“Hôm nay là đêm thất tịch mà, chúng ta bây giờ về sớm quá đi. Như vậy đi, chúng ta quay trở lại dàn nho ngồi nghe một chút, có lẽ thật sự có thể nghe lời thì thầm thì sao.”
Nhìn vẻ mặt Hân Duyệt chờ mong, Tề Vân Đình không đành lòng cự tuyệt, có điều hắn biết có đi cũng như không. Hôm nay là ngày cấm bọn hạ nhân lại gần dàn nho, cha mẹ bọn họ tuổi tác đã lớn, đã sớm không thích trò trẻ con này. Vợ chồng Vân Thụ cũng không rảnh rỗi đến dưới gốc nho mà trò chuyện, cho nên, chỉ cần đích tôn bọn họ không ở đó, nơi đó tất nhiên chẳng có ai.
Về phần Ngưu Lang Chức Nữ sao, đó chỉ là truyền thuyết.
Hân Duyệt kéo tay hắn trở lại, hai người rón ra rón rén tới gần dàn nho.
“Tiên nữ trên trời, tiểu nữ ở đây thành tâm khẩn cầu, kể ra tâm sự với các vị. Tháng sau ta sẽ thành thân, công tử Vương gia kia ta chưa từng gặp. Ta cũng không mơ ước xa vời có thể như đại tẩu được yêu thương, được che chở, chỉ cần hắn đối với ta tốt bằng một nửa đại ca đối với đại tẩu là đủ rồi.”
Tề Vân Đình sắc mặt nghiêm nghị, tâm trạng cô gái đợi gả lại không yên ổn như vậy.
Những tiểu thư khuê các có thể vô tư vô lự được chở che dưới đôi cánh của phụ huynh mà trưởng thành, nhưng, một khi xuất giá làm vợ người ta, chính là một khung trời khác.
“Mẹ dạy cho ta rất nhiều đạo lý, trước kia ta chưa bao giờ hoài nghi, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy không giống những gì mình chứng kiến. Mặc kệ như thế nào, sau khi thành thân ta cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không cho nhà mẹ đẻ mất mặt. Chỉ hy vọng tiên cô phù hộ, đừng cho ta gặp được cha mẹ chồng không tốt, đương nhiên, quan trọng nhất là hắn......”
Hai vợ chồng lặng lẽ lui ra phía sau, rời xa cô gái đợi gả đang thành tâm quỳ trên đất cầu khẩn.
“Dàn bí đỏ này không tệ, còn có một phiến đá lớn, chúng ta ngồi ở đây đi. Người khác đều đã chạy đến chỗ cây nho nghe tiếng thì thầm, không có người đến đây đâu.” Hân Duyệt làm bộ dáng tự cho mình là thông minh.
Tề Vân Đình cũng ngồi cùng nàng, không có phá hoại sự tự tin của nàng.
Bọn hạ nhân sẽ không đến chỗ dàn nho, đó là nơi của chủ tử. Nhưng bọn họ sẽ tới chỗ tình ngay lí gian hắn đang ngồi, có thể là lắng nghe Ngưu Lang Chức Nữ trò chuyện, cũng có thể là thổ lộ tâm sự của mình.
Có điều hắn cũng không thèm để ý bị người ta nghe được.
“Duyệt Duyệt, trước khi nàng gả cho ta cũng lo lắng như vậy sao?”
“Ta? Ta không phải đã nói với chàng rồi sao, trước ngày chàng đi đón dâu, ta còn ở một quốc gia khác đó.”
“Vậy trước khi vào cửa nhà chúng ta?”
“Khi đó chúng ta đã ở chung hai tháng, ta còn phải đoán chàng là dạng người gì hay sao. Ai, vẫn là như chúng ta mới tốt, trước yêu sau cưới, không giống các người chưa gặp mặt đã gả qua nhà người ta. Lỡ như người nọ là ngụy quân tử, đồng tính luyến ái, hay kẻ bất lực thì sao......”
“Được rồi, đừng nói bậy, đều hỏi thăm rồi, không có vấn đề gì lớn. Kể chuyện cười cho ta nghe đi, đã lâu không có nghe.” Tề Vân Đình lười nhác nghiên người, đầu đã ngã lên đùi Hân Duyệt.
“Được rồi.” Hai tay mềm mại không xương của Hân Duyệt xoa xoa trán hắn, nhẹ nhàng mát xa đầu cho hắn. Mấy ngày nay hắn xử lý rất nhiều việc, chắc mệt lắm rồi.
“Gia Cát Lượng là người tinh thông kỳ môn bát thuật, trong đó lợi hại nhất là tài ăn nói. Lại nói một ngày nọ Gia Cát Lượng đang nghị sự với Lưu Bị trong lều trướng, Gia Cát Lượng đột nhiên muốn đánh rắm, lại sợ bị Lưu Bị nghe thấy, ngượng ngùng. Hắn chợt nghĩ ra, nói: ‘Chủ công, để điều tiết không khí một chút, ta học tiếng chim gõ kiến cho người nghe, thế nào?’ Lưu Bị gật gật đầu. Gia Cát Lượng bắt chước chim gõ kiến kêu hai tiếng, nhân cơ hội thả rắm. Sau đó hỏi: ‘Thế nào chủ công? Ta giả có giống không?’ Lưu Bị nói: ‘Ngươi làm lại một lần đi, vừa rồi tiếng đánh rắm của ngươi lớn quá, ta không có nghe được.’”
Tề Vân Đình từ từ nhắm hai mắt mỉm cười, “Hôm nay là đêm thất tịch, nói chuyện vợ chồng đi.”
“Ừ, để ta nhớ xem. Có đoạn đối thoại như vầy:
-- Sắc mặt của anh không tốt lắm.
-- đúng vậy, bà xã của ta ban đêm căn bản không cho ta ngủ. Hơi có động tĩnh, nàng liền la hoảng lên, tưởng trộm đến đây.
-- ăn trộm mà đi thì không gây tiếng động.
-- ta cũng nói với nàng như vậy, nhưng lại càng khổ hơn.
-- làm sao vậy? -- từ đó về sau, ban đêm nàng không nghe được tiếng động gì, cũng gọi ta tỉnh dậy.”
“Nàng lại nói một đoạn tâm sự của Chức Nữ tiếng cho ta nghe đi.”
“Nam nhân luôn thích nói lời ngon tiếng ngọt, trước kia ta xem qua một đoạn thư tình của Trư Bát Giới. Chàng biết Trư Bát Giới không, chính là Thiên Bồng nguyên soái trên trời, bởi vì thích Hằng Nga bị Ngọc đế đày xuống trần gian làm heo. Thư tình của hắn là như thế này.
Hằng nga tiên tử tôn quý:
Ta đã lặng lẽ dõi theo, thương thầm nàng bấy lâu!
Trải qua vô số lần, vô số ngày dày vò khổ sở, giãy dụa trong bất lực, ăn không ngon, ngủ không yên, ta rốt cục đã phát triển được tinh thần lợn chết không sợ nước nóng, thẳng thắng bày tỏ tình yêu của ta với nàng.
Có lẽ nàng không biết ta là ai, nhưng nàng hẳn biết trong lòng ta nghĩ đến ai.
Ta chính là người bị nàng làm thần hồn điên đảo – tiểu Thiên Bồng dịu dàng chu đáo, tỉ mỉ cẩn thận, dáng người đạo mạo, bút danh Bát Giới, nickname Ngộ Năng, tên riêng Ngốc Tử.
Từ khi nhìn thấy dáng người mềm mại không xương của nàng, điệu múa mê hồn phiêu dật và đôi mắt ẩn ý đưa tình của nàng đầy ẩn ý ngoái lại nhìn ta cười, trái tim bé nhỏ lạnh lẽo của ta tựa như con ếch bị nhốt trong lồng chim nhảy nhót không ngừng, tựa như mặt trời nóng chảy giữa ngày tam phục* (tam phục: mùa nóng. Chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chí; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chí; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu). Trước mắt ta luôn ẩn hiện ánh mắt mê người, đôi môi khêu gợi của nàng...... Tín ngưỡng cách mạng một lòng hướng Phật của ta hoàn toàn bị nàng đánh tan.”
Hân Duyệt vừa kể vừa cười, Tề Vân Đình nghe như rơi vào sương mù, cái hiểu cái không.
Người cổ đại và người hiện đại dù sao cũng có chút bất đồng ngôn ngữ.
“Duyệt Duyệt, kể chuyện trước đây của nàng đi, ta thích nghe chuyện của nàng.”
Hân Duyệt cười buồn: “Trước đây, cha mẹ cũng không thích ta. Bởi vì bọn họ muốn sinh con trai, mà ta lại là con gái. Lúc nhỏ ta cũng không được tốt, lúc một tuổi bị bệnh nặng, ba tuổi sém nữa thì mất cái mạng nhỏ. Đi học lại bị người ta ăn hiếp, sau đó phát hiện ta cũng không phải do cha mẹ sinh ra, mà là trước đây ôm sai con. Rồi sau đó, ta học được cách tự làm mình vui vẻ.”
Tề Vân Đình đứng dậy ôm nàng vào lòng, “Sau này không cần nhớ những chuyện đó nữa, ta cũng sẽ không hỏi, nàng gả vào Tề gia, về sau nơi này chính là nhà của nàng. Ta cam đoan không ai dám khi dễ nàng, chúng ta sẽ vui vẻ cùng sống hết nửa đời sau.”
Hân Duyệt mân mím môi, đột nhiên nhớ tới: “Hôm nay là lễ tình nhân Trung Quốc, chàng còn chưa tặng quà cho ta đâu.”
“Tặng quà? Được, nàng muốn cái gì, ta đi mua.”
“Đã trễ thế này chàng đi đâu mua, lấy cái có sẵn thôi. Ta muốn...... Muốn chàng ôm, đã lâu không bế ta rồi.”
“Được.” Tề Vân Đình ôm nàng đi về, trên trời mây đen càng dày, hơn nữa bắt đầu có sấm chớp, cười nói: “Vậy nàng tặng ta cái gì đây?”
Đầu óc nhanh nhạy, không hổ là người làm ăn, một chút cũng không chịu thua thiệt.
Cánh tay bò lên sau cổ hắn, “Vậy tặng ta cho chàng là được rồi.”
Hắn cúi đầu cắn nàng một ngụm, “Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy. Đêm nay, ta cần phải tận hứng nha.”
Hân Duyệt bĩu môi: “Ngày đó không phải chàng cũng tận hứng sao.”
Tề Vân Đình vẻ mặt vô tội: “Ngày đó không phải ta sợ nàng mệt, mới ngủ sớm sao.”
“Vậy mà cũng gọi là sớm, không biết xấu hổ, chỉ một canh giờ thì ngủ được bao nhiêu đâu. A, ta nhớ ra rồi, lần trước để chàng tận hứng, ta ba ngày không xuống giường được.”
Tề Vân Đình mặt dày cười cười: “Khi đó nàng mới trải việc đời, ta cũng đã nghẹn lâu lắm rồi, bây giờ sẽ không vậy nữa, ôi chao!”
Áp vào trán của nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ mũi của nàng.
Ngoài cửa sổ, chớp giật sấm rền, mưa to tầm tả.
Bên trong hồng trướng, da thịt như tuyết, đường cong uyển chuyển.
Tại đêm mưa gió bão bùng này, bọn họ có thể tha hồ trằn trọc, thoải thích say mê.
Tiếng va chạm mãnh liệt chỉ có giường gỗ là biết rõ, triền miên rên rỉ, tiếng kích tình hòa cùng mồ hôi, khắp toàn thân đều sảng khoái vô cùng......
Sau này, có người nói đại thiếu gia và thiếu nãi nãi ở dưới dàn bí đỏ nghe được tâm sự của Ngưu Lang Chức Nữ, có thể hạnh phúc cả đời.
Vì thế, người ở Uyển châu không sùng bái dàn nho nữa, bí đỏ trở thành đối tượng mới của mọi người.
Nhìn vẻ mặt Hân Duyệt chờ mong, Tề Vân Đình không đành lòng cự tuyệt, có điều hắn biết có đi cũng như không. Hôm nay là ngày cấm bọn hạ nhân lại gần dàn nho, cha mẹ bọn họ tuổi tác đã lớn, đã sớm không thích trò trẻ con này. Vợ chồng Vân Thụ cũng không rảnh rỗi đến dưới gốc nho mà trò chuyện, cho nên, chỉ cần đích tôn bọn họ không ở đó, nơi đó tất nhiên chẳng có ai.
Về phần Ngưu Lang Chức Nữ sao, đó chỉ là truyền thuyết.
Hân Duyệt kéo tay hắn trở lại, hai người rón ra rón rén tới gần dàn nho.
“Tiên nữ trên trời, tiểu nữ ở đây thành tâm khẩn cầu, kể ra tâm sự với các vị. Tháng sau ta sẽ thành thân, công tử Vương gia kia ta chưa từng gặp. Ta cũng không mơ ước xa vời có thể như đại tẩu được yêu thương, được che chở, chỉ cần hắn đối với ta tốt bằng một nửa đại ca đối với đại tẩu là đủ rồi.”
Tề Vân Đình sắc mặt nghiêm nghị, tâm trạng cô gái đợi gả lại không yên ổn như vậy.
Những tiểu thư khuê các có thể vô tư vô lự được chở che dưới đôi cánh của phụ huynh mà trưởng thành, nhưng, một khi xuất giá làm vợ người ta, chính là một khung trời khác.
“Mẹ dạy cho ta rất nhiều đạo lý, trước kia ta chưa bao giờ hoài nghi, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy không giống những gì mình chứng kiến. Mặc kệ như thế nào, sau khi thành thân ta cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không cho nhà mẹ đẻ mất mặt. Chỉ hy vọng tiên cô phù hộ, đừng cho ta gặp được cha mẹ chồng không tốt, đương nhiên, quan trọng nhất là hắn......”
Hai vợ chồng lặng lẽ lui ra phía sau, rời xa cô gái đợi gả đang thành tâm quỳ trên đất cầu khẩn.
“Dàn bí đỏ này không tệ, còn có một phiến đá lớn, chúng ta ngồi ở đây đi. Người khác đều đã chạy đến chỗ cây nho nghe tiếng thì thầm, không có người đến đây đâu.” Hân Duyệt làm bộ dáng tự cho mình là thông minh.
Tề Vân Đình cũng ngồi cùng nàng, không có phá hoại sự tự tin của nàng.
Bọn hạ nhân sẽ không đến chỗ dàn nho, đó là nơi của chủ tử. Nhưng bọn họ sẽ tới chỗ tình ngay lí gian hắn đang ngồi, có thể là lắng nghe Ngưu Lang Chức Nữ trò chuyện, cũng có thể là thổ lộ tâm sự của mình.
Có điều hắn cũng không thèm để ý bị người ta nghe được.
“Duyệt Duyệt, trước khi nàng gả cho ta cũng lo lắng như vậy sao?”
“Ta? Ta không phải đã nói với chàng rồi sao, trước ngày chàng đi đón dâu, ta còn ở một quốc gia khác đó.”
“Vậy trước khi vào cửa nhà chúng ta?”
“Khi đó chúng ta đã ở chung hai tháng, ta còn phải đoán chàng là dạng người gì hay sao. Ai, vẫn là như chúng ta mới tốt, trước yêu sau cưới, không giống các người chưa gặp mặt đã gả qua nhà người ta. Lỡ như người nọ là ngụy quân tử, đồng tính luyến ái, hay kẻ bất lực thì sao......”
“Được rồi, đừng nói bậy, đều hỏi thăm rồi, không có vấn đề gì lớn. Kể chuyện cười cho ta nghe đi, đã lâu không có nghe.” Tề Vân Đình lười nhác nghiên người, đầu đã ngã lên đùi Hân Duyệt.
“Được rồi.” Hai tay mềm mại không xương của Hân Duyệt xoa xoa trán hắn, nhẹ nhàng mát xa đầu cho hắn. Mấy ngày nay hắn xử lý rất nhiều việc, chắc mệt lắm rồi.
“Gia Cát Lượng là người tinh thông kỳ môn bát thuật, trong đó lợi hại nhất là tài ăn nói. Lại nói một ngày nọ Gia Cát Lượng đang nghị sự với Lưu Bị trong lều trướng, Gia Cát Lượng đột nhiên muốn đánh rắm, lại sợ bị Lưu Bị nghe thấy, ngượng ngùng. Hắn chợt nghĩ ra, nói: ‘Chủ công, để điều tiết không khí một chút, ta học tiếng chim gõ kiến cho người nghe, thế nào?’ Lưu Bị gật gật đầu. Gia Cát Lượng bắt chước chim gõ kiến kêu hai tiếng, nhân cơ hội thả rắm. Sau đó hỏi: ‘Thế nào chủ công? Ta giả có giống không?’ Lưu Bị nói: ‘Ngươi làm lại một lần đi, vừa rồi tiếng đánh rắm của ngươi lớn quá, ta không có nghe được.’”
Tề Vân Đình từ từ nhắm hai mắt mỉm cười, “Hôm nay là đêm thất tịch, nói chuyện vợ chồng đi.”
“Ừ, để ta nhớ xem. Có đoạn đối thoại như vầy:
-- Sắc mặt của anh không tốt lắm.
-- đúng vậy, bà xã của ta ban đêm căn bản không cho ta ngủ. Hơi có động tĩnh, nàng liền la hoảng lên, tưởng trộm đến đây.
-- ăn trộm mà đi thì không gây tiếng động.
-- ta cũng nói với nàng như vậy, nhưng lại càng khổ hơn.
-- làm sao vậy? -- từ đó về sau, ban đêm nàng không nghe được tiếng động gì, cũng gọi ta tỉnh dậy.”
“Nàng lại nói một đoạn tâm sự của Chức Nữ tiếng cho ta nghe đi.”
“Nam nhân luôn thích nói lời ngon tiếng ngọt, trước kia ta xem qua một đoạn thư tình của Trư Bát Giới. Chàng biết Trư Bát Giới không, chính là Thiên Bồng nguyên soái trên trời, bởi vì thích Hằng Nga bị Ngọc đế đày xuống trần gian làm heo. Thư tình của hắn là như thế này.
Hằng nga tiên tử tôn quý:
Ta đã lặng lẽ dõi theo, thương thầm nàng bấy lâu!
Trải qua vô số lần, vô số ngày dày vò khổ sở, giãy dụa trong bất lực, ăn không ngon, ngủ không yên, ta rốt cục đã phát triển được tinh thần lợn chết không sợ nước nóng, thẳng thắng bày tỏ tình yêu của ta với nàng.
Có lẽ nàng không biết ta là ai, nhưng nàng hẳn biết trong lòng ta nghĩ đến ai.
Ta chính là người bị nàng làm thần hồn điên đảo – tiểu Thiên Bồng dịu dàng chu đáo, tỉ mỉ cẩn thận, dáng người đạo mạo, bút danh Bát Giới, nickname Ngộ Năng, tên riêng Ngốc Tử.
Từ khi nhìn thấy dáng người mềm mại không xương của nàng, điệu múa mê hồn phiêu dật và đôi mắt ẩn ý đưa tình của nàng đầy ẩn ý ngoái lại nhìn ta cười, trái tim bé nhỏ lạnh lẽo của ta tựa như con ếch bị nhốt trong lồng chim nhảy nhót không ngừng, tựa như mặt trời nóng chảy giữa ngày tam phục* (tam phục: mùa nóng. Chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chí; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chí; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu). Trước mắt ta luôn ẩn hiện ánh mắt mê người, đôi môi khêu gợi của nàng...... Tín ngưỡng cách mạng một lòng hướng Phật của ta hoàn toàn bị nàng đánh tan.”
Hân Duyệt vừa kể vừa cười, Tề Vân Đình nghe như rơi vào sương mù, cái hiểu cái không.
Người cổ đại và người hiện đại dù sao cũng có chút bất đồng ngôn ngữ.
“Duyệt Duyệt, kể chuyện trước đây của nàng đi, ta thích nghe chuyện của nàng.”
Hân Duyệt cười buồn: “Trước đây, cha mẹ cũng không thích ta. Bởi vì bọn họ muốn sinh con trai, mà ta lại là con gái. Lúc nhỏ ta cũng không được tốt, lúc một tuổi bị bệnh nặng, ba tuổi sém nữa thì mất cái mạng nhỏ. Đi học lại bị người ta ăn hiếp, sau đó phát hiện ta cũng không phải do cha mẹ sinh ra, mà là trước đây ôm sai con. Rồi sau đó, ta học được cách tự làm mình vui vẻ.”
Tề Vân Đình đứng dậy ôm nàng vào lòng, “Sau này không cần nhớ những chuyện đó nữa, ta cũng sẽ không hỏi, nàng gả vào Tề gia, về sau nơi này chính là nhà của nàng. Ta cam đoan không ai dám khi dễ nàng, chúng ta sẽ vui vẻ cùng sống hết nửa đời sau.”
Hân Duyệt mân mím môi, đột nhiên nhớ tới: “Hôm nay là lễ tình nhân Trung Quốc, chàng còn chưa tặng quà cho ta đâu.”
“Tặng quà? Được, nàng muốn cái gì, ta đi mua.”
“Đã trễ thế này chàng đi đâu mua, lấy cái có sẵn thôi. Ta muốn...... Muốn chàng ôm, đã lâu không bế ta rồi.”
“Được.” Tề Vân Đình ôm nàng đi về, trên trời mây đen càng dày, hơn nữa bắt đầu có sấm chớp, cười nói: “Vậy nàng tặng ta cái gì đây?”
Đầu óc nhanh nhạy, không hổ là người làm ăn, một chút cũng không chịu thua thiệt.
Cánh tay bò lên sau cổ hắn, “Vậy tặng ta cho chàng là được rồi.”
Hắn cúi đầu cắn nàng một ngụm, “Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy. Đêm nay, ta cần phải tận hứng nha.”
Hân Duyệt bĩu môi: “Ngày đó không phải chàng cũng tận hứng sao.”
Tề Vân Đình vẻ mặt vô tội: “Ngày đó không phải ta sợ nàng mệt, mới ngủ sớm sao.”
“Vậy mà cũng gọi là sớm, không biết xấu hổ, chỉ một canh giờ thì ngủ được bao nhiêu đâu. A, ta nhớ ra rồi, lần trước để chàng tận hứng, ta ba ngày không xuống giường được.”
Tề Vân Đình mặt dày cười cười: “Khi đó nàng mới trải việc đời, ta cũng đã nghẹn lâu lắm rồi, bây giờ sẽ không vậy nữa, ôi chao!”
Áp vào trán của nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ mũi của nàng.
Ngoài cửa sổ, chớp giật sấm rền, mưa to tầm tả.
Bên trong hồng trướng, da thịt như tuyết, đường cong uyển chuyển.
Tại đêm mưa gió bão bùng này, bọn họ có thể tha hồ trằn trọc, thoải thích say mê.
Tiếng va chạm mãnh liệt chỉ có giường gỗ là biết rõ, triền miên rên rỉ, tiếng kích tình hòa cùng mồ hôi, khắp toàn thân đều sảng khoái vô cùng......
Sau này, có người nói đại thiếu gia và thiếu nãi nãi ở dưới dàn bí đỏ nghe được tâm sự của Ngưu Lang Chức Nữ, có thể hạnh phúc cả đời.
Vì thế, người ở Uyển châu không sùng bái dàn nho nữa, bí đỏ trở thành đối tượng mới của mọi người.
Danh sách chương