Hân Duyệt lơ đãng nghe được tiếng rên rỉ "Thống khổ" ở bên cạnh, "Ngươi làm sao vậy, không có
việc gì đi, không phải là nóng quá lên máu não chứ. Ngươi đừng có chóng
mặt nha, ta không biết bơi, không cứu được ngươi đâu."
Nàng khẩn trương bơi qua bên kia bình phong, lại không biết đáy ao sâu cạn khác nhau.
" A...... Cứu mạng......" Hân Duyệt hụt chân một cái, nhanh chóng chìm vào nước.
Tề Vân Đình lập tức ý thức được Hân Duyệt chìm thật, vội vàng bơi qua bình phong, chộp lấy đầu tóc ở chỗ vẫn còn sủi bọt nước.
Người sắp chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng tất nhiên liều mạng ôm lấy, Tề Vân Đình nhìn nàng chỉ có thở ra, không có hít vào, lập tức ý thức được sự nguy hiểm, nghĩ muốn đem ôm nàng lên mặt nước, lại bị nàng liều mạng ôm chặt, không đứng dậy được.
Tình thế nguy cấp, đành phải bóp mũi của nàng trước, đưa lên đôi môi, đầu lưỡi cạy mở hàm rằng, cung cấp cho nàng chút không khí.
Không biết là bờ môi ấm áp trấn tĩnh cảm xúc của nàng, hay là hơi thở quen thuộc vờn quanh, thân thể không hề cứng ngắc bám víu trên người Tề Vân Đình, mà là mềm mại ôm lấy hắn.
Tề Vân Đình nhân cơ hội mủi chân đạp đáy hồ, mang theo nàng cùng nhau trồi lên mặt nước, bơi vào bờ.
"Nàng không sao chứ."
Mơ màng mở hai mắt, nhìn thấy vẻ khẩn trương của hắn, Hân Duyệt vô lực lắc lắc đầu.
Thân mình dựa vách đá, nàng há mồm thở, cho thấy lúc nãy nàng có bao nhiêu sợ hãi. Làn da trắng nõn đỏ ửng mê người, đôi môi kiều diễm hơi hé mở, cơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi linh hoạt.
Đôi gò bồng đảo kiêu ngạo phập phồng, vừa vặn ở ngang mặt nước, ma xát trước ngực Tề Vân Đình, nhũ hoa phấn hồng nhảy múa trong nước, một vòng ửng đỏ mê hoặc nam nhân.
Hai tay đặt bên hông nàng khẽ dùng lực, liền đem nàng giam vào lòng, cúi đầu, gắt gao hôn lên đôi môi anh đào mê người.
"Ưhm......" Tiếng rên kháng cự càng kích khởi dục vọng.
Nuốt cánh môi của nàng, chuyển sang hút. Đầu lưỡi khẽ mở hàm răng, tiến công vào miệng nàng, cuồng loạn khuấy đảo, dẫn phát nàng hô hấp dồn dập hơn.
Một bàn tay nâng gáy của nàng, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Tay kia cũng không an phận lướt dọc theo tấm lưng trần, chiếc eo thon gọn, làn da mịn màng, lại tăng thêm ma xát trước ngực.
Nhũ tiêm phấn hồng chạm vào lồng ngực cứng rắn, Tề Vân Đình khẽ run lên, bàn tay dừng lại bên hông nàng chuyển qua trước ngực. Tự tay cảm nhận sự đàn hồi, mềm mại mà săn chắc của ngọn tuyết phong, còn có quả hồng mai đã cương lên vì hắn......
Trầm mê......
Sắp nghẹt thở, cảm giác này lần nữa xuất hiện trong đầu Hân Duyệ, hai tay vòng qua bên hông Tề Vân Đình, tựa hồ sợ bản thân lại chìm xuống.
Tề Vân Đình rốt cục buông đôi môi nàng ra, cho nàng cơ hội hô hấp.
Đôi môi nóng bỏng lại châm lửa nóng xuống cần cổ trắng ngà, có lẽ một mảnh tuyết trắng kia màu sắc quá đơn điệu, Tề Vân Đình cố ý lưu ấn ký của mình ở đó, lưu lại một dấu hôn tươi đẹp. (hồi em đọc ‘Dòng sông huyền bí’ mới biết dấu hôn là cái chi đó các bác)
Bàn tay cũng dọc theo phía sau một đường xuống phía dưới, dẫn phát một ngọn lửa, hơi dừng lại trên tấm lưng ngọc bóng loáng, tiện đà hung hăn vuốt ve đôi tuyết phong ngạo nghễ kia.
Nâng cơ thể nàng lên, tách hai chân ra, để nàng khóa hai bên hông của mình.
Hân Duyệt toàn thân mềm nhũng được Tề Vân Đình ôm, đầu vô lực dựa bên cạnh ao, tại sao hắn đã dời môi, mà vẫn hô hấp khó khăn......
Bầu ngực ngạo nghễ lộ ra trên mặt nước, chói lọi hấp dẫn tầm mắt hắn, dùng đầu lưỡi liếm gạt bỏ vài sợi tóc phủ phía trên, mạnh mẽ ngậm lấy hai quả hồng mai, đầu lưỡi linh hoạt làm việc.
"A......"
Thanh âm rên rỉ mê loạn xuyên thẳng vào não hắn, thân thể mềm mại trong lòng ngực dẫn phát một ngọn lửa lớn hơn, không nhanh không chậm xoa bóp kiều đồn, nhẹ nhàng cắn vành tai đỏ ửng của nàng, hơi thở nóng bỏng làm nàng run rẩy muốn trốn tránh, ở nàng bên tai động tình nỉ non: "Duyệt Duyệt, từ nay về sau, chúng ta sinh đồng giường, chết đồng huyệt, bạch đầu giai lão."
Vừa lòng nhìn thấy biểu tình mê say của nàng, lửa nóng trên thân thể mềm mại sớm biểu minh khát vọng của nàng, bàn tay vuốt ve kiều đồn chưa từng lơi lỏng, đĩnh cứng rắn sớm tìm đúng vị trí. Không để cho nàng cơ hội ăn đau lùi bước, hắn phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Ôm chặt...... Nhanh chóng...... Hít sâu một hơi......
"Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi, quần áo mới mua đem tới rồi ạ. Hai người nhìn xem có hợp hay không?"
Lúc hắn sắp xâm nhập, cửa lớn kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một bà tử ôm hai bộ quần áo đi đến.
Đột nhiên tràn đến luồn gió lạnh làm Hân Duyệt giật mình, ý nghĩ cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía bóng dáng đang đến gần, đột nhiên phát hiện ánh mắt phẫn hận của Tề Vân Đình, mới nhận ra trạng thái của hai người bây giờ.
"Ai cho ngươi vào, cút ra ngoài cho ta." Tề Vân Đình gầm lên một tiếng, Hân Duyệt đã tránh khỏi vòng ôm của hắn, dọc theo bờ ao đi đến phía bình phong bên kia.
Trên gương mặt nở nụ cười lấy lòng, bà tử có vẻ cũng phát hiện mình đến không đúng lúc, lắp bắp nói: "Là...... Là chưởng quầy...... Bảo tôi mang quần áo tiến vào."
"Cút." Tề Vân Đình giận dữ.
Bà tử kích động buông quần áo, xoay người chạy trối chết, còn may chưa quên đóng cửa.
Tề Vân Đình kiềm nén lửa giận, hít thở sâu, thay một bộ mặt tươi cười, xoay người hướng Hân Duyệt: "Duyệt Duyệt, chúng ta tiếp tục a."
Hân Duyệt cảnh giác trợn tròn mắt: "Ngươi đừng tới đây."
Tề Vân Đình vẫn chưa chịu lùi bước, "Duyệt Duyệt, nàng rõ ràng cũng muốn mà, chúng ta tiếp tục nha."
Hân Duyệt liếc xéo: "Ngươi đứng lại, đừng tới đây, bằng không ta kêu to. Ai muốn, là ngươi thừa dịp ta gặp nguy, chiếm tiện nghi của ta. Ngươi dám dùng sức mạnh với ta, ta liều mạng với ngươi."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ đứng lại, "Duyệt Duyệt, đừng như vậy, vừa rồi còn tốt mà.
Chúng ta đều đã nói bạch đầu giai lão, sau đó nàng muốn dừng lại, không phải muốn mạng của ta sao."
"Ngươi nói bậy, ai nói gì với ngươi, cổ nhân các người rất khó chơi, lần đầu tiên cho ngươi, liền bị ngươi khống chế cả đời. Ta mới không cần đâu, ngươi mau về bên kia của ngươi đi."
Tề Vân Đình quyết định thay đổi chiến thuật: "Vậy cho ta hôn một chút."
"Không được."
"Sờ một chút cũng được."
"Tránh ra, ngươi bại hoại."
Hai người giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Tề Vân Đình nhíu mày: "Ta thực thống khổ, nàng có biết không."
Hân Duyệt cũng tức giận: "Nếu ngươi đem ta OOXX, thì vui sướng của ngươi được gây dựng trên thống khổ của ta, ngươi có biết không?"
Nàng khẩn trương bơi qua bên kia bình phong, lại không biết đáy ao sâu cạn khác nhau.
" A...... Cứu mạng......" Hân Duyệt hụt chân một cái, nhanh chóng chìm vào nước.
Tề Vân Đình lập tức ý thức được Hân Duyệt chìm thật, vội vàng bơi qua bình phong, chộp lấy đầu tóc ở chỗ vẫn còn sủi bọt nước.
Người sắp chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng tất nhiên liều mạng ôm lấy, Tề Vân Đình nhìn nàng chỉ có thở ra, không có hít vào, lập tức ý thức được sự nguy hiểm, nghĩ muốn đem ôm nàng lên mặt nước, lại bị nàng liều mạng ôm chặt, không đứng dậy được.
Tình thế nguy cấp, đành phải bóp mũi của nàng trước, đưa lên đôi môi, đầu lưỡi cạy mở hàm rằng, cung cấp cho nàng chút không khí.
Không biết là bờ môi ấm áp trấn tĩnh cảm xúc của nàng, hay là hơi thở quen thuộc vờn quanh, thân thể không hề cứng ngắc bám víu trên người Tề Vân Đình, mà là mềm mại ôm lấy hắn.
Tề Vân Đình nhân cơ hội mủi chân đạp đáy hồ, mang theo nàng cùng nhau trồi lên mặt nước, bơi vào bờ.
"Nàng không sao chứ."
Mơ màng mở hai mắt, nhìn thấy vẻ khẩn trương của hắn, Hân Duyệt vô lực lắc lắc đầu.
Thân mình dựa vách đá, nàng há mồm thở, cho thấy lúc nãy nàng có bao nhiêu sợ hãi. Làn da trắng nõn đỏ ửng mê người, đôi môi kiều diễm hơi hé mở, cơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi linh hoạt.
Đôi gò bồng đảo kiêu ngạo phập phồng, vừa vặn ở ngang mặt nước, ma xát trước ngực Tề Vân Đình, nhũ hoa phấn hồng nhảy múa trong nước, một vòng ửng đỏ mê hoặc nam nhân.
Hai tay đặt bên hông nàng khẽ dùng lực, liền đem nàng giam vào lòng, cúi đầu, gắt gao hôn lên đôi môi anh đào mê người.
"Ưhm......" Tiếng rên kháng cự càng kích khởi dục vọng.
Nuốt cánh môi của nàng, chuyển sang hút. Đầu lưỡi khẽ mở hàm răng, tiến công vào miệng nàng, cuồng loạn khuấy đảo, dẫn phát nàng hô hấp dồn dập hơn.
Một bàn tay nâng gáy của nàng, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Tay kia cũng không an phận lướt dọc theo tấm lưng trần, chiếc eo thon gọn, làn da mịn màng, lại tăng thêm ma xát trước ngực.
Nhũ tiêm phấn hồng chạm vào lồng ngực cứng rắn, Tề Vân Đình khẽ run lên, bàn tay dừng lại bên hông nàng chuyển qua trước ngực. Tự tay cảm nhận sự đàn hồi, mềm mại mà săn chắc của ngọn tuyết phong, còn có quả hồng mai đã cương lên vì hắn......
Trầm mê......
Sắp nghẹt thở, cảm giác này lần nữa xuất hiện trong đầu Hân Duyệ, hai tay vòng qua bên hông Tề Vân Đình, tựa hồ sợ bản thân lại chìm xuống.
Tề Vân Đình rốt cục buông đôi môi nàng ra, cho nàng cơ hội hô hấp.
Đôi môi nóng bỏng lại châm lửa nóng xuống cần cổ trắng ngà, có lẽ một mảnh tuyết trắng kia màu sắc quá đơn điệu, Tề Vân Đình cố ý lưu ấn ký của mình ở đó, lưu lại một dấu hôn tươi đẹp. (hồi em đọc ‘Dòng sông huyền bí’ mới biết dấu hôn là cái chi đó các bác)
Bàn tay cũng dọc theo phía sau một đường xuống phía dưới, dẫn phát một ngọn lửa, hơi dừng lại trên tấm lưng ngọc bóng loáng, tiện đà hung hăn vuốt ve đôi tuyết phong ngạo nghễ kia.
Nâng cơ thể nàng lên, tách hai chân ra, để nàng khóa hai bên hông của mình.
Hân Duyệt toàn thân mềm nhũng được Tề Vân Đình ôm, đầu vô lực dựa bên cạnh ao, tại sao hắn đã dời môi, mà vẫn hô hấp khó khăn......
Bầu ngực ngạo nghễ lộ ra trên mặt nước, chói lọi hấp dẫn tầm mắt hắn, dùng đầu lưỡi liếm gạt bỏ vài sợi tóc phủ phía trên, mạnh mẽ ngậm lấy hai quả hồng mai, đầu lưỡi linh hoạt làm việc.
"A......"
Thanh âm rên rỉ mê loạn xuyên thẳng vào não hắn, thân thể mềm mại trong lòng ngực dẫn phát một ngọn lửa lớn hơn, không nhanh không chậm xoa bóp kiều đồn, nhẹ nhàng cắn vành tai đỏ ửng của nàng, hơi thở nóng bỏng làm nàng run rẩy muốn trốn tránh, ở nàng bên tai động tình nỉ non: "Duyệt Duyệt, từ nay về sau, chúng ta sinh đồng giường, chết đồng huyệt, bạch đầu giai lão."
Vừa lòng nhìn thấy biểu tình mê say của nàng, lửa nóng trên thân thể mềm mại sớm biểu minh khát vọng của nàng, bàn tay vuốt ve kiều đồn chưa từng lơi lỏng, đĩnh cứng rắn sớm tìm đúng vị trí. Không để cho nàng cơ hội ăn đau lùi bước, hắn phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Ôm chặt...... Nhanh chóng...... Hít sâu một hơi......
"Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi, quần áo mới mua đem tới rồi ạ. Hai người nhìn xem có hợp hay không?"
Lúc hắn sắp xâm nhập, cửa lớn kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một bà tử ôm hai bộ quần áo đi đến.
Đột nhiên tràn đến luồn gió lạnh làm Hân Duyệt giật mình, ý nghĩ cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía bóng dáng đang đến gần, đột nhiên phát hiện ánh mắt phẫn hận của Tề Vân Đình, mới nhận ra trạng thái của hai người bây giờ.
"Ai cho ngươi vào, cút ra ngoài cho ta." Tề Vân Đình gầm lên một tiếng, Hân Duyệt đã tránh khỏi vòng ôm của hắn, dọc theo bờ ao đi đến phía bình phong bên kia.
Trên gương mặt nở nụ cười lấy lòng, bà tử có vẻ cũng phát hiện mình đến không đúng lúc, lắp bắp nói: "Là...... Là chưởng quầy...... Bảo tôi mang quần áo tiến vào."
"Cút." Tề Vân Đình giận dữ.
Bà tử kích động buông quần áo, xoay người chạy trối chết, còn may chưa quên đóng cửa.
Tề Vân Đình kiềm nén lửa giận, hít thở sâu, thay một bộ mặt tươi cười, xoay người hướng Hân Duyệt: "Duyệt Duyệt, chúng ta tiếp tục a."
Hân Duyệt cảnh giác trợn tròn mắt: "Ngươi đừng tới đây."
Tề Vân Đình vẫn chưa chịu lùi bước, "Duyệt Duyệt, nàng rõ ràng cũng muốn mà, chúng ta tiếp tục nha."
Hân Duyệt liếc xéo: "Ngươi đứng lại, đừng tới đây, bằng không ta kêu to. Ai muốn, là ngươi thừa dịp ta gặp nguy, chiếm tiện nghi của ta. Ngươi dám dùng sức mạnh với ta, ta liều mạng với ngươi."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ đứng lại, "Duyệt Duyệt, đừng như vậy, vừa rồi còn tốt mà.
Chúng ta đều đã nói bạch đầu giai lão, sau đó nàng muốn dừng lại, không phải muốn mạng của ta sao."
"Ngươi nói bậy, ai nói gì với ngươi, cổ nhân các người rất khó chơi, lần đầu tiên cho ngươi, liền bị ngươi khống chế cả đời. Ta mới không cần đâu, ngươi mau về bên kia của ngươi đi."
Tề Vân Đình quyết định thay đổi chiến thuật: "Vậy cho ta hôn một chút."
"Không được."
"Sờ một chút cũng được."
"Tránh ra, ngươi bại hoại."
Hai người giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Tề Vân Đình nhíu mày: "Ta thực thống khổ, nàng có biết không."
Hân Duyệt cũng tức giận: "Nếu ngươi đem ta OOXX, thì vui sướng của ngươi được gây dựng trên thống khổ của ta, ngươi có biết không?"
Danh sách chương