Trận chiến tranh lạnh trường kỳ này ta chuẩn bị hôm nay chấm dứt.

Ta nhìn bát không hỏi hắn: “Canh đậu xanh bách hợp ăn ngon không?”

“Khó ăn như vậy ta mới không ăn đâu, đổ rồi.”

“Đổ rồi? Vậy làm sao chàng biết là khó ăn.”

“Nhìn thấy là biết rồi.”

“A, cũng đúng, tay nghề của ta dở như vậy, chỉ sợ chó cũng không ăn.”

Hả? Lời này có chút quen tai. Hắn sửng sốt.

Thừa dịp hắn đang ngây người, ta tiến vào lòng hắn, ngồi trên đùi, đem đầu lưỡi thâm nhập vào miệng hắn. Khi hắn bắt đầu đáp lại, ta lại dứt ra: “Gạt người, trong miệng chàng có mùi bách hợp, còn nói chưa ăn.”

“Nói bậy, ngày hôm qua ăn, hôm nay làm sao lại còn mùi vị gì.”

Ta xấu xa cười, hắn biết mắc mưu liền ném ta xuống ghế.

Hôm nay ta làm món sở trường trái cây đá bào, ở thời tiết oi bức này là thích hợp nhất.

“Ăn không?” Ta múc một muỗng nhìn hắn.

“Không ăn.”

Ta một ngụm một ngụm ăn ngon lành, hắn đang tiếp tục phấn đấu cùng đống sổ sách.

Ai đang dỗ dành ai

Lúc trái cây đá bào còn lại phân nửa, hắn rốt cục cũng mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, “Khụ!”

“Muốn ăn?”

......

Ta múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn, hắn làm vẻ mặt không tình nguyện nuốt xuống.

Vì thế, mỗi người một ngụm luân phiên ăn đá bào, “Vân Đình, chàng xem ta thương chàng nhiều chưa kìa, lúc múc cho chàng cũng múc nhiều hơn một chút.”

“Mấy ngày nay chàng không trở lại Noãn Ngọc Đinh, hoa hồng chúng ta trồng trước cửa sổ đã nở rồi.”

“Vân Đình, ta có một vấn đề muốn hỏi chàng, sổ sách của hiệu cầm đồ chàng đã quên ba lần, khó tính như vậy sao?” Hay là không yên lòng? Hắn buồn bực bỏ lại sổ sách lên bàn, nhìn bên ngoài trời đã tối đen.

Ta đứng dậy kéo tay hắn: “Vân Đình, chàng theo ta trở về đi, một mình ta ngủ không được, chàng xem mắt của ta sưng lên rồi. Ta thấy mắt chàng cũng vằn đỏ, có phải ngủ riêng nên ngủ không ngon?”

“Ta phải thức đêm tính sổ, nào có rảnh rỗi như nàng vậy?”

“Trở về đi, ta nhớ chàng, nhớ nhiều lắm.” Ta dùng sức muốn kéo hắn đứng lên.

Hắn lại vững như Thái Sơn: “Dù sao ta sẽ không trở về, tự nàng về đi.”

Ta ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt.

Cánh tay vô lực buông xuống, ta cắn môi cúi đầu nhìn mũi chân. Là ta hiểu hắn quá ít, hay là ta tự tin thái quá rồi?

Ta nhanh chóng xoay người lại lao ra cửa, tựa hồ nhìn thấy hắn vương tay ra, nhưng ta đi nhanh quá, hắn không bắt kịp.

Bên ngoài sấm chớp vang trời, ta chạy như điên trở về phòng, gục trên giường. Tiểu Nghiên theo vào, giúp ta cởi hài, đắp chăn. Ta bảo nàng đi ra ngoài, sau đó lấy gối đặt trên đầu, ta không muốn nghe tiếng sấm, tiếng mưa rơi, không muốn nhớ lại lời hắn nói.

Sợi mưa mỏng manh ngăn không được mưa đêm rét lạnh, dường như mơ thấy hắn ôm ta vào lòng. Ta không giãy ra khỏi hắn được, lại luyến tiếc sự ấm áp này, cuối cùng ta thuận theo dựa vào người hắn.

Ấm áp, buồn ngủ càng sâu, không muốn mở mắt ra, sợ tỉnh lại liền khó có thể đi vào giấc ngủ.

Chiếc hôn ẩm ướt đậu lại trên mặt, trên cổ, “Nằm mơ thật tốt.” Ta nỉ non.

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngốc quá, mau ngủ đi, haizz! Cuối cùng có thể ngủ ngon rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện