Chương 59: Cô câm miệng cho tôi (9)
“… Mặc kệ là bốn năm trước hay là bây giờ, đáy lòng anh rất rõ ràng, tôi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc …”
Quý Ức không để ý Hạ Qúy Thần có điểm khác thường, vẫn tiếp tục nói, chỉ là cô mới nói được một nửa, Hạ Qúy Thần biết tiếp theo cô muốn nói gì liền phản ứng mãnh liệt: “Câm miệng!”
Qúy Ức đang nói dở, nghe Hạ Qúy Thần quát lên bỗng ngừng lại một chút.
Cả người Hạ Qúy Thần tràn đầy sát khí khiến người ta sợ hãi, đáy mắt Qúy Ức tràn ngập khiếp sợ nhưng qua vài giây lại tiếp tục mở miệng, chỉ là giọng điệu không có khí thế như lúc nãy: “Anh vì cái gì không cho tôi nói? Anh hẳn cũng biết đêm bốn năm trước, tôi uống nhiều rượu …”
“Tôi nói cô câm miệng”. Cô không nhắc đến chuyện bốn năm trước còn đỡ, nhắc đến chuyện bốn năm trước lại khiến Hạ Qúy Thần càng ngày càng tức giận, mở miệng thanh âm chỉ toàn sự lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.
Âm thanh của Qúy Ức nhỏ dần nhưng cũng không có dừng lại: “ …Tôi nói là …”
“Cô câm miệng cho tôi! Câm miệng! Cô có nghe thấy không? Câm miệng cho tôi!” Hạ Qúy Thần tức giận muốn điên lên, hắn là đang sợ, sợ từ trong miệng cô lần nữa nghe lại chuyện của bốn năm trước. Cả người hắn run run, liên tục quát lên. Thấy cô vẫn muốn nói tiếp,hắn dường như mất hết lí trí, không chút lưu tình bước nhanh qua chỗ của cô.
Quý Ức sợ đến mức nhắm hai mắt lại, miệng cũng không nói nữa.
Hạ Qúy Thần nắm tay, nện thật mạnh ở trên vách tường, xẹt qua bên tai của Qúy Ức.
Cùng với tiếng “Đông” phát ra, máu từ tay của Hạ Qúy Thần chảy ra rớt xuống trên vai Qúy Ức. Cảm giác được chất lỏng sền sệt, cả người cô run run, hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Trong phòng an tĩnh mấy giây, Hạ Qúy Thần liền vươn tay về phía cằm của Qúy Ức, đem mặt cô nâng lên đối diện với hắn.
Đáy mắt hắn hiện đầy tơ máu, có chút dọa người.
Hạ Qúy Thần nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Cô không xứng cùng tôi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cô cho rằng cô là cái gì? Nếu không phải hôm qua cô nằm bên cạnh tôi, cô nghĩ tôi sẽ chạm vào cô?”
“Tôi nói cho cô biết, cái kia chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông!”
Chung quy vẫn không thể tránh được, cô vẫn phải nghe hắn nói những lời nhục mạ.
Cũng không quan trọng, dù sao cô nghe xong là có thể rời đi, cô cũng không phải chưa từng nghe qua …
Quý ức an ủi chính mình, nhắc nhở bản thân không cần để ý Hạ Qúy Thần nói gì, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
Biểu tình của cô như vậy càng chọc giận Hạ Qúy Thần, hắn bóp cằm Qúy Ức, từng câu từng chữ nói ra ngày càng tàn nhẫn.
“Xem ra tôi vẫn còn may mắn, vào thời điểm mấu chốt cô khiến tôi tỉnh lại, nếu như tôi mơ mơ màng màng không biết gì mà ngủ với cô thì thật là ghê tởm!”
“Loại người bẩn thỉu như cô, bốn năm trước chạm qua đã đủ khiến tôi buồn nôn!”
- Editor: Hồng Phan – Virgo
- Beta: Stuki^^
“… Mặc kệ là bốn năm trước hay là bây giờ, đáy lòng anh rất rõ ràng, tôi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc …”
Quý Ức không để ý Hạ Qúy Thần có điểm khác thường, vẫn tiếp tục nói, chỉ là cô mới nói được một nửa, Hạ Qúy Thần biết tiếp theo cô muốn nói gì liền phản ứng mãnh liệt: “Câm miệng!”
Qúy Ức đang nói dở, nghe Hạ Qúy Thần quát lên bỗng ngừng lại một chút.
Cả người Hạ Qúy Thần tràn đầy sát khí khiến người ta sợ hãi, đáy mắt Qúy Ức tràn ngập khiếp sợ nhưng qua vài giây lại tiếp tục mở miệng, chỉ là giọng điệu không có khí thế như lúc nãy: “Anh vì cái gì không cho tôi nói? Anh hẳn cũng biết đêm bốn năm trước, tôi uống nhiều rượu …”
“Tôi nói cô câm miệng”. Cô không nhắc đến chuyện bốn năm trước còn đỡ, nhắc đến chuyện bốn năm trước lại khiến Hạ Qúy Thần càng ngày càng tức giận, mở miệng thanh âm chỉ toàn sự lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.
Âm thanh của Qúy Ức nhỏ dần nhưng cũng không có dừng lại: “ …Tôi nói là …”
“Cô câm miệng cho tôi! Câm miệng! Cô có nghe thấy không? Câm miệng cho tôi!” Hạ Qúy Thần tức giận muốn điên lên, hắn là đang sợ, sợ từ trong miệng cô lần nữa nghe lại chuyện của bốn năm trước. Cả người hắn run run, liên tục quát lên. Thấy cô vẫn muốn nói tiếp,hắn dường như mất hết lí trí, không chút lưu tình bước nhanh qua chỗ của cô.
Quý Ức sợ đến mức nhắm hai mắt lại, miệng cũng không nói nữa.
Hạ Qúy Thần nắm tay, nện thật mạnh ở trên vách tường, xẹt qua bên tai của Qúy Ức.
Cùng với tiếng “Đông” phát ra, máu từ tay của Hạ Qúy Thần chảy ra rớt xuống trên vai Qúy Ức. Cảm giác được chất lỏng sền sệt, cả người cô run run, hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Trong phòng an tĩnh mấy giây, Hạ Qúy Thần liền vươn tay về phía cằm của Qúy Ức, đem mặt cô nâng lên đối diện với hắn.
Đáy mắt hắn hiện đầy tơ máu, có chút dọa người.
Hạ Qúy Thần nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Cô không xứng cùng tôi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cô cho rằng cô là cái gì? Nếu không phải hôm qua cô nằm bên cạnh tôi, cô nghĩ tôi sẽ chạm vào cô?”
“Tôi nói cho cô biết, cái kia chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông!”
Chung quy vẫn không thể tránh được, cô vẫn phải nghe hắn nói những lời nhục mạ.
Cũng không quan trọng, dù sao cô nghe xong là có thể rời đi, cô cũng không phải chưa từng nghe qua …
Quý ức an ủi chính mình, nhắc nhở bản thân không cần để ý Hạ Qúy Thần nói gì, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
Biểu tình của cô như vậy càng chọc giận Hạ Qúy Thần, hắn bóp cằm Qúy Ức, từng câu từng chữ nói ra ngày càng tàn nhẫn.
“Xem ra tôi vẫn còn may mắn, vào thời điểm mấu chốt cô khiến tôi tỉnh lại, nếu như tôi mơ mơ màng màng không biết gì mà ngủ với cô thì thật là ghê tởm!”
“Loại người bẩn thỉu như cô, bốn năm trước chạm qua đã đủ khiến tôi buồn nôn!”
Danh sách chương