Có thể do đêm qua thức quá khuya nên ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao ba ngọn sào thì Triệu Hoằng Nhuận mới thức dậy.
Sau khi thức dậy, cậu không vội xuống giường ngay mà khẽ đưa tay sờ một chút ở vị trí nhạy cảm.
“Phù… vẫn ổn.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Đêm qua, cậu lại một lần nữa mơ thấy vị hoàng tỉ ấy. Nhưng lần này, cậu chỉ mơ thấy việc tối qua đã dẫn Ngọc Lung công chúa ra ngoài cung vui chơi một chuyến, hoàn toàn không hề nhìn thấy hình ảnh tệ hại gì.
Nụ cười thật sự, không phải do cậu tưởng tượng ra của vị hoàng tỉ ấy khiến cậu cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đây mới là một tình cảm lí trí: Đã biết rõ tình cảm này không có kết quả gì rồi, thế thì hãy hi vọng rằng người ấy sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn và cố gắng giúp đỡ người ấy.
“Bịch bịch bịch…”
Một loạt tiếng bước chân chạy vội vã vang lên bên ngoài.
Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm việc này, vẫn tự nhiên thoải mái thay y phục, vì người có tư cách xông vào trong tẩm cư của cậu chỉ có mười tông vệ của cậu thôi.
Quả nhiên, khi Triệu Hoằng Nhuận đang thay y phục thì tông vệ Thẩm Úc đẩy cửa bước vào, thấy điện hạ nhà mình đang khoác áo thì liền lập tức đóng cửa lại.
“Chuyện gì thế, Thẩm Úc?” Triệu Hoằng Nhuận nhận ra nụ cười nhăn nhó trên mặt Thẩm Úc, bèn tò mò hỏi.
Nụ cười trên mặt Thẩm Úc càng thêm nhăn nhó: “Điện hạ, lục điện hạ đuổi giết đến đây rồi.”
“Lục hoàng huynh à?” Triệu Hoằng Nhuận đang khoác y phục chợt dừng lại, trên mặt cũng hiện ra một vẻ khổ sở.
Cậu cũng không bất ngờ, vì biết rằng tối qua khi đưa Ngọc Lung công chúa lén rời khỏi cung đi chơi thì đã bất đắc dĩ cho lục hoàng huynh Hoằng Chiêu leo cây rồi.
“Huynh ấy đâu?”
“Đang ngồi trước tiền điện, bộ dạng không gặp được điện hạ thì quyết không về.”
“Hả? Ngươi cảm thấy ta có khả năng trốn được không?”
Cơ mặt Thẩm Úc co lại: “Mười tông vệ của lục điện hạ đã canh gác chặt chẽ các cửa sổ của Văn Chiêu các, sau điện cũng có người trông chừng… Điện hạ nếu muốn thoát bằng đường cửa sổ thì e…”
“Thế này là không chừa đường sống rồi!”
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khổ sở, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không lạ, vì lục hoàng huynh Hoằng Chiêu của cậu được mọi người tán dương là Kỳ Lân Nhi, từ bé đã thông minh hơn người, muốn thoát khỏi tay huynh ấy là chuyện không thể nào.
“Chậc, thôi cứ nghiêm túc đi nhận lỗi vậy.”
Khẽ thở dài, Triệu Hoằng Nhuận mặc xong quần áo rồi bước ra tiền điện.
Tại tiền điện Văn Chiêu các, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đang ngồi trong điện, nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó, vừa nhìn là biết chẳng hề vui vẻ gì.
Sau khi cẩn thận quan sát bốn phía, Triệu Hoằng Nhuận quả nhiên phát hiện ra bên ngoài Văn Chiêu các đều có các tông vệ của lục hoàng huynh canh giữ, rõ ràng đã tính đến khả năng cậu lén trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận thầm thở dài, sau đó cố nở ra một nụ cười rồi bước đến bái kiến lục hoàng huynh.
“Lục hoàng huynh đến mà Hoằng Nhuận lại không nghênh đón từ xa, xin thứ tội.”
“Vung tay cũng không đánh người đang cười… đúng không?” Triệu Hoằng Chiêu vừa nhìn là hiểu ngay ý đồ của Triệu Hoằng Nhuận khi nở nụ cười ấy, bèn nghiêm mặt từ từ đứng dậy, phẩy tay áo rồi hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “Hoằng Nhuận, tối qua đệ đã đi đâu?”
Tuy Triệu Hoằng Nhuận và vị lục hoàng huynh này có quan hệ không tồi, nhưng cũng không tiện tiết lộ sự thật, vì các công chúa trong cung không được phép tự do rời cung, nếu việc này bị lan truyền ra ngoài thì sẽ rất bất lợi cho hoàng tỉ của Triệu Hoằng Nhuận.
“Tối qua… tối qua hoàng đệ bị lạc đường.” Cậu trả lời bằng giọng nghiêm trọng.
“Hả?” Lục hoàng tử có hơi ngơ ngác: “Lạc đường trong cung sao?”
“Không phải.” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, giọng nói vẫn rất nghiêm trọng: “Người lạc đường không phải đệ, mà là trái tim đệ.”
“…” Lục hoàng tử hơi há miệng, ngẩn người ra nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Một lúc sau, cậu mới chép miệng thở phì một hơi rồi nói: “Lẽ nào không có… cái cớ nào phù hợp hơn sao?”
Thấy hoàng huynh hỏi lại cũng bằng giọng nghiêm trọng, Triệu Hoằng Nhuận làm sao có thể giả vờ được nữa, lập tức mất hết khí thế: “Được được, đệ sai rồi đệ sai rồi, Hoằng Nhuận lẽ ra không nên nuốt lời… Muốn đánh muốn phạt thế nào, hoàng huynh nói đi.”
Triệu Hoằng Chiêu ngước nhìn một lượt bát đệ của mình. Theo những gì cậu biết trước đây thì Triệu Hoằng Nhuận không phải là người dễ nuốt lời, cho dù có không muốn tham gia hội thơ của cậu thì cũng sẽ nói trước với cậu một tiếng, tuyệt đối không thể thất hứa.
Thế nên cậu cảm thấy, đêm qua Triệu Hoằng Nhuận có thể là đã đi làm một việc gì đó quan trọng hơn cả việc tham gia hội thơ của cậu, ít ra thì đó sẽ là một việc quan trọng trong lòng bát hoàng đệ.
“Tối qua… lẽ nào đệ đã xuất cung?” Triệu Hoằng Chiêu suy đoán.
“Hoàng huynh dựa vào đâu mà nghĩ như thế?”
“Hừ, đó là việc quá dễ đoán mà!” Triệu Hoằng Chiêu xoa xoa cằm: “Đi với ai?”
“Cái gì mà với ai? Sao nhất định là phải đi với ai? Đệ đi một mình không được sao?”
“Ha ha.” Triệu Hoằng Chiêu lắc đầu nói: “Nếu chỉ có một mình thì đệ đã không thất hứa, nói cách khác, nhất định đã có người cùng đệ rời cung… Là ai?”
“Sao đệ phải nói cho huynh biết?” Chân mày Triệu Hoằng Nhuận khẽ giật giật.
“Hoằng Tuyên à? Không thể nào! Với tính cách của Hoằng Tuyên thì không có gan làm như thế… Hay là cung nữ trong cung? Hoằng Nhuận, đệ làm thế là hại họ rồi đấy… Không đúng, cung nữ cũng không có gan lén gặp gỡ một hoàng tử chưa xuất các…”
“…” Triệu Hoằng Nhuận càng nghe càng hốt hoảng, cậu thật sự sợ vị lục hoàng huynh cơ trí hơn người trước mặt mình đây sẽ đoán ra được manh mối gì đó, liền vội vàng nói: “Không thể là người ngoài cung sao?”
Triệu Hoằng Chiêu nhìn sâu vào mắt Triệu Hoằng Nhuận rồi chợt lạnh lùng cười: “Quả nhiên là người trong cung rồi!”
“Cái tên này!”
Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nghiến lợi nhìn lục hoàng huynh rồi khó chịu nói: “Sẽ bù lại, sẽ bù lại được chưa? Lần sau, hoàng huynh tổ chức hội thơ, đệ nhất định sẽ đi, được chưa?”
“Tất cả các lần?” Triệu Hoằng Chiêu bình thản hỏi.
