“A…đau…Nhan nhi, nàng chờ chút, chúng ta hảo hảo nói chuyện một lát đã.”
Lăng Tử Nhan thực không tình nguyện buông mỹ thực mê người kia, chui ra từ trong chăn, bất quá lại vẫn không chịu bỏ bàn tay đang ở chỗ sâu trong thân thể Dương Mạc Tuyền ra, hôn lên hai má nàng, sau đó một bộ thực ngoan ngoãn nói: “Nàng nói đi, ta nghe.”
Dương Mạc Tuyền quẫn bách đến đỏ bừng mặt, như thế này thì nàng làm sao mà nói được? Lăng Tử Nhan thật đúng là “nói liền giữ lời”, từ ngày nàng bắt đầu khôi phục tự do, cơ hồ mỗi đêm đều phải cùng nàng triền miên đến khuya, ngay cả đến hôm nay cũng chưa buông tha.
Ban ngày, Hoàng Thượng và Thái Hậu giá lâm Tô Châu, về công về tư thì chúng nhân ở Lăng Vương phủ đều phải đi nghênh giá, đương nhiên Dương Mạc Tuyền và Lăng Tử Nhan cũng ở trong số đó. Lần này Hoàng Thượng hạ Giang Nam, cũng không phải vi hành giống Thái Hậu lần trước, trừ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu ngồi trong liễn ra, văn võ bá quan còn lại đều đi theo hai bên, có thể nói là thanh thế rất lớn. Bách tính Tô Châu xếp thành hàng kéo dài từ thành Nam tới thành Bắc, kiễng chân ngỏng cổ, chỉ vì muốn được diện kiến long nhan của Thánh Thượng một lần.
Cho nên tuy nói là bồi giá nhưng bất quá chỉ đứng xa xa mà nhìn thôi, cứ như vậy hết một ngày thì cũng đủ khiến người ta quá mệt mỏi. Buổi tối, Hoàng Thượng thiết yến tại hành quán, mở tiệc chiêu đãi các quan viên vùng Giang Nam, những sĩ tử vào vòng chung khảo và các phú thương. Sau khi kết thúc đại yến mang tính xã giao, Thái Hậu lại thiết tư yến, chỉ thỉnh Bát Vương gia cùng một nhà Lăng Vương. Bắt đầu khai yến thì mới tính là lần đầu Dương Mạc Tuyền chân chính nhìn thấy Hoàng đế biểu ca mà Lăng Tử Nhan thường xuyên nhắc tới, bất quá cũng chỉ mới hai mươi tuổi nhưng khí vũ hiên ngang, không giận mà uy, làm cho ngươi ta tâm sinh kính sợ.
Khi Hoàng Thượng hỏi về thê tử đã chỉ hôn cho Lăng Tử Hạo, mọi người tự nhiên phải hảo hảo giải thích một phen, may mắn Từ Liễu Thanh miệng lưỡi trơn tru, lại có Bát Vương gia hỗ trợ nói tốt nên mới có thể đem chuyện hưu thê đánh lạc hướng bỏ qua. Lúc nói đến chuyện chọn hôn phu cho Lăng Tử Nhan, ngay cả Từ Liễu Thanh cũng vô lực, Thái Hậu phi thường xem trọng đoạn nhân duyên này của Lăng Tử Nhan, còn nói chỉ chờ tuyển được Trạng Nguyên liền sẽ hạ chiếu chỉ hôn cho nàng mà, Lăng Tử Nhan nghe được thì tỏ vẻ như không có việc gì, mà Dương Mạc Tuyền lại một phen phiền muộn.
***
Sau khi trở về, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, hoàn toàn muốn gục luôn. Tắm rửa xong, Lăng Tử Nhan lại sinh long hoạt hổ, làm cho Dương Mạc Tuyền cũng không buồn ngủ.
“Nhan nhi, sao nàng có thể không lo lắng một chút nào vậy?” Dương Mạc Tuyền có chút bất mãn đối với thái độ khinh thị quá mức của nàng.
Lăng Tử Nhan chẳng hề để ý, nói: “Dù sao ta không chịu lấy là được, bọn họ còn có thể ép ta được sao?”
Dương Mạc Tuyền trịnh trọng nói: “Kháng chỉ là đại tội.”
Lăng Tử Nhan chôn nơi cần cổ Dương Mạc Tuyền, mút lấy xương quai xanh của nàng, mơ hồ không rõ nói: “Quản gì là tội lớn hay tội nhỏ? Chỉ cần đầu không rơi là được, như vậy liền vẫn có thể cùng Tuyền nhi mỗi ngày hoan hảo thế này…” Nói xong, bàn tay còn cử động nhanh hơn.
Dương Mạc Tuyền chán nản, lại nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, thẳng đến khi xụi lơ nằm trong lòng nàng.
Lăng Tử Nhan giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán, nói: “Như lời nàng nói, ngay cả nương cũng không nghĩ ra biện pháp, còn có thể làm sao bây giờ đây? Hơn nữa hôm nay Thái Hậu cũng nói, ngay cả chiếu thư cũng đều đã viết xong rồi, có nói nhiều hơn cũng chỉ vô nghĩa.”
“Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn nàng gả cho kẻ khác?” Khóe mắt Dương Mạc Tuyền đã hàm lệ. Những ngày qua vì chuyện này mà nàng sầu lo đến hao tâm tổn lực quá độ, không phải không tin Lăng Tử Nhan, cũng không phải không tin Từ Liễu Thanh, chính là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu thật sự thánh chỉ hạ xuống, buộc Lăng Tử Nhan phải lập gia đình, vậy nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, quan trọng nhất là nàng chỉ có thể lo lắng suông, hoàn toàn thúc thủ vô sách, biện pháp duy nhất nghĩ được là khuyên Lí Vi Tu buông tay, đáng tiếc cũng thất bại. Hiện tại nàng quả thực chính là ngồi chờ chết.
Lăng Tử Nhan hôn nàng, ôn nhu nói: “Ta có thể hiểu được tâm tình nàng lúc này, thật giống như ngày đó khi phán tội danh cho nàng cùng Trương Hằng vậy, trời biết một khắc ấy ta đã nghĩ muốn một kiếm giết chết Trương Hằng nhiều đến mức nào, sau không phải lại cũng nhịn xuống sao? Quan tâm tắc loạn, hiện tại nàng cần là phải thả lỏng tâm tư, tin vào ta, được không? Chẳng lẽ ngay cả một chút tin tưởng với ta nàng cũng không có sao?”
“Không phải là ta không tín nhiệm nàng, chỉ là ta sợ…” Dương Mạc Tuyền chưa kịp nói câu tiếp, toàn bộ đã đắm chìm trong nụ hôn triền miên của Lăng Tử Nhan.
Lăng Tử Nhan nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ nhu tình: “Nhan nhi đã trưởng thành rồi, không phải người chỉ biết gây chuyện rắc rối, khiến nàng lo lắng sợ hãi vì Nhan nhi nữa. Nếu ngay cả chính mình mà ta cũng không bảo hộ được, vậy thì làm sao có thể bảo vệ nàng đây? Mấy ngày nay ta đi theo ngoại công học buôn bán, học được thiệt nhiều thứ lắm, biết được một câu nói, chính là ‘trí chi tử địa nhi hậu sinh’*, không đến một khắc cuối, ai biết là thắng hay thua đâu? Mà ta chỉ muốn thắng, phải thắng! Nhan nhi của nàng, ai cũng đều không đoạt đi được, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về nàng, cho nên hiện tại trừ bỏ làm một chuyện ra, thì cái gì cũng đừng nghĩ nữa.”
* trí chi tử địa nhi hậu sinh: bố trí nơi chết để sau đó được sống
Nhan nhi như vậy, làm cho nàng trừ bỏ động tâm ra thì vẫn là động tâm, có thể thấu hiểu nàng, cùng ở bên nhau cả đời này, bảo nàng làm sao có thể không yêu? Giờ khắc này mới cảm nhận được, nguyên lai đem bản thân giao cho một người là chuyện hạnh phúc cỡ nào, có Nhan nhi che chở nàng thì còn gì phải lo lắng đây? Bất quá vẫn tò mò hỏi: “Muốn ta làm chuyện gì?”
Lăng Tử Nhan dán sát tai nàng, hơi thở ấm áp khẽ phun: “Yêu ta…”
Trong nháy mắt khuôn mặt Dương Mạc Tuyền đỏ bừng, lại từ trong lòng Lăng Tử Nhan tách ra, xoay người đem nàng đặt dưới thân.
