Như một cơn gió ào vào Noãn Ngọc đinh, tìm kiếm khắp chung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của nàng.

“Duyệt Duyệt, ta biết nàng đã trở lại, nàng ở đâu? Mau ra đây.” Hắn nôn nóng bất an, giống như ruồi bọ mất đầu chạy loạn chung quanh.

Vẻ vui mừng trong lòng lại bị từng đợt từng đợt bất an thay thế, vừa mới rõ ràng cảm nhận được hơi thở của nàng, nhưng sao lại tìm không thấy? Vì sao chứ? Đem tất cả những tới có thể tìm nhìn quanh ba lần bốn lượt, không thể không nản lòng xác định, nàng không có trở về.

Ở tiền thính, cả nhà đang ngồi vây quanh bàn ăn.

Bên cạnh Tề phu nhân là một cô nương có vẻ rụt rè, mặt mày thanh tú, cử chỉ đoan trang. Đó là Cát Bội người thay thế được lựa chọn, cháu gái nhà mẹ đẻ của Tề phu nhân.

Bên ngoài trời đã tối, Tề lão gia sắc mặt trầm xuống: “Vân Đình đang làm cái gì? Không biết mọi người đang đợi nó ăn cơm sao?”

Quản gia kiên trì tiến lên báo cáo: “Bẩm lão gia, vừa rồi đã phái người đi thúc dục, nhưng mà...... Nói là đại thiếu gia uống say mèm, không đi được.”

“Cái gì? Vân Đình khi nào lại trở nên không có chừng mực như vậy, huống chi còn có thân thích ở đây. Người đâu, cho dù khiêng cũng phải khiêng nó đến đây.”

“Dạ.” Bọn hạ nhân lĩnh mệnh đi, không bao lâu hai gia đinh cường tráng dìu Tề Vân Đình vào tiền thính, ấn hắn ngồi lên ghế.

Thân mình lệch qua dựa vào lưng ghế, cũng không ngẩng đầu lên, vậy mà lại nắm chặt bình rượu trong tay. Nâng tay uống ừng ực một hơi, rượu đổ đầy mặt. Cẩm bào đã sớm bị rượu tẩm ướt, tóc tai rối loạn, đốt ngón tay xanh xao.

Lão gia cau mày lắc đầu, phu nhân vừa giận vừa đau lòng, trong lòng thầm mắng: Tiện nhân hại con ta thành như vậy. Trong miệng thì nói: “Đình nhi, mẹ không phải đã nói với con rồi sao, nó không tuân thủ nữ tắc, là nó không phải. Không có ai xem thường con, chỉ cần con viết hưu thư đưa lên công đường, chuyện này liền xong xuôi. Mẹ sẽ tìm một nàng dâu khác tốt hơn cho con.”

Nhị di nương liếc mắt nhìn nàng một cái, lộ ra vẻ mặt ngươi thật là khờ.

Tề Vân Đình chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu híp thành đường cong như mặt trăng: “Nàng dâu? Ta không phải vẫn không có nàng dâu sao, ai chịu gả cho ta? Không đúng, ta có nàng dâu, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt chịu gả cho ta. Nàng nói không muốn theo ta về nhà, vì gia đình như vậy rất phức tạp. Ta nói nàng không cần sợ gì cả, ta sẽ bảo vệ nàng. Nàng còn nói......”

“Rầm”, đột nhiên một tiếng nổ vang, tất cả mọi người hoảng sợ. Tề Vân Đình trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm mặt bàn, bình rượu trong tay đã rơi xuống đất vỡ nát: “Các ngươi phản rồi sao? Sao lại không dọn cơm cho thiếu nãi nãi?”

Đám hạ nhân đứng chung quanh bị ánh mắt của đại thiếu gia quét một vòng đột nhiên không rét mà run. Má Lí tổng quản phòng bếp phản ứng trước tiên, run sợ mang thêm một chén cơm, đặt ở chỗ còn trống bên cạnh hắn.

Tề Vân Đình cố gắng mở to hai mắt đang díp lại, dùng tay run run cầm đũa, đem đủ loại thức ăn trên bàn gắp vào chén. “Duyệt Duyệt, nàng ăn đi, những món này đều là nàng thích ăn, nhanh ăn đi.”

Trên mặt hắn lộ ra tươi cười cưng chiều, lại làm cả phòng người kinh sợ. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tề Vân Đình, lại nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh.

“Mau ăn đi, nhìn nàng đã gầy thành như vậy, ở bên ngoài chắc chịu khổ nhiều rồi. Duyệt Duyệt của ta...... Thật đáng thương, có điều, không sao cả, bây giờ nàng trở lại là tốt rồi, ta cam đoan, về sau sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng chịu một chút ủy khuất.” Tươi cười trên mặt hắn cứng đờ, đôi đũa trên tay rơi xuống.

“Duyệt Duyệt, sao nàng lại không để ý tới ta? Còn đang...... Giận ta sao? Ta sai rồi, ta sai rồi được không, nàng tha thứ cho ta đi.” Hắn duỗi tay về chỗ ghế ngồi trống trơn, vẻ mặt ủy khuất, thân mình nghiêng lệch qua, lảo đảo gục ở trên ghế.

Tề phu nhân cả kinh trợn mắt há hốc mồm, bà vẫn nghĩ con bà có cùng suy nghĩ với bà, sao lại có thể như vậy? Loại nàng dâu không tuân thủ nữ tắc như vậy còn cần làm gì, là do con mình có lòng tốt sao, không đành lòng vứt bỏ nó thôi. Nhưng mà......

Vân Thụ vươn tay muốn nâng đại ca dậy, không nghĩ tới hắn lại gắt gao ôm chặt cái ghế kia.

“Duyệt Duyệt, nàng vẫn không chịu tha thứ ta sao, sinh nhật ra nàng cũng không trở về, chắc là hận thấu ta. Ta...... Ta làm sao lại đành lòng đánh nàng chứ, ta đã thiên vị lắm rồi, cho nàng cơ hội, hỏi nàng có biết sai không, nếu nàng nói một câu biết sai, không phải...... Được rồi sao.”

Sắc mặt lạnh như băng của Tề phu nhân vỡ ra một khe nứt, nhiều năm trước, Nhị di nương làm chuyện quá đáng, mạo phạm bà, lão gia cũng đã từng giơ cao tay như vậy hỏi: Ngươi có biết sai không, ả ta không tình nguyện đáp một câu biết sai. Vì thế, lão gia thả tay xuống, hoà giải nói nếu biết sai thì trở về phòng cảnh tỉnh lại.

Thì ra, nam nhân đều không công bằng như vậy.

Lão gia lần đó đánh bà, nhưng không có chút do dự, cứ như vậy mạnh tay đánh xuống, còn ba tháng không thấy bóng người, nếu không phải chính mình không kể mặt mũi đi cầu lão thái thái, lão gia còn không chịu đến viện của mình.

Giọng nói đau đớn của Tề Vân Đình kéo suy nghĩ của bà trở về hiện tại, “Trời lạnh như thế, nàng rời nhà lâu như vậy, có hay không chịu đói, chịu lạnh, có hay không nhớ ta...... Duyệt Duyệt thật nhẫn tâm, thật nhẫn tâm, thật sự muốn ta ruột gan đứt từng khúc sao? Nàng trở về được không, ta thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ......”

Dưới chân mềm nhũn, hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay lại gắt gao ôm chiếc ghế dựa kia không chịu buông.

“Con của chúng ta, nó có còn hay không? Còn, nó nhất định là còn, nó chắc đã sắp bốn tháng rồi. Duyệt Duyệt...... Cho ta một cơ hội nữa, để ta liếc nhìn nàng một cái thôi được không? Chỉ nhìn liếc mắt một cái, ta liền -- an tâm. Đều là ta sai, để nàng đau lòng...... Nhà của chúng ta...... Không có nàng, làm sao còn là nhà chứ. Để cho vợ con của mình ở bên ngoài chịu khổ, ta còn gọi là nam nhân sao?” Hắn đột nhiên dùng đầu đập mạnh lên ghế dựa, nhất thời mùi rượu tỏa ra, té xỉu ở đó.

Mọi người vẫn đang khiếp sợ, không có người đến dìu hắn.

Có người nhìn trộm lão phu nhân, Tề Vân Đình yêu thê tử như thế, tự nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ mà đánh nàng, xem ra là bị bức bất đắc dĩ. Người bức hắn làm ư......

Lão phu nhân cũng cả kinh sau một lúc lâu không nói gì, thì ra lúc nó bỏ đi đang mang thai hai tháng, đứa nhỏ dù sao cũng là huyết mạch Tề gia, lại nhìn bộ dáng khốn khổ của con trai, trong lòng cũng sinh ra vài phần hối hận.

Dưới ánh nến ấm áp, một đôi đũa gỗ lim miễn cưỡng chọc chọc mì sợi trong bát.

“Bé cưng, con ăn nhiều một chút đi. Hôm nay là sinh nhật của cha con, không biết lúc này chàng đang làm cái gì, ta rất nhớ chàng......” Nước mắt ào ào tuôn rơi rơi vào trong bát.

“Hồ Hân Duyệt, ngươi thật vô dụng, loại nam nhân này nhớ hắn để làm chi.” Lau nước mắt, gắp một sợi mì.

Miễn cưỡng ăn mấy đũa cũng ăn không vô, đơn giản ngủ đi.

Ổ chăn lạnh lão, Hân Duyệt cuộn mình run rẩy tay chân, nếu chàng ở đây thì tốt rồi, trong lòng chàng rất ấm áp.

Lại mắng chính mình một lần không có tiền đồ, kéo qua chiếc chăn bông thật dày, nhìn đỉnh màn tối om lại ngủ không được.

Hẳn là nửa đêm rồi, sao bên ngoài lại sáng trưng?

Khoác áo rời giường, đến bên ngoài nhìn thấy, đúng là tuyết rơi. Bông tuyết to như lông ngỗng bay xuống, đất trời đều ngập tràn màu trắng.

Một bóng dáng cao lớn dần dần đến gần, là hắn. Sao lại gầy thành như vậy?

“Duyệt Duyệt, cuối cùng ta cũng tìm được nàng. Ta tìm thật vất vả!” Trên mặt hắn mang theo nhợt nhạt cười.

“Tránh ra, ta không biết ngươi.” Xoay người trở về phòng.

“Duyệt Duyệt đừng đi, theo ta về nhà đi.” Hắn xông lên giữ chặt tay nàng.

“Đó là nhà của ngươi, không phải nhà của ta. Ta muốn đi ngủ, ngươi đi đi.”

“Cùng nhau ngủ được không?” Hắn cầu xin.

“Không cần.” Bỏ tay ra, vào nhà xoay người đem cửa phòng đóng lại.

“Không cho ta vào nhà, ta sẽ nằm ngủ luôn trên tuyết, ta sinh bệnh, Duyệt Duyệt sẽ đau lòng......”

“Mẹ nuôi, mẹ nuôi mở cửa nhanh, tuyết rơi rồi!” Tiếng đập cửa truyền đến, Hân Duyệt trở mình, mở hai mắt còn mông lung.

Xuống giường mở cửa, bên ngoài quả nhiên một màu trắng tinh, tuyết rơi không tệ.

Ánh mắt đảo khắp trong viện, hắn thật sự ngủ ở trong sân sao?

Nào có nửa cái bóng dáng.

Cười thầm chính mình, hoa mắt sao, bất quá chỉ là mộng thôi. Mỗi đêm đều mơ thấy hắn, hôm nay sao có thể ngoại lệ.

“Mẹ nuôi, người nghĩ gì vậy?”

Hân Duyệt cúi đầu, một đôi mắt to trong veo như nước thiên chân vô tà nhìn nàng.

“Mẹ không nghĩ gì cả, Đại Bảo mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Ăn xong điểm tâm, Hân Duyệt liền nắm tay đứa nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh kia, bắt chim tướt sau vườn. Quét dọn một mảnh đất trống, dùng một cây gậy chống nghiêng cái sàng*, phía dưới rải một ít thóc lép, buộc một đoạn dây thừng thật dài trên cây gậy, hai người trốn sau một gốc đại thụ. Chờ đợi quá trình chim nhỏ chui đầu vô lưới thật dài dòng, Hân Duyệt cười thầm đứa nhỏ thông minh như Đại Bảo lại biết kiên nhẫn như vậy. (*cái sàng là từ địa phương của mình, còn gọi là cái rây, cái nia gì gì đó mình hong rành. Dùng để phơi thuốc, phơi củ cải, để sàng gạo... Nó được đan bằng trúc, hình tròn, có nhiều lỗ nhỏ, đại khái là cái rổ thì lòng sâu còn cái sàng thì lòng cạn và phẳng như cái chảo chống dính:v)

Đột nhiên, nó nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, mau nhìn.”

Một con vẹt xanh biếc đáp xuống dưới cái sàng, Hân Duyệt nhanh kéo mạnh dây thừng, cái sàng sập xuống úp nó lại. Loại chim này vốn được nuôi như thú cưng, nay chạy tới nơi này kiếm ăn, chắc là nhà ai làm sổ lồng.

Đại Bảo rất cao hứng, mang chạy đi tìm ông ngoại đòi lồng chim. Vốn dĩ Hân Duyệt nói có thể bắt được chim, nó còn không tin, bây giờ vô cùng bội phục mẹ nuôi.

Nhìn bộ dạng vui sướng hoa chân múa tay của nó, Hân Duyệt cũng cảm thấy thật vui mừng, đem đặt con vẹt ở thư phòng, liền mang theo Đại Bảo đi quét tuyết.

“Mẹ của con đã quét sân trước xong rồi, chúng ta đến quét sân sau đi, còn có thể đắp người tuyết nữa?”

“Đắp người tuyết?” Tiểu tử kia trong mắt tràn đầy vui sướng, mẹ nuôi luôn có những trò chơi kì lạ.

Ba người cầm công cụ quét tuyết xuất hiện ở sân sau, thì nhìn thấy một màn kia. Một tiểu nam hài đang cầm hai viên than đen gắn lên một quả cầu tuyết lớn, một phụ nữ có thai đem một cây cà rốt gắn lên trên.

“Nhìn đi, người tuyết của chúng ta thế nào?” Đó là một tạo hình thật ngây thơ đáng yêu nha.

“Mẹ nuôi, người giỏi quá!” Tiểu nam hài cao hứng nhúng nhảy.

Hân Duyệt vui vẻ cười.

Chỉ có những lúc ở cùng đứa nhỏ này, nàng mới có thể cười vô tư lự như thế.

“Tỷ tỷ, Đại Bảo đều bị tỷ làm hư. Người mang thai mấy tháng nếu có cái gì sơ xuất, ta biết làm sao đây?”

“Không có việc gì, rèn luyện nhiều đứa nhỏ mới khỏe mạnh.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau tiểu Sở muốn tới nga
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện