Edit: shitbaydaytroi

Tiểu Đào  bị bà chủ tiệm nói tới đỏ cả cổ, thập phần thẹn thùng mà nhìn lén Hoắc Trầm một cái rồi rũ mắt quay đầu đi.

Hoắc Trầm lại cực kì cao hứng, tùy tiện nói: " Tiểu Đào, ba cây trâm này muội đều thích sao? nếu thích chúng ta mua hết."

" đừng, mua một cây là được rồi, huynh mua nhiều như vậy làm gì?"

Tiểu Đào  lúc này mới không thể không xoay người lại. Đem ba cây trâm đặt cạnh nhau, cẩn thận nhìn ngắm một phen, lại nhìn trong quầy, lại dò hỏi giá cả một lượt, cuối cùng lấy một cây trâm giá 100 văn, mua một cây trâm tinh xảo màu hồng nhạt.

Tiểu Đào  chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, muội không cần tiết kiệm." Hoắc Trầm cảm thấy, mang Tiểu Đào  đi vào thành cả một ngày liền mà chỉ mua cho nàng một cây trâm 100 văn, như vậy không chấp nhận được.

Bà chủ tiệm miệng lưỡi nhanh nhẹn, uốn ba tấc lưỡi: " đúng vậy a, mua trang sức đâu chỉ mua một món là xong a, cái này nha nó có bộ của nó, ngươi nhìn đi, trâm cài này cùng với khuyên tai này là một bộ, mang cùng lên mới thể hiện ra hết được vẻ đẹp của trang sức đâu. Hơn nữa cùng một kiểu dáng vòng tay mã não này ngươi nhìn có thật xinh đẹp hay không, đây là đồ tân nương tử nên dùng nha."

Bà chủ tay chân lanh lẹ, vừa nói vừa giúp Tiểu Đào  đeo trang sức lên người cả trâm cài khuyên tai vòng tay đều mang lên.

Tiểu Đào  có xỏ lỗ tai, bất quá chưa từng mang khuyên tai. Mấy năm trước điều kiện trong nhà còn tốt, nàng từng mang khuyên ngân nhĩ cũng tinh tế. ở thôn nhỏ mà nói, có thể có một bộ khuyên tai mà đeo đã chính là phi thường ghê gớm.

" đẹp, thật là đẹp Tiểu Đào  chúng ta mua hết đi." Hoắc Trầm nhìn tiểu nương tử của hắn, càng nhìn càng thấy thích. Sợ nàng không dám mua tranh cướp mà trả tiền.

Tiểu Đào  ngoài miệng nói không cần, kì thực trong lòng đã vô cùng thích. Đặc biệt là đôi khuyên tai kia giống như đóa hoa đào nhàn nhạt dán trên vành tai, phía dưới bông hoa còn có một giọt nước thủy tinh, trông nàng trông càng thêm xinh đẹp thấy thế nào cũng thích.

Tiểu Đào  không chịu tiêu nhiều tiền như vậy, cuối cùng chỉ để Hoắc Trầm mua tram cài cùng khuyên tai. Bản thân cả ngày làm nhiều việc trên tay có vòng mã não rất vướng víu hơn nữa không cẩn thận liền vỡ.

Kỳ thật chỉ cần Tiểu Đào  thích, chẳng sợ mang vài ngày liền vỡ. Hoắc Trầm cũng không đau lòng. Nhưng là nàng sống chết cũng không chịu mua,cuối cùng Hoắc Trầm vẫn phải nghe theo ý nàng.

Từ tiệm trang sức đi ra không được bao xa, lại thấy được một nhà bán son phấn thơm, Hoắc Trầm đối với mấy thứ  này không hiểu lắm, nhưng mà hắn biết các cô nương thích những thứ này hắn liền kéo Tiểu Đào  đi vào.

Tiểu Đào  đương nhiên là không bỏ được tiền đi mua mấy thứ đồ vô dụng này, cho dù trong lòng cũng muốn nhưng mà nàng luyến tiếc tiêu xài xa xỉ như vậy.

Chính là không chịu nổi Hoắc Trầm một hai phải mua cho nàng, luân phiên nhún nhường vài lần cuối cùng mua một hộp hương phấn, một hộp phấn thoa mặt, tiêu hết một lượng bạc,lòng Tiểu Đào  đau muốn chảy máu.

Mua xong đồ ăn vặt, trời cũng tối, mây đen cũng bay tới che mất ánh sáng ít ỏi của mặt trời, trời cũng nổi gió.

" Tiểu Đào, chúng ta nhanh chóng về nhà đi, nhìn trời có khả năng trở trời rồi a."

Hoắc Trầm giơ roi ngựa trong tay vội vàng đánh xe, muốn sớm một chút đi ra khỏi thành. Thời điểm đi tới cửa thành đi ngang qua một khách điếm, một tiểu nhị đang ngồi ở khung cửa thấy bọn họ hai người đang vội vã đánh xe sắc mặt vội vàng, liền hô: " khách quan, trời trở gió lớn, đừng lên đường, vạn nhất nửa đường gặp mưa tuyết chẳng phải liền đông lạnh hỏng người tiểu nương tử a. liền ở trong nhà chúng ta trụ một đêm đi, có phòng lớn cho hai người ở nha giường lớn, vừa rộng lại chắc chắn."

Hoắc Trầm theo bản năng muốn lôi kéo cương ngựa dừng xe ngựa, tiểu nhị thấy có hy vọng vội vàng chạy lại đây: " khách quan, ở trọ đúng không?"

Hoắc Trầm liếm liếm môi, che dấu tâm tình đang khẩn trương của mình, không dám nhìn vào mắt Tiểu Đào, chỉ rũ mắt hỏi: " Tiểu Đào, hôm nay thời tiết thực sự không được tốt, đường đi của chúng ta lại xa, về đến nhà cũng sợ đến nửa đêm. Nếu không liền ở chỗ này một đêm, ngày mai thời tiết tốt lại về."

Tiểu Đào  chưa từng nghĩ tới sẽ muốn ở lại khách điếm, nhìn xuyên qua cửa lớn, thăm dò nhìn vào bên trong. Tiệm ăn rất sạch sẽ, khách nhân bên trong cũng không nhiều lắm, chính là nàng lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ ở lại khách điếm bên đường, nàng có hơi sợ.

" Đại Trầm ca, nếu không chúng ta vẫn trở về đi, ở lại khách điếm lại mất tiền. Trở về nhà lúc nửa đêm cũng không sao, cũng lắm thì ngày mai về trễ một chút, ngủ nhiều thêm chút."

" nhưng mà Tiểu Đào, vạn nhất đang đi nửa đường trời đổ mưa, trời tháng 10 lạnh như vậy, chắc chắn rất lạnh dễ bị bệnh. Hơn nữa chúng ta mua nhiều đồ như vậy, cũng bị dính nước. Ta biết muội là tiểu nương tử cần kiệm biết quản gia rồi, chính là chúng ta mua nhiều đồ ăn đồ dùng nhiều như thế này bị mưa rơi xuống hư hết thì làm sao, tổn thất rất lớn nha."

Hoắc Trầm không nói ra hắn muốn ở trọ lại vắt óc nghĩ ra lí do nói với Tiểu Đào  để nàng đồng ý với hắn.

Nghe thấy lời hắn nói như vậy, Tiểu Đào  cũng không có ý kiến gì nữa, liền dùng ánh mắt ỷ lại nhìn hắn, ngoan ngoãn nói: "vậy huynh nói bây giờ làm gì đi, muội nghe huynh."

" được." Hoắc Trầm cười, nhảy xuống xe ngựa, đem dây cương giao cho tiểu nhị duỗi tay đưa Tiểu Đào  xuống xe. Đi theo xe ngựa vào hậu viện, bọn họ liền đem đồ trên xe dọn dẹp một chút, gói thành hai tay nải, Hoắc Trầm xách hai tay nải để tiểu nhị đi trước dẫn đường.

Tiểu Đào  ngoan ngoãn đi theo sau hắn, nhìn hắn mỗi tay một tay nải bóng dáng cường tráng, trong lòng lại thêm kiên định an tâm hơn chút. Đi theo một nam nhân như vậy ra cửa nàng cái gì cũng không cần sợ, mặc kệ là ở trong thành hay ở trong thôn, ai cũng không dám khi dễ nàng.

Người ở trọ không nhiều lắm, tiểu nhị chọn cho họ một phòng lớn rộng rãi, bên trong thu dọn cực kì sạch sẽ.

Hoắc Trầm đầu tiên là nhìn cái giường gỗ bên góc tường ừ đúng là đủ lớn!

Hắn vừa lòng gật đầu, đem hai tay nải lớn để lên ghế cạnh giường, quay lại phân phó tiểu nhị làm hai món rồi mang lên phòng.

Sau khi tiểu nhị đi ra ngoài, trong phòng lại an tĩnh trở lại, Tiểu Đào  xoắn góc áo, trong lòng đánh trống, nhẹ giọng hỏi: " hai người chúng ta... ngủ một gian sao?"

Hoắc Trầm da mặt dày, hít sâu một hơi, cố ý thả chậm tốc độ nói, làm chính mình có vẻ không khẩn trương: " bên ngoài, người xấu chỗ nào cũng có. Nếu không ở cạnh muội ta không yên tâm được. Tiểu Đào  muội nếu để ý ta ngủ dưới đất."

Tiểu Đào  không hé rang, trời tháng 10, trên mặt đất lạnh như vậy, nàng sao có thể tàn nhẫn để hắn ngủ dưới đất đây? Nhưng là để nàng nói với hắn ngủ cùng nhau trên một cái giường  lời nói này nàng không mở miệng được. buổi chiều có ăn qua mấy thứ đồ ăn vặt, buổi tối hai người cũng không quá đói. Bữa tối là hai món xào, hai bát canh trứng gà, Tiểu Đào  ăn nửa cái màn thầu, Hoắc Trầm ăn ba cái ăn thêm nửa cái của Tiểu Đào  hai người đều thoải mái dễ chịu ăn uống no đủ.

Tiểu nhị thu dọn chén đũa ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Ngươi xem ta liếc mắt một cái, lại cúi xuống, ta trộm liếc ngươi một chút, cuối cùng cũng không biết nói gì. Trong phòng không khí quá mức yên lặng, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương. Tiểu Đào  không chịu nổi bầu không khí như vậy, liền đem tay nải ôm lại đây cùng hắn xem mấy đồ hôm nay mua được.

" Đại Trầm ca, huynh nhìn song sa đỏ kia dán trên cửa sổ nhất định so với cửa sổ giấy đẹp hơn nhiều. dư lại có thể làm thành hoa hồng treo trên phòng ngủ cũng rất đẹp." Tiểu Đào  đối với khối hồng sa này đặc biệt vừa lòng,màu đỏ rực đẹp đẽ ẩn ẩn ra sợi kim tuyến vàng, sáng long lanh rất đẹp nhìn thực vui mừng.

Hoắc Trầm ngồi bàn bát tiên lẳng lặng nhìn vị hôn thê, tay nhỏ đùa nghịch mấy đồ trong tay, trong lòng ngọt như mật: "đẹp, chỉ cần là muội chọn đều đẹp. Tiểu Đào, chúng ta khi nào thì bố trí tân phòng?"

" hiện tại vừa mới là tháng 10, thành thân là 16 tháng chạp, nói như thế nào cũng là tháng chạp thì mới làm được." Tiểu Đào  biết trong lòng hắn vội, chính là vội như thế nào cũng không thể trước hai tháng đã chuẩn bị tân phòng thành một màu đỏ rực nha, còn không bị người ta cười rụng răng hay sao? Hoắc Trầm khe khẽ thở dài, hai tháng có chút dài, bất quá cũng tốt. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, như là an ủi chính mình: " kỳ thực hai tháng cũng trôi qua nhanh, muội xem một tháng qua nhanh như vậy. Ngày 3 tháng 9 ta tới thành đón muội về, trong lòng còn lo lắng thấp thỏm đâu, hiện tại hai tháng nữa là thành thân rồi, hắc hắc, thật tốt."

Tiểu Đào  bị bộ dạng ngây ngô của hắn chọc cười: " huynh muốn nói như thế nào thì nói, thời gian thật sự trôi nhanh, thời điểm mùa hè muội còn không biết huynh là ai đâu."

" đúng vậy." Cùng với cô nương mình thích Hoắc Trầm mồm mép trở

Lên lưu loát, lập tức mở ra máy hát: " lúc mùa xuân ta còn đang ở Thâm Châu học nghề, cả ngày ngây ngốc, căn bản không nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh hài tử. Kì thực, sư nương hai năm trước cũng hỏi qua ý tứ của ta, muốn ở bên đó tìm cho ta một nhà, không muốn cho ta quay về trấn. Chính là ta muốn trở lại đây, ta từ nhỏ lớn lên ở đây, cha mẹ ta cũng ở đây mặc dù họ đã qua đời, nhưng về đến nhà, liền cảm thấy họ vẫn còn đang ở đây. Bây giờ tốt rồi, chờ chúng ta thành thân có hài tử, mỗi năm đều cúng bái bọn họ, làm cho họ thật cao hứng."

Tiểu Đào  đem hồng sa gập lại chỉnh tề, thu thập lại tai nải: " ngày nào đó muội đi bái tế họ muội nhất đinh nói với họ cho họ yên tâm, muội khẳng định sẽ chiếu cố huynh ăn mặc thật tốt, không lãng phí tiền huynh vất vả kiếm ra."

Hoắc Trầm ánh mắt khát khao, nếu nàng nhắc tới tiền đơn giản hắn đem hầu bao lấy ra, lấy ngân phiếu bạc vụn, còn có một đống lớn tiền đồng đều để lên bàn, cùng Tiểu Đào  đếm tiền, hạ giọng nói: " Tiểu Đào, chúng ta hiện tại có nhiều tiền như vậy, muội nói, chúng ta dùng tiền làm gì bây giờ? Không thể cứ để tiền như vậy trong nhà được ta lại không phải người có thể ngồi yên một chỗ được, nếu tiền này đủ tiêu, ta cũng không có khả năng ngồi chơi cả ngày được, chắc chắc vẫn sẽ đi rèn, tiếp tục kiếm tiền."

Tiểu Đào  đem tiền nghiêm túc đếm, phân loại tốt cất tiền vào hầu bao: " muội thấy vẫn là mua đất tốt nhất, bạc để đấy dễ bị trộm, mua đất, trong lòng liền yên tâm. Nếu chính mình không thể gieo trồng được chúng ta có thể cho người ta thuê, thu địa tô, làm địa chủ nha."

Hoắc Trầm không ngừng gật đầu: " được, được, chúng ta liền mua một mảnh đất thật lớn, làm địa chủ. Còn có thể trồng một vườn trái cây, muội biết đặc sản ở Thâm Châu là gì không? Là trái mật đào, ăn đặc biệt ngon, là cống phẩm. ta có thể đi đến đó mua cây giống về đây, chúng ta tự mình trồng đào."

Tiểu Đào  đáng yêu nhìn một cái, miệng nhỏ cười cười: " huynh có một quả đào còn chưa đủ sao? Còn muốn cả một vườn đào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện