Vui vẻ rong chơi một ngày, Hân Duyệt vui vẻ ra mặt ôm cánh tay Tề Vân Đình đi trên con phố vắng người.
"A a, hôm nay ta thật vui vẻ."
"Cùng nàng mệt một ngày, có thể thưởng cho ta một chút không?"
"Thưởng? Được thôi, chàng muốn cái gì?"
Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: "Cũng sắp về đến nhà, đêm nay nhất định sẽ mở tiệc chúc mừng, mọi người phải cùng ăn tiệc. Nàng trước mặt mọi người cho ta chút mặt mũi, đừng làm loạn."
Người hắn thích, hắn hy vọng mẹ cũng có thể thích, nhưng nha đầu ngốc này lại không chịu hiểu tình cảnh của mình.
"Ta làm loạn hồi nào?" Hân Duyệt hơi trừng mắt, ngẫm nghĩ lại, là quan niệm bất đồng, có thể việc mình cảm thấy là đúng, bọn họ lại xem là quá phận.
Nể tình Tề Vân Đình hôm nay biểu hiện siêu tốt, Hân Duyệt quyết định thỏa mãn tất cả nguyện vọng của hắn.
"Được, ta hứa với chàng. Không chỉ buổi tối hôm nay, tối thiểu cũng phải ba ngày, ta cam đoan: Trong vòng ba ngày, sẽ làm một thục nữ hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Không chỉ trước mặt mọi người, những lúc không có ai, ta cũng sẽ hầu hạ chàng y như vậy. Cho chàng hưởng một chút cảm giác được nương tử hầu hạ, vừa vặn ta cũng có thể thử xem mình có khả năng làm hiền thê lương mẫu hay không."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ lắc đầu, ta đã cưới được một người vợ như thế nào vậy? Hân Duyệt tự tin nói tiếp: "Ta nói được làm được, ít nhất ba ngày, ai cũng không cản được. Không phải là hiền thê lương mẫu sao? Nói ít, làm nhiều, lúc nào cũng phải phục vụ phu quân. A, còn có, tương kính như tân, này cũng không khó, đối xử khách sáo với nhau là được mà."
Tề Vân Đình lại cười không nói.
Hân Duyệt bỗng nhiên giật mình nói: "Lỡ như, ba ngày sau chàng đổi ý, sau này ngày nào cũng yêu cầu ta làm vậy, ta không phải mệt chết sao."
"Được, nàng làm được ba ngày rồi nói sau."
Tiệc chúc mừng đêm đó, Hân Duyệt quả nhiên rất ngoan, không nhiều lời lấy một câu, vẻ mặt cung kính nghiêm cẩn, làm cho Tề Vân Đình rất vừa lòng.
Nàng không phải không làm được, mà là bình thường không muốn mình chịu ấm ức khi làm vậy.
Sau bữa cơm, cũng không yêu cầu hắn ôm, tự mình đi theo sau hắn trở về Noãn Ngọc đình, ngược lại làm cho hắn có chút không đành lòng.
"Sao lại không nói gì hết vậy?"
"Nói ít làm nhiều mà, bây giờ thiếp đang làm thục nữ nha."
Nhìn bộ dáng ngồi ngây ngốc của nàng rất buồn cười, "Được rồi, ở trước mặt ta thì đừng giả bộ nữa. Đi bộ một ngày có mệt hay không?"
"Thiếu gia à, chàng đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với thiếp được không, chàng nghiêm chỉnh một chút, cầm ly trà lên, như vậy thiếp mới dễ nhập vai được. Bây giờ thiếp nhớ lại, chàng đã cùng thiếp đi cả ngày, không phải là chưa đi làm ăn hay sao?"
"Đừng ngốc, hôm nay là ngày đi chơi mà, ngày mai, ngày mốt mới là lúc bàn chuyện làm ăn."
"A, chàng nói vậy lòng thiếp mới không thấy áy náy. Nếu không thiếp hầu hạ rửa chân cho chàng nha?"
Tề Vân Đình có chút không biết nói gì, "Chuyện này không cần nàng làm."
