Hoắc Trầm một hơi ăn ba chén lớn, thời điểm buông chén thoải mái thở dài một hơi: " ăn ngon....."

Tiểu Đào khanh khách cười không ngừng: " ngươi hôm nay đều nói bao nhiêu lần ăn ngon rồi?"

Hoắc Trầm xoa bụng tròn vo, hắc hắc cười: " thật sự ăn ngon a, đây là tự nhiên nói ra, chứ không phải ta cố ý nói ra."

Tiểu Đào vốn dĩ không tính ở lại nhà hắn ăn cơm, hôm nay đi họp sớm hết hàng nhanh, về nhà liền có thể ăn cơm, chính là Hoắc Trầm nào chịu như vậy, bắt buộc nàng phải ăn một chén lớn mới bằng lòng bỏ qua.

Tiểu Đào tuy rằng ăn ít, nhưng nàng ăn chậm nhai kĩ nuốt chậm, hai ngươi cơ hồ là đồng thời ăn xong. Nàng vươn tay nhỏ đem chém của Hoắc Trầm cầm đi, chồng lên nhau mang đi để rửa.

"Tiểu Đào, để ta rửa, muội vừa nấu cơm lại còn rửa chén, làm ta ngại quá!" Hoắc Trầm cười cười trên mặt đều là vẻ ta đây đã được tiện nghi lớn.

" hai cái mà thôi không phải việc lớn gì, ngươi mau đi làm việc a, dùng ngươi làm việc rửa chén nấu cơm giống như giết gà dùng dao mổ trâu." Tiểu Đào làm việc nhanh nhẹn, bỏ xơ mướp vào chậu nước rửa qua một lần rồi lại bỏ vào chậu nước khác tráng qua một lượt nữa, liền đem hai chén để lại vào tủ.

" Tiểu Đào muội làm việc thật nhanh a, ta còn chưa có nhìn rõ được nữa, muội đã đem bỏ vào."

Hoắc Trầm cũng không có vội vã quay trở lại làm việc ngay, mà chuyên chú nhìn Tiểu Đào.

" làm sao, ngươi có phải hay không sợ ta rửa không sạch, muốn kiểm tra lại một chút không?"

Tiểu Đào hôm nay bán hàng hết nhanh vốn tâm tình cũng đang tốt, lại được ăn no cũng không vội vã về nhà, ở đây đơn giản cùng hắn trêu chọc hai câu.

Hoắc Trầm sợ tới mức vội vàng xua tay: "sao có thể? Ta tuyệt đối tin tưởng muội rửa sạch rồi, khẳng định do với ta rửa còn sạch hơn, ta đây là...là đang khen muội..."

Tiểu Đào đương nhiên biết đây là hắn đang khen nàng, bất quá đây là cố ý cùng hắn nói đùa một chút.

Trong chậu còn thừa một ít bột, nàng lấy ra để trên thớt, mở tủ quen tay tìm được cán bột to mà trước đã dùng, muốn đem bột cán thành một vòng tròn lớn. " Tiểu Đào,muội có mệt hay không? Nếu không ta làm đi, muội ra bên cạnh nghỉ ngơi một lát."

Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nam nhân đứng ở cửa, đây là như thế nào a? Vừa muốn rửa chén, lại còn muốn cán bột, giống như hắn đặc biệt thích làm việc nhà a: " được, vậy ngươi tới cán bột đi, cán xong xoa chút dầu cùng muối lên mặt, sau đấy thì chia làm năm phần, nướng lên là xong rồi, ta về đây."

Hoắc Trầm vốn đang vui sướng đi lên trước mấy bước, đang muốn nhận cán bột trong tay nàng, nghe Tiểu Đào nói vậy vội vàng dừng bước chân lại, lùi nhanh ra cửa: " đừng...đừng a, ta không muốn làm nữa, muội mau làm đi, ta nhìn muội làm."

" ngươi không đi làm việc đi, nhìn ta làm gì? Sợ ta đem nồi của ngươi trộm đi sao?" Tiểu Đào dẩu miệng, nghi hoặc trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hoắc Trầm cười ha ha, thật sự không muốn đi chút nào, hắn muốn ở đây ngắm nàng a. Chính là trời không theo ý người, cửa sắt trên tiệm vang lên hắn không muốn đi cũng phải đi, tiến lên cửa hàng tiếp đón khách nhân.

Vừa tiến vào chính là một đôi lão phu thê, trong tay cầm một cái kéo tinh xảo khéo léo hơn so với kéo bình thường. Chuôi kéo được chế tạo thập phần tinh xảo, lưỡi dao mỏng mà sắc bén, không giống như kéo bình thường ngắn nhỏ mà là thon dài hơn.

" Hoắc thợ rèn, nhà chúng ta là mở tiệm may vá, chuyên làm y phục cho nhà người ta, cái kéo này là năm đó sư phó của ta để lại cho ta, là trong kinh thành mua tới, nơi huyên thành này của chúng ta mua không có. Nghe nói ngươi có tay nghề rèn tốt, chúng ta liền tới đây thử hỏi xem một chút, ngươi trước nhìn một cái, như thế nào có thể đánh được không?" Lão thợ may đôi tay run lẩy bẩy cầm cái kéo cũ, mặt mày ôn nhu như đang nhìn hài tử của chính mình.

Hoắc Trầm tới nhận lấy trên dưới phải trái nhin kĩ một hồi lại thử một lúc, nghiêm túc gật đầu nói: " yên tâm đi, không thành vấn đề, ta đảm bảo làm cho ngài một cái giống như đúc."

Hai vợ chồng già đặc biệt cao hứng, mặt mày hớn hở, lão thái thái kích động hỏi: " chúng ta ở chỗ này nhìn ngươi đánh xong được không?"

Hoắc Trầm buồn bực nghĩ thầm: nhà ngươi sao lại thích cái kéo này đến đâu cũng không cần ăn vạ ở chỗ ta như thế, không đi? Sau nhầt còn đang cất giấu tiểu kiều nương đây, nếu làm nàng phát hiện ra trên đây hiện ra hai cái môn thần, làm nàng không rời đi được. Về sau, khẳng định nàng không dám bước tới hậu viện nhà ta nửa bước.

Hoắc Trầm gãi gãi đầu, tự hỏi nên nói như thế nào, lại không làm phật lòng hai lão nhân, lại có thể cho họ đi trong cao hứng. " đại thúc đại nương, kéo này thủ công tinh xảo, hiện tại làm luôn xong ngay không tốt. Vậy thì ba ngày sau đợi đến hợp chợ các ngài đến lấy là tốt rồi." Hắn cho rằng chính mình nói rất có lí rồi, lại đúng lẽ thường, ở trong lòng yên lặng mà tự giơ ngón cái với chính mình. Chính là, trăm triệu lần không nghĩ tới, lão gia tử nói: " chúng ta muốn nhìn kéo mới được đánh ra, cùng cái này giống y hệt như vậy, ba ngày sau cũng không quan hệ, dù sao mấy ngày gần đây chúng ta không có việc gì, có thể mỗi ngày tới nơi này của ngươi ngồi xem."

Lần này Hoắc Trầm thấy buồn rồi, nghĩ thầm các ngươi đúng là không có việc gì a, nhưng ta có việc đấy là đang giấu tiểu cô nương đấy, các ngươi không đi ta buồn chết a. " cái này....không dối gạt hai vị, việc rèn cái này là đặc thù, đều là do sư phó lặng lẽ truyền thụ, chỉ có thể ở nhà không có việc gì thì lặng lẽ làm, không thể để người khác thấy, hai người nếu ngồi ở đây ta cũng không có câch nào để làm việc."

Hai vị lão nhân tiếc nuối mà liếc nhìn nhau, không thể không lắc đầu rời đi, rồi lại luôn dặn dò Hoắc Trầm nhất định phải bảo vệ cho tốt kéo của nọn họ. Tuy rằng đã cũ không thể dùng tiếp, nhưng bọn họ vẫn muốn để trong nhà giữ làm kỉ niệm.

Tiễn đi hai vị lão nhân, Hoắc Trầm thở dài một hơi, nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hậu viện mơ hồ có thể thấy được thân ảnh nhỏ xinh kia đang ở cạnh bếp bận rộn.

Hoắc Trầm khẽ nhếch khoé miệng lên cảm thấy mĩ mãn mà xoay người lại, cầm lấy kéo chuyên để cắt may kia, dùng ngón tay tinh tế đo đạc kích thước. Nghiên cứu không sai biệt lắm, liền lấy trong lò ra một đầu sắt đã được nung đỏ, vung đại thiết chuỳ lên, leng keng gõ lên. Tiểu Đào nướng xong năm cái bánh lớn, đem phòng bếp thu thập nhanh nhẹn, liền ghé vào cửa sổ cẩn thận nhìn 지윽phía trước nhà, phát hiện trước cửa tiệm không có người khác, chỉ có bóng dáng cao lớn của người kia đang làm việc. Nàng lúc này mới yên tâm xách rổ của mình lên, đi dọc theo chân tường phía nam dưới lều tranh, đi đến cửa tiệm: " Hoắc đại ca, ta nướng cho ngươi năm cái bánh lớn, nhưng đấy vẫn là bột chưa lên men ăn vào bụng sẽ có chút khó chịu. Ta đã nhào sẵn một chút bột để trong bồn phỏng chừng đến sáng mai sẽ có bột lên men, sáng sớm mai ngươi mở cửa sớm một chút, ta vào chuẩn bị một chút, giữa trưa đến chưng một lồng màn thầu lớn cho ngươi vẫn là ăn màn thầu thoải mái hơn."

" a, được!" Hoắc Trầm vui mừng khôn xiết, vốn dĩ lo lắng về sau Tiểu Đào không chịu nấu cơm cho hắn, lại không nghĩ rằng nàng chủ động đến làm một nồi màn thầu cho hắn ăn. Tiểu Đào đi qua hắn ngoài ý muốn phát hiện ra một cái kéo tuy đã cũ nhưng rất tinh xảo, ngạc nhiên nói: " còn có kéo như thế này nữa hay sao? Ta từ trước đến nay còn chưa có thấy qua loại kéo như thế này đâu."

Trong thôn tiểu cô nương không tránh khỏi phải thêu thùa may vá, nàng đối với cuốc lưỡi hái không có hứng thú nhưng khi nhìn thấy cây kéo kỳ lạ này lại ngay lập tức bị hấp dẫn ánh mắt.

Hoắc Trầm dừng tay lại, đem cây kéo cũ bỏ vào tay nàng: " đây là kéo của hai vị lão nhân làm nghề may đưa đến, nói là ở trong kinh thành mua tới là bảo bối của họ, chúng ta nơi này không có, cũng làm không ra kì thật làm ra cái này cũng không có gì khó, đơn giản chính là độ cong với lưỡi kéo có chút khác biệt, sư phó cũng đã dạy qua cách làm.

Tiểu Đào cầm ở trong tay thử thử, giật mình nhìn cấy kéo cũ trên tay, liên tục gật đầu: " không tồi, khó trách là bảo bối trong kinh, nắm trong tay thật dễ dàng, tay của ta nhỏ, kéo trong nhà lại lớn, lại quấn một vòng bông bên ngoài cầm thật sự khó chịu, kéo này thật sự dùng rát tốt."

Lưỡi kéo đã mòn vừa nhìn đã biết là đã được sử dụng nhiều năm, thật sự không còn biện pháp dùng, lão nhân tiệm may mới đến đây tìm người làm lại.

Tiểu Đào không có nghĩ nhiều, đem kéo thả lại chỗ cũ, liền đưa cho Hoắc Trầm mười văn tiền: " Hoắc đại ca, vừa rồi chỉ lo giúp ngươi thu tiền, lại quên mất phải trả nợ, ta còn thiếu mười văn hôm nay trả nốt."

Hoắc Trầm dừng tay bước nhanh ra, che hộp tiền lại ai oán nhìn Tiểu Đào: " Tiểu Đào, không cần a muội giúp ta làm mì sợi, lại giúp ta làm bánh nướng, còn mang tới tương thịt cho ta, ta thật sự không thể cầm mười văn này của muội, nếu cầm ta cả đời này phải suy nghĩ."

Tiểu Đào cũng thực cố chấp, trừng mắt hạnh nhìn hắn, ngữ khí kiên định nói: " thiếu nợ thì phải trả tiền đấy là việc thiên kinh địa nghĩa, nấu cơm là nấu cơm, đây là hai chuyện khác nhau. Nhà của chúng ta tuy rằng không có tiền, nhưng ta tuyệt đối không thiếu tiền người khác, nếu thiếu ngươi tiền ta cả đời cũng sẽ khó chịu trong lòng. Vậy ngươi muốn chính mình khó chịu hay muốn làm ta khó chịu?"

Tiểu cô nương nhanh mồm nhanh miệng, lần này Hoắc Trầm liền không biết nói gì cho phải. Nếu như thường hắn thà khó chịu cũng không bao giờ muốn Tiểu Đào khó xử, chính là còn chuyện tiền kia...

" ngươi mau tránh ra..." Tiểu Đào tiến lên, muốn đem người bên cạnh đẩy ra, đem tiền bỏ vào hộp.

Chính là Hoắc Trầm thân thể khoẻ mạnh, đứng lù lù chỗ đó như một toà núi lớn bất động. Bị nàng đẩy một phen, liền hoảng cũng chưa hoảng một chút.

Tiểu Đào dẩu miệng nhỏ, thở dài nói: " hừ, dù sao chính là ta phải trả ngươi, ngươi không cầm vũng phải cầm, mau lên!"

Cô nương xinh xắn đáng yêu lại làm dáng vẻ bá đạo, làm lòng Hoắc Trầm hoá thành nước rồi. Một bên trả, một bên không cần, đẩy qua đẩy lại cũng không biết như thế nào lại biến thành hắn cầm lấy tay nàng, đẩy tới đẩy lui.

"Cho ngươi."

" không cần!"

"Nha, vợ chồng son đang cãi nhau sao?" Một người từ ngoài cửa đang tiến vào.

Hôm nay ảnh ngoài lề một tị(`∀")

Hôm nay ảnh ngoài lề một tị

Sơ đồ hoàng cung trung quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện