"Duyệt Duyệt......" Một tiếng hét tan nát cõi lòng, "Súc sinh, ta liều với ngươi."

Một trận gió mạnh ập tới, theo đó là tiếng dã thú điên cuồng gào lên.

Hân Duyệt tiếp tục cố gắng giả chết, không dám động đậy. Nghĩ thầm: Hay là hắn đến đây? Sau một hồi dằn co, xung quanh yên ắng lại.

Tề Vân Đình ôm lấy nàng, "Duyệt Duyệt, nàng sao rồi? Hả?"

Xem ra võ công Tề Vân Đình thật lợi hại, gấu chó bị hắn đánh chạy mất.

Hân Duyệt bị hắn ôm lên, cũng không muốn mở mắt, muốn xem hắn sẽ làm thế nào?

Tề Vân Đình chán nản ngã ngồi dưới đất, trong miệng thì thào tự nói: "Hay là ta thật sự có số khắc thê, lại hại nàng chết như vậy. Duyệt Duyệt, tuy chúng ta không có bái đường thành thân, nhưng chúng ta đã ước định chung thân, ta sẽ mang nàng về an táng ở phần mộ Tề gia, qua mỗi năm đốt giấy tiền cho nàng."

Hắn ôm lấy thân thể mềm mại kia, kinh ngạc phát hiện cơ thể còn ấm, không khỏi cúi đầu đi nghe tim đập.

Hân Duyệt ôm lấy cổ hắn, thấp giọng nói: "Ta là quỷ, phải lấy mạng của ngươi. A a a."

Tề Vân Đình vụt ngẩng đầu, đối diện ngay gương mặt tươi cười của nàng, khuỷu tay căng thẳng, cười nói: "Hay lắm, dám gạt ta, xem ta có đem nàng về cho gấu ăn hay không."

Hân Duyệt vội nài nỉ: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta còn muốn còn sống mà."

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, kiên quyết không rời, vừa nãy sợ biết mấy......

Hai người sóng vai ngồi trên bãi có dưới chân núi, Tề Vân Đình nắm chặt tay Hân Duyệt, "Ta quyết định rồi, cho dù nàng có đồng ý hay không, ta cũng sẽ không để nàng đi nữa."

"Ta có một chuyện muốn hỏi chàng, vừa rồi chàng nghĩ ta đã chết, sao lại còn liều mạng với con gấu kia?"

"Đúng vậy, ta chính là ngốc như vậy, mới có thể liều mạng vì một nữ nhân đã rời bỏ ta. Có điều, ta tình nguyện cả đời ngốc vì nàng." 

Đôi mắt sâu không thấy đáy làm người ta không biết trong lòng có cảm giác gì.

Có người cam nguyện vì ngươi không cần mạng sống, ngươi lại còn để ý những chuyện thê thiếp cổ hủ đó làm chi?

"Được, ta cũng quyết định," Hân Duyệt bi tráng vỗ đùi," Một người lưu lạc giang hồ cũng không có gì vui, hay là về nhà với chàng đi. Nhưng ta có điều kiện."

Khiêu khích nhìn về phía Tề Vân Đình.

"Điều kiện gì?"

"Không cho chàng mười ngày chỉ gặp ta hai ngày, mỗi ngày chàng phải ngủ với ta, không được ăn đồ ăn nữ nhân khác làm, không được mặc quần áo nữ nhân khác may, không được ở trước mặt ta mắt đi mày lại. Tóm lại, ta ghen tuông ghê gớm lắm, ta sẽ không tranh sủng với người khác, chàng chỉ được cưng chìu mình ta thôi."

"Chỉ như vậy?"

"Ừ...... Gì? Nhiêu đó còn không đủ sao, chàng có hiểu ta nói gì không, rõ ràng hơn, quan hệ của ta với chàng là sống chung, vui vẻ thì ở cùng nhau, không hợp thì chia tay vui vẻ. Lúc ta muốn rời khỏi Tề gia, chàng không được ngăn cản."

Điểm này làm cho Tề Vân Đình không hài lòng, có điều nghĩ lại: Đợi thêm vài năm con cái thành đàn, xem nàng còn muốn đi như thế nào?

Vì thế, gật gật đầu.

Hân Duyệt hào phóng hôn lên mặt hắn một cái, xem như đã thỏa thuận xong việc này.

Tề Vân Đình ôm nàng vào lòng, khó hiểu hỏi: "Có một câu ta không rõ, nàng nói nàng không muốn tranh sủng với người khác, ta lại không tính sẽ nạp thiếp, nàng tranh sủng với ai?"

Hân Duyệt trừng mắt, chàng là ngốc thiệt, hay là giả hồ đồ?

"Chàng còn nói nạp thiếp, bốn vị phu nhân của chàng còn không đủ sao?"

Tề Vân Đình nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu: "Không phải nàng không sợ quỷ sao?"

"Quỷ chết rồi ta không sợ, người sống khó chơi hơn."

"Vậy bọn họ không phải quỷ chết rồi hay sao?"

"Hả? Chàng...... chàng nói cái gì? Người ta có mới nới cũ, ly hôn là được, thì ra chàng có mới nới cũ, giết người ta luôn?" Hân Duyệt sợ hãi kêu lên.

Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: "Chuyện đồn đãi này, thật ra nàng nghe được bao nhiêu?"

"Hôm qua ta ở trong tiệm y phục chọn vải xong, chờ tiểu nha đầu may cho ta. Nghe hai đại tẩu bên cạnh nói, Tề đại thiếu gia mới cưới được người vợ thứ năm bây giờ đang ở Dương Châu, có người đã gặp rồi. Ta liền hỏi bọn họ có phải Tề Vân Đình hay không? Bọn họ nói phải, ta liền hỏi chuyện người vợ thứ năm là sao, bọn họ cười ta thiếu hiểu biết, liền nói người thứ nhất là thiên kim của Thái thú Tân Châu, người thứ hai là Giang Nam đại hộ chi nữ, thứ ba là nhị tiểu thư của Uy Viễn tiêu cục, thứ tư là Lĩnh Nam Trương gia chi nữ, thứ năm là U Châu Mai thị chi nữ. Lúc đó ta rất tức giận, cảm thấy bị chàng lừa, tiểu nha đầu giao quần áo cho ta xong, ta liền thẫn thờ đi ra cửa, cũng không nghe bọn họ còn nói thêm gì nữa không."

Tề Vân Đình trên mặt khẽ biến sắc, thở dài một tiếng: "Thì ra nàng vẫn chưa biết, có điều, nếu nàng đã đồng ý theo ta trở về, điều kiện của nàng ta đều có thể đáp ứng, nàng có biết sự thật hay không cũng không sao hết."

"Sự thật? Sự thật gì? Không được, ta phải biết, chàng nói mau." Hân Duyệt dùng sức lay cánh tay hắn nhất quyết không tha.

"Chỉ là, ta sợ nàng mà biết, sẽ hối hận."

"Chàng không nói cho ta, ta sẽ đi liền bây giờ." Hân Duyệt đứng dậy bộ dáng muốn bỏ đi.

Tề Vân Đình nắm tay nàng kéo vào ngực: "Được rồi, ta đều nói cho nàng. Ta là con cả trong nhà, nên thành thân từ rất sớm, 16 tuổi đã cưới thiên kim Thái Thú, chỉ là, lúc đó còn nhỏ, đêm động phòng động làm bừa, không biết làm sao, sáng hôm sau phát hiện nàng ấy đã chết. Hai năm sau, lại cưới người thứ hai, thân mình nàng ấy yếu đuối, ta còn chưa tận hứng, nàng ấy đã cắn môi tắt thở. Năm nhược quan cưới con gái của tiêu cục, nghĩ nàng ấy có học võ nghệ, thể chất sẽ tốt, không nghĩ cũng không sống đến ngày hôm sau." (nhược quan: hay còn gọi nhược quán, là lễ đội mũ - lễ trưởng thành của người Trung Quốc cổ đại, tầm 18 - 20 tuổi sẽ làm lễ này)

Vẻ mặt hắn âm trầm đáng sợ, Hân Duyệt nghĩ đó nhất định là nỗi đau tận đáy lòng hắn, không muốn nhớ lại.

"Sau đó, bên ngoài đồn đãi, nói...... Nói trên người ta có độc, nữ nhân chạm vào ta sẽ chết rất thảm, còn nói ta là thiên sát cô tinh, cao số khắc thê; cũng có người nói thân dưới ta giống như của súc sinh, người làm sao chịu được......"

Khóe miệng Tề Vân Đình thống khổ run rẩy, Hân Duyệt đưa bàn tay nhỏ nhắn che miệng hắn lại, "Bọn họ nói bậy, ta sẽ không tin đâu."

Tề Vân Đình gượng gạo mỉm cười, hôn lên từng đầu ngón tay Hân Duyệt, tiếp tục nói: "Từ đó, mặc kệ Tề gia chúng ta đưa sính lễ nhiều thế nào, cũng không người nào dám gả. Hai năm trước, Trương gia ở Lĩnh Nam vì tiền đồng ý gả con gái cho ta, nhưng nàng ấy trước ngày hôn lễ thắt cổ tự sát. Ta không tin mình có độc, liền đi......"

Hắn lo lắng nhìn về phía Hân Duyệt, Hân Duyệt nói: "Ta cũng không tin, chàng đi đâu?"

Hắn do dự nói: "Kĩ viện, ta tìm kĩ nữ ngủ một đêm, ngày hôm sau nàng ta vẫn còn sống. Sau đó ta lại tới tìm, thì thấy nàng ta đang cưỡi trên người một lão mập, đang nói những lời nói cùng ta hôm qua, lúc ấy ta thấy rất ghê tởm, từ đó...... không đứng lên được."

"Chàng quá lắm, từng có người khác thì thôi, còn tìm gà, chàng thật bẩn, tránh xa ta ra." Hân Duyệt mất hứng đẩy hắn ra.

Tề Vân Đình ôm nàng càng chặt hơn: "Đã biết không nên nói với nàng mà, quả nhiên nàng ghét bỏ ta."

"Ai ghét bỏ chàng, sau này không được đi tới những chỗ đó."

"Được." Hắn cười.

"Chàng nói bậy, cái gì không đứng lên, rõ ràng chàng...... Đừng cho là ta không biết." Mặc dù lúc ở trên giường đùa giỡn, hắn cố ý tránh tiếp xúc phía dưới, có điều ngẫu nhiên va chạm vẫn có, huống chi lần ở Tể Nam là tiếp xúc trực tiếp.

"Đây là công lao của Duyệt Duyệt, lúc cưỡi ngựa, bị nàng cọ đứng lên đó."

"Hay lắm, thì ra chàng vẫn lén chiếm tiện nghi của ta." Hân Duyệt nắm tay đánh vào ngực hắn.

Tề Vân Đình cười ha ha, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Nàng có dám ở cùng ta, có sợ chết hay không?"

"Ừ...... Dù sao vừa rồi mạng cũng là được chàng cứu, không bằng cứ đem mạng trả lại cho chàng là được."

Tề Vân Đình hưng phấn ôm lấy cô gái động lòng người vào lòng, trở về biệt viện.

Hân Duyệt giống như con mèo nhỏ nằm trong ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, hưởng thụ cái giường êm thoải mái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện