Quý Ức nhìn hiển thị trên màn hình điện thoại, là bạn cùng phòng gọi tới. Nhận nghe, Quý Ức còn chưa kịp mở miệng, trong điện thoại liền truyền đến thanh âm của Bạc Hà: “Tiểu Ức! Đêm nay liên hoan ở nhà hàng Ngọc Hoa, 7 giờ, cậu chớ quên!”
Liên hoan là khoảng thời gian trước đã định ra, Quý Ức có biết. Chỉ là địa điểm, như thế nào bỗng nhiên từ tiệm lẩu biến thành nhà hàng Ngọc Hoa? Quý Ức ấn đường nhíu lại, “Tại sao lại đổi địa điểm?”
“Là tiểu Nhã đổi……” Nữ nhân sinh ra đều mang theo vài phần tâm tư, Bạc Hà trả lời Quý Ức xong, lại bổ sung: “…… Hình như là cô ấy cùng bạn trai mới sắp xếp lại, như vậy thoạt nhìn, người bạn trai mới này của tiểu Nhã có vẻ là người có tiền.”
Tiểu Nhã, tên Lâm Nhã, cũng là bạn cùng phòng của Quý Ức. Là một người nổi tiếng xinh đẹp, ở giới thượng lưu cũng có chút danh tiếng, có thể kết giao với bạn trai là những kẻ có tiền, thật cũng không phải là chuyện bát quái gì lớn cả.
Quý Ức mặt không gợn sóng: “Thì ra là như thế!.”
Bạc Hà thấy thanh âm Quý Ức lãnh đạm, như là bộ dạng hoàn toàn không có hứng thú, cho nên không tiếp tục cùng Quý Ức nói chuyện lan man, chỉ là nhắc nhở cô đừng đến trễ, liền ngắt điện thoại.
Tiện tay ném điện thoại di động ở một bên, Quý Ức bắt đầu động thủ thay quần áo, hoá trang, chờ sau khi cô thu thập xong xuôi, cũng đúng lúc nên xuất phát rồi.
Trước khi ra khỏi ký túc xã, Quý Ức soi gương lần nữa, đánh giá ba vòng của chính mình. Bên trong là hình ảnh một cô gái với làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ tìm không ra bất luận tì vết gì. Một bộ váy ngắn, lộ ra hai chân thon dài xinh đẹp, eo thon tinh tế mười phần làm người khác phải kinh diễm.
Quý Ức vừa lòng mím cánh môi, sử dụng màu son hồng nhạt, nhẹ thoa đều lên cánh môi khiến đôi môi nhìn có chút tự nhiên như không trang điểm, sau đó cầm túi cùng di động, rời khỏi ký túc xá.
Nhà hàng Ngọc Hoa cách trường học Quý Ức cũng không xa, chỉ là đúng lúc gặp thời điểm mọi người tan tầm, con đường có chút tắc nghẽn. Nên khi Quý Ức đến nơi, mọi người đều đã đến đông đủ, ổn định ngồi trên ghế. Lâm Nhã cầm thực đơn, đang gọi món ăn.
Mười người một bàn, chỉ có hai chỗ không có người. Một chỗ là bên cạnh Lâm Nhã, còn lại là bên cạnh Bạc Hà.
Quý Ức cùng Bạc Hà quan hệ rất tốt. Sau khi chào hỏi mọi người xong, cô liền đi đến cạnh Bạc Hà ngồi xuống.
Thẳng đến khi đồ ăn đã được đưa lên trên bàn, mọi người chuẩn bị dùng bữa, vị trí bên cạnh Lâm Nhã vẫn không có người.
Liên hoan không thể thiếu uống rượu, mấy chén qua đi, trên bàn cơm không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Trò chuyện cãi cọ ồn ào, trên bàn, đồ ăn vơi đi, người phục vụ mang lên món điểm tâm ngọt. Di động của Lâm Nhã Vang lên, cô ta chỉ liếc mắt nhìn màn hình, đáy mắt liền treo đầy ý cười, sau đó gấp không chờ nổi ấn nghe điện thoại, “Anh tới rồi sao?”
Không biết trong điện thoại người ta nói cái gì, Lâm Nhã lại đã mở miệng, giọng cô ta vốn là ôn nhu, lúc này càng mềm mại có thể chảy ra nước: “ Em tới đón anh.” Nói xong, Lâm Nhã cầm điện thoại, đứng lên.
“Tiểu Nhã, là bạn trai cậu tới đây sao?” Đối với sự tò mò dò hỏi của mọi người, Lâm Nhã không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là vui sướng dị thường để lại câu “Tôi đi đón một người”, liền vội vã chạy đi. Không đến năm phút đồng hồ, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn. Quý Ức cũng không ngoại lệ, Lâm Nhã vừa rồi vội vội vàng vàng chạy ra trở về, phía sau cô ta, còn có thêm một người.
Liên hoan là khoảng thời gian trước đã định ra, Quý Ức có biết. Chỉ là địa điểm, như thế nào bỗng nhiên từ tiệm lẩu biến thành nhà hàng Ngọc Hoa? Quý Ức ấn đường nhíu lại, “Tại sao lại đổi địa điểm?”
“Là tiểu Nhã đổi……” Nữ nhân sinh ra đều mang theo vài phần tâm tư, Bạc Hà trả lời Quý Ức xong, lại bổ sung: “…… Hình như là cô ấy cùng bạn trai mới sắp xếp lại, như vậy thoạt nhìn, người bạn trai mới này của tiểu Nhã có vẻ là người có tiền.”
Tiểu Nhã, tên Lâm Nhã, cũng là bạn cùng phòng của Quý Ức. Là một người nổi tiếng xinh đẹp, ở giới thượng lưu cũng có chút danh tiếng, có thể kết giao với bạn trai là những kẻ có tiền, thật cũng không phải là chuyện bát quái gì lớn cả.
Quý Ức mặt không gợn sóng: “Thì ra là như thế!.”
Bạc Hà thấy thanh âm Quý Ức lãnh đạm, như là bộ dạng hoàn toàn không có hứng thú, cho nên không tiếp tục cùng Quý Ức nói chuyện lan man, chỉ là nhắc nhở cô đừng đến trễ, liền ngắt điện thoại.
Tiện tay ném điện thoại di động ở một bên, Quý Ức bắt đầu động thủ thay quần áo, hoá trang, chờ sau khi cô thu thập xong xuôi, cũng đúng lúc nên xuất phát rồi.
Trước khi ra khỏi ký túc xã, Quý Ức soi gương lần nữa, đánh giá ba vòng của chính mình. Bên trong là hình ảnh một cô gái với làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ tìm không ra bất luận tì vết gì. Một bộ váy ngắn, lộ ra hai chân thon dài xinh đẹp, eo thon tinh tế mười phần làm người khác phải kinh diễm.
Quý Ức vừa lòng mím cánh môi, sử dụng màu son hồng nhạt, nhẹ thoa đều lên cánh môi khiến đôi môi nhìn có chút tự nhiên như không trang điểm, sau đó cầm túi cùng di động, rời khỏi ký túc xá.
Nhà hàng Ngọc Hoa cách trường học Quý Ức cũng không xa, chỉ là đúng lúc gặp thời điểm mọi người tan tầm, con đường có chút tắc nghẽn. Nên khi Quý Ức đến nơi, mọi người đều đã đến đông đủ, ổn định ngồi trên ghế. Lâm Nhã cầm thực đơn, đang gọi món ăn.
Mười người một bàn, chỉ có hai chỗ không có người. Một chỗ là bên cạnh Lâm Nhã, còn lại là bên cạnh Bạc Hà.
Quý Ức cùng Bạc Hà quan hệ rất tốt. Sau khi chào hỏi mọi người xong, cô liền đi đến cạnh Bạc Hà ngồi xuống.
Thẳng đến khi đồ ăn đã được đưa lên trên bàn, mọi người chuẩn bị dùng bữa, vị trí bên cạnh Lâm Nhã vẫn không có người.
Liên hoan không thể thiếu uống rượu, mấy chén qua đi, trên bàn cơm không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Trò chuyện cãi cọ ồn ào, trên bàn, đồ ăn vơi đi, người phục vụ mang lên món điểm tâm ngọt. Di động của Lâm Nhã Vang lên, cô ta chỉ liếc mắt nhìn màn hình, đáy mắt liền treo đầy ý cười, sau đó gấp không chờ nổi ấn nghe điện thoại, “Anh tới rồi sao?”
Không biết trong điện thoại người ta nói cái gì, Lâm Nhã lại đã mở miệng, giọng cô ta vốn là ôn nhu, lúc này càng mềm mại có thể chảy ra nước: “ Em tới đón anh.” Nói xong, Lâm Nhã cầm điện thoại, đứng lên.
“Tiểu Nhã, là bạn trai cậu tới đây sao?” Đối với sự tò mò dò hỏi của mọi người, Lâm Nhã không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là vui sướng dị thường để lại câu “Tôi đi đón một người”, liền vội vã chạy đi. Không đến năm phút đồng hồ, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn. Quý Ức cũng không ngoại lệ, Lâm Nhã vừa rồi vội vội vàng vàng chạy ra trở về, phía sau cô ta, còn có thêm một người.
Danh sách chương