Ô Vũ trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng đều đến công ty để huấn luyện, nhưng cậu thậm chí không muốn bước vào cửa công ty.

Cậu rất muốn tiêu sái ở ký túc xá cũng không được, cậu đã hết tiền tiết kiệm, quét thẻ của An Tử Hàm lại hơi xấu hổ, cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì như vậy.

Ngồi dưới sàn, dựa vào thành giường, nhìn cây đàn guitar cách đó không xa và tấm áp phích của thần tượng, cậu chợt cảm thấy có chút mỉa mai.

Lâu rồi cậu không mở điện thoại, sợ nhìn thấy tin tức của mấy thí sinh khác, lại thấy mình kém cỏi như vậy.

Hôm nay cậu lại mở điện thoại lên Weibo, trong nháy mắt đã thấy một quảng cáo có thể bỏ qua trên Weibo, là đại ngôn của Tô Cẩm Lê.

Cậu nhìm chằm chằm quảng cáo sau vài giây thì nó tự bỏ qua.

Cậu thấy rất nhiều tin, vốn không để trong lòng, kết quả lại thấy nhưng thí sinh khác @ cậu.

Tô Cẩm Lê: 《 Ăn cơm rồi 》hoàn thành, chín thiếu một @ Ô Vũ. [ hình ảnh ]

Hình ảnh là tám người bọn họ, bởi vì Ô Vũ không ở đó, cho nên tất cả mọi người cầm điện thoại, màn hình là hình dìm của Ô Vũ, không có một bức nào đẹp.

Tám người chụp ảnh chung xinh đẹp, chỉ có 8 meme của Ô Vũ là nổi bật, xấu muốn chết.

Ô Vũ xem xong không nhịn được cười, một đám nhóc.

Cậu còn đi nhìn bình luận:

lilya: Tôi thấy nói Ô Vũ không tham gia tiết mục là do bất hòa với Tô Cẩm Lê, mẹ nó! Rõ ràng quan hệ tốt như vậy! Thấy mọi người vẫn là quan hệ tốt như vậy, tôi an tâm rồi.

Đầu chó mặt mèo: Cảm ơn Tiểu Cẩm Lý dắt theo Tiểu Ô Ngư, Tiểu Ô Ngư có phải đã xảy ra chuyện? Mấy ngày hôm trước bị kẹt trong ga tàu cao tốc có vẻ có vấn đề, hơi lo lắng, Tiểu Cẩm Lý quan tâm cậu ấy một chút được không? Nguyệt: Tôi đã cười phá lên khi nhìn thấy bức ảnh nhóm, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy chua xót.

Ô Vũ tiếp tục xem, phát hiện những người khác đều đăng chung một kiểu, chẳng qua là tư thế chụp ảnh thay đổi, hoặc là có người thay đổi meme của cậu.

An Tử Hàm: @ Ô Vũ giận xoát độ tồn tại.

Phạm Thiên Đình: @ Ô Vũ đã nói đừng thiếu người, cậu sao lại thế này hả?

Trương Thải Ni: @ Ô Vũ cậu có thừa nhận meme của tôi là đẹp nhất không?

……

Ô Vũ đọc từng cái một, mũi hơi chua.

Cúi đầu bình tĩnh lại để xem tiếp, dùng Weibo tìm, xem nhưng người khác thế nào.

Tâm lý đã không còn mất cân bằng như trước.

Tô Cẩm Lê quay chụp một quảng cáo mỹ phẩm, phong cách ban đầu là tiểu tươi mát, lại bởi vì Tô Cẩm Lê trong quảng cáo thể hiện tư thế ngủ lạ mắt rồi rơi tự do ngã xuống đất, thành một cái video ngu ngốc.

Chưa từng có quảng cáo nào lại tự biên tự diễn như này.

Kết quả, quảng cáo quay thật kỹ thật tốt không nổi, loại quảng cáo “Tự nhiên” này lại khiến các fan mẹ điên cuồng “Ha ha ha”.

Hậu kỳ sau đó có truyền thuyết kỳ thật là Tô Cẩm Lê ngủ quên ở hiện trường rồi bị quay, thế cho nên quảng cáo lấy phương thức quỷ dị mà nổi tiếng.

Hiện tại mở đầu đề Weibo, chính là quảng cáo này của Tô Cẩm Lê chỉ cần nhìn vào dữ liệu phân phối của Tô Cẩm Lê, cũng sẽ thấy sức ảnh hưởng của Tô Cẩm Lê thực sự rất mạnh.

Sau lần bị hắc trước đó An Tử Yến đi ngăn cơn sóng dữ, làm trình độ huyền học của Tô Cẩm Lê lại tăng lên.

Hiện tại, những người này bắt đầu đồn mua đồ Tô Cẩm Lê đại ngôn đều sẽ có chuyện tốt phát sinh.


Thế cho nên đồ Tô Cẩm Lê đại ngôn, như là bùa hộ mệnh mà bị tranh đoạt, bị mua đến mức hết veo, không thì hệ thống lại muốn hỏng.

Sau khi chuyện này xảy ra về sau đại ngôn cho Tô Cẩm Lê chắc chắn sẽ rất tốt.

Có lẽ đã có không ít nhãn hàng bắt đầu chủ động liên hệ Truyền Kỳ Thế Gia rồi.

An Tử Hàm cũng phát triển không tồi, quay xong quảng cáo còn chụp bìa tạp chí, là chụp chung với Thường Tư Âm.

Đáng ngạc nhiên là số tạp chí này cũng hết hàng, trên mạng còn có đầu cơ trục lợi bán second-hand, giá cao ngất ngưởng.

Cũng may tạp chí kịp thời in thêm mới khống chế được tình huống.

Tin tức của Phạm Thiên Đình không nhiều lắm, có lẽ chờ sau khi xác định được công ty, ký hợp đồng rồi sẽ ra ca khúc mới.

Ngay cả Trương Thải Ni cũng được mời đi một tiết mục, biểu diễn tại hiện trường.

Có vẻ ai cũng rất tốt

Cậu cũng lấy điện thoại di động của mình để kiểm tra xem chương trình đã ghi hình của họ sẽ được phát sóng khi nào, “Kho báu văn hóa quốc gia” của Tô Cẩm Lê sẽ phát sóng vào tuần này và “Ăn cơm rồi” sẽ phát sóng sau hai tuần nữa.


Trong khi đang đọc tin tức, An Tử Hàm đã gửi một tin nhắn WeChat.

An Tử Hàm: Tôi thấy cậu online.

Ô Vũ vị cắt ngang, nhắn lại: Cậu còn có APP truy tinh?

An Tử Hàm: Theo dõi hết mấy cậu.

Ô Vũ: Có việc?

An Tử Hàm: Cậu rốt cuộc sao lại thế này?

Ô Vũ: Cậu không giúp được.

An Tử Hàm: Mẹ nó.

Cùng lúc đó, Tô Cẩm Lê cũng nhắn tới.

Tô Cẩm Lê: Gần đây cậu thế nào?

Ô Vũ: Vẫn ổn.

Tô Cẩm Lê: Mấy này nữa tôi về, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?

Ô Vũ: Thôi bỏ đi.

Tô Cẩm Lê: Gặp nhau đi, không thì không thể chúc phúc cậu được.

Ô Vũ: Này…… muốn gặp tôi chỉ vì sờ đầu?

Tô Cẩm Lê: Đúng vậy.

Ô Vũ: Thôi bỏ đi, tôi mua chút đồ đại ngôn của cậu có phải dính được chút phúc khí không?

Tô Cẩm Lê: Cậu muốn gì tôi đưa qua.

Ô Vũ biết bọn họ đều quan tâm mình, trong nhóm WeChat còn có người @ cậu.

Cậu nhìn điện thoại, phiền muộn.

Cậu không muốn để những người khác thấy mình quẫn bách đến mức này! Tuy rằng cậu biết mọi người đều tốt bụng nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Lẽ ra không nên như vậy, nhưng từ khi sinh ra, cậu đã nhất định không đạt được điều mình muốn.

Cậu không có tình thân.

Mẹ cậu luôn khóc lóc, trách trời trách đất cũng không nghĩ lại mình là tiểu tam? Cậu thậm chí thống hận tại sao lại sinh mình ra, để mình tới đây chịu khổ?

Ba thì càng không cần phải nói, ghét bỏ cậu, không muốn thấy cậu.

Hai năm nay đột nhiêu biểu hiện không tồi, như phải bù đắp cho cậu, còn có bộ dáng muốn cải tà quy chính, lại cho cậu ký một hợp đồng đầy âm mưu.

Còn nghĩ ba sẽ không lừa mình, thế mà lại là người lừa tàn nhẫn nhất.

Cậu trả giá càng nhiều nỗ lực hơn những người khác nhưng lại không nhận lại được gì.

Tắt điện thoại lần nữa, đội mũ và đeo khẩu trang, cậu đi xuống lầu, đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu chọn bữa tối hôm nay.

Khi cậu đi ra thì phát hiện có một chiếc ô tô đi theo mình, cậu quay đầu lại thì thấy thư ký Lâm.

Cậu chán ghét bước nhanh, lại bị thư ký Lâm gọi to: “Còn muốn tâm sự nữa không? Lần này khác với trước.”

Ô Vũ lại đi thêm vài bước mới dừng lại, đi đến bên cạnh xe mở cửa ghế sau, bước vào liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi đó.

Người phụ nữ nhìn như khoảng ba mươi tuổi, , bảo dưỡng rất khá, dáng người hay nhan sắc đều ổn, thuộc kiểu phụ nữ khí chất, không tính là bắt mắt, nhưng chắc chắn không xấu.

Không bằng minh tinh nhưng đẹp hơn người bình thường.

“Chào cậu.” Cô ta chào Ô Vũ.

“Ừm.” Ô Vũ đáp lại.

Cô ta cười cười, nói thư kí Lâm lái xe.

“Cậu thật đúng là giống trong tiết mục.” Cô ta cảm thán.

“Trong tiết mục không ngụy trang.” Cậu trả lời.

“Kỳ thật tôi rất thích cậu, cảm thấy tính cách khá tốt, hơn nữa, diện mạo cũng là loại hình tôi thích, cho nên tôi muốn giúp cậu kiếm tiền.”

“Có ý tứ gì?” Ô Vũ hỏi cô ta.

“Trước tiên tôi có thể cho cậu thoát khỏi khốn cảnh, có tài nguyên, có thể đi tham gia tổng nghệ, có kịch bản, còn có thể ra ca khúc, trong lúc này cậu không cần làm bất luận việc gì. Chờ cậu dần dần nổi danh, cảm thấy tôi đáng tin cậy thì có thể nhận tôi làm chị, thỉnh thoảng qua chơi là được.”

Ô Vũ cảm thấy thú vị, hỏi: “Cô không sợ sau khi tôi phát triển lên rồi, sẽ không cần cô?”

“Sẽ không, tôi có năng lực khiến cậu lại ngã xuống.”

Câu nói này rất lãnh đạm, nhưng lại có một loại tự tin không thể nghi ngờ.

Ô Vũ xem như minh bạch, đây là thế giới của cường giả sao?

Thấy Ô Vũ trầm mặc, người phụ nữ đột nhiên đi tới, đặt tay lên đùi Ô Vũ, thấp giọng nói: “Cậu có muốn thử một chút không? Càng trì hoãn, độ nổi tiếng của cậu càng giảm xuống.”

“Cô biết thân phận của tôi không?” Ô Vũ hỏi cô ta.

“Ồ, con riêng của Cảnh Văn? Trong mắt chúng tôi ông ta chỉ là người làm công, không cần để ý.”


Ô Vũ đã do dự.

Tuy rằng cậu khinh thường với những việc này, nhưng lại bất lực.

Nếu cậu kiên trì làm chính mình, cự tuyệt rồi lúc sau vận mệnh cũng chỉ có thể là bị đóng băng hai năm, không thể xoay người.

Chờ 2 năm sau, cậu còn có thể thế nào đây?

Còn có thể nổi tiếng một lần nữa sao?

Nếu không làm như vậy, chỉ sợ cậu khó có thể thoát khỏi vận mệnh chết tiệt này đúng không?

Cậu lại nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, mím môi, lại cảm thấy không thể chấp nhận.

Cậu chỉ sợ không thể ôm, thân cận người mình không thích, cho dù đáp ứng cuối cùng cũng không thể làm được.

Không được……

Quả nhiên vẫn là không được.

Nhưng là trợ thủ bên cạnh Thời lão, cậu không thể đắc tội quá mức.

“Tôi…… suy xét một chút.” Ô Vũ trả lời.

“Được, tôi đưa cậu trở về.”

Xe chạy đến dưới kí túc xá của Ô Vũ, Ô Vũ xuống xe, xách mì ăn liền về, kết quả bị người chặn lại.

“Cậu quen người phụ nữa kia?” Giọng nói làm người chán ghét của An Tử Hàm đột nhiên truyền đến, khiến Ô Vũ dừng lại.

Sau khi hai người nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

An Tử Hàm võ trang đầy đủ xuất hiện ở chỗ này, có thể nói là đã trải qua ngàn khó vạn hiểm, kết quả Ô Vũ căn bản không để ý tới cậu.

Thấy Ô Vũ chuẩn bị tiếp tục vào trong, cậu lập tức khó chịu, đi theo sau Ô Vũ: “Cậu con mẹ nó có xấu hổ hay không? Cô ta cái dạng gì tôi biết, cậu không muốn ăn cơm mềm chứ?”

Ô Vũ xấu hổ như bị lột tr@n, trực tiếp quay đầu lại mắng một câu: “Cút!”

“Cho dù cậu…… cũng không đến mức này chứ?” An Tử Hàm mạnh mẽ đi theo Ô Vũ vào thang máy.

Ô Vũ nhìn chằm chằm con số biến hóa, không để ý tới An Tử Hàm.

An Tử Hàm cũng tức giận vô cùng, đi theo sau Ô Vũ tiếp tục nói: “Cùng nhau suy nghĩ biện pháp không được sao? Gì cậu cũng không nói chúng tôi biết làm thế nào?”

“Không cần mấy cậu quản, không thể giúp được gì.” Ô Vũ trả lời xong, dùng chìa khóa mở ra cửa ký túc xá, chỉ một người đi vào.

An Tử Hàm hai tay giữ cửa không cho Ô Vũ đóng lại, đứng ở ngoài cửa ồn ào: “Mẹ nó, cùng lắm thì tôi bao cậu!”

Ô Vũ dừng một chút, đột nhiên mở cửa hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Tôi…… Tôi tôi tôi…… Giúp cậu……” An Tử Hàm nói lắp trả lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Không sợ trời không sợ đất Đại Hàm Hàm xấu hổ.

【 qua đợt này Ô Vũ mới có thể mở rộng cửa lòng, chính thức trở thành bạn bè của họ】

【 tôi rất thích CP đang đánh đánh đột nhiên bắt đầu bạch bạch】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện