anh hơi chút khi dễ Tô Cẩm Lê thế mà khiến cho nhiều fans như vậy lên án công khai anh.

Có ai đang giơ tấm bảng có tên anh trong số những người đang la hét đó không? Lập tức “trèo tường”?

Cảnh hiện trường trèo tường siêu lớn này làm An Tử Yến trở tay không kịp.

Chờ hiện trường an tĩnh lại, An Tử Yến mới tuyên bố số phiếu Tô Cẩm Lê: “Tô Cẩm Lê, số phiếu hiện trường hôm nay là……839 phiếu.”

Tô Cẩm Lê nghe xong liền choáng váng.

An Tử Hàm cũng khiếp sợ, nghĩ tới Tô Cẩm Lê sẽ nhiều, nhưng mà nhiều gấp đôi cậu, này quá là quá mức mà?

“Sao tôi lại vào tổ này cơ chứ?” An Tử Hàm hỏi, nghĩ nghĩ, rốt cuộc nghĩ tới, “Ồ, tôi là đội trưởng.”

Nói xong liền tức giận xoay quanh tại chỗ, nhưng vẫn vỗ vai Tô Cẩm Lê ngơ ngác.

“Có muốn nói gì với fans không?” An Tử Yến đem microphone đưa tới bên miệng Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê vừa muốn mở miệng, An Tử Yến lại đem microphone cầm về, “Được rồi, chúng ta hoan nghênh tổ tiếp theo.”

Lúc này, người xem dưới đài cơ hồ là trăm miệng một lời: “Thật là xấu!”

Trường hợp này làm bốn giám khảo cười ngửa tới ngửa lui, An Tử Yến có chút giận, cầm microphone chất vấn fans dưới đài: “Ngày hôm qua các người còn nói thích tôi, hiện tại tập thể trèo tường à? A, phụ nữ.”

Fans An Tử Yến cuối cùng cũng hoàn hồn, bắt đầu nói An Tử Yến: “Tiểu Yến Tử đẹp trai nhất!”

“Chị yêu em Tiểu Yến Tử!”

An Tử Yến cầm microphone, hừ lạnh: “Các cô tết ăn nhân sủi cảo còn vỏ bánh đem đi đắp mặt hả? Da mặt dày như vậy có ổn không đó?”

Các fan bắt đầu dỗ An Tử Yến.

“Xem chừng sau tôi thu thập các người thế nào.” An Tử Yến lại lần nữa nói.

Toàn trường thét chói tai.

Tô Cẩm Lê vẫn ngơ ngác mà đi theo bọn An Tử Hàm tới hậu trường, Tô Cẩm Lê mới hỏi An Tử Hàm: “Tôi hát bị phá âm sao?”

“Không có, hát tốt, anh tôi lừa gạt cậu, chỉ là muốn cậu thể hiện kỹ năng tất sát ra xem thôi.”

Tô Cẩm Lê lúc này mới phản ứng lại, tức giận không nhẹ: “Thật là xấu!”

“Đúng vậy, thật là xấu!” An Tử Hàm phụ họa.

Tô Cẩm Lê trở lại phòng nghỉ, liền có người chúc mừng Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê cười đáp lại, không chú ý tới còn bị Trương Thải Ni ôm một chút, nhưng rất nhanh đã tách ra.

“Tô Cẩm Lê cậu quá lợi hại!” Trương Thải Ni nói.

“Cảm ơn.” Tô Cẩm Lê mỉm cười lại.

Hết tất cả tiết mục Tô Cẩm Lê lại lần nữa được mời lên sân khấu.

Thí sinh số phiếu cao nhất có phúc lợi quán quân, chính là có thể đáp lại yêu cầu của fans, cho nên lại lần nữa được mời lên đài.

Tô Cẩm Lê biết mọi người trong hiện trường đều đang đợi cậu, kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, ngay lập tức chạy tới sân khấu. Tới rìa sân khấu mới chậm chân lại, đoan chính đi tới đài, đứng cạnh An Tử Yến.

An Tử Yến nhìn về phía cậu, nói: “Những cái tôi cầm trên tay là tổ tiết mục thu lại được, các fan muốn cậu làm những chuyện này.”


Tô Cẩm Lê xem qua gật đầu.

“Tôi xem tờ thứ nhất viết thế này: Tô Cẩm Lê, tôi cảm thấy giọng cậu rất hay, có thể gọi tôi là bảo bối nói một lời âu yếm không?”

Tô Cẩm Lê cầm microphone, có chút không biết làm sao, nghĩ nghĩ, mới hỏi: “Lời âu yếm là thế nào?”

“Là lời cậu muốn nói với bạn gái cậu.”

Tô Cẩm Lê gật đầu, nhìn về phía camera, nói: “Bảo bối, gặp được em thật tốt.”

Nói câu này xong, toàn trường hoan hô.

An Tử Yến gật đầu, đột nhiên cảm thấy đứng trên sân khấu nghe Tô Cẩm Lê nói chuyện rất thú vị.

Rất nhanh anh lại lấy ra tờ thứ hai: “Tiểu Cẩm Lý, tôi muốn nhìn cậu thổi tiêu. Này…… sao không phải nghe thổi tiêu, mà là xem thổi tiêu?”

An Tử Yến mới vừa đọc xong, liền có fans hô lên: “Tiểu Yến Tử, đừng lại hiểu sai!”

An Tử Yến lập tức giải thích: “Tôi lần này không hiểu sai.”

Có nhân viên công tác đưa cây tiêu tới, Tô Cẩm Lê duỗi tay nhận, cảm ơn nhân viên công tác, cầm trong tay nhìn một chút, sau đó thật sự bắt đầu thổi sáo.

Tô Cẩm Lê thổi tiêu không phải là sở thích ngoài lề gì.

Từ rất sớm cậu đã nghe các bậc thầy âm nhạc diễn tấu, lúc ấy đã cực kì thích. Sau đó cũng thường xuyên luyện tập, thế cho nên trình độ thổi tiêu của cậu, tuyệt đối là cấp bậc đại sư.

Sau khi thổi xong một đoạn, lại có một tràng vỗ tay.

Phòng nghỉ, An Tử Hàm đỡ ghế của Ô Vũ, nói: “Qua đợt này, Tô Cẩm Lê có thể hút thêm khá nhiều fans.”

“Cũng không cần đoạn này, đoạn hát giọng cá heo kia cũng đủ trổ hết tài năng.”

“Thiên phú dị bẩm, sao không có người hâm mộ cho được.”

Ô Vũ quay đầu lại nhìn An Tử Hàm một cái, sau đó dịch ghế dựa, làm An Tử Hàm thiếu chút nữa ngã xuống.

Trên đài, An Tử Yến lại đọc một cái: “Tô Cẩm Lê, tôi xem video cậu kéo phiếu, đoạn nước rút giống như điệu nhảy rong biển, tôi muốn nhìn cậu nhảy điệu đó.”

Tô Cẩm Lê không biết điệu nhảy rong biển là gì, vì thế trả lời: “Tôi không biết nhảy như thế nào.”

Tổ tiết mục rất phối hợp, ở trên màn hình lớn phát video điệu nhảy rong biển, Tô Cẩm Lê quay đầu lại nhìn một lần rồi gật đầu, cầm microphone hỏi An Tử Yến: “An đại ca có thể nhảy với tôi không?”

An đại ca……

An Tử Yến nỗ lực mỉm cười, lập tức cự tuyệt: “Các fan là muốn nhìn cậu nhảy.”

“Tôi đoán các fan rất muốn xem hai chúng ta nhảy cùng nhau.”

“Bọn họ không muốn.”

Tô Cẩm Lê quay đầu hỏi fans dưới đài: “Mọi người muốn không?”

Fans dưới đài thống nhất trả lời: “Muốn!”

Tô Cẩm Lê lại lần nữa nhìn về phía An Tử Yến: “Bọn họ muốn nhìn.”

Phòng nghỉ, An Tử Hàm cười ha hả: “Tô Cẩm Lê phản kích! An lão tặc, là lỗi của anh, đáng đời!”

Cậu là em trai An Tử Yến đương nhiên biết lúc An Tử Yến nhảy tứ chi không phối hợp, ngồi chờ An Tử Yến xấu mặt.

Tác giả có lời muốn nói:

Em trai cậu, thật đúng là em trai ruột.

*

Những cái hố đào bây giờ dùng để đựng nước mắt khi theo đuổi vợ

Đào hố sảng nhất thời, truy thê hỏa táng tràng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện