Mẫu thân của ta là Thái Tử Phi đầu tiên Tần thị, tổ mẫu ta là tiền hoàng hậu, cho nên ta là đích trưởng tôn danh chính ngôn thuận.
Chỉ là trong trí nhớ ta chưa bao giờ gặp mặt mẫu thân, bởi vì sau khi bà sinh ta ra thì đã qua đời.
Vì thế phụ hoàng giao ta cho trắc phi Lưu thị nuôi nấng, một năm sau, nàng sinh hạ đệ đệ An Dân, được phong làm chính phi. Cho nên, từ nhỏ đến lớn mẫu thân trong đầu ta chính là dưỡng mẫu Lưu thị.
Phụ hoàng đăng cơ, mẫu phi liền biến thành mẫu hậu. Ta được phong làm Khải vương, An Dân được phong làm Toàn vương, ý là kỷ niệm đại quân chiến thắng trở về.
Phụ hoàng đối với các huynh đệ bọn ta yêu cầu rất nghiêm khắc, văn tài võ lược điểm nào cũng không thể kém.
Ta từ nhỏ đã biết trách nhiệm, trách nhiệm, trách nhiệm, mẫu hậu luôn là mắng ta ngốc, ngốc, ngốc.
Ta không vui, một chút cũng không vui.
Cô gái nhỏ vô tư vô lự kia giống như một tiên nữ xuất hiện trước mặt ta, mang đi tất cả phiền não của ta. Ta cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất vui sướng, nàng nhất định là lễ vật trời cao ban cho ta.
Tề Ngự Phong, tên này đã khắc sâu trong tâm trí ta, tuy rằng chỉ là một lần gặp gũi ngắn ngủi, nhưng mà ta đã nhận định cô gái vui vẻ như gió kia sẽ mang lại vui sướng cho ta.
Chớp mắt ta đã lớn lên, làm Hoàng trưởng tử vốn nên sớm thành thân, nhưng mẫu hậu lại an bài Toàn vương thành thân trước ta. Bà ấy bất công ta hiểu rõ, ta không hận bà, rốt cuộc cũng là bà nuôi ta lớn, hơn nữa An Dân mới là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà.
Trong cung đã âm thầm giúp ta tuyển phi, rất nhiều đại thần mời ta dự gia yến, thuận tiện để cho nữ nhi của bọn họ gặp ta.
Những cô gái đó đều đoan trang cao quý, có một cảm giác lạnh lùng xa cách, cho dù các nàng nóng lòng muốn tới gần ta.
Ta không tỏ ý kiến, những nữ nhân đó đều là một khuôn mẫu khắc ra, cho dù một người hay nhiều người cũng không có gì khác nhau.
Chỉ có nàng, vẫn như cũ chiếm cứ lấy tim ta, làm ta mỗi lần nhớ đến đều không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Rốt cuộc, ta có cơ hội đến Uyển Châu, sinh nhật ba mươi tuổi của cô cô An Ninh, người cô thích nhất là ta, cho nên phụ hoàng phái ta mang theo lễ vật đi mừng thọ.
Ta cao hứng phấn chấn xuất phát, trong tay nắm khối long bội kia, ta đem khối phượng bội đưa cho nàng, không biết nàng còn giữ hay không.
Sau giờ ngọ trời ấm áp, ta lệch qua trên xe ngựa mơ màng sắp ngủ.
Có tiếng bước chân hoảng loạn tới gần, theo trọng lượng phán đoán có lẽ là nữ tử hoặc trẻ con, ta nheo mắt, có người chui vào trong xe.
Đánh xe thị vệ dương đao ra khỏi vỏ, ta ý bảo hắn không cần quản.
Người này định không phải thích khách, muốn ám sát ta người không có khả năng kém đến này phân thượng.
Đó là một nữ tử, nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay của thị vệ, chui vào trong xe. Còn may trước đó ta đã dặn dò, bằng không chỉ sợ nàng đã mất mạng.
Miệng nàng ngậm một chuỗi hoa, sử dụng cả tay chân bò vào. Làn da trắng nõn do vận động mà hiện liên màu hồng phấn, bên má còn vài giọt mồ hôi lấm tấm. Hai mắt sáng như tuyết, khóe mắt đuôi lông mày mang theo ý cười.
Nàng bắt lấy hoa, nhoẻn miệng cười, nụ cười kia so với mặt trời tháng năm còn muốn tươi đẹp hơn, làm ta hoa mắt: "Giúp đỡ chút, cứ nói chưa gặp qua ta."
Nàng nhấc tấm chăn bên cạnh che lấy mình, nằm sấp trong thùng xe.
"Đứng lại, có thấy một nữ tử mặc áo hồng không." Bên ngoài vang lên tiếng kêu la.
Ta trầm giọng nói: "Người nào ồn ào?"
"Các người có nhìn thấy một nữ tử mặc áo màu hồng?" Một giọng nói trong trẻo cất lên.
Xuyên qua màn xe, ta đưa cho thị vệ một ánh mắt.
Hắn liền hỏi nói: "Có phải một nữ tử tay cầm chuỗi hoa."
Giọng nói của người bên ngoài mừng rỡ hẳn lên: "Đúng vậy, huynh đài có thấy."
Thị vệ giơ tay ra chỉ: "Hướng bên kia."
"Đa tạ, La Thanh ngươi nhanh chóng tìm người điều tra rõ thân thế cô nương kia, những người khác theo ta đuổi theo."
Tiếng bước chân xa dân, nàng từ dưới chăn chui ra, phủi phủi quần áo: "Ôi mẹ ơi, mệt chết ta."
Thấy nàng ngộp tới mặt đỏ tai hồng, ta nhịn không được cười: "Nàng trộm đồ nhà người ta?"
Nàng giật mình trừng lớn mắt: "Sao ngươi lại biết?"
Ta lắc đầu: "Đầy mặt nàng đều viết có tật giật mình."
Nàng cười hướng ta gật gật đầu: "Ngươi thật lợi hại, ta trộm hoa nhà hắn."
Ta khó hiểu: "Một cành hoa cũng đáng trộm?"
Nàng thấy ta là người xứ khác, tiến đến bên người ta, hai mắt sáng ngời nói: "Ngươi không biết, đây không phải là hoa thường, đây là bảo vật trấn trang của Lạc Hà trang —— thất sắc hoa. Ngươi xem một cành tổng cộng có bảy đóa, bảy màu khác nhau, nghe nói ba mươi năm mới nở một lần đó. Hoa này còn có tên là hoa ước nguyện, nghe nói có thể làm nguyện vọng thành sự thật, ăn cánh hoa còn có thể trị bách bệnh."
Trong lòng ta cười thầm, nếu thật linh nghiệm như vậy, chi bằng đưa cho cô mẫu, cô mẫu cùng dượng thành thân mười mấy năm, dưới gối không con, cô mẫu khuyên dượng nạp thiếp, hắn yêu thương thê tử vẫn luôn không chịu, cô mẫu vì thế vừa cảm động lại áy náy.
"Ngựa của ta ở phía trước, cảm ơn ngươi cứu ta, cáo từ."
Nàng huýt một tiếng, một con ngựa tuyết trắng chạy tới.
Nàng leo lên ngựa ngựa, quay đầu lại gọi ta: "Đại nam nhân ngồi xe ngựa, thật là."
Ta bị tức đến muốn cười, lần này ra cửa ngồi xe ngựa là bởi vì không tiện lộ diện, có điều chiến mã của ta đang cột phía sau xe ngựa. Đừng nhìn ta tuổi không lớn, đã từng bắt cướp, từng dẹp loạn rồi.
Ta nhảy xuống xe, cưỡi lên ngựa: "Tiểu nha đầu, chúng ta tới thi đấu nhé?"
Nàng nhìn ta đầy mặt không tin tưởng: "Được nha, ta mới không tin ngươi có thể thắng, con ngựa của ta chính là bảo mã. Không bằng cá cược đi, đến cửa thành Uyển Châu, ai thắng, có thể bảo đối phương làm một chuyện, thua chỉ có thể phục tùng."
"Được." Ta sảng khoái đáp ứng, Tuyết Ngọc tuy là bảo mã, sao so được với Xích Thố của ta?
Nàng ngậm hoa ngoài miệng, đôi tay túm chặt dây cương, quay đầu lại cho ta một cái bĩu môi, xoay người giục ngựa chạy.
Ta trố mắt nhìn tư thế hiên ngang dưới bộ áo hồng, lúc tỉnh hồn lại thì nàng đã chạy rất xa.
Giục ngựa đuổi sát, một đường chạy như điên, thực nhanh đã tới ngoại thành Uyển Châu, cửa thành gần trong gang tấc, đôi ta chạy song song nhau.
Đột nhiên, có một thằng nhóc chạy đến trước ngựa của nàng. Nàng nhanh chóng ghìm khẩn dây cương, quay đầu ngựa dừng lại ở bên đường. Lúc này ta đã đến cửa thành, nàng bắt lấy hoa trong miệng, hầm hừ nói: "Không tính, nếu không phải tại thằng nhóc kia ta nhất định thắng ngươi."
Ta quay đầu lại cười cười: "Được, ngày mai chúng ta lại đấu."
Nàng gật gật đầu: "Ta phải về nhà, có dịp gặp lại."
Ta rất luyến tiếc để nàng đi, liền nói: "Ta là người xứ khác, hôm nay đã giúp nàng một việc, cũng nên mời ta ăn bữa cơm chứ."
Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Được rồi."
Ta theo nàng vào mtộ tửu lầu, biển hiệu ghi: Tề gia tửu lầu.
"Đại tiểu thư, cô tới rồi." Tiểu nhị hiển nhiên nhận biết nàng.
Ta không kìm được trong lòng mừng như điên, hay là nàng chính là……
"Tiểu nhị, ngươi đi nói cho cha mẹ ta, hôm nay ta mời một vị bằng hữu ăn cơm, sẽ không trở về nhà ăn cơm chiều." Nàng xoay người nói với ta: "Mời, nhã gian lầu hai ta mời ngươi ăn món ngon."
Lầu hai ngồi ổn rồi, uống trước ly trà: "Ta còn chưa biết tên của nàng đó?"
"Ta là Tề Ngự Phong, còn ngươi?"
Tuy là đã nghĩ đến, nhưng lúc nghe thấy tên này, ta vẫn không ngăn được tiếng tim đập cuồng nhiệt của mình.
"Ta tên An Tắc, nàng trước kia……à, không, ta nói là ta lớn hơn nàng, nàng có thể gọi ta là Tắc ca ca."
"An Tắc? Tên này giống như đã từng nghe rồi." Nàng do dự một chút, bất quá lắc đầu cho qua.
Ăn cơm xong, mọi người càng thân quen.
"Phong Nhi, ta chưa từng đến Uyển Châu, không bằng nàng dẫn ta đi dạo đi."
"Nhưng mà trời đã tối rồi, ta nên về nhà."
Ta ra vẻ ủy khuất: "Ta còn không có chỗ ở đâu, ngân lượng đều ở trên xe ngựa, bây giờ trời tối tìm người cũng khó, không bằng nàng cho ta đến nhà nàng ngủ lại một đêm, ngày mai ta sẽ đi tìm biệt viện nhà ta."
Nàng quả nhiên là người không có tâm cơ, suy xét một chút liền gật đầu.
Vì thế, chúng ta về nhà của nàng, nàng vui sướng giới thiệu cho ta đình đài lầu các khắp nơi. Đèn lồng màu đỏ trên cao ánh lên gương mặt xinh đẹp của nàng, thân người linh động tựa như cánh bướm đang bay.
Ta chưa bao giờ vui vẻ như ngày hôm nay, kích động dắt tay nàng cùng nhau chạy đi, nàng cũng cao hứng đuổi theo bước chân ta.
Một tấm biển to treo trước mắt: Trung nghĩa lương dân.
Đó là bút tích của phụ hoàng, ta biết đây khen ngợi công lao trước kia của Tề gia.
Phong Nhi lặng lẽ tránh tay của ta, đỏ bừng mặt. Ta nhìn nàng hơi hơi mỉm cười, nàng quay đầu đi không chịu nhìn ta.
"Đại tiểu thư, cô về rồi." Một người giống như quản gia bước ra nghênh đón.
Nàng nhẹ nhàng đáp: "Ừm, đây là bằng hữu của ta, không có chỗ ở, đêm nay muốn ngủ lại." Quay đầu nhìn về phía ta: "Huynh theo ta đi gặp cha đi."
"Được." Ta có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay nắm chặt đã rịnh mồ hôi, có cảm giác nàng dâu xấu phải gặp cha mẹ chồng.
"Mẹ, Phong Nhi về rồi." Nàng nhào vào lòng một vị phu nhân.
Ta giương mắt nhìn lại, bà ấy không thay đổi gì nhiều, tuy ta nhớ không rõ dung mạo, nhưng đại khái vẫn là cảm giác kia.
"U, Phong Nhi lần này ra cửa không về tay không, còn mang theo con rể trở về." Bà tinh mắt, thấy ta.
"Mẹ a……" Phong Nhi làm nũng dậm chân.
Ta vội vàng tiến lên chào hỏi, giải thích nguyên do.
Bà phái người an bài chỗ ở cho ta, ta lưu luyến từ biệt Phong Nhi.
Giọng nói của bà truyền đến: "Tốt, mẹ thấy tiểu tử này không tồi. Ha hả!"
Lòng ta ngọt ngào, buổi tối kích động đến không ngủ được.
Ngày kế sáng sớm, ta được mời cùng một nhà bọn họ ăn cơm.
"Vân Đình chàng xem, con rể của chúng ta tới rồi." Tuy là khoảng cách còn xa, nhưng ta vận đủ nội lực cũng có thể nghe được bọn họ nói chuyện.
"Mẹ à, mẹ còn nói như vậy người ta sẽ không ăn cơm."
Phụ thân của Phong Nhi rất cao lớn, ta tuy không có thấp hơn ông ta, nhưng đứng trước mặt ông lại có cảm giác bất an.
Ta an phận chào hỏi trưởng bối, ông nhìn chằm chằm ta, sau một lúc lâu nói: "Ngươi tên là gì, người ở nơi nào."
"Cha này, nữ nhi đi đây." Phong Nhi xấu hổ, bĩu môi rời đi.
Trong lòng ta mừng thầm, vội cáo từ đuổi theo.
"Phong Nhi, ta mời nàng ăn cơm nhé?"
"Huynh không phải không có bạc sao, vẫn là ta mời huynh đi." Đôi ta đi ở trên đường.
"Chút bạc này vẫn phải có, đi thôi." Ta kéo nàng vào một quán nhỏ.
Cơm nước xong, ta mời nàng đi đua ngựa.
Nàng lắc đầu: "Ta hôm nay có chuyện quan trọng, muốn đến chúc thọ ở nhà thẩm thẩm và thúc thúc, không thể chạy loạn."
"Không sao đâu, chúng ta chỉ chạy một vòng ở ngoài thành, rất nhanh là về tới."
Kết quả đua ngựa tất nhiên là ta thắng, vì thế nàng phải đồng ý với ta một sự kiện.
"Phong Nhi, để ta mời nàng ăn cơm cả đời, được không?"
Nàng giật mình cười to: "Còn có chuyện tốt như vậy sao, ha ha, ta đương nhiên nguyện ý."
Ta nghiêm túc nắm tay nàng: "Đáp ứng rồi liền không thể đổi ý, đây là hứa hẹn cả đời."
Cô gái nhỏ thật là dễ gạt, nàng còn đang vui vẻ cười: "Tắc ca ca, huynh đừng hối hận là được, ta có thể ăn nhiều lắm."
Ta nhìn nàng cười: "Ta sẽ không hối hận, yên tâm đi, ta nuôi nổi nàng mà."
Chúng ta sóng vai đi vào phủ Phò mã, nhìn nhành hoa nàng cầm trong tay, quả nhiên là đưa cho cô mẫu.
"Xem ngươi còn chạy nơi nào." Một thiếu niên tức giận mang theo một đám người cầm đao cầm thương xông lại đây.
Phong Nhi bị dọa trốn đến sau lưng ta, ta nghe ra là những người ngày hôm qua đuổi theo nàng.
"Chuyện gì?" Ta lạnh mặt.
"Không chuyện của ngươi, tránh ra." Hắn duỗi tay tới bắt Phong Nhi. Ta tự nhiên sẽ không đứng nhìn, một tay lôi kéo Phong Nhi, một tay giao thủ với hắn.
Trong nháy mắt đã vây đầy người.
"Dừng tay." Dượng đi nhanh ra tới.
"Tắc nhi?" Cô mẫu vô cùng mừng rỡ.
"Cô cô." Ta quay đầu, chưa từng buông tay đang giữ chặt Phong Nhi.
"Tắc Nhi, thật là con?"
"Dạ, phụ hoàng để con tới chúc thọ cô mẫu."
Cô mẫu giữ chặt ta, vui mừng mà khóc: "Tắc nhi, đã nhiều năm không gặp, lại cao thêm rồi, đây lần đầu tiên con tới Uyển Châu……"
Vài viên quan từng trải đời vội chào hỏi: "Chúng thần tham kiến Khải vương điện hạ, thiên thiên tuế."
Phong Nhi tựa hồ bị dọa, lặng lẽ rút tay về. Ta dùng sức nắm, không cho nàng tránh thoát.
Cô cô nhìn lướt qua, chưa nói cái gì.
Ta cho bọn họ đứng lên, liền nhìn thấy người nhà Phong Nhi tới.
Nàng tránh thoát tay của ta, đến bên cạnh mẫu thân.
Cha nàng mặt đầy nghiêm túc: "Lúc mới gặp ngươi, đã cảm thấy giống hắn, ngươi quả nhiên là hoàng tử." Dung mạo của ta cực giống phụ hoàng, cũng khó trách ông ấy có thể nhận ra ta.
Ta ghé mắt nhìn mẫu thân Phong Nhi, trên mặt bà cũng không còn nụ cười ấm áp nữa, đề phòng mà xa cách nhìn ta.
Trong lòng yên lặng thở dài, điều sợ nhất vẫn tới.
"Phong Nhi, ta hỏi nàng, ngày hôm qua nàng đến Lạc Hà trang của ta chỉ vì trộm hoa?" Vẻ mặt thiêu niên tuấn tú kia vẫn còn tức giận.
Tề Vân Đình xoay người nhìn cành Thất sắc hoa trong tay Phong nhi: "Phong Nhi, đây là con trộm tới?"
Phong Nhi sợ tới mức trốn phía sau lưng mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Ngươi tìm thật đúng là mau, hoa này là ta muốn tặng cho thẩm thẩm làm quà sinh nhât."
Thất sắc hoa công dụng cả Uyển Châu, Tề Vân Đình nói với thiếu niên: "Cậu là Chiêu Mộ thiếu chủ của Lạc Hà trang? Phong Nhi phạm sai, hái mất trấn trang chi bảo của nhà cậu, ngày mai ta chắc chắn trói nó đến thỉnh tội, nên bồi thường bao nhiêu vàng bạc chỉ chờ quý trang lên tiếng. Hôm nay ta đến mừng thọ công chúa, không nên gây ầm ĩ."
Chiêu Mộ đanh mặt: "Ta không cần vàng bạc, cũng không cần ông trói nàng, chỉ hỏi nàng một câu, Phong Nhi nàng trả lời ta, lời hôm qua chính là gạt ta, hay là nói thật." Hắn rất kích động, vành mắt đều đỏ.
"Phong Nhi, nha đầu chết tiệt con rốt cuộc nói gì với người ta?"
Thấy mẹ lên tiếng, Phong Nhi mới ấp a ấp úng kể lại sự tình.
Thì ra, Phong Nhi cố chấp muốn lấy hoa bảy màu tới chúc thọ An Ninh, hy vọng nàng có thể mang thai.
Nhưng đó là bảo vật của Lạc Hà trang, bao nhiêu tiền cũng mua không được. Vì thế, nàng đành phải động não.
Đi vào cổng chính, kiêu ngạo hất mặt: "Ta là bằng hữu của thiếu chủ nhà ngươi, mang ta vào gặp hắn."
Gia đinh trông cửa nhìn thấy, là một tiểu thư xinh đẹp, trong lòng thầm vui mừng: "Thiếu chủ diễm phúc không cạn đâu."
Vừa vào bên trong cánh cửa, Chiêu Mộ đang luyện Lạc Hà kiếm pháp chiêu cuối cùng thức thứ nhất: Lạc hà đầy trời. Vô số đóa hoa kiếm tung bay, ánh sáng che trời lấp đất.
Phong Nhi thiệt tình than: "Hay lắm, thật đẹp trai!"
Chiêu Mộ rơi xuống đất, cả kinh không thể tin được vào mắt mình.
Phong Nhi cười: "Như thế nào, ngươi không nhớ rõ ta? Võ lâm đại hội ba ngày trước, ta còn nhớ rõ ngươi đâu."
Hắn sao lại không nhớ rõ, bóng hình như con bướm bay trong gió kia, tự ngày đó gặp nhau liền khắc trong tâm trí, vứt đi không được. Vừa rồi luyện kiếm cũng không chuyên tâm, hắn vốn định chờ phụ thân trở về, liền nhờ ông đi hỏi thăm đó là con gái nhà ai, đính hôn hay chưa.
Không nghĩ tới bây giờ nàng lại đứng ngay trước mắt.
Gia đinh cười trộm rời đi, chưa từng gặp qua thiếu chủ luống cuống như vậy.
Phong Nhi nhấp nhấp môi, cổ đủ dũng khí: "Tự ngày gặp nhau ta liền cực kỳ ngưỡng mộ ngươi, hôm nay cố ý tới bái kiến, ngươi có bằng lòng mang ta đi quanh trang một chút?"
Chiêu mộ mừng rỡ như điên: "Ta…… Ta cũng vậy." Hắn hoảng đến không biết làm thế nào cho phải, ném kiếm qua một bên, cúi đầu nhìn áo trắng của mình có dính vệt dơ hay không, vội vàng kéo Phong Nhi: "Cha không ở nhà, ta mang nàng đi gặp mẹ ta."
Phong Nhi đỏ mặt, vùng tay ra khỏi: "Ta mới không đi gặp mẹ của ngươi đâu, sao ngươi không đi gặp mẹ của ta?"
Chiêu Mộ ngốc, khẩn trương hỏi: "Nàng tên là gì, là con gái nhà ai, ta…… Ta đến nhà nàng cầu hôn, cha mẹ nàng đồng ý sao?"
Phong Nhi trong lòng đang âm mưu, nói qua loa: "Ta mới không nói cho ngươi đâu, chính ngươi hỏi thăm đi. Cha mẹ ta có đồng ý hay không làm sao ta biết?"
Chiêu Mộ đỏ mặt, thầm nghĩ chính mình quá nóng vội, vẫn nhịn không được hỏi: "Vậy còn nàng, nàng vui lòng không?"
Phong Nhi bất đắc dĩ: "Ta không vui tới tìm ngươi làm gì?"
Chiêu Mộ vui mừng ra mặt, ngây ngô cười không biết nói gì cho phải.
"Ngươi không dẫn ta đi dạo quanh nhà ngươi sao?"
"Được, được, được." Chiêu Mộ nói liền ba chữ được, mang Phong Nhi đến phòng mình chơi.
Chiêu Mộ rối ren thu dọn phòng ốc, kỳ thật có hạ nhân quét tước rồi, chỉ là hắn sợ cô gái sạch sẽ như Phong Nhi sẽ thấy lộn xộn. "Chỗ của ta có chút lộn xộn, hắc hắc."
Lúc xoay người, nhìn thấy Phong Nhi xuất thần nhìn hắn cười, lập tức liền cướp đi tâm trí hắn, ngọt vào tận trong lòng.
Kỳ thật Phong Nhi là đang nhìn cây hoa sau lưng hắn mà cười, thật là có được lại chẳng phí công phu. Vốn tưởng rằng thứ này sẽ ở trong phòng trang chủ, không nghĩ tới lại ở trong phòng hắn. Tròng mắt chuyển động: "Chiêu Mộ, ngươi giúp ta pha ly trà nhé, phải là trà hoa cúc thêm đường phèn, nước âm ấm thôi, ta khát nước."
"Được." Chiêu Mộ xoay người đi ra ngoài.
Phong Nhi hái hoa, chạy như điên xuống núi.
Đợi Phong Nhi kể xong, cha mẹ đều răn dạy nàng, nàng cúi đầu không dám trả lời.
Ta lập tức đen mặt, lời như vậy có thể tùy tiện nói sao. Hừ! Vừa rồi nàng còn cùng ta nói nữa. Ta tức giận nhìn nàng, vừa vặn nàng ngẩng đầu nhìn ta, bắt gặp ánh mắt ta lại vội vàng cúi đầu.
Dượng nói chuyện: "Người tới là khách, tất cả mọi người đều vào đi thôi."
Chiêu Mộ ở phía sau lạnh mặt giật nhẹ tay áo Phong Nhi, tựa hồ là còn đang đợi nàng trả lời. Ta không dấu vết đi qua chắn giữa hai người, ôm lấy Phong Nhi đến chỗ cô cô.
Một bữa tiệc mọi người vui vẻ ăn uống, nhưng chỗ ánh mắt chạm nhau vẫn xuất ra đao quang kiếm ảnh.
Ta đã nhìn ra, tiểu tử Chiêu Mộ kia là người thẳng tính, căn bản không phải đối thủ của ta.
Chỉ là sau bữa tiệc, mẹ của Phong Nhi lại đổi chiều gió, nhiệt tình mời ChiêuMộ đến nhà chơi, lại không gọi ta.
Tiễn một nhà bọn họ rồi, cô cô nhìn vẻ mặt cô đơn của ta cuối cùng là không đành lòng: "Tắc nhi, ngày mốt chính là Uyển Giao hội, con ở thêm vài ngày đi." Ta yên lặng gật đầu, giúp cô luyện chế thất sắc hoa thành hai viên thuốc: "Cô cô, cô cũng cho dượng ăn một viên đi, cũng nói không chừng là……"
"Tắc nhi, ngày mai ta mang con đến Tề phủ thăm hỏi."
"Được."
Cô cô thở dài muốn nói lại thôi.
Xem ra cô cô là khách quen, cùng Tề gia rất quen thuộc, đến quản gia cũng nhận ra, căn bản không cần thông báo.
Phong Nhi một mình ghé vào bàn ở đình hóng gió, trong tay mân mê một cái ngọc bội. Cô cô có lẽ là nhìn ra thần thái tỏa sáng trong mắt ta, lấy khăn che miệng lặng lẽ cười. "Tắc nhi con đi chơi với Phong nhi đi, ta cùng đại tẩu trò chuyện."
"Phong nhi." Ta lặng lẽ đến sau lưng nàng, đôi tay chống ở trên bàn, đem nàng vòng ở trong ngực cúi đầu dọa nàng.
"A……" Nàng giật mình ngẩng đầu, cánh môi hồng nhạt áp sát mặt ta, lập tức đỏ mặt.
Ta sờ sờ gương mặt, hắc hắc cười mỉa: "Phong nhi, nàng khi dễ ta."
Nàng tức giận: "Hừ! Huynh là người xấu, khó trách mẹ ta nói huynh là người xấu, muốn ta đem cái này trả cho huynh."
Trong lòng luống cuống, nhưng ngoài mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, đem long bội lấy ra: "Nàng xem, sánh với cái này có phải là một đôi hay không, nàng cứ so sánh đi?"
Phong nhi dễ dụ, thật sự cầm lấy so sánh: "Huynh nói không sai, đúng là một đôi."
"Đúng vậy đó, đã tặng cho nàng mười mấy năm, bây giờ nàng trả lại cho ta, ta đau lòng lắm."
"Vậy vì sao khi ta còn nhỏ như vậy huynh lại tặng cho ta?"
"Bởi vì thích nàng đó, Phong nhi, ta thích nàng mười mấy năm, sau này còn sẽ thích vài thập niên, ta sẽ mua đồ ăn ngon cho nàng, mang nàng đi chơi thật vui, chúng ta cùng nhau ăn đến già, chơi đến già, được không?" Ta nhìn chằm chằm mắt nàng, trong lòng rất bất an.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, khó xử cắn môi.
Ta vội giảng hòa: "Nàng từ từ suy nghĩ, không cần phải trả lời ngay, nàng dẫn ta đi dạo trong nhà nàng đi."
Nàng gật gật đầu, mang ta đến sau hoa viên đi, trên đường gặp được hai vị thẩm thẩm, các nàng cười nói: "Xem ứng cử viên vị hôn phu của Phong nhi nhà chúng ta này, thật đúng là người này lại càng anh tuấn so với người kia."
Phong nhi đỏ mặt chạy đi, ta chỉ đành đuổi theo.
Thời gian ở cùng nàng luôn rất vui sướng, ta chưa bao giờ được vui sướng như vậy.
Lúc nha hoàn tới gọi đi ăn cơm, mẹ của Phong nhi mới biết được ta tới. Hiển nhiên bà không vui: "An Ninh, sao cô không nói gì đã mang hắn đến."
Cô cô vài phần xấu hổ: "Đại tẩu, chuyện của bọn nhỏ……"
"An Ninh, cháu trai của cô không phải ta không thích hắn, chỉ là địa phương như hoàng cung…… Phong nhi của ta hoạt bát đáng yêu, làm sao ta có thể nhìn nàng chết không rõ ràng ở chốn ăn thịt người đó."
Ta có thể hiểu băn khoăn của bà: "Thẩm thẩm, ta có vương phủ của mình, sẽ không đến ở trong hoàng cung."
Bà có vẻ nén giận: "Chúng ta cứ việc nói thẳng đi, ngươi là Hoàng trưởng tử, khả năng kế thừa đại thống rất lớn, còn có mẫu hậu kia của ngươi, thôi, ta xin ngươi, buông tha Phong nhi đi."
Vành mắt bà đỏ lên, ta biết là thương con mà ra.
Ta quỳ thẳng trên mặt đất: "Ta bảo đảm nhất định bảo vệ nàng chu toàn, chẳng sợ ta mất đi tính mạng cũng phải bảo vệ Phong nhi lông tóc vô thương, xin người thành toàn."
Cô cô đau lòng rơi lệ, ta từng quỳ trước mấy người đâu?
"Khải vương điện hạ xin đứng lên đi, thảo dân như chúng ta chịu không nổi."
Cha Phong nhi vào cửa, thấy cảnh tượng như vậy, cũng tự hiểu rõ, duỗi tay nâng ta dậy.
Ăn cơm xong, không biết cô cô cầu xin bọn họ thế nào, để Phong nhi tới Phò mã phủ với chúng ta.
Ta tất nhiên vui vẻ, đuổi hết mọi người chỉ còn hai chúng ta ở bên nhau.
Ngày kế là Uyển Giao hội, ta đã biết được ý nghĩa của thải cầu, quyết chí giành được.
Đồng dạng ý chí chiến đấu sục sôi chính là Chiêu Mộ, luận võ công có lẽ đôi ta không phân cao thấp, luận mưu trí hắn tuyệt đối không được.
Một màn tặng đồ:
Tác giả có lời muốn nói: Quả nhiên, ta thắng được thải cầu tặng cho Phong nhi, tiện thể sát phạt hầu hết nử tử ở Uyển Châu.
Nàng chu miệng: "Cái này lúc ta một tuổi đã có rồi, không có hiếm lạ đâu. Có phải hay không tam thúc?"
Tề Vân Hải nhướng mày cười: "Phong nhi nhà ta cái gì cũng không thiếu."
Ta tính trẻ con nắm tay nàng nhét vào: "Đã tặng, không cho trả lại."
Mấy con chiến mã giẫm bụi tung mịt mù, hô to: "Thánh chỉ tới, tránh ra."
Đám người tránh ra một khoảng rộng, quan tuyên chỉ đi đến gần: "Thánh chỉ đến, Khải vương An Tắc tiếp chỉ."
"Nhi thần tiếp chỉ." Ta quỳ gối.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, phương bắc gió lửa khởi, lệnh Khải vương An Tắc tức khắc hồi kinh, mang binh xuất chinh, không được có sơ sót."
"Nhi thần tiếp chỉ." Ta tiếp nhận thánh chỉ, xoay người nhìn Phong nhi: "Phong nhi, chờ ta."
Nàng ngơ ngẩn ôm thải cầu nhìn ta, không nói lời nào.
"Gật đầu đi, nhanh lên."
"Điện hạ, đi nhanh đi, không thể trì hoãn."
Ta bướng bỉnh nhìn nàng, dưới đài muôn vàn người cũng đang nhìn nàng, rốt cuộc nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Ta nhịn không được nhoẻn miệng, lên ngựa hồi kinh.
Bọn quan viên dẫn đầu quỳ gối, dân chúng tự nhiên theo sát, cao giọng: "Cung tiễn Khải vương điện hạ, chúc điện hạ sớm ngày chiến thắng trở về."
***************************************************************************
Nửa năm sau, đại quân chiến thắng trở về, liền mở tiệc khánh công bảy ngày.
Ta quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần nguyện cưới Tề Ngự Phong làm vợ, xin phụ hoàng thành toàn."
Phụ hoàng sắc mặt tối sầm xuống, các huynh đệ tướng sĩ bên cạnh đều thay ta lau mồ hôi.
Trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, "Bang", Cửu Long lưu li trản quăng ngã vỡ nát trên ngự giai, phụ hoàng nổi giận: "Hồi kinh bảy ngày, đây là lần thứ mười tám ngươi đề cập chuyện này. Là phụ hoàng không thương ngươi sao, thánh chỉ đều bị người ta trả về, ngươi còn muốn như thế nào."
"Thỉnh phụ hoàng chuẩn thần đi Uyển Châu."
"Người ta đã nói là đã có hứa hôn, tháng sau thành hôn, hay là ngươi cũng muốn quỳ cầu xin như vậy?" Phụ hoàng lại một lần phất tay áo bỏ đi.
Các huynh đệ đi lên khuyên ta, ta lại âm thầm suy nghĩ nếu không buổi tối lặng lẽ ròi kinh. Cô cô sớm đã mang thai, ta tin tưởng trời xanh thương người có tình. Nhưng không được phụ hoàng đồng ý, chỉ sợ sẽ hại nàng.
Ngày mai là gia yến, đêm nay ta tới chỗ mẫu hậu.
"Mẫu hậu, nhi thần từ nhỏ ngu dốt, không thể làm việc lớn, chỉ mong cùng người thương bạch đầu giai lão, thỉnh mẫu hậu thành toàn."
"Không thể làm việc lớn? Phụ hoàng ngươi rất xem trọng ngươi đó."
"An Dân so với ta càng thích hợp làm hoàng đế."
Trên mặt mẫu hậu lộ ra một tia cười không dễ nhận ra, lòng ta cười, Phong nhi, ta tới đây.
Tại gia yến, tiếng cười đùa.
Ta quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần vô đức vô năng, tự thỉnh chuyển đi, phía nam Đại Lý vừa mới quy phụ, nhi thần nguyện đi biên thuỳ quản lý, bảo hộ biên cương."
Các hoàng phi và bọn đệ đệ có lo lắng, có tiếc hận, có vui sướng khi người gặp họa.
Phụ hoàng cười lạnh: "Tốt, tốt lắm, chỉ vì Tề Ngự Phong không muốn vào hoàng cung, nên ngươi phải đi ra ngoài đúng không. Ta sao lại sinh được đứa con trai tốt như vậy?"
Mẫu hậu động tình khóc: "Đứa nhỏ ngốc, sao con lại si tình giống mẫu hậu của con như vậy." bà đang nói chính là mẹ đẻ Tần thị của ta.
Phụ hoàng trầm mặc, hồi lâu: "Ngươi đi Uyển Châu đi, nếu có thể mang nàng tới gặp ta, liền cho ngươi đất phong, cho ngươi làm một vương gia nhàn tảng."
Ra roi thúc ngựa, người đầy bụi đường, lúc vào Tề gia thì đang nghẹ mẹ Phong nhi nói: "Phong nhi con đừng hồ đồ, hắn luyến tiếc ngôi vị hoàng đế kia, Chiêu Mộ đối với con thật tốt, con gả cho hắn cả đời đều vui sướng."
Phong nhi cầm khối phượng bội: "Mẹ không cần thử con nữa, con đã nói rồi, con thích huynh ấy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã thích."
"Phong nhi." Ta nhẹ nhàng gọi nàng, nàng kinh hỉ ngước mắt, nhào vào lòng ta: "Sao huynh bây giờ mới đến?"
Tất cả lo lắng đều tan đi, ta ôm chặt nàng, không buông tay nữa.
"Ta đã xin phụ hoàng Đại Lý làm đất phong, nơi đó bốn mùa như xuân, nhất định nàng sẽ thích."
Lại nghe mẹ Phong nói: "Vân Đình, chàng xem con rể ngốc của chúng ta, xin mảnh đất phong xa như vậy, làm sao chúng ta đi thăm con gái."
&&&&&&&&&&&&&&&&&
Mười sáu tháng ba năm Hồng Hi thứ mười bốn, An Tắc phong làm Đông Hải vương, ban đất phong Hải Châu quận, phụ trách bảo vệ vùng biển. Tứ hôn thương gia nữ Tề Ngự Phong, ngay trong ngày thành hôn.
Tề gia đại phòng hai trai một gái, nhị phòng một trai, tam phòng bốn con trai. Nói cách khác chỉ có một viên ngọc quý trên tay, bây giờ xuất giá, tất nhiên là trăm dặm hồng trang, của hồi môn phong phú.
An Tắc từ kinh thành mang theo đội ngũ đón dâu trăm dặm, tự mình ôm ái thê lên kiệu hoa, một đường thẳng đến Hải Châu quận.
Hân Duyệt vô lực dựa vào người trượng phu: "Quả nhiên con gái là hàng lỗ vốn mà, nuôi lớn xinh đẹp, liền để người ta cưới đi rồi."
Vân Đình cười nói: "Còn không phải nàng nhớ con gái sao, Hải Châu không xa, chúng ta đi thăm nó không phải được rồi."
Hai mắt Hân Duyệt tỏa sáng: "Đúng rồi, chúng ta đi mỗi ngày ăn bào ngư, vi cá bù lại vậy."
- -- ----