Tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai rọi vào, Lăng Tử Nhan mới mở mắt ra, tâm liền xuẩn xuẩn dục động, hôn người nằm trong lòng, từ cánh môi hồng đến xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở đôi gò bồng đảo ngạo nhân, tham lam mút lấy.

Cảm giác được từng trận khác thường, Dương Mạc Tuyền cuối cùng cũng tỉnh, nhìn thấy Lăng Tử Nhan đang chôn ở ngực mình, mặt xoạt đỏ. Còn tưởng rằng đang nằm mơ, nguyên là thật sự là Nhan nhi làm chuyện xấu, hơi thở hỗn loạn ngăn cản nàng: “Nhan nhi, chờ, chờ một chút…”

Lăng Tử Nhan đang hôn vui vẻ, nghe được thanh âm Dương Mạc Tuyền liền càng cao hứng, ngẩng mặt lên, lúm đồng tiền như hoa nhìn nàng: “Rốt cục nàng đã tỉnh.”

Chẳng phải vì tối qua vừa mới có được Lăng Tử Nhan, mà dù sao thì đối với chuyện phòng the, Dương Mạc Tuyền cũng vẫn rất rụt rè thẹn thùng, nhất là ở ban ngày, tùy thời có khả năng có người lại đây, nếu bị ai gặp được, mặt sẽ đỏ đến cỡ nào a? Dương Mạc Tuyền túm lấy chăn, che đi cảnh xuân, muốn đứng dậy lại bị Lăng Tử Nhan đè lại.

Lăng Tử Nhan đè cả người lên, cười tủm tỉm nói: “Ngày hôm qua thật sự rất dọa người, còn chưa kịp yêu nàng mà đã ngủ mất, không giận ta chứ?”

Dương Mạc Tuyền vẻ mặt hắc tuyến, Nhan nhi này tật xấu ăn nói không trong sáng thế nào cũng không sửa được. Bị nàng áp không thể đứng dậy, đành phải đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Nhan nhi, đứng dậy đi, trời sáng rồi, bị ai nhìn thấy thì không tốt đâu.”

“Không được.” Lăng Tử Nhan một câu cự tuyệt, bàn tay không an phận đã trượt trên thân thể mềm mại ở dưới, chỉ chốc lát sau liền len đến giữa hai chân, chuẩn xác tiến vào, tùy ý trêu chọc, khóe miệng gợi lên một nụ cười quyến rũ: “Tuyền nhi, nàng thật sự không cần?”

Dương Mạc Tuyền ẩn nhẫn cắn môi dưới, còn chưa mở miệng nói chuyện thì chợt nghe thấy một trận đập cửa dồn dập.

Thanh âm Liễu Thúy Vân vang lên bên ngoài: “Tiểu Nhan cô nương, khách nhân ngươi thỉnh đã đến rồi, đang chờ ở dưới lầu.”

Dương Mạc Tuyền đầu tiên là cả kinh, sau đó nghi hoặc nhìn Lăng Tử Nhan, không biết nàng thỉnh khách nhân nào.

Lăng Tử Nhan đương nhiên biết là ai, cũng không đáp lời Liễu Thúy Vân, bàn tay chưa dừng lại, cắn cắn cánh môi Dương Mạc Tuyền, khẽ cười nói: “Nàng còn chưa trả lời ta.”

“Nàng…” Dương Mạc Tuyền vừa thẹn vừa giận, Liễu Thúy Vân đang đứng ngoài cửa, thế nhưng nàng còn nhàn hạ thoải mái thế, nhưng cố tình thân thể lại phản ứng, căn bản không chịu để mình khống chế, rốt cục nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng: “Uhm…Nhan nhi…”

Thế này Lăng Tử Nhan mới vừa lòng bật cười, bá đạo chiếm hữu, mang nàng lên tới tận mây xanh rồi mới luyến tiếc rời khỏi, vén chăn lên xuống giường. Nhặt lên y phục ở dưới đất mặc hoàn hảo xong mới trở lại hôn Dương Mạc Tuyền, không chút dấu vết rút chiếc khăn đặt phía dưới ra, rồi mới nói: “Nàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi một lát rồi sẽ trở lại.”

Dương Mạc Tuyền ngay cả khí lực nói chuyện đều không có, sao còn có thể hỏi han được gì nữa, chỉ gật gật đầu.Mở cửa, chỉ thấy Liễu Thúy Vân đứng dựa vào hành lang cửa sổ, cười cười đến run rẩy hết cả người: “Chúc mừng tiểu Nhan cô nương đã đạt được sở nguyện.”

Lăng Tử Nhan kinh ngạc nói: “Di, ta cũng chưa nói cho ngươi, sao ngươi biết được?”

Liễu Thúy Vân cười nói: “Ngươi quên mất ta làm nghề gì sao? Cô nương đã phá thân hay chưa phá thân, ta liếc một cái liền biết.”

Lăng Tử Nhan lại càng thêm kính nể nàng.

Liễu Thúy Vân bị ánh mắt sùng bái của nàng nhìn chằm chằm, có chút áy náy, cuối cùng nét mặt già nua đỏ lên, giải thích: “Kỳ thật là ta nhìn ngươi đi đường không ổn mới biết được.”

“A!” Lăng Tử Nhan bừng tỉnh đại ngộ, nghe nàng nói như vậy, quả thật cảm thấy hạ thể có chút đau nhức. Linh quang chợt lóe, nảy ra một cái chủ ý, nói: “Liễu ma ma, có thể cho ta mượn cánh tay rồi đi cùng ta được không?”

Liễu Thúy Vân đương nhiên vui vẻ, cho dù Lăng Tử Nhan muốn nàng bồi tiếp cùng xuống lầu, nàng cũng đều sẽ không nói hai lời.

Dậy sớm đi tới Lăng Vương phủ, tìm được Lăng Vương phi, án theo lời Lăng Tử Nhan phân phó, Liễu Thúy Vân chẳng những thu được số bạc còn lại, mà Lăng Vương phi còn thưởng thêm cho một trăm lượng, nàng biết đó là “phí im lặng”. Liễu Thúy Vân là người làm ăn, không phải bà ba hoa, làm sao còn cần phải chỉ điểm, đã thu bạc, tự nhiên thủ khẩu như bình.

Thính đường to như vậy, chỉ có một mình Từ Liễu Thanh, ngay cả thiếp thân nha hoàn là Tu Hoa cũng không ở bên cạnh, ngồi ở cái bàn chính giữa, im lặng thưởng trà.

Thúy Vân Các là thanh lâu, bàn hay ghế, một quyển sách hay bức họa cũng đều yêu trì diễm tục, Từ Liễu Thanh một thân ung dung hoa quý, nhìn rất không hợp nhau, nhưng trên mặt lại là vẻ trấn định tự nhiên, thong dong tự tại, giống như không chút để ý tới nơi này là chốn yên hoa, mà nàng là Lăng Vương phi vậy.

Lăng Tử Nhan hô một tiếng “nương”, vịn cánh tay Liễu Thúy Vân, “bước đi gian nan” hướng chỗ Từ Liễu Thanh đi tới.

Từ Liễu Thanh nhìn nàng, nét mặt cuối cùng cũng có chút dao động, hơi hơi chíu mi, nhìn Lăng Tử Nhan ngồi xuống, nhưng không hề nói gì.

Lăng Tử Nhan ra vẻ không biết hỏi: “Nương, vì sao người lại tới đây?”

Từ Liễu Thanh thấy Liễu Thúy Vân thức thời tiêu sái li khai, mới vỗ bàn cái “rầm”, cả giận nói: “Nhan nhi, ngươi thật lớn mật!”

Lăng Tử Nhan vẫn như cũ giả ngây giả dại: “Nương là đang trách Nhan nhi ngủ lại Thúy Vân Các, còn xuất ra một số tiền lớn bao cả nơi này?”

Từ Liễu Thanh thấy nàng phạm đại sai lầm còn ra vẻ vô tội, càng thêm tức giận, quát: “Ngươi quỳ xuống cho ta!”

Lăng Tử Nhan tuy không tình nguyện, nhưng cũng không dám nghịch ý mẫu thân, hai đầu gối quỳ xuống đất, trên mặt lại là vẻ quật cường không phục.

Từ Liễu Thanh chất vấn: “Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?”

Lăng Tử Nhan ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhan nhi không biết.”“Hảo, vậy để ta nói cho ngươi hay.” Từ Liễu Thanh đứng lên: “Thứ nhất, ngươi không biết tự ái, bản thân là một hoàng hoa khuê nữ, lại năm lần bảy lượt tới nơi ô uế như thanh lâu, còn ra vẻ đương nhiên! Thứ hai không biết xấu hổ, ngươi câu dẫn đại tẩu mình, hủy đi danh tiết của nàng, lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ! Thứ ba, không biết cao thấp, biết rõ ngươi cùng đại tẩu là bất luân chi luyến, chẳng những không dừng cương trước bờ vực, còn càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, làm nhục gia môn còn không nói, có thể còn có khả năng gặp phải họa sát thân, ngươi có biết hay không?!”

Hai cái sai phía trước, Lăng Tử Nhan còn có thể miễn cưỡng nhận, mặc dù không biết vì sao nương có thể đoán ra được nàng đã có được thân thể tẩu tẩu, nhưng mà cái sai cuối cùng, dù thế nào cũng nghĩ không thông, than thở nói: “Con cùng tẩu tẩu tương ái, sao lại có thể dẫn tới họa sát thân? Là nương muốn gán tội cho người khác a!”

Từ Liễu Thanh đã dùng tới những lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc như thế, thấy Lăng Tử Nhan vẫn một bộ chẳng hề để ý, nhất thời chán nản, lại không thể đem suy đoán trong lòng trực tiếp nói cho nàng. Thật rất muốn nói ra lời, nhưng nếu thế sẽ phạm vào tội nói xấu Thái Hậu. Bực bội ngồi trở lại ghế dựa, muốn nói lại không nói nổi.

Lăng Tử Nhan quỳ trên mặt đất, lê tới trước mặt Từ Liễu Thanh, kéo tay nàng nói: “Nhan nhi biết sai rồi. Nương, người đừng tức giận, cẩn thận làm tổn hại thân thể.”

Từ Liễu Thanh hất tay nàng, hừ lạnh: “Ngươi còn biết lo lắng mẫu thân ngươi tức đến hỏng cả người sao?”

Lăng Tử Nhan đành phải ôm gối nàng, cầu xin: “Sai lầm thì cũng đã phạm phải rồi, nếu không thể vãn hồi, vậy sao nương không giúp Nhan nhi?”

“Ta giúp ngươi? Ngươi bảo ta phải giúp ngươi thế nào? Giúp ngươi đem đại tẩu từ trong tay ca ca ngươi đoạt đến? Đem con dâu biến thành, biến thành…ai!” Từ Liễu Thanh hận hận thờ dài một hơi, loại quan hệ giữa các nàng căn bản là làm cho người ta khó có thể mở miệng.

“Nương, người không giúp con cũng không được, bởi vì…bởi vì về sau Nhan nhi cũng không gả được cho ai nữa.” Lăng Tử Nhan nói xong, đỏ mặt cúi đầu.

Từ Liễu Thanh cả kinh, vừa rồi lúc thấy nàng đi tới đã cảm thấy không ổn, giờ nghe nàng nói thế, lại càng thêm xác định, run giọng hỏi: “Cái gì? Ngươi cũng…”

Lăng Tử Nhan lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn trắng nhiễm máu xử nữ, đưa cho Từ Liễu Thanh, nói: “Người không nên trách tẩu tẩu, là con câu dẫn nàng.”

Khi Từ Liễu Thanh biết Dương Mạc Tuyền mất đi sự trong sạch, đã không biết phải vãn hồi thế nào, giờ nhìn đến Lăng Tử Nhan là một hoàng hoa khuê nữ cũng đi đến bước này, càng thêm không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ khiếp sợ nhìn một mạt hồng sắc trên chiếc khăn kia.

Hốc mắt Lăng Tử Nhan đỏ bừng, nói: “Nương, nếu lúc trước không phải Nhan nhi ngẫu nhiên thay đại ca cưới tẩu tẩu, thì sẽ không có việc hôm nay, chỉ có thể nói hết thảy đều là định mệnh an bài. Con cùng tẩu tẩu tuy đều là nữ tử, nhưng đã tam khấu cửu bái, cấp bậc lễ nghĩa một chút cũng không thiếu, nếu thực sự muốn truy cứu danh phận, con cùng tẩu tẩu mới chân chính là một đôi, hơn nữa chúng con là thật tâm tương ái, đã sớm sinh tử có nhau. Người thật sự nhẫn tâm chia rẽ uyên ương, nhẫn tâm nhìn nữ nhi thống khổ cả đời sao?”

“Nhan nhi.” Từ Liễu Thanh nhìn nàng, tâm mềm nhũn, cũng rơi lệ theo: “Không phải nương không muốn giúp con, nhưng con bảo nương nên làm thế nào bây giờ? Con là Quận chúa mà Hoàng Thượng sắc phong, Mạc Tuyền nàng là Quận Vương phi mà Hoàng Thượng chỉ hôn, hai ngươi cũng không phải là nữ tử gia thế bình thường. Rút dây động rừng, nếu chuyện của các con mà bị truyền ra bên ngoài, ngay cả nương cũng không biết sẽ có cái dạng hậu quả gì nữa.”

Lăng Tử Nhan nhãn tình nóng bỏng nhìn nàng: “Nhưng mà, nương thông minh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp, đúng không? Ngươi sẽ thuyết phục ca ca, thuyết phục cha, thậm chí thuyết phục cả Hoàng Thượng nữa, phải không? Nếu thật sự nương không chịu giúp, vậy Nhan nhi đành phải tự dùng đến biện pháp của chính mình!”

“Nhan nhi, con không được dính vào!” Từ Liễu Thanh vội vàng giữ chặt nàng. Dùng biện pháp của nàng, sẽ chỉ khiến thiên hạ đại loạn mà thôi. Khẽ day cái trán, mặt nhăn mày nhíu: “Để nương ngẫm lại đã.”

“Đa tạ nương.”Lăng Tử Nhan khẽ nói rồi đứng lên, ôm Từ Liễu Thanh, hôn nàng một cái.

Từ Liễu Thanh nói: “Ta chỉ nói sẽ nghĩ biện pháp, chưa nói nhất định có thể thành, bất quá con phải đáp ứng ta, trước khi ta nghĩ ra được biện pháp, con nhất định không được tự mình quyết định.”

Lăng Tử Nhan đáp ứng: “Vâng, nương, cái gì con cũng đều sẽ nghe lời người.”

Thế này Từ Liễu Thanh mới hỏi: “Mạc Tuyền còn đang nghỉ ngơi sao?”

Mặt Lăng Tử Nhan hơi hơi đỏ lên, gật đầu: “Dạ.” Nàng là cố ý làm cho Dương Mạc Tuyền không xuống giường được, bằng không nếu để nàng nhìn thấy Từ Liễu Thanh, khẳng định sẽ đem mọi sai lầm đều tự mình gánh chịu. Lăng Tử Nhan nàng đã từng nói, sẽ không thể để Tuyền nhi phải chịu thêm nửa phần ủy khuất nào nữa kia mà.

Từ Liễu Thanh lại nói: “Lá gan con cũng thật lớn, dám bao cả Thúy Vân Các, không sợ cha con biết sao?”

Lăng Tử Nhan cười nói: “Liễu đại nương làm việc, con tuyệt đối yên tâm, con đã dặn nàng, việc này chỉ nói cho mình người thôi.”

Từ Liễu Thanh lắc lắc đầu, thật không biết nên nói nàng cái gì mới tốt nữa, chỉ thở dài một hơi, nói: “Vì Mạc Tuyền, con cũng coi như nhọc lòng, may mà có chút tiến bộ, không lỗ mãng hành sự, còn chiêu này, con hiểu rõ ta sẽ giúp ngươi?”

Lăng Tử Nhan ôm lấy cổ nàng: “Người là mẫu thân của con, người không giúp con thì còn ai giúp con? Con yêu tẩu tẩu, cũng yêu người, vị trí của người cùng tẩu tẩu ở trong lòng con là giống nhau!”

Từ Liễu Thanh cả giận nói: “Ngươi đem cha ngươi để chỗ nào? Cẩn thận ta đi cáo trạng với cha ngươi!”

“Tốt lắm tốt lắm, đều yêu cả, người, cha, ca ca, con đều yêu.” Bất quá yêu nhất Tuyền nhi, Lăng Tử Nhan thầm bồi thêm một câu.

Từ Liễu Thanh đứng dậy: “Ta không tiện gặp Mạc Tuyền, đi về trước đã.” Đến cửa lại quay đầu: “Các ngươi cũng thu liễm một chút, nhìn xem bộ dạng mình còn giống gì nữa? Một người đi đường không xong, một thì rõ ràng không xuống giường nổi, ai!” Phất ống tay áo, xoay người rời đi.

Một chuyến này đúng sai gì nàng cũng không thể phán, quyết định cũng nghĩ tốt rồi, việc đã đến nước này, nàng không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa. Nhan nhi nói rất đúng, đây là số mệnh trời định, trốn cũng trốn không được, ai đúng ai sai cũng không còn trọng yếu, quan trọng là, nàng không thể để một đôi nhi tử nữ nhi của mình quay lưng lại với nhau, càng không thể để Lăng gia chịu tổn hại, vẫn nên hảo hảo ngẫm lại một cái biện pháp.

Lăng Tử Nhan búng tay đánh “tách” một cái, thành công! Nghĩ tới người còn ở trong phòng, tâm lại nóng lên, làm sao còn nhớ lời Từ Liễu Thanh vừa khuyên bảo, chạy vội lên lầu.

_Hết chương 68_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện