Đỗ Quyên sinh lòng tham niệm, đúng là cũng không có lòng trung thành gì đáng nói với Lâm gia, chỉ muốn mọi việc đều suông sẽ, từ trong vơ vét của cải.

Nhưng ý nghĩ mặc dù tốt, nhưng là đã xem thường thủ đoạn của Lâm gia.

Lâm Nhã cũng không phải là bùn nặn, Đỗ Quyên không nhận tiền nàng của nàng nhiều, bây giờ nhận, phải thay nàng đỡ một vài chuyện, không thể lấy trắng tiền lại không làm việc.

Nằm ở trên giường, Lâm Nhã đạp rơi giầy thêu, giơ tay kéo áo ngủ làm bằng gấm nghiêng che trên thân thể mềm mại linh lung đang phập phồng.

Ánh mắt nhìn chằm chằm bản thảo, nhưng suy nghĩ lại không ở trên đó.

Nhất định phải mau chọn vài nha hoàn trung thành!

Còn nữa, người âm thầm cùng Đỗ Quyên liên hệ là ai? Nếu như có thể tìm được, có thể thu dọn trước.

Lâm Nhã đã tự tay giết người một lần, đối với giết người lần nữa là chuyện đương nhiên.

Bảo Bình sau khi rời khỏi tiểu viện của Lâm Nhã, một đôi mày cong cong nhíu lại.

Đối với chuyện Lâm Nhã chủ động thể hiện thiện ý với nàng cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao nàng và Tiểu thiếu gia quan hệ cũng không bình thường.

Mặc dù Lâm Nhã là chính thất phu nhân, bây giờ còn không được Tiểu thiếu gia sủng ái, nịnh bợ nàng là rất bình thường.

Điều nàng thật sự lưu ý chính là nha hoàn Đỗ Quyên.

Đáng tiếc lúc đó đi chậm một bước, không nghe được đối thoại giữa Đỗ Quyên và bà tử kia.

Đem khuya, trên tường ngoại viện tuy có treo mấy cái đèn lồng, nhưng trong tiểu viện vẫn sáng lờ mờ.

Bảo Bình đi ra vài bước, định đi vào trong viện của Giang Long, nhưng bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh nhỏ cố ý đè thấp.

- Ngươi nói Tiểu thiếu gia ngốc hay không ngốc, cho lớp người quê mùa đó vay mượn lương thực, lại chỉ thu lợi tức ít như vậy.

- Ừ, theo ta thì chính là dạng phá gia chi tử!

- Cảnh phủ sớm muộn gì cũng có ngày bị hủy trong tay Cảnh Giang Long.

- Chúng ta phải sớm có dự định.

- Ừ, tích góp nhiều tiền bạc trong tay, thì cái gì cũng không phải sợ.

Bảo Bình trong lồng trong lòng lập tức dâng lên một trận tức giận!

Lại dám âm thầm nói xấu Tiểu thiếu gia!

Hơn nữa Tiểu thiếu gia cho tá điền vay tiền mượn lương thực, rõ ràng là có ý tốt, lại bị hai người kia âm thầm nói chuyện với nhau mắng chửi là phá gia chi tử!

Bảo Bình không mở miệng chửi bậy, vì không nhìn rõ lắm bóng người trong bóng tối kia.

Nàng nhẹ bước chân, vụng trộm hướng tới gần nới có âm thanh.

Nhưng vì không dám đi quá nhanh, cũng không đến quá gần chỗ hai người kia nói chuyện.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người lay động ở phía trước.

Bảo Bình dần dần không có kiên nhẫn, chạy đi tới hướng mấy người kia.

Nhưng sau khi chạy vài bước, mới phát hiện phía trước là tiểu viện đại môn treo đèn lồng.

- Ta vừa mới thuận tay lấy được vài món đồ nhỏ, lấy đi bán.

- Xuỵt! Ta cũng vậy, chẳng qua ta cầm một khối ngọc bội ở bên người Cảnh Giang Long!

- Chũng ta thừa dịp lúc trời tối lấy đi bán, ngày mai lại lặng lẻ đi về, khẳng định sẽ không có ai sẽ phát hiện.

- Nếu có người truy hỏi món đồ vật đã đánh mất này, chúng ta không cần nhận.

- Ta nhất định có thể chống đỡ được, vì ta trộm không phải một lần hai lần.

- Ta cũng thế.

Lúc Bảo Bình đang hết sức do dự, thanh âm kia trong đêm tối tựa hồ càng lúc càng xa, mơ hồ truyền đến bên tai.

Lại dám trộm đồ vật của quý phủ?

Bảo Bình giận dữ, khí xung đại não!

Liền cất bước đuổi theo, tuy nhiên sau khi nàng xông qua cửa viện, đột nhiên dựng tóc gáy, trong lòng chợt kinh sợ.

Đêm hôm khuya khoắt vậy, tại sao cửa viện không có hộ vệ gác đêm?

Là bị người âm thầm điều đi rồi, hay là cùng người trộm đồ vật kia thông đồng làm bậy?

Hay hoặc giả là... người kia căn bản cũng không trộm đồ, chỉ là cố ý dụ dỗ mình đi ra ngoài?

Bảo Bình trên trán, lập tức toát mồ hôi.

Hai bên xung quanh, cũng không có người khả nghi.

Bảo Bình từ từ trở về tiểu viện, nhưng sau đó xoay người đi về hướng tiểu viện của Giang Long.

Tim gan bịch bịch giống nai con chạy không ngừng, thẳng đến tiểu viện, nhìn thấy trong viện vài bà tử đang vẩy nước quét nhà, nàng mới thở phào nhẹ nhỏm.

Giơ tay gọi một tiểu nha hoàn, Bảo Bình sai người đi gọi Ngọc Sai đến.

Sau đó Bảo Bình trở lại phòng nhỏ của chính mình.

Châm ngọn nến, ngọn lửa không ngừng múa, đem phòng nhỏ chiếu rọi sáng rực một chút, thần kinh căng thẳng của Bảo Bình mới chậm rãi thả lỏng một chút.

Thiếu chút nữa!

Nếu thiếu chút nữa, nếu quả thật có người muốn dụ dỗ mình đi ra ngoài, hiện giờ sợ là đã bị giết hại rồi a.

Tim Bảo Bình vẫn đang đập cực nhanh.

Chỉ chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra.

Bảo Bình ngẩng đầu, chỉ thấy Ngọc Sai đang đi vào.

- Tiểu ny tử, cho ngươi đi đưa bản thảo cho Thiếu phu nhân, ngươi liền ở bên kia không chịu về?

Ngọc Sai vừa vào đến cửa đã hầm hừ mà nói:

- Nói, Thiếu phu nhân cho ngươi chỗ tốt gì rồi hả? Bây giờ không nhịn được muốn ôm chân nàng rồi hả?

- Nào có, chỉ là ăn một bữa ăn cơm mà thôi.

- Vậy ta mới không tin, để cho ta lục soát xem.

Ngọc Sai nhào tới Bảo Bình cù một trận vào bên hông.

Bảo Bình chạy tới chạy lui, cười ha ha.

Ngọc Sai đè Bảo Bình ngà xuống giường, sau một lúc lâu, mới phát hiện sắc mặt của Bảo Bình có hơi trắng bệch.

- Ngươi làm sao vậy?

Ngọc Sai dừng lại động tác, đưa tay lên sờ trán Bảo Bình:

- Có chút lạnh, có phải bị phong hàn hay không?

- Không có.

Bảo Bình cũng thu lại vẻ tươi cười.

- Đi tìm thầy thuốc tới bắt mạch đi.

Ngọc Sai vẻ mặt lo lắng.

Bảo Bình hít sâu một hơi:

- Ta tìm ngươi đến là có chuyện.

- Nói.

Ngọc Sai vốn rất quan tâm đến thân thể của Bảo Bình, nhưng thấy Bảo Bình bình thường hoạt bát náo nhiệt khó lộ ra được bộ dáng đứng đắn nghiêm túc đó, không khỏi một trận tò mò.

Bảo Bình chậm rãi, cau mày đem chuyện đã xảy ra trước đó kể lại một lần.

Ngọc Sai sau khi nghe xong hít một hơi khí lành lạnh!

Bàn tay nhỏ bé run rẩy, vẻ mặt nghĩ mà sợ.

Vừa lúc đó, cửa phòng đột nhiên cạch một tiếng, bất thình lình bị một người bên ngoài đẩy mở ra!

Hai nữ tử kinh ngạc kêu to một tiếng, thân thể không tự chủ được cả người run sợ, ánh mắt nhanh chóng dời về phía cửa phòng, chỉ thấy vẻ mặt của Giang Long đang giẫm chận tại chỗ đi vào.

Giang Long là tới hỏi sau khi đưa bản thảo cho Lâm Nhã, có nói gì không, không ngờ, lại nghe được hai người nói chuyện.

- Tiểu thiếu gia!

Hai người vội vàng đứng dậy.

Giang Long lập tức đi đến trước người Bảo Bình, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn được chiếu rọi dưới ánh nến kia còn hiện ra một tia xanh trắng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một trận yêu thương, mở hai tay ra, im lặng đem thân hình kiều nhuyễn kia gắt gao ôm vào trong trong lòng.

- Tiểu thiếu gia.

Cảm nhận được sự quan tâm cùng nhiệt độ cơ thể của Giang Long, tâm trạng căng thẳng của Bảo Bình từ từ dịu xuống.

Giơ tay lên, nhẹ xoa đầu Bảo Bình, sắc mặt Giang Long dần lạnh băng.

Không nghĩ tới nhất thời sơ suất, cư nhiên thiếu chút nữa để Bảo Bình gặp nguy hiểm.

Nếu Bảo Bình không tinh một chút, thật sự đuổi theo, sợ là cái mạng nhỏ khó được bảo toàn!

Sớm biết rằng bên người Lâm Nhã còn có người của Lâm gia, tàng ẩn nguy hiểm, tự mình còn phạm phải sai lầm như vậy.

Ôm chặc Bảo Bình, Giang Long cẩn thận cảm nhận nhịp tim đập như hươu chạy kia của Bảo Bình.

Sống chung khoảng thời gian tuy không dài, nhưng Bảo Bình hoạt bát đáng yêu kia đã sớm để lại trong lòng Giang Long dấu ấn.

May mắn may mắn, nếu Bảo Bình thật sự gặp chuyện không may, Giang Long sợ cả đời sẽ không tha thứ cho chính mình.

Ngọc Sai bình thường rất thích ăn dấm chua, nhưng lúc này không còn tâm tư kia, thấy biểu hiện của Giang Long có chút dị thường, không kìm nỗi nói rằng:

- Tiểu thiếu gia, người nghe được lời tụi nô tỳ rồi hả? Còn có, người dường như trước kia...

- Ân.

Không đợi Ngọc Sai nói xong, Giang gật gật đầu:

- Là ta sơ sót, không nghĩ tới bọn họ sẽ ra tay với Bảo Bình.

- A?

Bảo Bình không hiểu ngẩng đầu.

- Cụ thể là chuyện gì xảy ra, hai người các ngươi không cần biết, miễn là cứ yên tâm.

Giang Long giơ tay lên xoa nhẹ khuôn mặt tròn giống quả táo kia của Bảo Bình, cảm giác một trận vô cùng trơn mềm:

- Chỉ cần nhớ rõ Nhã nhi là Thiếu phu nhân của các cô, nhưng người khác bên cạnh nàng còn có người đối với Cảnh phủ không có hảo tâm.

Ngọc Sai định mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc gật gật đầu.

Bảo Bình và Giang Long đối mặt, thấy được trong đáy mắt Giang Long có một chút yêu thương, nhẹ gật đầu.

- Còn có, về sau này hai người các cô nếu đi sang bên Nhã nhi, nhất định phải cẩn thận đề phòng.

Giang Long rất nghiêm túc mở miệng dặn dò.

- Ân.

Bảo Bình đáp ứng.

Ngọc Sai cắn môi, không cam lòng nói:

- Nhất định là Đỗ Quyên cùng bà tử kia muốn hại Bảo Bình!

- Giữ lại Đỗ Quyên, ả ta còn hữu dụng.

Giang Long vươn tay trái ra, ôn nhu giúp Ngọc Sai vuốt mái tóc đen bù xù mà lúc trước vì cùng Bảo Bình đùa giỡn:

- Cô yên tâm, ta sẽ không cho phép có người làm tổn thương các cô, ai dám ra tay, ta sẽ lấy mạng bọn chúng!

- Tiểu thiếu gia!

Hai nữ tử cảm nhận được tình yêu và sự che chở sâu đậm ấy, không kìm lòng đều bổ nhào vào trong ngực hắn.

Ôm hai tiểu nha đầu, trên mặt Giang Long là một phiến ôn nhu yêu mến.

Nhưng trong lòng, cũng là cuồn cuộn sát khí!

Dám động đến hai nữ nhân của ta, ngươi không muốn sống chăng, ta sẽ thanh toàn cho ngươi!

- Tang Chu.

Thanh âm của Giang Long vừa rơi ra, trước cửa phòng đã xuất hiện một bóng người nhanh nhẹn.

- Điều tra ra bà tử kia là ai.

- Vâng.

Tang Chu cúi đầu, hơi hơi ngẩng đầu lên:

- Phải diệt trừ bà ta sao?

- Không cần trực tiếp động thủ, phải cho bà ta chết không có điểm nghi ngờ.

Giang Long thanh âm bình tĩnh dị thường nói:

- Mặt khác ta còn mượn tay bà ta làm một việc, cho bà ta sống năm sáu ngày đi, ngươi dùng độc cao thủ, nên biết cách làm.

- Nô tỳ hiểu rồi.

Tang Chu thấy Giang Long không phân phó gì khác, bóng dáng đi ra trong giây lát hòa nhập với bóng đêm.

……………



Bên ngoài tường viện, một thân ảnh thấp bé từ trên cành cây rậm rạp nhảy xuống.

- Cái gì?

Đỗ Quyên kinh hô một tiếng đè nén:

- Ai bảo ngươi tự chủ trương sao?

Ở bên cạnh ả, một thân ảnh lưng gù:

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi tự động thủ? Còn không phải vì Lâm Nhã gả cho Cảnh phủ lâu như vậy, một chút tác động đều không có, thậm chí còn không cùng Giang Long viên phòng, thật sự phi hoài một gương mặt xinh đẹp như vậy!

- Còn ngươi và Thủy Lam, cũng là một dạng ngu ngốc!

- Thủy Lam không hiểu sao lại bị chết ở trong rừng, còn ngươi, ngu ngốc không kém, Lâm Nhã không biết câu dẫn người, ngươi không thể giúp nghĩ ra cách sao?

Sắc mặt Đỗ Quyên khó coi, cũng không dám đối chọi gay gắt, từ khi lập trường thay đổi, muốn mọi việc đều thuận lợi có thể kiếm chút tiền, cũng đã cầm trang sức có giá trị của Lâm Nhã, nếu đối mặt vào thời điểm này, cũng không phải chỉ lo lắng một ít.

Chỉ một chút ưu tư nói:

- Cái nha đầu Bảo Bình kia nếu sinh nghi thì làm sao bây giờ?

- Dụ dỗ nàng ta, nàng ta lại chưa nhìn thấy hình dáng của ta.

Bóng dáng lưng còng phát ra một tiếng hừ lạnh:

- Tuy rằng ta ra tay có chút gấp gáp, nhưng cũng sẽ không lưu lại nhược điểm, nếu thật muốn có người đến hỏi chúng ta, chỉ cần đều một mực khẳng định là không biết gì cả là được.

- Chỉ có thể như vậy.

Đỗ Quyên lên tiếng trả lời.

- Coi là nha đầu kia mạng lớn, bằng không nếu ta đã ra tay, sẽ không để nàng ta sống qua ba ngày!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện