Vừa tới cửa, Hân Duyệt đã giơ mấy xâu tôm lên. Bàn tay than đen lem luốc chọn ra một con tôm, thổi thổi cho bớt nóng, xé xuống một miếng thịt tôm đút vào miệng Tề Vân Đình.

“Ăn ngon không?” Nàng cười đến thật trong sáng.

“Ừ, tạm được.”

Hân Duyệt liếm liếm ngón tay chưa bị hắn liếm sạch: “Cái gì gọi là tạm được, căn bản chính là ngon lắm chứ gì.”

Hắn cười lấy xuống hai miếng dưa leo trên mặt nàng, Hân Duyệt hơi hơi nghiêng người để hắn cởi bỏ tạp dề phía sau.

Thải Vân yên lặng nhìn, đại ca cùng đại tẩu luôn thân thiết như vậy, tự nhiên, mặt mày đều lộ ra tình yêu.

Vân Hải trêu ghẹo nói: “Ai ya, trước mặt bọn đệ mà cứ lôi kéo như vậy, không biết xấu hổ sao?”

Hân Duyệt ngẩng đầu mới phát hiện bọn họ đang đứng trong viện, vì thế lại trách cứ Tề Vân Đình: “Người ta chẳng phải đã nói với chàng sau này phải có phong phạm thục nữ sao, chàng sao lại không nói với ta là bọn họ đã đến.”

“Được rồi, cũng không phải chưa thấy tác phong của nàng, giả vờ làm cái gì.” Vợ chồng Vân Thụ vào cửa, vì thế hắn tiến lên đón chào, nhưng mục đích chính là né tránh tập kích của Hân Duyệt.

Mỗi người một xâu tôm được phát tận tay, Vân Hải há mồm ăn, không ngừng gật đầu. Vương Kiêu nhấm nháp một miếng, khen: “Đám thủy quân thường xuyên nướng chút tôm cá để ăn, đều cùng loại với tôm đại tẩu nướng, nhưng hương vị lại không ngon như vậy.”

Người không thể khen chính là không thể khen, Hân Duyệt không chút do dự thổi phồng: “Chứ sao, đây là bí quyết độc nhất vô nhị của ta, hiếm có trên đời.”

Tề Vân Đình dùng ánh mắt ý bảo nàng chú ý phong phạm thục nữ, đừng hoa chân múa tay vui sướng, bị nàng trừng mắt nhìn trở về.

Đồ ăn được dọn lên, mọi người cùng nhau ăn. Hân Duyệt đối với bên Thải Vân chiếu cố có thêm, một chốc rót rượu một chốc gắp rau. Thịnh tình không thể chối từ, qua hai ly rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng.

“Nào, Thải Vân, đại ca muội thích nhất nhất ăn thứ này, các ngươi từ nhỏ cùng một bàn cơm chắc là cũng thích ăn.” Gắp một đoạn lươn đen thùi lùi như con rắn nhỏ vào bát của Thải Vân.

Nhìn bộ dáng rối rắm của nàng, Hân Duyệt cười trộm, đoán đúng rồi, nữ hài tử đâu có thích ăn thứ này.

Vân Hải dù có hứng thú nhìn lướt qua, tuy rằng không quá hiểu được dụng ý của đại tẩu, có điều hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội xem diễn. Vì thế, gắp một khối thịt nướng thật lớn vào trong bát của Hân Duyệt: “Đại tẩu, ra ngoài lâu như vậy gầy không ít, bồi bổ chút đi.”

Một trận buồn nôn, Hân Duyệt lấy tay che miệng lại, quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình. Hắn không nói một lời, gắp khối thịt bỏ vào miệng mình.

“Chàng xem bát canh thịt đi, bóng nhẫy, ta không ăn đâu.”

Tề Vân Đình đổi bát cơm của mình cho nàng, tiếp tục ăn cơm.

Thải Vân còn đang nhìn khối đen thùi lùi trước mắt hết đường xoay xở, Vương Kiêu được gợi ý nên hỏi: “Nếu nàng không thích để ta ăn dùm nàng.”

“Không, ta...... Sao ta lại để phu quân ăn đồ thừa của mình được, ta không phải, có thể......” Thải Vân hoảng, gắp bừa một miếng nhét vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại dùng sức nuốt xuống.

Hân Duyệt âm thầm thở dài: I thật phục YOU. Cũng không đành lòng, vì thế để má Ngô dọn bát cơm xuống, mang bát cơm khác lên.

Vợ chồng Vân Thụ vẫn thản nhiên, chưa nói nói mấy câu, cũng chưa ăn bao nhiêu. Ví như lúc cầm xâu tôm lên ăn, thục nữ thực thụ như Thu Sương và Thải Vân vô cùng sầu lo không biết ăn thế nào. Hân Duyệt cũng mặc kệ, dù sao là làm cho các người, ăn hay không là chuyện của các người.

Thu Sương vác cái bụng sáu tháng, gót sen ba tất khó mà đi lại, đi ra đi vào đều có nha hoàn giúp đỡ, Vân Thụ ở phía sau yên lặng đi theo.

Ba nam nhân đi ra ngoài tỷ thí võ công, chỉ còn lại Hân Duyệt và Thải Vân ở bên lò sưởi uống trà. Có vẻ như uống rượu gan lớn hơn, Thải Vân lại không còn e lệ: 

“Đại tẩu, nếu hắn đối với muội tốt bằng một nửa đại ca đối với tẩu đã là phúc lắm rồi.”

“Ta cảm thấy hắn đối với muội cũng không tính là không tốt.”

“Nhưng mà muội lại cảm thấy hắn không thích muội, lại không biết vì sao.” Thải Vân ảm đạm cúi đầu.

Lẽ ra hắn không có lý do gì không thích Thải Vân, chỉ là......“Thải Vân, vừa rồi hắn muốn giúp muội ăn con lươn kia, sao muội lại không chịu?”

“Mẹ đã nói, phải xem chồng như trời. Hắn là trời, muội là đất, sao có thể để hắn ăn đồ thừa của muội chứ.”

“Vậy tại sao đại ca muội lại có thể ăn đồ của ta.”

“Cái đó không giống, hai người đã quen rồi.”

Hân Duyệt âm thầm lắc đầu, xem ra cuộc sống của bọn họ rất câu nệ nề nếp.

Thải Vân kể lại chi tiết cuộc sống của bọn họ, để cho Hân Duyệt nghẹn họng nhìn trân trối.

Thì ra, lúc thuyền hoa đến Hàng Châu, Vương Kiêu cố ý ôm Thải Vân lên bờ, nàng chết sống không chịu, dám tự mình đi từng bước lên bờ.

Đêm tân hôn, nàng theo lời mẹ dặn không dám nhìn hắn, ngồi đoan trang yên tĩnh. Cho dù lúc sau khi hắn thân mật, cũng cắn chặt hàm răng, giả vờ bình tĩnh.

Mới đầu, Vương Kiêu chỉ cảm thấy buồn cười, không quá để ý. Sau đó, Thải Vân liền khuyên nhủ hắn yêu quý bản thân mình, không nên thường xuyên thân mật, nửa tháng một lần là đủ rồi.

Thải Vân vẫn dựa theo lời mẹ dạy, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, không thể bởi vì là con gái thương gia mà lơ đễnh, nàng phải so với con gái nhà quan càng nghiêm khắc.

Mỗi ngày sớm tối vấn an cha mẹ chồng, giơ tay nhấc chân đều an ổn thỏa đáng, nhị lão Vương gia rất vừa lòng. Nhưng Vương gia ba đời độc đinh, con dâu tri thư đạt lễ như thế càng khiến bọn họ cấp bách muốn nạp thiếp cho Vương Kiêu. Nghĩ rằng con dâu hiểu biết như vậy cũng nóng lòng muốn Vương gia khai chi tán diệp rồi, việc này dựa vào một mình nàng không đủ.

Thải Vân nói: “Vốn dĩ hắn còn có một nha đầu thông phòng.” Lúc đó, Hân Duyệt vỗ bàn đứng lên: “Cái gì? Có chuyện này ư.”

Khó trách hắn mười bữa nửa tháng không gặp Thải Vân, thì ra là ở thư phòng tiêu dao.

Lễ giáo phong kiến chết tiệt trói buộc một cô gái vui tươi hoạt bát vào một khúc cây, cũng biến thành đầu gỗ luôn. Hân Duyệt thở dài: “Thải Vân, cứ ra vẻ như vậy muội không thấy phiền sao? Ở nhà chồng sợ bị người ta xem thường, bây giờ ở nhà mẹ đẻ muội sợ cái gì, muội đừng giả vờ nữa, trước kia như thế nào, bây giờ như thế ấy. Giả vờ ra dáng làm chi, cứ vui vẻ là được.”

Thải Vân do dự: “Nhưng mà, hắn còn ở đây.”

“Ở nhà chúng ta, hắn sẽ không so đo đâu. Qua thôn này không còn nhà khác, sau khi về rồi không biết tới năm tháng nào mới quay lại. Muội nín nhịn không thấy nghẹn sao.” Hân Duyệt không thể chịu như vậy.

Thải Vân nghĩ nghĩ, yên lặng gật gật đầu. Trời biết, nàng cỡ nào lưu luyến thời gian vui vẻ lúc trước.

“Nha hoàn gì gì kia, có đến đây không?”

“Không có, về nhà chúng ta, sao lại có thể mang theo cô ấy.”

“Việc này cũng không tồi, hắn đối với cô ấy tốt không?”

“Cũng không phải, bình thường thôi.”

Được rồi, ta nhất quyết phải xoay chuyển cục diện này.

Buổi tối, Tề Vân Đình trở về, Hân Duyệt thuật lại chuyện ban ngày cho hắn nghe, hắn cũng biết không ổn. Thải Vân vừa mới vào cửa, địa vị còn chưa vững chắc, nếu là thị thiếp hoặc nha hoàn thông phòng kia mang thai trước, hoặc là được Vương Kiêu yêu thích, Thải Vân sẽ khó sống.

“Chàng xem hai người bọn họ vô cùng xa lạ, dáng vẻ vợ chồng, một chút thân thiết cũng không có.”

Tề Vân Đình cười nói: “Có mấy nhà vợ chồng đều thân thiết giống chúng ta đâu, đến đây, hôn một cái.” Ôm lấy nàng, liền muốn hung hăn hôn một trận.

“Ai ya, người ta đang nói chuyện quan trọng với chàng, ta cảm thấy nên gia tăng cơ hội cho bọn họ ở chung, lâu ngày sinh tình. Chàng nghĩ sao?”

“Được chứ, Duyệt Duyệt nhà ta có tiến bộ, trước khi làm việc đã biết thương lượng với ta.”

Vì thế, đêm đó bọn họ đã vạch ra một kế hoạch bà mối siêu cấp, tác hợp đôi vợ chồng đã kết hôn.

Bà mối siêu cấp chiêu thứ nhất: Má lúm đồng tiền rực rỡ 

Ngày tiếp theo sau giờ ngọ, thời tiết tốt hơn, không gió không lạnh. Cứ ở trong phòng mãi cũng chán, thích hợp ra ngoài phơi nắng. Vì thế Hân Duyệt lôi kéo Thải Vân đến sau hoa viên ngồi, vừa ngồi ăn vặt vừa tán gẫu.

Lúc Tề Vân Đình và Vương Kiêu xuất hiện sau hoa viên, xa xa nhìn thấy nữ tử cười đùa đến run rẩy cả người, đôi mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, hai má lúm đồng tiền xinh xắn trên mặt, tăng thêm vài phần vui vẻ. Thần thái rực rỡ làm lu mờ mọi cảnh vật chung quanh, toàn bộ hoa viên đều có vẻ bừng bừng sức sống.

Hân Duyệt lẳng lặng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, kể chuyện cười là sở trường của nàng, có thể khiến người ta cười bò lăn bò càng, còn mình thì lại bình thường như chẳng có việc gì. Lại nói đây chính là chuyện kinh điển mà tối hôm qua nàng vắt óc nhớ lại. Nhìn trộm thanh niên anh tuấn ở phía xa xa đang xem đến ngơ ngẩng, trong lòng thầm nghĩ, ta thật sự là tính toán quá tài tình, nhìn là biết ngươi chưa từng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng.

Vương Kiêu cứ như vậy nhìn đến ngây ngốc, Tề Vân Đình cũng không đã quấy rầy, vui vẻ khi mình bị lờ đi.

Hồi lâu, tựa hồ bị cuốn hút, miệng hắn cũng hiện ra một chút ý cười, nhanh bước đến.

Thải Vân kinh ngạc thấy đại ca và phu quân đã đến gần, cuống quít đứng lên, sợ tới mức hoa dung thất sắc. Khoanh tay đứng đó, yên lặng cúi đầu.

Tề Vân Đình vỗ vỗ vai của nàng bảo nàng ngồi xuống: “Cũng không có người ngoài, cần gì giữ lễ tiết.”

Vương Kiêu quét mắt liếc nàng một cái, sắc mặt thay đổi.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Thải Vân, Hân Duyệt âm thầm thở dài, may mắn ta chuẩn bị ba mươi sáu kế. Từ từ sẽ đến.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta sắp bị cua đồng làm điên rồi, toàn bộ H phía trước đều phải quang vinh hy sinh. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện