An Tử Yến tới tổ tiết mục một ngày trước vòng thứ ba của cuộc thi, hơn nữa tìm được bọn An Tử Hàm.

Đừng nhìn An Tử Yến hiện tại đã danh tiếng, bản thân lại không có tí gánh nặng thần tượng nào.

Anh muốn ăn cơm cùng em trai, nhưng bọn An Tử Hàm không thể ra ngoài trại huấn luyện, cũng không ra vẻ mà đi theo An Tử Hàm tới nhà ăn.

Mọi người quan hệ không tồi ngồi cùng bàn, một dãy bàn dài đủ cho mười mấy người.

Chu Văn Uyên cầm mâm đồ ăn đi tới, cười hì hì hỏi: “Tôi có thể gia nhập không?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn cậu ta, Phạm Thiên Đình đầu tiên trả lời: “Có thể, nhưng mà chúng tôi sắp ăn xong rồi.”

“Không sao, tôi chỉ cần cùng thần tượng có thể ngồi chung một bàn đã cảm thấy cực kì hưng phấn.”

Bọn họ cũng biết Chu Văn Uyên nói thần tượng là An Tử Yến, những người khác không phản đối, Chu Văn Uyên cũng ngồi ở chỗ này.

Vài người tụ vào nhà ăn, Tô Cẩm Lê cố ý né xa An Tử Hàm đang ăn cá.

An Tử Hàm thuần thục lọc xương cá, hỏi Tô Cẩm Lê: “Cá ăn ngon như vậy, sao trước nay cậu không ăn? Hải sản cũng không ăn.”

Tô Cẩm Lê lại liếc An Tử Hàm một cái: “Cậu ăn của cậu, tôi không ăn mà thôi.”

“Tại sao chứ, thích ăn ngon mà lại không ăn hải sản? Bỏ lỡ thật nhiều mỹ vị? Tôi thấy cậu ăn phồng tôm mà.” An Tử Yến cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Cẩm Lê ngồi đối diện anh.

Kỳ thật, cá lớn nuốt cá bé, loại chuyện này rất bình thường.

Tô Cẩm Lê sau khi thành người, cũng không phải theo chủ nghĩa ăn đồ chay, nhưng mà cậu lại không ăn.

“Tôi chỉ cảm thấy ăn chúng nó sẽ chậm trễ tụi nó thành tinh.” Tô Cẩm Lê nghiêm túc nói.

An Tử Hàm gật đầu, gắp con cá lên, trả lời: “Vậy tôi đây từ nhỏ ăn nhiều cá như vậy, có phải chậm trễ rất nhiều cá biến thành mỹ nhân ngư?”

“Ừm, không chừng là vậy.” Tô Cẩm Lê trả lời.

An Tử Hàm nhếch miệng cười, không trả lời.

An Tử Yến còn tò mò: “Vậy cậu ăn thịt heo, chẳng phải là chậm trễ rất nhiều Thiên Bồng Nguyên Soái ra đời?”

“Không phải đồng loại, không thèm để ý.” Tô Cẩm Lê uống một ngụm canh, trả lời.

An Tử Hàm lập tức hỏi: “Sao nhân thiết cậu lại đi cổ phong chứ, chuyển qua nhân ngư đi, cậu giữ cũng vững đó, thật giống như là một con cá nhỏ.”

Phạm Thiên Đình còn nhại giọng trong phim: “Cá cá đáng yêu như vậy, sao lại muốn ăn cá cá?!”

Người cả bàn đều cười.

Tô Cẩm Lê bị nói có chút không cao hứng.

Cậu tuy rằng không ăn cá, nhưng cũng không ngăn người khác ăn cá. Cộng thêm có bóng ma tâm lý, nhìn thấy người khác ăn cá sẽ có chút sợ hãi mới né tránh.

Cậu hung dữ trừng mắt nhìn mọi người, tức giận buông đũa nói: “Tôi không ăn nữa.”

Ô Vũ lập tức đem thịt viên của mình cho Tô Cẩm Lê, Phạm Thiên Đình cho Tô Cẩm Lê một cục xương sườn, An Tử Hàm cho Tô Cẩm Lê một lon nước ngọt, Thường Tư Âm cho Tô Cẩm Lê một cái đùi gà.

Tô Cẩm Lê tức giận nhìn mâm đồ ăn của mình, lại cầm lấy đũa tiếp tục ăn.


An Tử Yến nhìn một màn này, nhịn không được hỏi: “Cậu ấy là đoàn sủng của mấy em à?”

“Ừm, nuôi sủng vật.” An Tử Hàm tiếp tục ăn cá.

“Ai bảo cậu ấy nhỏ tuổi nhất?” Thường Tư Âm vừa ăn vừa trả lời.

“Ừm, cảm tình không tồi, vòng thi đấu tiếp theo chuẩn bị thế nào rồi?” An Tử Yến hỏi.

“Lát nữa anh đi xem diễn tập đi.” An Tử Hàm trả lời.

“Được, anh đến đây sớm một ngày chỉ để xem quá trình.”

Chu Văn Uyên ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Lê, đột nhiên mở miệng hỏi: “Tô Cẩm Lê, tôi có chút tò mò, lớp tư thục của cậu có dạy toán học gì không?”

Trong tổ tiết mục rất nhiều người nói Tô Cẩm Lê không đi học, chỉ học lớp tư thục.

Rất nhiều người nghĩ không đi học chính là thất học, cho nên hơi xem thường Tô Cẩm Lê, dù sao một chút tiếng Anh cũng không biết, chắc cũng không học toán gì.


Tô Cẩm Lê ngẩng đầu nhìn về phía Chu Văn Uyên: “Chính là số học sao? Có học, sách như 《 chín chương số học 》 tôi đã đọc qua.”

“Không hiểu lắm, vậy cậu thuộc bảng cửu chương không?”

“Cậu đã xem 《 Hoài Nam Tử 》 chưa?”

“Này…… Không có.”

“Thế 《 Chiến quốc sách 》 thì sao?”

“Cũng không có……”

“Xuân Thu Chiến Quốc xưa đều có công thức như vậy, cũng có ghi chép đầy đủ, tư thục cũng có những thứ này, đọc sách nhiều sẽ biết.”

Chu Văn Uyên cười cười, trong lòng lại khó chịu.

Cậu ta rất muốn vào vòng này, nhưng mà quan sát mấy ngày, phát hiện nhân vật trung tâm của đoàn này là Tô Cẩm Lê.

Hôm nay An Tử Yến lại đây, cũng trực tiếp ngồi đối diện Tô Cẩm Lê.

Cậu ta có chút muốn nói xấu Tô Cẩm Lê trước mặt An Tử Yến, cố ý hỏi vấn đề này, giả bộ lơ đãng nhắc tới điểm yếu của Tô Cẩm Lê, nhưng mà…… thất bại.

“Vậy cậu cũng coi như là đọc đủ thứ thi thư nhỉ?” Chu Văn Uyên chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Cũng không tính, thật ra sách trong núi không nhiều lắm, tất cả tôi đều xem qua rồi.”

“Sao lúc trước lại chọn tư thục mà không phải học bình thường?”

“Lúc còn nhỏ tôi thân thể không tốt, rất yếu, anh trai tôi cũng muốn dẫn tôi theo nhưng người trong nhà không đồng ý.”

An Tử Yến lúc này mới xen vào: “Khi còn nhỏ thân thể không tốt sao? Hiện tại thế nào?”

“Khá hơn nhiều, gia gia cho tắm thuốc thừ nhỏ, tôi còn tập võ.” Tô Cẩm Lê trả lời.

“Con cá lợi hại!” An Tử Hàm khoa trương kinh hô một tiếng.

Tô Cẩm Lê trừng mắt nhìn An Tử Hàm, không để ý đến cậu ta.

“Này, gần đây tính tình cậu càng lúc càng lớn, học ai đó?” An Tử Hàm bị trừng hỏa khí lên đầu, Tô Cẩm Lê lúc trước sợ cậu ta đi đâu rồi, càng quen lá gan càng lớn.

Tô Cẩm Lê vẫn không để ý tới An Tử Hàm.

Chu Văn Uyên lại cảm thán một câu: “Thật hâm mộ cậu có thể ăn nhiều như vậy, tôi thì không được, phải ăn ít bảo trì hình thể, tôi cũng muốn ăn nhiều……”

“Tôi sao?” Tô Cẩm Lê chỉ mình.

Chu Văn Uyên gật đầu.

“Chúng ta không giống nhau, tôi ăn không mập, nhưng cậu có thể béo, cho nên cậu chỉ có thể hoặc là béo, hoặc là không ăn.”

Tô Cẩm Lê thật nghiêm túc trả lời vấn đề, nhưng Chu Văn Uyên nghe được thì quái quái.

Chu Văn Uyên có chút tức giận, cậu ta đã ăn nói khép nép như vậy, Tô Cẩm Lê vẫn là loại thái độ này, thật là ghê tởm.

Tô Cẩm Lê vỗ trán, cảm thấy có chút choáng đầu, bên cạnh ba tên dương khí nặng, làm cậu có chút đầu váng mắt hoa.

Cảm thấy mình có chút kiên trì không nổi nữa, cậu chống bàn đứng dậy, nói với bọn họ: “Các cậu ăn trước, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Làm sao vậy?” Ô Vũ cuối cùng cũng mở miệng, sau khi An Tử Yến tới Ô Vũ ít nói hẳn, dù sao ngăn cách giữa hai công ty còn đó.

“Có chút choáng đầu.” Tô Cẩm Lê trả lời.

“Mấy nay cậu cũng không được ngủ ngon, hẳn là quá mệt mỏi, tuột huyết áp. Tôi đỡ cậu trở về nghỉ ngơi một hồi, cậu ngủ trưa đi, cứ như vậy không đỡ được.” Ô Vũ đứng dậy, đỡ tay Tô Cẩm Lê.

An Tử Hàm nhìn hai người bọn họ rời đi, đột ngột nằm lên vai An Tử Yến.

“Anh, thật ra em cũng hơi choáng đầu, mấy ngày nay đều là cùng Tô Cẩm Lê luyện tập, cực kì mệt.” An Tử Hàm yếu đuối nói.

“Không tồi.”

“Cho nên nói cho em biết một chút xếp hạng đi……”

“Cút đi!” An Tử Yến lau miệng, đứng dậy theo, nói với An Tử Hàm, “Em lại đây, anh đưa một nhiệm vụ.”

*

Tô Cẩm Lê cùng An Tử Hàm một tổ, cho nên vẫn luôn cùng đi luyện tập, cùng nhau về phòng ngủ.

Hôm nay trở lại phòng ngủ, An Tử Hàm đột nhiên có chút không thích hợp, cứ cùng cậu lôi lôi kéo kéo một bộ dạng như anh em tốt, so với lúc trước càng dính người.

“Làm sao vậy?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“Muốn cùng cậu tâm sự.” An Tử Hàm trở lại phòng ngủ liền muốn nằm sấp xuống, nghĩ nghĩ, vào trong ổ chăn, tới gần ven tường, vỗ bên chăn khác của Tô Cẩm Lê, “Tới, qua ổ chăn của anh nào.”

Phạm Thiên Đình đứng trước cửa sổ cạo râu, không khỏi nhìn qua, hỏi: “Mấy chàng trai nhỏ đều bồi dưỡng cảm tình như vậy sao?”

“Tôi với em trai tâm sự liên quan gì cậu?” An Tử Hàm phản bác.

“Không không không, các cậu ngủ đi, đừng làm mạnh quá, tôi ở trên ngủ không được.”

“Miễn phí ngồi thuyền còn ngại thuyền không chèo được đúng không?” An Tử Hàm tiếp tục hỏi.


“Cậu có vấn đề gì hả?” Tô Cẩm Lê hỏi An Tử Hàm, vừa dọn lại đồ của mình.

Sau khi có sự kiện thần quái 501 kia, Tô Cẩm Lê làm người đi tắm cuối cùng, hiện tại cũng là đang kéo dài thời gian.

“Quên đi, hai ta ra ngoài nói.” An Tử Hàm xuống giường, mang theo Tô Cẩm Lê ra hành lang.

Phòng ngủ bọn họ gần cửa thoát hiểm, hai người ngồi ở cầu thang nói chuyện phiếm.

“Cậu có muốn sau khi hợp đồng đến kỳ qua công ty tốt hơn ăn màng khác không?” An Tử Hàm hỏi Tô Cẩm Lê.

“Tôi còn chưa kiếm được tiền cho công ty mà……”

“Công ty cậu nghèo như vậy, bồi dưỡng cậu chắc chẳng tốn bao nhiêu? Thật sự không được lúc giải ước trả lại gấp ba là được, để công ty mới ra tiền thôi.”

Tô Cẩm Lê vẫn lắc đầu: “Tôi phải cùng người đại diện thương lượng một chút.”

“Lúc cậu ra gặp người đại diện thì hợp đồng đã đến kỳ, đến lúc đó đã chậm. Cậu nếu cùng người đại diện cảm tình không tồi, có thể mang theo anh ta cùng qua công ty mới.”

“Tôi không quyết định được, tôi còn phải……”

“Anh tôi đi gặp người đại diện của cậu, sau đó đến nói cho cậu biết ý muốn của anh ta, được không?”

Tô Cẩm Lê cảm thấy rất kỳ quái: “Tại sao cậu với Ô Vũ đều biết hợp đồng của tôi sắp tới kỳ?”

“Ô Vũ cũng tìm cậu?”

“Đúng vậy, mới hai ngày trước.”

“Có lẽ Ba Nhược Ba La cũng nói cho cậu ta, nhưng mà cậu đi Ba Nhược Ba La, Ô Vũ cũng không thể chiếu cố cậu, chính cậu ta còn không có trợ lý. Cậu nếu tới Truyền Kỳ Thế Gia, có anh trai tôi ở đó, đến lúc đó tài nguyên của cậu có thể đảm bảo.”

“Kia…. vậy có thể có phương thức liên hệ Thẩm Thành không?”

“Cậu còn chấp nhất chuyện này hả?”

“Đúng vậy, tôi muốn cùng Thẩm Thành xác nhận một việc, lúc ấy có thể làm quyết định đến công ty nào.”

An Tử Hàm nghe xong cảm thấy rất kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Vì sao?”

“Còn chưa thể nói.”

“Này! Lỡ cậu liên hệ được Thẩm Thành, sau đó cậu đi Ba Nhược Ba La, tôi không phải nghẹn chết?”

Tô Cẩm Lê rụt cổ, không nói.

“Việc của cậu cậu phải tự quyết định! Hơn nữa, cậu phải cân nhắc tới tương lại, không thể vì theo đuổi thần tượng mà đến nơi không thích hợp, nơi nào tốt hơn cho cậu mà cậu không nhìn ra sao? Ba tôi là tổng giám đốc Truyền Kỳ Thế Gia, tôi có chút phân lượng, cậu là em trai tôi, tôi có thể chiếu cố cậu mà!”

“Tôi…… lại suy xét một chút được không?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“Tôi đã khuyên cậu như vậy rồi, thế mà còn suy xét!” An Tử Hàm khó chịu, trực tiếp đứng lên, vỗ mông rời đi.

Cậu ta An Tử Hàm, An nhị thiếu! Chưa từng trãi qua kiểu đãi ngộ này đâu! Người mới nào lại không cao hứng phấn chấn muốn ký hợp đồng với Truyền Kỳ Thế Gia?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện