Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Lúc đó là giờ tan học nên có rất nhiều học sinh đang xuống lầu, nhiều lần bị chặn đường khiến tâm tình của Hạ Qúy Thần khó chịu, hắn liền rống lên: “Đều dẹp qua một bên hết cho tôi!”
Sau đó gần như là tất cả mọi người trên cầu thang, từ lầu bốn cho tới tầng trệt, trong nháy mắt đều dẹp qua hết một bên.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn bỏ lỡ cô.
Chờ đến khi hắn lao ra khỏi khu dạy học, đi vào chỗ “coca của anh” vừa mới xuất hiện thì cô cũng đã không còn đứng ở đó nữa.
Hạ Qúy Thần đứng ở chỗ cô vừa đứng, tâm tình bỗng nhiên trùng xuống.
Hắn cảm nhận được, khi hắn thấy cô, ngay cả người vô tâm không tim không phổi như hắn cũng đều xuất hiện cảm giác khác lạ, cho dù là lần đầu hay lần thứ hai.
Hắn sửng sốt một hồi lâu, thẳng đến khi phía sau truyền đến âm thanh “Anh Thần” thì hắn mới quay đầu nhìn lại, là đám người Mập mạp vốn nên quét dọn WC lại đang cầm giẻ lau cùng cây chổi hùng hùng hổ hổ chạy xuống: “Anh Thần, muốn đánh ai sao?”
Đánh cái đầu cậu chứ đánh …Tâm tình của Hạ Qúy Thần không được tốt, đáy lòng chỉ thầm trả lời lại một câu, cũng không có hé răng nói lời nào, xua xua tay ý bảo đám người bọn họ nên làm gì thì làm đi.
Chờ đến khi đám người giải tán, hắn đứng ở đó một lúc lâu rồi mới quay lại trên lầu.
Thẳng đến khi trời gần tối, đám người Mập mạp mới quét dọn xong, mỗi người cầm lấy cặp sách của mình, xếp thành một đoàn dài, từ trường học đi đến quán mì đối diện ăn mì sợi.
Thời điểm Hạ Qúy Thần tính tiền, Mập mạp ở bên cạnh nói: “Tụ tập đánh một trận đi”.
Hạ Qúy Thần cắn điếu thuốc, không có trả lời, đợi đến khi chủ quán thối lại tiền lẻ hắn mới mở miệng: “Các cậu đi đi, anh không đi”.
Mập mạp hỏi: “Anh Thần, vậy anh đi đâu?”
Hạ Qúy Thần vác cặp sách, đưa lưng về phía đám người, đi được một đoạn hắn mới phun ra hai chữ: “Về nhà”.
Phải biết rằng lão đại của bọn họ “Đêm sẽ không về nhà”, hôm nay là làm sao vậy? Lão đại cư nhiên lại về nhà?
Đám người quay mặt nhìn nhau, ai cũng đều nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm.
Hạ Qúy Thần về đến nhà thì sắc trời đã hoàn toàn đen.
Có thể là cha hắn trở về trễ nên bây giờ trong nhà mới bắt đầu dùng bữa tối, lúc mở cửa cho hắn, tiểu bảo mẫu vừa cầm cặp sách vừa mở miệng: “Nhị thiếu gia, cậu qua ăn bữa tối sao?”
Hắn không có tâm trạng nói chuyện nên không muốn mở miệng, chỉ dùng giọng mũi “ừ” một tiếng. Sau đó hắn đổi dép lê, đang chuẩn bị lên lầu, kết quả chưa đi được hai bước đã bị mẹ hắn kêu lại: “A Thần, lại đây”.
Hắn bực bội, đứng tại chỗ phồng mang trợn má một lúc rồi mới cà lơ phất phơ quay đầu đi về phía nhà ăn.
Hắn không kiên nhẫn, vừa định hỏi câu “Làm gì?” thì tầm mắt đã bị co gái ngồi bên cạnh Hạ Dư Quang hấp dẫn, sau đó trong đầu hắn liền thoáng qua câu ngạn ngữ: “Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công”.
Hắn tâm tâm niệm niệm, gióng trống khua chiêng tìm kiếm cô gái này suốt nhiều tháng trời, vậy mà cô cư nhiên lại đang sống sờ sờ ngồi ở phòng ăn của nhà hắn, an tĩnh mà đẹp mắt dùng bữa tối?!
Thời khắc đó, dưới đáy lòng của Hạ Qúy Thần thổi qua vô số câu chửi thô tục.
Beta: Stuki^^
Lúc đó là giờ tan học nên có rất nhiều học sinh đang xuống lầu, nhiều lần bị chặn đường khiến tâm tình của Hạ Qúy Thần khó chịu, hắn liền rống lên: “Đều dẹp qua một bên hết cho tôi!”
Sau đó gần như là tất cả mọi người trên cầu thang, từ lầu bốn cho tới tầng trệt, trong nháy mắt đều dẹp qua hết một bên.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn bỏ lỡ cô.
Chờ đến khi hắn lao ra khỏi khu dạy học, đi vào chỗ “coca của anh” vừa mới xuất hiện thì cô cũng đã không còn đứng ở đó nữa.
Hạ Qúy Thần đứng ở chỗ cô vừa đứng, tâm tình bỗng nhiên trùng xuống.
Hắn cảm nhận được, khi hắn thấy cô, ngay cả người vô tâm không tim không phổi như hắn cũng đều xuất hiện cảm giác khác lạ, cho dù là lần đầu hay lần thứ hai.
Hắn sửng sốt một hồi lâu, thẳng đến khi phía sau truyền đến âm thanh “Anh Thần” thì hắn mới quay đầu nhìn lại, là đám người Mập mạp vốn nên quét dọn WC lại đang cầm giẻ lau cùng cây chổi hùng hùng hổ hổ chạy xuống: “Anh Thần, muốn đánh ai sao?”
Đánh cái đầu cậu chứ đánh …Tâm tình của Hạ Qúy Thần không được tốt, đáy lòng chỉ thầm trả lời lại một câu, cũng không có hé răng nói lời nào, xua xua tay ý bảo đám người bọn họ nên làm gì thì làm đi.
Chờ đến khi đám người giải tán, hắn đứng ở đó một lúc lâu rồi mới quay lại trên lầu.
Thẳng đến khi trời gần tối, đám người Mập mạp mới quét dọn xong, mỗi người cầm lấy cặp sách của mình, xếp thành một đoàn dài, từ trường học đi đến quán mì đối diện ăn mì sợi.
Thời điểm Hạ Qúy Thần tính tiền, Mập mạp ở bên cạnh nói: “Tụ tập đánh một trận đi”.
Hạ Qúy Thần cắn điếu thuốc, không có trả lời, đợi đến khi chủ quán thối lại tiền lẻ hắn mới mở miệng: “Các cậu đi đi, anh không đi”.
Mập mạp hỏi: “Anh Thần, vậy anh đi đâu?”
Hạ Qúy Thần vác cặp sách, đưa lưng về phía đám người, đi được một đoạn hắn mới phun ra hai chữ: “Về nhà”.
Phải biết rằng lão đại của bọn họ “Đêm sẽ không về nhà”, hôm nay là làm sao vậy? Lão đại cư nhiên lại về nhà?
Đám người quay mặt nhìn nhau, ai cũng đều nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm.
Hạ Qúy Thần về đến nhà thì sắc trời đã hoàn toàn đen.
Có thể là cha hắn trở về trễ nên bây giờ trong nhà mới bắt đầu dùng bữa tối, lúc mở cửa cho hắn, tiểu bảo mẫu vừa cầm cặp sách vừa mở miệng: “Nhị thiếu gia, cậu qua ăn bữa tối sao?”
Hắn không có tâm trạng nói chuyện nên không muốn mở miệng, chỉ dùng giọng mũi “ừ” một tiếng. Sau đó hắn đổi dép lê, đang chuẩn bị lên lầu, kết quả chưa đi được hai bước đã bị mẹ hắn kêu lại: “A Thần, lại đây”.
Hắn bực bội, đứng tại chỗ phồng mang trợn má một lúc rồi mới cà lơ phất phơ quay đầu đi về phía nhà ăn.
Hắn không kiên nhẫn, vừa định hỏi câu “Làm gì?” thì tầm mắt đã bị co gái ngồi bên cạnh Hạ Dư Quang hấp dẫn, sau đó trong đầu hắn liền thoáng qua câu ngạn ngữ: “Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công”.
Hắn tâm tâm niệm niệm, gióng trống khua chiêng tìm kiếm cô gái này suốt nhiều tháng trời, vậy mà cô cư nhiên lại đang sống sờ sờ ngồi ở phòng ăn của nhà hắn, an tĩnh mà đẹp mắt dùng bữa tối?!
Thời khắc đó, dưới đáy lòng của Hạ Qúy Thần thổi qua vô số câu chửi thô tục.
Danh sách chương