"Cảm giác không giống đâu, tuy nói có thể cho hạ nhân rửa, cũng có thể để tự mình rửa mà, nhưng tới bây giờ thiếp chưa từng rửa chân cho phu quân đâu. Kỳ thật rửa chân cũng không phải việc thấp kém gì, chàng cũng từng rửa chân cho thiếp mà. Kỳ thật bây giờ ngẫm lại phu quân thật là vĩ đại, có thể hạ mình như vậy, đại thiếu gia từ nhỏ được người ta hầu hạ, lại còn có thể khom lưng rửa chân cho thiếp."
"A, là ai không làm sẽ không buông tha, làm nũng bảo ta tẩy chân cho hả?"
"Thiếp đi pha nước đây."
Ban đêm yên tĩnh, ngẫu nhiên có mấy con chim nhỏ đập cánh bay qua.
Tháng năm ấm áp, cho dù là đường phố phồn hoa hay là ngõ nhỏ u tĩnh, nơi nơi tràn ngập hương hoa đinh hương đắm say lòng người, làm cho người ta mê mẩn.
"Chân phu quân có nhiều vết chai quá, xem ra mỗi ngày phải đi lại rất nhiều, thật vất vả quá."
Nàng ngẩng đầu dịu dàng cười.
Lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi dưới đất, ngửi mùi hương thoang thoảng từ người nàng, cảm giác được sự dịu dàng từ đầu ngón tay nàng mang lại......
Ngẫu nhiên nhìn nhau cười, một dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua......
Mấy năm nay, hắn chỉ biết tới những việc mình phải làm, thì phải dốc sức làm tốt. Trên vai chính là trách nhiệm, trách nhiệm của người con cả. Hắn uy nghiêm, cũng thật tịch mịch, chưa từng nghĩ tới vui vẻ là như thế nào? Bản thân mình có từng được vui vẻ hay không......
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu qua song cửa sổ, hắn vươn vai theo thói quen......
Bỗng dưng mở mắt, bên cạnh trống không, trong lòng có một chút mất mác.
Nàng mỗi buổi sáng đều lười không dậy nổi, nhất định phải hôn nàng mới chịu mở mắt, sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?
Không muốn ngủ nữa, nhíu mày khoác áo rời giường.
Cửa "Kẽo kẹt" Một tiếng mở ra, "Phu quân sao chàng dậy sớm vậy?"
Không vừa ý liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng thoáng yên ổn lại, "Sáng sớm, nàng đã chạy đi đâu?"
"Thiếp đi nấu cơm cho phu quân, mau đến nếm thử chút đi."
Một chén cháo bát bảo, hai đĩa đồ ăn sáng đặt lên bàn.
"Nàng làm à?"
"Dạ."
"Cũng được." Hắn thử một ngụm.
"Dạ."
"Cùng nhau ăn đi."
"Một chút nữa thiếp sẽ ăn, để thiếp rót trà cho phu quân." Nàng cầm lấy ly trà, cung kính đưa đến trước mặt hắn.
"Nàng đứng không mệt sao?"
"Không mệt."
"Sao lại cách xa ta như vậy?"
"Như vậy mới tương kính như tân chứ."
"... ........"
"Phu quân sao lại nhíu mày, chàng không vui sao? A, đúng rồi, thiếp không nên hỏi."
Học bộ dáng của Thu Sương, bước từng bước nhỏ đi phía sau hắn, bảo trì khoảng cách một thước, đưa đến trước cửa Noãn Ngọc đình.
Tề Vân Đình vài lần dừng lại, muốn đợi nàng đuổi kịp, nhưng hắn dừng nàng cũng dừng, hơn nữa ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
"Hôm nay ta bề bộn nhiều việc, buổi tối có thể ăn cơm bên ngoài, nàng tự ăn đi đừng chờ ta."
"Dạ."
“Ta đi đây."
"Dạ."
Hắn khoanh tay đứng đó, ai oán nhìn nàng, chờ động tác tạm biệt của nàng.
Nhưng nàng chỉ cúi thấp đầu, mắt nhìn dưới mặt đất, có vẻ không tính sẽ làm ra hành động gì.
Ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn ta một cái---- hắn phất tay áo mà đi.
Tiểu Nghiên trợn mắt, đi theo thiếu nãi nãi, to gan hỏi: "Thiếu nãi nãi, hôm nay người không khỏe ư?"
"Không khỏe? Không có, ta rất khỏe."
"Nhưng mà, hôm nay người rất kì lạ."
"Phải không, ta đang làm thục nữ mà, có phải rất hiền thục hay không?"
"Nhưng mà, đại thiếu gia hình như không vui lắm."
"Sao có thể chứ, chàng vẫn muốn thế này mà."
Bận cả ngày, cuối cùng trước nửa đêm cũng hoàn chỉnh sổ sách, hôm nay rất có cảm giác thành tựu, phải nói chuyện với nàng một chút.
Hắn bước tới gần Noãn Ngọc đình, sao lại thế này?
Bình thường về trễ, nàng đều sẽ ở cửa viện chờ, nhìn thấy bóng dáng của hắn sẽ giống như con chim nhỏ vậy, bay tới nhào vào lòng hắn.
Hôm nay sao cửa nẻo lạnh lùng thế kia?
Hay là quá muộn, nàng ngủ rồi?
Đẩy cửa phòng, trên bàn cây nến vẫn đang cháy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia úp sấp trên bàn, đang ngủ gục.
"Duyệt Duyệt, tỉnh dậy, sao lại không lên giường ngủ."
Nàng dụi dụi mắt, cuống quít đứng dậy: "Chàng về rồi, xin lỗi, thiếp ngủ quên."
"Tiểu Nghiên đâu, sao lại không hầu hạ nàng nghỉ ngơi." Trong giọng nói có hơi nổi giận.
"A, chàng đừng la cô ấy, là thiếp bảo cô ấy đi, một mình thiếp đợi phu quân là được rồi. Chàng ăn cơm chưa?" Bụng Hân Duyệt kêu ọc ọc mấy tiếng.
"Nàng còn chưa ăn cơm? Không phải đã nói không cần chờ ta sao?"
"Nhưng chàng nói là có thể, chứ không nói nhất định không về ăn cơm. Thiếp nghĩ, nếu thiếp tự ăn trước, chàng về còn chưa ăn, không phải thiếp quá phận hay sao."
"Được rồi, ta gọi má Ngô dọn cơm, ta cùng nàng ăn một chút."
"A, không cần, thiếp đi lấy." Nàng vội vội vàng vàng chạy đi, không cẩn thận đập đầu vào khung cửa, ôm trán vội chạy đi.
Ăn xong cơm, hắn khẽ vuốt vết màu hồng trên trán nàng, "Đau không?"
"Không đau, thiếp ngốc quá phải không."
"Hôm nay một ngày nàng ở nhà làm gì?"
"Thêu hoa."
Trước kia nàng sẽ nói nhớ chàng nhớ cả ngày, sao hôm nay lại nói là thêu hoa?
"Sao lại đột nhiên thích thêu hoa?"
"Thiếp muốn tặng gì đó cho chàng, nên bảo Tiểu Nghiên dạy thiếp thêu hoa, thiếp muốn thêu một cái hà bao."
Đột nhiên cảm thấy trong tay hơi đau nên co rụt lại, "Tay nàng sao vậy, đừng trốn, để cho ta nhìn xem."
Nàng vội giấu tạy sau lưng, đứng ra thật xa.
Tức giận bắt nàng lại chụp tay nàng, mới phát hiện trên đầu ngón tay có rất nhiều vết thương, "Không biết thêu, thì đừng học người ta thêu lung tung, sau này không cho thêu nữa."
"...... Dạ."
"Hôm nay vi phu có được một hợp đồng mua bán lớn, không khen ngợi một chút sao.”
"Hậu cung không thể tham chính."
"Ngủ."
"Dạ."
"Sao lại có hai cái chăn?"
"Như vậy mới tương kính như tân chứ."
"......"
"Phu quân chàng đừng tiến vào chăn của thiếp, như vậy sẽ không như tân, uhm......"
Ngày hôm sau, lại là một ngày bận rộn, tới khuya mới trở về.
Vốn nghĩ muốn nằm trên đùi nàng, để nàng xoa đầu mình một chút, nhưng nàng lại cung kính đứng bên giường, vẻ mặt nghiêm túc.
Để người ta cả ngày không có tâm trạng nói chuyện phiếm, giận dỗi quay đầu ngủ mất.
"A a, hôm nay ta thật vui vẻ."
"Cùng nàng mệt một ngày, có thể thưởng cho ta một chút không?"
"Thưởng? Được thôi, chàng muốn cái gì?"
Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: "Cũng sắp về đến nhà, đêm nay nhất định sẽ mở tiệc chúc mừng, mọi người phải cùng ăn tiệc. Nàng trước mặt mọi người cho ta chút mặt mũi, đừng làm loạn."
Người hắn thích, hắn hy vọng mẹ cũng có thể thích, nhưng nha đầu ngốc này lại không chịu hiểu tình cảnh của mình.
"Ta làm loạn hồi nào?" Hân Duyệt hơi trừng mắt, ngẫm nghĩ lại, là quan niệm bất đồng, có thể việc mình cảm thấy là đúng, bọn họ lại xem là quá phận.
Nể tình Tề Vân Đình hôm nay biểu hiện siêu tốt, Hân Duyệt quyết định thỏa mãn tất cả nguyện vọng của hắn.
"Được, ta hứa với chàng. Không chỉ buổi tối hôm nay, tối thiểu cũng phải ba ngày, ta cam đoan: Trong vòng ba ngày, sẽ làm một thục nữ hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Không chỉ trước mặt mọi người, những lúc không có ai, ta cũng sẽ hầu hạ chàng y như vậy. Cho chàng hưởng một chút cảm giác được nương tử hầu hạ, vừa vặn ta cũng có thể thử xem mình có khả năng làm hiền thê lương mẫu hay không."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ lắc đầu, ta đã cưới được một người vợ như thế nào vậy? Hân Duyệt tự tin nói tiếp: "Ta nói được làm được, ít nhất ba ngày, ai cũng không cản được. Không phải là hiền thê lương mẫu sao? Nói ít, làm nhiều, lúc nào cũng phải phục vụ phu quân. A, còn có, tương kính như tân, này cũng không khó, đối xử khách sáo với nhau là được mà."
Tề Vân Đình lại cười không nói.
Hân Duyệt bỗng nhiên giật mình nói: "Lỡ như, ba ngày sau chàng đổi ý, sau này ngày nào cũng yêu cầu ta làm vậy, ta không phải mệt chết sao."
"Được, nàng làm được ba ngày rồi nói sau."
Tiệc chúc mừng đêm đó, Hân Duyệt quả nhiên rất ngoan, không nhiều lời lấy một câu, vẻ mặt cung kính nghiêm cẩn, làm cho Tề Vân Đình rất vừa lòng.
Nàng không phải không làm được, mà là bình thường không muốn mình chịu ấm ức khi làm vậy.
Sau bữa cơm, cũng không yêu cầu hắn ôm, tự mình đi theo sau hắn trở về Noãn Ngọc đình, ngược lại làm cho hắn có chút không đành lòng.
"Sao lại không nói gì hết vậy?"
"Nói ít làm nhiều mà, bây giờ thiếp đang làm thục nữ nha."
Nhìn bộ dáng ngồi ngây ngốc của nàng rất buồn cười, "Được rồi, ở trước mặt ta thì đừng giả bộ nữa. Đi bộ một ngày có mệt hay không?"
"Thiếu gia à, chàng đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với thiếp được không, chàng nghiêm chỉnh một chút, cầm ly trà lên, như vậy thiếp mới dễ nhập vai được. Bây giờ thiếp nhớ lại, chàng đã cùng thiếp đi cả ngày, không phải là chưa đi làm ăn hay sao?"
"Đừng ngốc, hôm nay là ngày đi chơi mà, ngày mai, ngày mốt mới là lúc bàn chuyện làm ăn."
"A, chàng nói vậy lòng thiếp mới không thấy áy náy. Nếu không thiếp hầu hạ rửa chân cho chàng nha?"
Tề Vân Đình có chút không biết nói gì, "Chuyện này không cần nàng làm."
"Cảm giác không giống đâu, tuy nói có thể cho hạ nhân rửa, cũng có thể để tự mình rửa mà, nhưng tới bây giờ thiếp chưa từng rửa chân cho phu quân đâu. Kỳ thật rửa chân cũng không phải việc thấp kém gì, chàng cũng từng rửa chân cho thiếp mà. Kỳ thật bây giờ ngẫm lại phu quân thật là vĩ đại, có thể hạ mình như vậy, đại thiếu gia từ nhỏ được người ta hầu hạ, lại còn có thể khom lưng rửa chân cho thiếp."
"A, là ai không làm sẽ không buông tha, làm nũng bảo ta tẩy chân cho hả?"
"Thiếp đi pha nước đây."
Ban đêm yên tĩnh, ngẫu nhiên có mấy con chim nhỏ đập cánh bay qua.
Tháng năm ấm áp, cho dù là đường phố phồn hoa hay là ngõ nhỏ u tĩnh, nơi nơi tràn ngập hương hoa đinh hương đắm say lòng người, làm cho người ta mê mẩn.
"Chân phu quân có nhiều vết chai quá, xem ra mỗi ngày phải đi lại rất nhiều, thật vất vả quá."
Nàng ngẩng đầu dịu dàng cười.
Lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi dưới đất, ngửi mùi hương thoang thoảng từ người nàng, cảm giác được sự dịu dàng từ đầu ngón tay nàng mang lại......
Ngẫu nhiên nhìn nhau cười, một dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua......
Mấy năm nay, hắn chỉ biết tới những việc mình phải làm, thì phải dốc sức làm tốt. Trên vai chính là trách nhiệm, trách nhiệm của người con cả. Hắn uy nghiêm, cũng thật tịch mịch, chưa từng nghĩ tới vui vẻ là như thế nào? Bản thân mình có từng được vui vẻ hay không......
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu qua song cửa sổ, hắn vươn vai theo thói quen......
Bỗng dưng mở mắt, bên cạnh trống không, trong lòng có một chút mất mác.
Nàng mỗi buổi sáng đều lười không dậy nổi, nhất định phải hôn nàng mới chịu mở mắt, sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?
Không muốn ngủ nữa, nhíu mày khoác áo rời giường.
Cửa "Kẽo kẹt" Một tiếng mở ra, "Phu quân sao chàng dậy sớm vậy?"
Không vừa ý liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng thoáng yên ổn lại, "Sáng sớm, nàng đã chạy đi đâu?"
"Thiếp đi nấu cơm cho phu quân, mau đến nếm thử chút đi."
Một chén cháo bát bảo, hai đĩa đồ ăn sáng đặt lên bàn.
"Nàng làm à?"
"Dạ."
"Cũng được." Hắn thử một ngụm.
"Dạ."
"Cùng nhau ăn đi."
"Một chút nữa thiếp sẽ ăn, để thiếp rót trà cho phu quân." Nàng cầm lấy ly trà, cung kính đưa đến trước mặt hắn.
"Nàng đứng không mệt sao?"
"Không mệt."
"Sao lại cách xa ta như vậy?"
"Như vậy mới tương kính như tân chứ."
"... ........"
"Phu quân sao lại nhíu mày, chàng không vui sao? A, đúng rồi, thiếp không nên hỏi."
Học bộ dáng của Thu Sương, bước từng bước nhỏ đi phía sau hắn, bảo trì khoảng cách một thước, đưa đến trước cửa Noãn Ngọc đình.
Tề Vân Đình vài lần dừng lại, muốn đợi nàng đuổi kịp, nhưng hắn dừng nàng cũng dừng, hơn nữa ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
"Hôm nay ta bề bộn nhiều việc, buổi tối có thể ăn cơm bên ngoài, nàng tự ăn đi đừng chờ ta."
"Dạ."
“Ta đi đây."
"Dạ."
Hắn khoanh tay đứng đó, ai oán nhìn nàng, chờ động tác tạm biệt của nàng.
Nhưng nàng chỉ cúi thấp đầu, mắt nhìn dưới mặt đất, có vẻ không tính sẽ làm ra hành động gì.
Ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn ta một cái---- hắn phất tay áo mà đi.
Tiểu Nghiên trợn mắt, đi theo thiếu nãi nãi, to gan hỏi: "Thiếu nãi nãi, hôm nay người không khỏe ư?"
"Không khỏe? Không có, ta rất khỏe."
"Nhưng mà, hôm nay người rất kì lạ."
"Phải không, ta đang làm thục nữ mà, có phải rất hiền thục hay không?"
"Nhưng mà, đại thiếu gia hình như không vui lắm."
"Sao có thể chứ, chàng vẫn muốn thế này mà."
Bận cả ngày, cuối cùng trước nửa đêm cũng hoàn chỉnh sổ sách, hôm nay rất có cảm giác thành tựu, phải nói chuyện với nàng một chút.
Hắn bước tới gần Noãn Ngọc đình, sao lại thế này?
Bình thường về trễ, nàng đều sẽ ở cửa viện chờ, nhìn thấy bóng dáng của hắn sẽ giống như con chim nhỏ vậy, bay tới nhào vào lòng hắn.
Hôm nay sao cửa nẻo lạnh lùng thế kia?
Hay là quá muộn, nàng ngủ rồi?
Đẩy cửa phòng, trên bàn cây nến vẫn đang cháy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia úp sấp trên bàn, đang ngủ gục.
"Duyệt Duyệt, tỉnh dậy, sao lại không lên giường ngủ."
Nàng dụi dụi mắt, cuống quít đứng dậy: "Chàng về rồi, xin lỗi, thiếp ngủ quên."
"Tiểu Nghiên đâu, sao lại không hầu hạ nàng nghỉ ngơi." Trong giọng nói có hơi nổi giận.
"A, chàng đừng la cô ấy, là thiếp bảo cô ấy đi, một mình thiếp đợi phu quân là được rồi. Chàng ăn cơm chưa?" Bụng Hân Duyệt kêu ọc ọc mấy tiếng.
"Nàng còn chưa ăn cơm? Không phải đã nói không cần chờ ta sao?"
"Nhưng chàng nói là có thể, chứ không nói nhất định không về ăn cơm. Thiếp nghĩ, nếu thiếp tự ăn trước, chàng về còn chưa ăn, không phải thiếp quá phận hay sao."
"Được rồi, ta gọi má Ngô dọn cơm, ta cùng nàng ăn một chút."
"A, không cần, thiếp đi lấy." Nàng vội vội vàng vàng chạy đi, không cẩn thận đập đầu vào khung cửa, ôm trán vội chạy đi.
Ăn xong cơm, hắn khẽ vuốt vết màu hồng trên trán nàng, "Đau không?"
"Không đau, thiếp ngốc quá phải không."
"Hôm nay một ngày nàng ở nhà làm gì?"
"Thêu hoa."
Trước kia nàng sẽ nói nhớ chàng nhớ cả ngày, sao hôm nay lại nói là thêu hoa?
"Sao lại đột nhiên thích thêu hoa?"
"Thiếp muốn tặng gì đó cho chàng, nên bảo Tiểu Nghiên dạy thiếp thêu hoa, thiếp muốn thêu một cái hà bao."
Đột nhiên cảm thấy trong tay hơi đau nên co rụt lại, "Tay nàng sao vậy, đừng trốn, để cho ta nhìn xem."
Nàng vội giấu tạy sau lưng, đứng ra thật xa.
Tức giận bắt nàng lại chụp tay nàng, mới phát hiện trên đầu ngón tay có rất nhiều vết thương, "Không biết thêu, thì đừng học người ta thêu lung tung, sau này không cho thêu nữa."
"...... Dạ."
"Hôm nay vi phu có được một hợp đồng mua bán lớn, không khen ngợi một chút sao.”
"Hậu cung không thể tham chính."
"Ngủ."
"Dạ."
"Sao lại có hai cái chăn?"
"Như vậy mới tương kính như tân chứ."
"......"
"Phu quân chàng đừng tiến vào chăn của thiếp, như vậy sẽ không như tân, uhm......"
Ngày hôm sau, lại là một ngày bận rộn, tới khuya mới trở về.
Vốn nghĩ muốn nằm trên đùi nàng, để nàng xoa đầu mình một chút, nhưng nàng lại cung kính đứng bên giường, vẻ mặt nghiêm túc.
Để người ta cả ngày không có tâm trạng nói chuyện phiếm, giận dỗi quay đầu ngủ mất.
Danh sách chương