“Nhan nhi, nàng thật sự không có một chút ấn tượng gì với Lí Vi Tu sao? Ý ta nói là lúc còn nhỏ kia.” Dương Mạc Tuyền nhìn bộ dáng vui thích của Lăng Tử Nhan, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trái tim, vỗ về mái tóc đen mượt của nàng, nhẹ giọng hỏi.
Lăng Tử Nhan còn không thể lập tức tự ngẫm vấn đề, ánh mắt mê ly nhìn nàng: “Hình như không có.”
“Nàng nghĩ lại cho kỹ xem, phải, vào năm nàng mười tuổi ấy, nghĩ lại xem có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?”
“Mười tuổi?” Lăng Tử Nhan cau mày, vắt óc suy nghĩ: “Ta nhớ rõ lúc ta mười tuổi, cha giúp ta làm sinh nhật, hình như thực rất lớn, trong phủ có thiệt nhiều người đến.”
“Đúng rồi, đúng rồi, sau đó thì sao? Nàng nghĩ tiếp đi.” Khẳng định Lí Vi Tu cũng là một trong những tân khách được mời tới dự yến tiệc.
Mười tuổi còn quá nhỏ, ai còn nhớ rõ chuyện lâu như vậy? Lăng Tử Nhan ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nói: “A, ta nhớ ra một chuyện, lúc ấy ở yến hội ta rất nghịch ngợm, bị cha đuổi ra hoa viên, không có người chơi với ta, ta liền ngồi đó khóc, sau đó có một vị đại ca ca thấy ta khóc thương tâm quá liền đi qua dỗ ta, ta còn khiến hắn đưa ta ra phủ chơi. Đại ca ca còn mua cho ta xâu mứt quả, cha cùng nương còn chưa từng cho ta ăn, đến tận bây giờ ta còn nhớ rõ hương vị kia, thơm ngon ngọt ngào. Ngày đó hình như chơi rất nhiều trò, bất quá ta đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ đại ca ca tự tay làm một con diều, mang ta đi thả, đùa tới khi trời sắp tối rồi mới về phủ. Ta vốn định cất con diều kia đi, bất quá sợ cha mắng cho nên để cho đại ca ca cất dùm ta, ngày đó hẳn là một ngày vui vẻ nhất trong những tháng ngày trước đây của ta, đáng tiếc sau lại chưa từng gặp lại đại ca ca kia, ta quên luôn hắn.” Nói xong, lại nghĩ tới một chuyện, khẽ cười: “Ta nhớ rõ ta còn nói với đại ca ca kia một câu!”
Dương Mạc Tuyền đã đoán được đại ca ca trong miệng Lăng Tử Nhan chính là Lí Vi Tu, liền hỏi: “Nói gì?”
Lăng Tử Nhan cười đáp: “Nói cho nàng nhưng nàng không được cười ta, ta nói với đại ca kia, ‘Đại ca ca, huynh thật tốt, chờ sau này ta lớn lên, nhất định phải gả cho huynh!’, thật đúng là không biết xấu hổ a.”
Thì ra là thế, trách không được Lí Vi Tu lại một mực chờ đợi nhiều năm như vậy, nguyên lai là bọn họ đã sớm ước hẹn từ ngày đó. Dương Mạc Tuyền ôm lấy khuôn mặt Lăng Tử Nhan, chậm rãi nói: “Nhan nhi, nếu ta có thể sớm biết nàng một chút thì thật tốt!”
Lăng Tử Nhan lồng bàn tay vào giữa những ngón tay nàng, nói: “Hiện tại cũng không chậm mà, hơn nữa tương lai chúng ta còn có rất nhiều ngày tháng.”
“Đúng vậy, chúng ta còn có tương lai.” Dương Mạc Tuyền động dung ôm lấy nàng: “Nhan nhi, ta thực may mắn, không cần chờ nhiều năm như vậy liền có thể có được nàng, ta thực may mắn.”
Lăng Tử Nhan nghe những lời tình ý của nàng, tâm cũng nhuyễn theo, vươn cánh tay ôm nàng: “Ta cũng vậy.” Ôm một hồi lâu mới buông nhau ra, đột nhiên ngạc nhiên nói: “Di, nàng hỏi ta có nhớ Lí Vi Tu hay không, không phải đại ca ca trước đây chính là Lí Vi Tu đấy chứ?”
Dương Mạc Tuyền gật gật đầu: “Phải, kỳ thật Lí Vi Tu là thật tâm thích nàng, từ lúc mười tuổi hắn đã thích nàng, nàng cho hắn một lời hứa hẹn, hắn liền đợi nàng suốt sáu năm trời.”
Lăng Tử Nhan bất khả tư nghị nhìn Dương Mạc Tuyền: “Sao có khả năng này?” Như thể đang tự hỏi, đại ca ca kia sao có thể là Lí Vi Tu? Lại hình như đang thắc mắc, Lí Vi Tu sao có thể thích nàng, còn chờ nàng sáu năm? Bất quá kí ức lại hiện về, bóng dáng đại ca ca trong trí nhớ cùng bóng dáng Lí Vi Tu dần dần trùng khớp, Lí Vi Tu quả thật chính là đại ca ca kia! “Nếu không có ta, có lẽ nàng sẽ yêu Lí Vi Tu, rồi thành thân, sinh hài tử, sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Bởi vì ta mà đã tước đoạt đi hai việc trọng yếu nhất nhân sinh này của nàng. Nhan nhi, ta thực sự sợ hãi có một ngày nàng sẽ hối hận.” Từ trong đáy mắt Dương Mạc Tuyền lóe lên tinh quang.
Lăng Tử Nhan lắc đầu, giống như phát thệ nói: “Ta sẽ không hối hận, vĩnh viễn cũng sẽ không, có được nàng, cuộc đời này đã đủ rồi.”
“Nhan nhi…”
Đôi môi hồng thắm khẽ chạm, đem mọi lời thề cùng hứa hẹn đọng lại thành những nụ hôn…
***
Lí Vi Tu mở ngăn tủ ở tầng dưới cùng lấy ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong là một con diều đã ố vàng, tuy được cất kĩ những cánh diều vẫn phủ một tầng bụi mỏng. Đem diều lấy ra, thổi tan lớp tro bụi bên trên, đặt lên bàn, dưới ánh nến lúc mờ lúc tỏ còn có thể mơ hồ thấy được hai chữ đề trên: Nhan nhi.
Không khỏi nhớ tới một ngày rất nhiều năm trước, ngày đó ánh dương quang thực rực rỡ…
Cho tới nay hắn cũng chưa từng thấy một tiểu nữ hài xinh đẹp như vậy, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt thật to, một tiếng “đại ca ca”, thanh âm trẻ con non nớt ngọt ngào kêu đến khiến trái tim hắn mềm nhũn.
Tiểu cô nương nói với hắn, phụ thân luôn mắng nàng, ca ca không chơi với nàng, cho nên nàng rất khổ sở.
Hắn nghe mà không hiểu sao đáy lòng khẽ co lại, hắn là hài tử không được sủng ái nhất trong nhà, đơn giản vì hắn là con thứ, nương lại xuất thân là nha hoàn hèn mọn, đại ca khinh thường hắn, mà ngay cả đệ đệ mới bốn tuổi, dưới những lời xúi giục của người lớn cũng không thân cận người nhị ca như hắn, cho nên hắn có thể hiểu rõ cảm giác không có người bồi tiếp là như thế nào.
Tiểu cô nương muốn hắn mang nàng ra ngoài chơi, hắn hai lời chưa nói liền ôm nàng mang ra khỏi cửa. Đi trên đường, tiểu cô nương thấy thứ này thứ nọ, cái gì cũng đều cảm thấy hiếu kỳ, lôi kéo hắn, chốc lát lại hỏi, đại ca ca đây là cái gì? Chốc lát lại nói, đại ca ca ta muốn ăn cái này. Nàng chán ghét mấy con diều được người ta làm bày bán trông khó coi, vì thế hắn liền tự tay làm một cái, viết tên tiểu cô nương lên, tiểu cô nương nói, nàng gọi là Nhan nhi.
Tiểu cô nương nói: “Đại ca ca, huynh giúp ta cất giữ con diều này.” Vì thế hắn thật sự cất giữ, một lần cất giữ lại chính là nhiều năm như vậy.
Tiểu cô nương nói: “Đại ca ca, huynh thật tốt, chờ đến ngày ta lớn lên, nhất định phải gả cho huynh!” Vì thế hắn thực sự tin, một niềm tin liền nhiều năm như vậy.
Giờ diều đã cũ, tiểu cô nương đã trưởng thành, chỉ cần ngày mai hắn đi tới giáo trường, là nguyện vọng nhiều năm như vậy sẽ được thực hiện, nhưng hắn lại do dự.
_Hết chương 92_
Lăng Tử Nhan thực không tình nguyện buông mỹ thực mê người kia, chui ra từ trong chăn, bất quá lại vẫn không chịu bỏ bàn tay đang ở chỗ sâu trong thân thể Dương Mạc Tuyền ra, hôn lên hai má nàng, sau đó một bộ thực ngoan ngoãn nói: “Nàng nói đi, ta nghe.”
Dương Mạc Tuyền quẫn bách đến đỏ bừng mặt, như thế này thì nàng làm sao mà nói được? Lăng Tử Nhan thật đúng là “nói liền giữ lời”, từ ngày nàng bắt đầu khôi phục tự do, cơ hồ mỗi đêm đều phải cùng nàng triền miên đến khuya, ngay cả đến hôm nay cũng chưa buông tha.
Ban ngày, Hoàng Thượng và Thái Hậu giá lâm Tô Châu, về công về tư thì chúng nhân ở Lăng Vương phủ đều phải đi nghênh giá, đương nhiên Dương Mạc Tuyền và Lăng Tử Nhan cũng ở trong số đó. Lần này Hoàng Thượng hạ Giang Nam, cũng không phải vi hành giống Thái Hậu lần trước, trừ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu ngồi trong liễn ra, văn võ bá quan còn lại đều đi theo hai bên, có thể nói là thanh thế rất lớn. Bách tính Tô Châu xếp thành hàng kéo dài từ thành Nam tới thành Bắc, kiễng chân ngỏng cổ, chỉ vì muốn được diện kiến long nhan của Thánh Thượng một lần.
Cho nên tuy nói là bồi giá nhưng bất quá chỉ đứng xa xa mà nhìn thôi, cứ như vậy hết một ngày thì cũng đủ khiến người ta quá mệt mỏi. Buổi tối, Hoàng Thượng thiết yến tại hành quán, mở tiệc chiêu đãi các quan viên vùng Giang Nam, những sĩ tử vào vòng chung khảo và các phú thương. Sau khi kết thúc đại yến mang tính xã giao, Thái Hậu lại thiết tư yến, chỉ thỉnh Bát Vương gia cùng một nhà Lăng Vương. Bắt đầu khai yến thì mới tính là lần đầu Dương Mạc Tuyền chân chính nhìn thấy Hoàng đế biểu ca mà Lăng Tử Nhan thường xuyên nhắc tới, bất quá cũng chỉ mới hai mươi tuổi nhưng khí vũ hiên ngang, không giận mà uy, làm cho ngươi ta tâm sinh kính sợ.
Khi Hoàng Thượng hỏi về thê tử đã chỉ hôn cho Lăng Tử Hạo, mọi người tự nhiên phải hảo hảo giải thích một phen, may mắn Từ Liễu Thanh miệng lưỡi trơn tru, lại có Bát Vương gia hỗ trợ nói tốt nên mới có thể đem chuyện hưu thê đánh lạc hướng bỏ qua. Lúc nói đến chuyện chọn hôn phu cho Lăng Tử Nhan, ngay cả Từ Liễu Thanh cũng vô lực, Thái Hậu phi thường xem trọng đoạn nhân duyên này của Lăng Tử Nhan, còn nói chỉ chờ tuyển được Trạng Nguyên liền sẽ hạ chiếu chỉ hôn cho nàng mà, Lăng Tử Nhan nghe được thì tỏ vẻ như không có việc gì, mà Dương Mạc Tuyền lại một phen phiền muộn.
***
Sau khi trở về, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, hoàn toàn muốn gục luôn. Tắm rửa xong, Lăng Tử Nhan lại sinh long hoạt hổ, làm cho Dương Mạc Tuyền cũng không buồn ngủ.
“Nhan nhi, sao nàng có thể không lo lắng một chút nào vậy?” Dương Mạc Tuyền có chút bất mãn đối với thái độ khinh thị quá mức của nàng.
Lăng Tử Nhan chẳng hề để ý, nói: “Dù sao ta không chịu lấy là được, bọn họ còn có thể ép ta được sao?”
Dương Mạc Tuyền trịnh trọng nói: “Kháng chỉ là đại tội.”
Lăng Tử Nhan chôn nơi cần cổ Dương Mạc Tuyền, mút lấy xương quai xanh của nàng, mơ hồ không rõ nói: “Quản gì là tội lớn hay tội nhỏ? Chỉ cần đầu không rơi là được, như vậy liền vẫn có thể cùng Tuyền nhi mỗi ngày hoan hảo thế này…” Nói xong, bàn tay còn cử động nhanh hơn.
Dương Mạc Tuyền chán nản, lại nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, thẳng đến khi xụi lơ nằm trong lòng nàng.
Lăng Tử Nhan giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán, nói: “Như lời nàng nói, ngay cả nương cũng không nghĩ ra biện pháp, còn có thể làm sao bây giờ đây? Hơn nữa hôm nay Thái Hậu cũng nói, ngay cả chiếu thư cũng đều đã viết xong rồi, có nói nhiều hơn cũng chỉ vô nghĩa.”
“Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn nàng gả cho kẻ khác?” Khóe mắt Dương Mạc Tuyền đã hàm lệ. Những ngày qua vì chuyện này mà nàng sầu lo đến hao tâm tổn lực quá độ, không phải không tin Lăng Tử Nhan, cũng không phải không tin Từ Liễu Thanh, chính là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu thật sự thánh chỉ hạ xuống, buộc Lăng Tử Nhan phải lập gia đình, vậy nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, quan trọng nhất là nàng chỉ có thể lo lắng suông, hoàn toàn thúc thủ vô sách, biện pháp duy nhất nghĩ được là khuyên Lí Vi Tu buông tay, đáng tiếc cũng thất bại. Hiện tại nàng quả thực chính là ngồi chờ chết.
Lăng Tử Nhan hôn nàng, ôn nhu nói: “Ta có thể hiểu được tâm tình nàng lúc này, thật giống như ngày đó khi phán tội danh cho nàng cùng Trương Hằng vậy, trời biết một khắc ấy ta đã nghĩ muốn một kiếm giết chết Trương Hằng nhiều đến mức nào, sau không phải lại cũng nhịn xuống sao? Quan tâm tắc loạn, hiện tại nàng cần là phải thả lỏng tâm tư, tin vào ta, được không? Chẳng lẽ ngay cả một chút tin tưởng với ta nàng cũng không có sao?”
“Không phải là ta không tín nhiệm nàng, chỉ là ta sợ…” Dương Mạc Tuyền chưa kịp nói câu tiếp, toàn bộ đã đắm chìm trong nụ hôn triền miên của Lăng Tử Nhan.
Lăng Tử Nhan nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ nhu tình: “Nhan nhi đã trưởng thành rồi, không phải người chỉ biết gây chuyện rắc rối, khiến nàng lo lắng sợ hãi vì Nhan nhi nữa. Nếu ngay cả chính mình mà ta cũng không bảo hộ được, vậy thì làm sao có thể bảo vệ nàng đây? Mấy ngày nay ta đi theo ngoại công học buôn bán, học được thiệt nhiều thứ lắm, biết được một câu nói, chính là ‘trí chi tử địa nhi hậu sinh’*, không đến một khắc cuối, ai biết là thắng hay thua đâu? Mà ta chỉ muốn thắng, phải thắng! Nhan nhi của nàng, ai cũng đều không đoạt đi được, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về nàng, cho nên hiện tại trừ bỏ làm một chuyện ra, thì cái gì cũng đừng nghĩ nữa.”
* trí chi tử địa nhi hậu sinh: bố trí nơi chết để sau đó được sống
Nhan nhi như vậy, làm cho nàng trừ bỏ động tâm ra thì vẫn là động tâm, có thể thấu hiểu nàng, cùng ở bên nhau cả đời này, bảo nàng làm sao có thể không yêu? Giờ khắc này mới cảm nhận được, nguyên lai đem bản thân giao cho một người là chuyện hạnh phúc cỡ nào, có Nhan nhi che chở nàng thì còn gì phải lo lắng đây? Bất quá vẫn tò mò hỏi: “Muốn ta làm chuyện gì?”
Lăng Tử Nhan dán sát tai nàng, hơi thở ấm áp khẽ phun: “Yêu ta…”
Trong nháy mắt khuôn mặt Dương Mạc Tuyền đỏ bừng, lại từ trong lòng Lăng Tử Nhan tách ra, xoay người đem nàng đặt dưới thân.
“Nhan nhi, nàng thật sự không có một chút ấn tượng gì với Lí Vi Tu sao? Ý ta nói là lúc còn nhỏ kia.” Dương Mạc Tuyền nhìn bộ dáng vui thích của Lăng Tử Nhan, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trái tim, vỗ về mái tóc đen mượt của nàng, nhẹ giọng hỏi.
Lăng Tử Nhan còn không thể lập tức tự ngẫm vấn đề, ánh mắt mê ly nhìn nàng: “Hình như không có.”
“Nàng nghĩ lại cho kỹ xem, phải, vào năm nàng mười tuổi ấy, nghĩ lại xem có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?”
“Mười tuổi?” Lăng Tử Nhan cau mày, vắt óc suy nghĩ: “Ta nhớ rõ lúc ta mười tuổi, cha giúp ta làm sinh nhật, hình như thực rất lớn, trong phủ có thiệt nhiều người đến.”
“Đúng rồi, đúng rồi, sau đó thì sao? Nàng nghĩ tiếp đi.” Khẳng định Lí Vi Tu cũng là một trong những tân khách được mời tới dự yến tiệc.
Mười tuổi còn quá nhỏ, ai còn nhớ rõ chuyện lâu như vậy? Lăng Tử Nhan ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nói: “A, ta nhớ ra một chuyện, lúc ấy ở yến hội ta rất nghịch ngợm, bị cha đuổi ra hoa viên, không có người chơi với ta, ta liền ngồi đó khóc, sau đó có một vị đại ca ca thấy ta khóc thương tâm quá liền đi qua dỗ ta, ta còn khiến hắn đưa ta ra phủ chơi. Đại ca ca còn mua cho ta xâu mứt quả, cha cùng nương còn chưa từng cho ta ăn, đến tận bây giờ ta còn nhớ rõ hương vị kia, thơm ngon ngọt ngào. Ngày đó hình như chơi rất nhiều trò, bất quá ta đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ đại ca ca tự tay làm một con diều, mang ta đi thả, đùa tới khi trời sắp tối rồi mới về phủ. Ta vốn định cất con diều kia đi, bất quá sợ cha mắng cho nên để cho đại ca ca cất dùm ta, ngày đó hẳn là một ngày vui vẻ nhất trong những tháng ngày trước đây của ta, đáng tiếc sau lại chưa từng gặp lại đại ca ca kia, ta quên luôn hắn.” Nói xong, lại nghĩ tới một chuyện, khẽ cười: “Ta nhớ rõ ta còn nói với đại ca ca kia một câu!”
Dương Mạc Tuyền đã đoán được đại ca ca trong miệng Lăng Tử Nhan chính là Lí Vi Tu, liền hỏi: “Nói gì?”
Lăng Tử Nhan cười đáp: “Nói cho nàng nhưng nàng không được cười ta, ta nói với đại ca kia, ‘Đại ca ca, huynh thật tốt, chờ sau này ta lớn lên, nhất định phải gả cho huynh!’, thật đúng là không biết xấu hổ a.”
Thì ra là thế, trách không được Lí Vi Tu lại một mực chờ đợi nhiều năm như vậy, nguyên lai là bọn họ đã sớm ước hẹn từ ngày đó. Dương Mạc Tuyền ôm lấy khuôn mặt Lăng Tử Nhan, chậm rãi nói: “Nhan nhi, nếu ta có thể sớm biết nàng một chút thì thật tốt!”
Lăng Tử Nhan lồng bàn tay vào giữa những ngón tay nàng, nói: “Hiện tại cũng không chậm mà, hơn nữa tương lai chúng ta còn có rất nhiều ngày tháng.”
“Đúng vậy, chúng ta còn có tương lai.” Dương Mạc Tuyền động dung ôm lấy nàng: “Nhan nhi, ta thực may mắn, không cần chờ nhiều năm như vậy liền có thể có được nàng, ta thực may mắn.”
Lăng Tử Nhan nghe những lời tình ý của nàng, tâm cũng nhuyễn theo, vươn cánh tay ôm nàng: “Ta cũng vậy.” Ôm một hồi lâu mới buông nhau ra, đột nhiên ngạc nhiên nói: “Di, nàng hỏi ta có nhớ Lí Vi Tu hay không, không phải đại ca ca trước đây chính là Lí Vi Tu đấy chứ?”
Dương Mạc Tuyền gật gật đầu: “Phải, kỳ thật Lí Vi Tu là thật tâm thích nàng, từ lúc mười tuổi hắn đã thích nàng, nàng cho hắn một lời hứa hẹn, hắn liền đợi nàng suốt sáu năm trời.”
Lăng Tử Nhan bất khả tư nghị nhìn Dương Mạc Tuyền: “Sao có khả năng này?” Như thể đang tự hỏi, đại ca ca kia sao có thể là Lí Vi Tu? Lại hình như đang thắc mắc, Lí Vi Tu sao có thể thích nàng, còn chờ nàng sáu năm? Bất quá kí ức lại hiện về, bóng dáng đại ca ca trong trí nhớ cùng bóng dáng Lí Vi Tu dần dần trùng khớp, Lí Vi Tu quả thật chính là đại ca ca kia! “Nếu không có ta, có lẽ nàng sẽ yêu Lí Vi Tu, rồi thành thân, sinh hài tử, sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Bởi vì ta mà đã tước đoạt đi hai việc trọng yếu nhất nhân sinh này của nàng. Nhan nhi, ta thực sự sợ hãi có một ngày nàng sẽ hối hận.” Từ trong đáy mắt Dương Mạc Tuyền lóe lên tinh quang.
Lăng Tử Nhan lắc đầu, giống như phát thệ nói: “Ta sẽ không hối hận, vĩnh viễn cũng sẽ không, có được nàng, cuộc đời này đã đủ rồi.”
“Nhan nhi…”
Đôi môi hồng thắm khẽ chạm, đem mọi lời thề cùng hứa hẹn đọng lại thành những nụ hôn…
***
Lí Vi Tu mở ngăn tủ ở tầng dưới cùng lấy ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong là một con diều đã ố vàng, tuy được cất kĩ những cánh diều vẫn phủ một tầng bụi mỏng. Đem diều lấy ra, thổi tan lớp tro bụi bên trên, đặt lên bàn, dưới ánh nến lúc mờ lúc tỏ còn có thể mơ hồ thấy được hai chữ đề trên: Nhan nhi.
Không khỏi nhớ tới một ngày rất nhiều năm trước, ngày đó ánh dương quang thực rực rỡ…
Cho tới nay hắn cũng chưa từng thấy một tiểu nữ hài xinh đẹp như vậy, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt thật to, một tiếng “đại ca ca”, thanh âm trẻ con non nớt ngọt ngào kêu đến khiến trái tim hắn mềm nhũn.
Tiểu cô nương nói với hắn, phụ thân luôn mắng nàng, ca ca không chơi với nàng, cho nên nàng rất khổ sở.
Hắn nghe mà không hiểu sao đáy lòng khẽ co lại, hắn là hài tử không được sủng ái nhất trong nhà, đơn giản vì hắn là con thứ, nương lại xuất thân là nha hoàn hèn mọn, đại ca khinh thường hắn, mà ngay cả đệ đệ mới bốn tuổi, dưới những lời xúi giục của người lớn cũng không thân cận người nhị ca như hắn, cho nên hắn có thể hiểu rõ cảm giác không có người bồi tiếp là như thế nào.
Tiểu cô nương muốn hắn mang nàng ra ngoài chơi, hắn hai lời chưa nói liền ôm nàng mang ra khỏi cửa. Đi trên đường, tiểu cô nương thấy thứ này thứ nọ, cái gì cũng đều cảm thấy hiếu kỳ, lôi kéo hắn, chốc lát lại hỏi, đại ca ca đây là cái gì? Chốc lát lại nói, đại ca ca ta muốn ăn cái này. Nàng chán ghét mấy con diều được người ta làm bày bán trông khó coi, vì thế hắn liền tự tay làm một cái, viết tên tiểu cô nương lên, tiểu cô nương nói, nàng gọi là Nhan nhi.
Tiểu cô nương nói: “Đại ca ca, huynh giúp ta cất giữ con diều này.” Vì thế hắn thật sự cất giữ, một lần cất giữ lại chính là nhiều năm như vậy.
Tiểu cô nương nói: “Đại ca ca, huynh thật tốt, chờ đến ngày ta lớn lên, nhất định phải gả cho huynh!” Vì thế hắn thực sự tin, một niềm tin liền nhiều năm như vậy.
Giờ diều đã cũ, tiểu cô nương đã trưởng thành, chỉ cần ngày mai hắn đi tới giáo trường, là nguyện vọng nhiều năm như vậy sẽ được thực hiện, nhưng hắn lại do dự.
_Hết chương 92_
Danh sách chương