Lúc Tiểu Nghiên và má Ngô trở về, vừa vặn nhìn thấy một màn hương diễm này, đỏ bừng mặt, nghĩ thầm: Đại thiếu gia và thiếu nãi nãi thân thiết cũng không đóng cửa.

Tề Vân Đình không kiêng kị gì với hạ nhân trong viện mình, vỗ vỗ mông Hân Duyệt để cho nàng đứng lên, nói với Tiểu Nghiên: "Ngươi tên gì?"

"Tiểu Nghiên."

"Ừ, nhìn ngươi cũng là người thông minh, về sau đi theo đại thiếu nãi nãi chú ý nhiều chút, để ý việc ăn uống, an toàn trong phủ, chú ý người khả nghi."

"Dạ."

Hân Duyệt sờ sờ bụng: "Má Ngô, sao còn chưa dọn cơm?"

"Bẩm thiếu nãi nãi, vừa rồi lão gia gọi người truyền lời đến đây, nói mười ngày yến hội đã xong, đại thiếu gia và thiếu nãi nãi cũng khôi phục tốt rồi, đêm nay gọi tất cả mọi người đến nhà trước ăn cơm đoàn viên. Sau đó họp mặt gia đình."

Tề Vân Đình nói: "Được rồi, thay quần áo, chúng ta đến nhà trước thôi."

"Quần áo của ta là buổi chiều mới thay đó."

Tề Vân Đình chỉ chỉ nhiều điểm trên người nàng: "Đây, đây, còn có ở đây, thay một bộ cao cổ đi."

Hân Duyệt nhìn xem dấu hôn đầy cổ, ngoài miệng nói: "Nên để cho người ta nhìn thấy hành vi cầm thú của chàng." Nhưng vẫn đi thay một bộ khác, che hết dấu vết.

Đi qua quãng đường thật xa, cuối cùng đến nhà trước.

Mỗi người ở một sân viện riêng, kỳ thật mấy ngày nay cũng đã gặp mặt, chính là chưa nói được mấy câu.

Tề lão gia ngồi ở chủ tọa, bên phải theo thứ tự là Tề phu nhân, Nhị di nương, Tam di nương, bên trái là Vân Đình, Hân Duyệt, Vân Thụ, vợ của Vân Thụ - Phạm Thu Sương,

Vân Hải, Vân Tĩnh, Thải Hà, Thải Điệp. Vừa vặn thành một vòng tròn lớn.

Tề lão gia có chút nho nhã, bộ mặt ôn hòa.

Tề phu nhân trang trọng hào phóng, vừa thấy đã biết xuất thân khuê tú, bộ dạng nghiêm túc cứng nhắc.

Nhị di nương có đôi mắt hồ ly hẹp dài, bởi vì giúp đỡ Đại phu nhân quản gia có chút quyền lợi, bộ dáng không giận tự uy.

Tam di nương tuổi trẻ xinh đẹp, cách ăn mặc rất sặc sỡ.

Vân Thụ văn văn nhược nhược bộ dáng mọt sách, Thu Sương trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, biết tuân thủ bổn phận.

Vân Hải là người hoạt bát, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tò mò nhìn trộm đại tẩu mới.

Vân Tĩnh là tự tay Đại phu nhân giáo dục, tràn đầy tu dưỡng.

Thải Hà, Thải Điệp còn nhỏ, bộ dáng chỉ mới mười một mười hai tuổi.

Ai cũng không nói chuyện, đồ ăn vừa dọn lên, liền bắt đầu yên lặng ăn cơm.

Hân Duyệt nhìn thấy trước mặt mình là một dĩa khổ qua xào thịt, một dĩa cá chưng tương, âm thầm kêu khổ, cơm này kêu người ta ăn thế nào đây.

Trước mặt Tề lão gia là một dĩa thịt xào măng rất tươi ngon, làm Hân Duyệt nuốt nước

miếng.

Tuy mình không cùng thời đại, nhưng dù sao cũng là người văn minh, đã từng học lễ phép, cũng không thể cầm đũa gắp thức ăn trước mặt cha chồng được.

Hân Duyệt đành phải kí thác hi vọng vào Tề Vân Đình, thỉnh thoảng ám chỉ dĩa thịt xào măng kia.

Chén đĩa đều sắp mài ra tiếng, Tề Vân Đình lại không động tĩnh gì, hay là không thấy sắc mặt của ta? Bọn họ đều tự vùi đầu ăn thức ăn trước mặt mình.

Xem ra cả nhà này không có thói quen gắp thức ăn cho nhau, ngẫm lại cũng phải, lão gia có ba người vợ, gắp cho người này, không thể gắp cho người kia; hoặc là không biết gắp cho ai, thế nào cũng sinh ra đố kỵ.

Nên tự mình gắp tự mình ăn.

Hân Duyệt mặt ngoài an tĩnh ngồi yên, nhưng con mắt đã sớm ngó nghiêng, trộm ngắm cái này, vụng nhìn cái kia. Cũng may người ta chẳng ai giương mắt nhìn, nên nàng có thể giở trò mà không ai biết.

Bộ dạng này không giống người một nhà, một chút náo nhiệt cũng không có. Lạnh lùng, cứng nhắc, nhiều quy củ, ăn cơm còn có một đám hạ nhân bên cạnh đứng nhìn.

Lúc ở kí túc xá giành ăn với mọi người còn thú vị hơn. Hai gia đình trước kia của mình cho dù kém thân thiết hơn những nhà khác, nhưng cũng có mùi vị gia đình. Nếu sau này phải ăn cơm trong bầu không khí này, quả thật đúng là một biện pháp giảm béo mà.

Không được, phải phá vỡ quy củ này thôi.

Hân Duyệt siểm nịnh gắp vài miếng khổ qua, cho vào bát của Tề Vân Đình, "Phu quân đã nhiều ngày vất vả, ăn chút khổ qua cho hạ hỏa."

Tề phu nhân quan tâm con nói: "Đình nhân từ nhỏ đã không thích ăn khổ qua."

Hân Duyệt vừa nghe, mừng thầm, không thích ăn thì sao, ta cũng có thích ăn đâu.

Thật muốn gắp hết khổ qua cho hắn, sau đó nói với hắn: Bạn nhỏ không được kiêng ăn.

Quên đi, bạn nhỏ này cũng không dễ dàng, nể tình hắn thương mình như vậy, liền tha cho hắn đi.

Hân Duyệt gắp cơm miếng có miếng không cho vào miệng, khổ qua nàng không muốn ăn, cá chưng vừa nhìn đã thấy ngán. Dù sao ở viện của mình cũng có phòng bếp nhỏ, nếu không chút nữa về nấu bữa khuya,

Trong lòng thầm mắng Tề Vân Đình trước mặt mọi người giả nghiêm túc.

Tề Vân Đình rốt cục lương tâm trỗi dậy gắp miếng thịt xào măng cho nàng, nhỏ giọng nói: "Chút nữa cha còn họp mặt, nàng ăn nhiều chút, bằng không đói chết nàng."

Hân Duyệt rốt cục được như sở nguyện, vui vẻ ăn cơm.

Ăn xong, tất cả mọi người từ nhà ăn đi đến phòng khách.

Hân Duyệt ở phía sau lặng lẽ kéo tay áo Tề Vân Đình, "Sau này không phải mỗi ngày đều đến đây ăn cơm chứ?"

"Không đâu, chỉ có mùng một, mười lăm, hoặc là ngày lễ tết mới cùng nhau họp mặt ăn cơm thôi."

"May quá, bằng không ta sẽ đói chết đó. Này, chàng có mang theo bạc không, cho ta hai lượng."

"Để làm chi?"

"Ta phải mua chuộc những người phụ trách bưng thức ăn, để bọn họ sau này bưng thức ăn ta thích tới trước mặt ta."

"Đừng dọa người. Đi nhanh đi, mọi người đã vào hết rồi."

Hai người bọn họ ở phía sau thì thầm to nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua.

Tề phu nhân không hài lòng nhìn lướt qua, nghĩ thầm, con gái nhà nghèo chưa từng thấy cục diện thế này.

Hân Duyệt nắm tay áo Tề Vân Đình, lúc hắn ngồi xuống, liền ngồi bên cạnh hắn.

Không nghĩ tới, hắn lại dùng ánh mắt bảo nàng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Đó là chỗ ngồi của Vân Thụ."

Hân Duyệt lúc này mới phát hiện Vân Thụ vẫn đứng bên cạnh chờ đại ca ngồi trước.

"A, vậy ngươi ngồi đi." Hân Duyệt đứng dậy để Vân Thụ ngồi xuống.

Nghĩ thầm: Nhà giàu, quy củ thật nhiều, ghế dựa cũng không thể ngồi bừa được.

Hỏi Tề Vân Đình: "Ta ngồi đâu?"

"Nàng không có chỗ ngồi, đứng sau lưng ta đi."

"Cái gì?"

Hân Duyệt đảo mắt nhìn thấy, Tề lão gia và Tề phu nhân ngồi ở chính vị hướng nam, đối diện bốn ghế là Nhị di nương, Tam di nương, Thải Hà, Thải Điệp, bốn ghế còn lại theo thứ tự là Vân Đình, Vân Thụ, Vân Hải, Vân Tĩnh.

Thu Sương sớm đã an phận đứng sau Vân Thụ.

Gì chứ, đây không phải khi dễ người khác họ sao?

Ngay cả Thải Hà, Thải Điệp tiểu nha đầu cũng có chỗ ngồi, dựa vào đâu bắt mình và Thu Sương phải đứng.

Tốt xấu ta cũng là con dâu trưởng mà?

Hân Duyệt phẫn hận đứng phía sau Tề Vân Đình, bĩu môi.

Trong mắt Nhị di nương hiện lên tia buồn cười, Tề phu nhân thì có vẻ mặt khinh thường.

Nếu lão gia chỉ phát biểu vài câu cũng được đi, có lẽ Hân Duyệt còn có thể nhịn, nhưng mà ông không nhanh không chậm nói tới một hai canh giờ còn chưa muốn ngừng.

Hân Duyệt nổi nóng rồi, ba canh giờ, chân cũng tê, trừ bỏ đi xe lửa hết ghế ngồi, thì chưa từng đứng lâu như vậy.

Nàng đại khái cũng nghe hiểu được, ngày mốt là Uyển Giao hội, là sự kiện giao dịch thương phẩm ở Uyển Châu một năm một lần, đến lúc đó đua thuyền rồng trợ hứng, còn có giao dịch hàng hóa cả nước, thương khách cả nước tụ hội rất nhiều, có thể kí kết rất nhiều hợp đồng làm ăn. Hơn nữa ngày đó không câu nệ lễ tiết, dành cho tất cả mọi người, những đại cô nương cũng có thể nhân cơ hội hẹn gặp tình lang.

Hội này náo nhiệt và cũng chơi vui lắm.

Tề lão gia hỏi Vân Đình: "Con mới từ phương bắc trở về, đã tập luyện tốt chưa, nếu không thì để cho quản gia lo liệu."

"Cha, người yên tâm đi, đua thuyền rồng con cũng không phải chỉ mới tham gia một hai lần, không vấn đề."

Lão gia lại hỏi Vân Hải: "Vân Hải, năm nay là lần đầu tiên con lái thuyền, đã tập luyện tốt chưa?"

Vân Hải vỗ ngực cam đoan: "Cha, người không tin con sao? Năm trước là bởi vì con lên núi học nghệ không trở về, mới để Chúc gia đứng nhất, năm nay con đã trở lại, nhà chúng ta nhất định đứng đầu."

Lão gia từ ái cười: "Cái gì mà đứng đầu hay không, chỉ là mọi người tham gia náo nhiệt. Cả nhà cũng đã buồn ở nhà một năm, đến lúc đó đều đi ra ngoài cổ vũ cho các con."

Mọi người trên mặt đều vui sướng, dù sao nữ tử cổ đại rất khó xuất môn. Ai không muốn ra ngoài hóng gió chứ?

Hân Duyệt lặng lẽ thì thầm bên tai Tề Vân Đình: "Vì sao ta không có chỗ ngồi?"

"Đây là quy củ, người vợ sau khi sinh con mới có thể có chỗ ngồi."

Quy củ rách nát gì đây, quả thực không có nhân quyền mà.

Thật đáng giận, thì ra còn phải mẹ quý nhờ con.

Ta còn chưa nghĩ tới phải nối dõi tông đường cho nhà các người đâu.

Nàng kéo quần áo của hắn: "Chàng đứng lên, để ta ngồi một lát, mệt chết.”

Tề Vân Đình không đồng ý chụp tay nàng lại, "Đừng làm rộn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện