Hàn Tri Phản dĩ nhiên muốn nghe chuyện liên quan đến Hàm Hàm, thế nhưng anh càng muốn nghe những chuyện có liên quan đến cô, chuyện mà anh không biết...
Nhưng anh cũng không muốn làm khó cô, cô không muốn nói, anh đành thỏa hiệp: "Được."
Trình Vị Vãn không vội mở miệng, mà nghiêng đầu, dường như cố nhớ lại chuyện gì đó, một lát sau, cô mới lên tiếng: "Sau khi rời khỏi anh, tôi cũng không đi khỏi Bắc Kinh, bởi vì Bắc Kinh là nơi mà tôi đã sống rất nhiều năm qua, tương đối quen thuộc, tôi đang mang thai, sợ rằng thay đổi chỗ ở đột ngột sẽ gặp nhiều phiền toái, không dễ giải quyết."
"Anh muốn tôi bỏ đứa bé này, tuy thư ký của anh giúp tôi nói dối, nhưng tôi vẫn sợ bị anh phát hiện, cho nên tôi không dám đến bệnh viện, đành phải bỏ ra một số tiền rất lớn để thuê bác sĩ tư nhân. Cho dù như vậy, mỗi ngày tôi vẫn luôn thấp thỏng không yên. Có thể là bởi vì tôi cứ bất an như vậy cho nên mới ảnh hưởng đến Hàm Hàm, vào tháng thứ sáu của thai kỳ, tôi bị xuất huyết."
"Lần đó, suýt nữa Hàm Hàm đã rời bỏ tôi."
"Thật ra, đoạn thời gian đó, tinh thần của tôi lúc nào cũng ở trạng thái không ổn định, rất tiêu cực. Khi tôi biết được tình trạng thai nhi bất ổn, điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là che chở cho đứa bé, mà là nghĩ như vậy cũng tốt, tôi và con sẽ cùng đi."
"So với tôi, Hàm Hàm kiên cường hơn, thằng bé cố gắng chống đỡ, vì vậy mà tôi cũng cố gắng chống đỡ."
"Hàm Hàm sanh vào lúc nửa đêm, ngày đó Bắc Kinh bắt đầu có tuyết, đường xá rất trơn trượt. Cách ngày dự sinh khoảng hai tháng, nước ối bỗng nhiên vỡ, hôm đó, bảo mẫu mà tôi thuê vừa đúng lúc có ca nghỉ, tôi chỉ có một mình, đau đến chết đi sống lại, không thể tự mình ra khỏi phòng, cũng may, Mộ Thanh đến thăm tôi, vừa đúng lúc thấy được cảnh đó, nên cô ấy đã lập tức đưa tôi đến bệnh viện."
"Là do tôi không cố gắng dưỡng thai, cảm xúc lúc nào cũng tệ, cho nên khi đến bệnh viện, Hàm Hàm không chịu ra, bác sĩ gấp, tôi cũng gấp, sau đó tôi còn bị xuất huyết rất nhiều."
Xuất huyết nhiều... Trong đầu Hàn Tri Phản bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó anh vội vã chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Ly Ly nằm trong vũng máu.
Vào cái ngày Vị Vãn sinh Hàm Hàm... cô cũng gặp trường hợp như vậy sao? Hàn Tri Phản không đáp, nhưng sắc mặt của anh lại trắng bệch.
"Đó là lần thứ hai mà tôi và Hàm Hàm suýt cùng nhau đã rời khỏi cõi đời này." So với sự dày vò trong lòng Hàn Tri Phản, mỗi một lần nhớ về cái ngày kinh hồn táng đảm kia, Trình Vị Vãn lại càng thêm một lần hờ hững.
"Hàm Hàm sinh non hai tháng, lúc mới sinh, cái đầu nó rất nhỏ, thỉnh thoảng không có hơi thở."
"Hàm Hàm được giữ ấm trong lồng kính trọn vẹn ba tháng, sau đó mới được tôi ôm trở về nhà."
"Ba tháng mà Hàm Hàm phải nằm trong lòng kính, luôn chỉ có một mình tôi bên cạnh, chính là khoảng thời gian đó, tôi bị mắc chứng u uất."
"Rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức tôi không thiết sống trên cõi đời này nữa, tôi không chỉ một lần đi đến bên cửa sổ định nhảy xuống, cũng không chỉ một lần đừng giữa đường cái không nhúc nhích."
"Cũng may, đoạn thời gian đó, Mộ Thanh và anh Dật Nam phát hiện tôi có biểu hiện khác thường, cho nên một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều thay phiên ở cạnh tôi."
Trình Vị Vãn nói rất chậm, vừa nói, vừa thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một lúc.
Giọng của cô rất nhẹ, âm lượng giống với khi kể chuyện xưa vào buổi tối cho Hàm Hàm, nhưng lại mang theo sức mạnh vô cùng to lớn, lần lượt hóa thành từng mũi dao bén nhọn, đâm vào trái tim Hàn Tri Phản.
Anh rất đau, nhưng anh vẫn không lên tiếng bảo Trình Vị Vãn ngừng lại.
Trước khi đến, quyết định nghe cô kể lại mọi chuyện lúc trước, anh cũng đã biết chắc bản thân sẽ đau, nhưng lại không nghĩ đau đến nhường này.
Nhưng anh cũng không muốn làm khó cô, cô không muốn nói, anh đành thỏa hiệp: "Được."
Trình Vị Vãn không vội mở miệng, mà nghiêng đầu, dường như cố nhớ lại chuyện gì đó, một lát sau, cô mới lên tiếng: "Sau khi rời khỏi anh, tôi cũng không đi khỏi Bắc Kinh, bởi vì Bắc Kinh là nơi mà tôi đã sống rất nhiều năm qua, tương đối quen thuộc, tôi đang mang thai, sợ rằng thay đổi chỗ ở đột ngột sẽ gặp nhiều phiền toái, không dễ giải quyết."
"Anh muốn tôi bỏ đứa bé này, tuy thư ký của anh giúp tôi nói dối, nhưng tôi vẫn sợ bị anh phát hiện, cho nên tôi không dám đến bệnh viện, đành phải bỏ ra một số tiền rất lớn để thuê bác sĩ tư nhân. Cho dù như vậy, mỗi ngày tôi vẫn luôn thấp thỏng không yên. Có thể là bởi vì tôi cứ bất an như vậy cho nên mới ảnh hưởng đến Hàm Hàm, vào tháng thứ sáu của thai kỳ, tôi bị xuất huyết."
"Lần đó, suýt nữa Hàm Hàm đã rời bỏ tôi."
"Thật ra, đoạn thời gian đó, tinh thần của tôi lúc nào cũng ở trạng thái không ổn định, rất tiêu cực. Khi tôi biết được tình trạng thai nhi bất ổn, điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là che chở cho đứa bé, mà là nghĩ như vậy cũng tốt, tôi và con sẽ cùng đi."
"So với tôi, Hàm Hàm kiên cường hơn, thằng bé cố gắng chống đỡ, vì vậy mà tôi cũng cố gắng chống đỡ."
"Hàm Hàm sanh vào lúc nửa đêm, ngày đó Bắc Kinh bắt đầu có tuyết, đường xá rất trơn trượt. Cách ngày dự sinh khoảng hai tháng, nước ối bỗng nhiên vỡ, hôm đó, bảo mẫu mà tôi thuê vừa đúng lúc có ca nghỉ, tôi chỉ có một mình, đau đến chết đi sống lại, không thể tự mình ra khỏi phòng, cũng may, Mộ Thanh đến thăm tôi, vừa đúng lúc thấy được cảnh đó, nên cô ấy đã lập tức đưa tôi đến bệnh viện."
"Là do tôi không cố gắng dưỡng thai, cảm xúc lúc nào cũng tệ, cho nên khi đến bệnh viện, Hàm Hàm không chịu ra, bác sĩ gấp, tôi cũng gấp, sau đó tôi còn bị xuất huyết rất nhiều."
Xuất huyết nhiều... Trong đầu Hàn Tri Phản bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó anh vội vã chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Ly Ly nằm trong vũng máu.
Vào cái ngày Vị Vãn sinh Hàm Hàm... cô cũng gặp trường hợp như vậy sao? Hàn Tri Phản không đáp, nhưng sắc mặt của anh lại trắng bệch.
"Đó là lần thứ hai mà tôi và Hàm Hàm suýt cùng nhau đã rời khỏi cõi đời này." So với sự dày vò trong lòng Hàn Tri Phản, mỗi một lần nhớ về cái ngày kinh hồn táng đảm kia, Trình Vị Vãn lại càng thêm một lần hờ hững.
"Hàm Hàm sinh non hai tháng, lúc mới sinh, cái đầu nó rất nhỏ, thỉnh thoảng không có hơi thở."
"Hàm Hàm được giữ ấm trong lồng kính trọn vẹn ba tháng, sau đó mới được tôi ôm trở về nhà."
"Ba tháng mà Hàm Hàm phải nằm trong lòng kính, luôn chỉ có một mình tôi bên cạnh, chính là khoảng thời gian đó, tôi bị mắc chứng u uất."
"Rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức tôi không thiết sống trên cõi đời này nữa, tôi không chỉ một lần đi đến bên cửa sổ định nhảy xuống, cũng không chỉ một lần đừng giữa đường cái không nhúc nhích."
"Cũng may, đoạn thời gian đó, Mộ Thanh và anh Dật Nam phát hiện tôi có biểu hiện khác thường, cho nên một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều thay phiên ở cạnh tôi."
Trình Vị Vãn nói rất chậm, vừa nói, vừa thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một lúc.
Giọng của cô rất nhẹ, âm lượng giống với khi kể chuyện xưa vào buổi tối cho Hàm Hàm, nhưng lại mang theo sức mạnh vô cùng to lớn, lần lượt hóa thành từng mũi dao bén nhọn, đâm vào trái tim Hàn Tri Phản.
Anh rất đau, nhưng anh vẫn không lên tiếng bảo Trình Vị Vãn ngừng lại.
Trước khi đến, quyết định nghe cô kể lại mọi chuyện lúc trước, anh cũng đã biết chắc bản thân sẽ đau, nhưng lại không nghĩ đau đến nhường này.
Danh sách chương