“Định nhân lúc cháy nhà mà cướp của à?”
Triệu Hoằng Nhuận trừng mắt bực bội trả lời: “Một lần thôi!”
Triệu Hoằng Chiêu lại nhìn đệ đệ của mình, nhưng không tranh luận gì mà chỉ xoa cằm lẩm bẩm: “Có thể là ai nhỉ? Thật ra cũng không khó đoán lắm…”
“Hai lần!” Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nói.
Triệu Hoằng Chiêu lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi tiếp tục lẩm bẩm: “Thứ nhất đó phải là một người trong cung, thứ hai, Hoằng Nhuận bất chấp việc thất hứa mà dẫn người ấy xuất cung… Hôm qua lại là Đoan Ngọ… Tức là muốn đi xem thử sự náo nhiệt trong thành à? Nói cách khác, người này có lẽ chưa bao giờ xuất cung… Không phải cung nữ, chắc phải là một người cho dù có bị phát hiện đã lén cùng hoàng đệ ra ngoài cung cũng sẽ không đến nỗi bị mất mạng… Hả?”
“Thôi chết, thế này sẽ đoán ra mất!”
Nhìn lục hoàng huynh đang cau mày, khuôn mặt dần trở nên nghiêm trọng, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi hốt hoảng trong lòng.
“Ba lần! Lục hoàng huynh đừng có được nước lấn tới nữa!” Triệu Hoằng Nhuận lại nghiến răng nói.
Triệu Hoằng Chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu cười nói: “Được, ba lần thì ba lần vậy! Lần sau Hoằng Nhuận đừng thất hứa nữa đấy.”
“Hừ!”
Triệu Hoằng Chiêu sau đó hài lòng rời đi.
Nhưng khi bước ra ngoài Văn Chiêu các, cậu đột nhiên suy tư nhìn sang phía tẩm các của các công chúa trong cung.
“Phí Uy.”
“Có ti chức.”
“Ngươi đi điều tra thử, đêm qua…” Đang nói giữa chừng, Triệu Hoằng Chiêu có vẻ nhận ra điều gì đó, bèn phẩy tay: “Thôi bỏ đi, không có gì nữa.”
Tông vệ Phí Uy thắc mắc nhìn điện hạ nhà mình.
“Mình cũng thật là… Hoằng Nhuận sẽ tự có cách, mình quản nhiều thế làm gì? Nhưng mà, là một hoàng tỉ muội có quan hệ tốt với Hoằng Nhuận trong cung ư? Có thể là ai nhỉ? Mình thật sự có hơi tò mò… Thôi không nghĩ nữa…”
Không thể phủ nhận rằng, trong lòng cậu cũng rất thương và thông cảm cho các hoàng tỉ muội trong cung, vì so với các hoàng tử thì họ có ít tự chủ và tự do hơn nhiều.
“Ôi, con chim trong lồng… việc gì phải sinh ra trong nhà đế vương…”
Khẽ lắc đầu, Triệu Hoằng Chiêu quay về Nhã Phong các.
Hai ngày sau tết Đoan Ngọ, trong thành vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Bởi vì biết rõ Ngọc Lung công chúa trước nay không có cơ hội xuất cung, thế nên Triệu Hoằng Nhuận luôn ra sức rủ rê nàng cùng cậu cải trang xuất cung.
Mục đích chủ yếu là vì muốn vị hoàng tỉ này trút được sự phiền muộn và cô đơn trong lòng.
Mặc dù dáng vẻ sầu muộn của Ngọc Lung công chúa cũng rất đẹp, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn hi vọng mỗi ngày nàng đều có thể vui vẻ.
Từ cung sứ sau lần bị Triệu Hoằng Nhuận dạy dỗ thì không dám hỏi gì Ngọc Lung công chúa nữa, còn cung nữ Thúy Nhi thì lại là cung nữ thân cận của Ngọc Lung công chúa, tình cảm trước nay rất tốt, thế nên mỗi ngày trước lúc hoàng hôn, Ngọc Lung công chúa đều lợi dụng lúc trời chập choạng tối mà đứng lẫn vào đám tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận rồi lẻn ra ngoài cung mà không hề bị lộ.
Nhưng đáng tiếc là sau khi hết tết Đoan Ngọ thì Triệu Hoằng Nhuận không còn cơ hội được rời cung sau hoàng hôn nữa, bởi đó là lệnh cấm mà thiên tử đặt ra.
Việc này khiến Triệu Hoằng Nhuận không còn cách nào đưa Ngọc Lung công chúa lén ra ngoài hoàng cung nữa, vì nếu ban ngày mà đưa nàng cải trang xuất cung thì khả năng bị đám cấm vệ quân phát hiện ra là rất lớn, do thân hình Ngọc Lung công chúa khác quá xa đám tông vệ, ban đêm thì còn nhờ bóng tối che mắt, nhưng ban ngày làm sao mà giấu được?
Dù vậy đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn nghĩ ra cách. Mỗi lần xuất cung, cậu đều ra chợ mua về một hình nộm bằng đất có vẻ ngoài đáng yêu, sau khi hồi cung thì liền bảo tông vệ đem tặng cho Ngọc Lung công chúa. Hoặc có lúc, cậu cố ý hồi cung sớm, sau đó đến Ngọc Quỳnh các, ngoài việc tặng mấy món đồ chơi nhỏ cho hoàng tỉ thì còn cùng nàng trò chuyện, kể cho nàng nghe những việc thú vị cậu đã gặp ngoài cung.
Có lẽ nhờ có được một đệ đệ thấu hiểu lòng mình như Triệu Hoằng Nhuận mà Ngọc Lung công chúa ngày càng trở nên vui vẻ hơn. Nàng đã kết hợp những câu chuyện ngoài cung mà Triệu Hoằng Nhuận kể cho nàng và những điều nhìn thấy trong dịp tết Đoan Ngọ mà vẽ ra rất nhiều cảnh tượng ngoài cung.
Nàng đem những bức họa vẽ khung cảnh và công trình ngoài cung này treo lên tường, mỗi ngày ngắm vài lần cũng đã cảm thấy rất vui.
Mà trong khoảng thời gian này thì kỳ khoa thi do Lễ bộ chủ trì tổ chức lại cũng đã kết thúc. Do đây là lần đầu Lễ bộ tổ chức khoa thi nên trên dưới Lễ bộ đều rất xem trọng việc này. Lễ bộ thượng thư Xã Hựu đã đích thân làm quan chủ khảo kỳ khoa thi này, đồng thời còn mời ngự sử đại phu Tô Cảnh từ Ngự sử giám mới được thiên tử lập ra không lâu đến đảm nhận vị trí quan bồi giám, nghiêm khắc khống chế việc gian lận trường thi.
Nhưng sĩ tử có tên trên bảng vàng được công bố lại khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ.
Cậu vốn cho rằng sĩ tử Ôn Kỳ đã nhắc nhở cho cậu biết việc “gian lận đốt nến” trong trường thi lần này chắc chắn sẽ đỗ, vì văn chương và tốc độ làm bài của người này lúc ấy đã để lại cho Triệu Hoằng Nhuận ấn tượng sâu sắc.
Nhưng không ngờ, sĩ tử tên Ôn Kỳ ấy lại không đỗ, trên bảng hoàn toàn không có tên của cậu ta.
Ngoài ra, trạng nguyên của thi đình năm nay lại thuộc về một sĩ tử nghèo khó mười chín tuổi ở Thượng Đảng quận tên là Khấu Chính, còn bảng nhãn lại là một sĩ tử hai mươi tuổi tên là Lạc Tân, cũng là một tử đệ nghèo khó.
Còn Hà Hân Hiền, cháu đích tôn mười tám tuổi của trung thư lệnh Hà Tương Tự, trước nay được người trong kinh khen ngợi là tài năng không thua kém gì Kỳ Lân Nhi Triệu Hoằng Chiêu, đồng thời cũng là một vị khách thường xuyên của Nhã Phong Thi Hội, trong kỳ khoa thi lần này chỉ đứng thứ ba. Việc này thật sự khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Cho dù là Đông Cung thái tử hay Ung Vương, Tương Vương cũng đều bắt đầu âm thầm muốn lôi kéo những sĩ tử trẻ tuổi này, chọn ra một người có đủ năng lực phò tá mình.
Thậm chí đến cả Yến Vương và Khánh Vương tuy hình thức lôi kéo không rõ rệt như ba vị kia thì cũng vẫn muốn âm thầm chiêu mộ.
Bởi vì đối với các vị hoàng tử khác mà nói, năm nay có thể là cơ hội cuối cùng để họ lật đổ Đông Cung, một khi đến sang năm, hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật đủ tám tuổi, được vào Cung học thì sẽ dần dần chiếm được sự yêu thương và xem trọng của thiên tử, thế thì cơ hội tranh đoạt hoàng vị của họ sẽ ngày càng mong manh.
Sau khi thức dậy, cậu không vội xuống giường ngay mà khẽ đưa tay sờ một chút ở vị trí nhạy cảm.
“Phù… vẫn ổn.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Đêm qua, cậu lại một lần nữa mơ thấy vị hoàng tỉ ấy. Nhưng lần này, cậu chỉ mơ thấy việc tối qua đã dẫn Ngọc Lung công chúa ra ngoài cung vui chơi một chuyến, hoàn toàn không hề nhìn thấy hình ảnh tệ hại gì.
Nụ cười thật sự, không phải do cậu tưởng tượng ra của vị hoàng tỉ ấy khiến cậu cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đây mới là một tình cảm lí trí: Đã biết rõ tình cảm này không có kết quả gì rồi, thế thì hãy hi vọng rằng người ấy sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn và cố gắng giúp đỡ người ấy.
“Bịch bịch bịch…”
Một loạt tiếng bước chân chạy vội vã vang lên bên ngoài.
Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm việc này, vẫn tự nhiên thoải mái thay y phục, vì người có tư cách xông vào trong tẩm cư của cậu chỉ có mười tông vệ của cậu thôi.
Quả nhiên, khi Triệu Hoằng Nhuận đang thay y phục thì tông vệ Thẩm Úc đẩy cửa bước vào, thấy điện hạ nhà mình đang khoác áo thì liền lập tức đóng cửa lại.
“Chuyện gì thế, Thẩm Úc?” Triệu Hoằng Nhuận nhận ra nụ cười nhăn nhó trên mặt Thẩm Úc, bèn tò mò hỏi.
Nụ cười trên mặt Thẩm Úc càng thêm nhăn nhó: “Điện hạ, lục điện hạ đuổi giết đến đây rồi.”
“Lục hoàng huynh à?” Triệu Hoằng Nhuận đang khoác y phục chợt dừng lại, trên mặt cũng hiện ra một vẻ khổ sở.
Cậu cũng không bất ngờ, vì biết rằng tối qua khi đưa Ngọc Lung công chúa lén rời khỏi cung đi chơi thì đã bất đắc dĩ cho lục hoàng huynh Hoằng Chiêu leo cây rồi.
“Huynh ấy đâu?”
“Đang ngồi trước tiền điện, bộ dạng không gặp được điện hạ thì quyết không về.”
“Hả? Ngươi cảm thấy ta có khả năng trốn được không?”
Cơ mặt Thẩm Úc co lại: “Mười tông vệ của lục điện hạ đã canh gác chặt chẽ các cửa sổ của Văn Chiêu các, sau điện cũng có người trông chừng… Điện hạ nếu muốn thoát bằng đường cửa sổ thì e…”
“Thế này là không chừa đường sống rồi!”
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khổ sở, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không lạ, vì lục hoàng huynh Hoằng Chiêu của cậu được mọi người tán dương là Kỳ Lân Nhi, từ bé đã thông minh hơn người, muốn thoát khỏi tay huynh ấy là chuyện không thể nào.
“Chậc, thôi cứ nghiêm túc đi nhận lỗi vậy.”
Khẽ thở dài, Triệu Hoằng Nhuận mặc xong quần áo rồi bước ra tiền điện.
Tại tiền điện Văn Chiêu các, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đang ngồi trong điện, nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó, vừa nhìn là biết chẳng hề vui vẻ gì.
Sau khi cẩn thận quan sát bốn phía, Triệu Hoằng Nhuận quả nhiên phát hiện ra bên ngoài Văn Chiêu các đều có các tông vệ của lục hoàng huynh canh giữ, rõ ràng đã tính đến khả năng cậu lén trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận thầm thở dài, sau đó cố nở ra một nụ cười rồi bước đến bái kiến lục hoàng huynh.
“Lục hoàng huynh đến mà Hoằng Nhuận lại không nghênh đón từ xa, xin thứ tội.”
“Vung tay cũng không đánh người đang cười… đúng không?” Triệu Hoằng Chiêu vừa nhìn là hiểu ngay ý đồ của Triệu Hoằng Nhuận khi nở nụ cười ấy, bèn nghiêm mặt từ từ đứng dậy, phẩy tay áo rồi hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “Hoằng Nhuận, tối qua đệ đã đi đâu?”
Tuy Triệu Hoằng Nhuận và vị lục hoàng huynh này có quan hệ không tồi, nhưng cũng không tiện tiết lộ sự thật, vì các công chúa trong cung không được phép tự do rời cung, nếu việc này bị lan truyền ra ngoài thì sẽ rất bất lợi cho hoàng tỉ của Triệu Hoằng Nhuận.
“Tối qua… tối qua hoàng đệ bị lạc đường.” Cậu trả lời bằng giọng nghiêm trọng.
“Hả?” Lục hoàng tử có hơi ngơ ngác: “Lạc đường trong cung sao?”
“Không phải.” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, giọng nói vẫn rất nghiêm trọng: “Người lạc đường không phải đệ, mà là trái tim đệ.”
“…” Lục hoàng tử hơi há miệng, ngẩn người ra nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Một lúc sau, cậu mới chép miệng thở phì một hơi rồi nói: “Lẽ nào không có… cái cớ nào phù hợp hơn sao?”
Thấy hoàng huynh hỏi lại cũng bằng giọng nghiêm trọng, Triệu Hoằng Nhuận làm sao có thể giả vờ được nữa, lập tức mất hết khí thế: “Được được, đệ sai rồi đệ sai rồi, Hoằng Nhuận lẽ ra không nên nuốt lời… Muốn đánh muốn phạt thế nào, hoàng huynh nói đi.”
Triệu Hoằng Chiêu ngước nhìn một lượt bát đệ của mình. Theo những gì cậu biết trước đây thì Triệu Hoằng Nhuận không phải là người dễ nuốt lời, cho dù có không muốn tham gia hội thơ của cậu thì cũng sẽ nói trước với cậu một tiếng, tuyệt đối không thể thất hứa.
Thế nên cậu cảm thấy, đêm qua Triệu Hoằng Nhuận có thể là đã đi làm một việc gì đó quan trọng hơn cả việc tham gia hội thơ của cậu, ít ra thì đó sẽ là một việc quan trọng trong lòng bát hoàng đệ.
“Tối qua… lẽ nào đệ đã xuất cung?” Triệu Hoằng Chiêu suy đoán.
“Hoàng huynh dựa vào đâu mà nghĩ như thế?”
“Hừ, đó là việc quá dễ đoán mà!” Triệu Hoằng Chiêu xoa xoa cằm: “Đi với ai?”
“Cái gì mà với ai? Sao nhất định là phải đi với ai? Đệ đi một mình không được sao?”
“Ha ha.” Triệu Hoằng Chiêu lắc đầu nói: “Nếu chỉ có một mình thì đệ đã không thất hứa, nói cách khác, nhất định đã có người cùng đệ rời cung… Là ai?”
“Sao đệ phải nói cho huynh biết?” Chân mày Triệu Hoằng Nhuận khẽ giật giật.
“Hoằng Tuyên à? Không thể nào! Với tính cách của Hoằng Tuyên thì không có gan làm như thế… Hay là cung nữ trong cung? Hoằng Nhuận, đệ làm thế là hại họ rồi đấy… Không đúng, cung nữ cũng không có gan lén gặp gỡ một hoàng tử chưa xuất các…”
“…” Triệu Hoằng Nhuận càng nghe càng hốt hoảng, cậu thật sự sợ vị lục hoàng huynh cơ trí hơn người trước mặt mình đây sẽ đoán ra được manh mối gì đó, liền vội vàng nói: “Không thể là người ngoài cung sao?”
Triệu Hoằng Chiêu nhìn sâu vào mắt Triệu Hoằng Nhuận rồi chợt lạnh lùng cười: “Quả nhiên là người trong cung rồi!”
“Cái tên này!”
Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nghiến lợi nhìn lục hoàng huynh rồi khó chịu nói: “Sẽ bù lại, sẽ bù lại được chưa? Lần sau, hoàng huynh tổ chức hội thơ, đệ nhất định sẽ đi, được chưa?”
“Tất cả các lần?” Triệu Hoằng Chiêu bình thản hỏi.
“Định nhân lúc cháy nhà mà cướp của à?”
Triệu Hoằng Nhuận trừng mắt bực bội trả lời: “Một lần thôi!”
Triệu Hoằng Chiêu lại nhìn đệ đệ của mình, nhưng không tranh luận gì mà chỉ xoa cằm lẩm bẩm: “Có thể là ai nhỉ? Thật ra cũng không khó đoán lắm…”
“Hai lần!” Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nói.
Triệu Hoằng Chiêu lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi tiếp tục lẩm bẩm: “Thứ nhất đó phải là một người trong cung, thứ hai, Hoằng Nhuận bất chấp việc thất hứa mà dẫn người ấy xuất cung… Hôm qua lại là Đoan Ngọ… Tức là muốn đi xem thử sự náo nhiệt trong thành à? Nói cách khác, người này có lẽ chưa bao giờ xuất cung… Không phải cung nữ, chắc phải là một người cho dù có bị phát hiện đã lén cùng hoàng đệ ra ngoài cung cũng sẽ không đến nỗi bị mất mạng… Hả?”
“Thôi chết, thế này sẽ đoán ra mất!”
Nhìn lục hoàng huynh đang cau mày, khuôn mặt dần trở nên nghiêm trọng, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi hốt hoảng trong lòng.
“Ba lần! Lục hoàng huynh đừng có được nước lấn tới nữa!” Triệu Hoằng Nhuận lại nghiến răng nói.
Triệu Hoằng Chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu cười nói: “Được, ba lần thì ba lần vậy! Lần sau Hoằng Nhuận đừng thất hứa nữa đấy.”
“Hừ!”
Triệu Hoằng Chiêu sau đó hài lòng rời đi.
Nhưng khi bước ra ngoài Văn Chiêu các, cậu đột nhiên suy tư nhìn sang phía tẩm các của các công chúa trong cung.
“Phí Uy.”
“Có ti chức.”
“Ngươi đi điều tra thử, đêm qua…” Đang nói giữa chừng, Triệu Hoằng Chiêu có vẻ nhận ra điều gì đó, bèn phẩy tay: “Thôi bỏ đi, không có gì nữa.”
Tông vệ Phí Uy thắc mắc nhìn điện hạ nhà mình.
“Mình cũng thật là… Hoằng Nhuận sẽ tự có cách, mình quản nhiều thế làm gì? Nhưng mà, là một hoàng tỉ muội có quan hệ tốt với Hoằng Nhuận trong cung ư? Có thể là ai nhỉ? Mình thật sự có hơi tò mò… Thôi không nghĩ nữa…”
Không thể phủ nhận rằng, trong lòng cậu cũng rất thương và thông cảm cho các hoàng tỉ muội trong cung, vì so với các hoàng tử thì họ có ít tự chủ và tự do hơn nhiều.
“Ôi, con chim trong lồng… việc gì phải sinh ra trong nhà đế vương…”
Khẽ lắc đầu, Triệu Hoằng Chiêu quay về Nhã Phong các.
Hai ngày sau tết Đoan Ngọ, trong thành vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Bởi vì biết rõ Ngọc Lung công chúa trước nay không có cơ hội xuất cung, thế nên Triệu Hoằng Nhuận luôn ra sức rủ rê nàng cùng cậu cải trang xuất cung.
Mục đích chủ yếu là vì muốn vị hoàng tỉ này trút được sự phiền muộn và cô đơn trong lòng.
Mặc dù dáng vẻ sầu muộn của Ngọc Lung công chúa cũng rất đẹp, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn hi vọng mỗi ngày nàng đều có thể vui vẻ.
Từ cung sứ sau lần bị Triệu Hoằng Nhuận dạy dỗ thì không dám hỏi gì Ngọc Lung công chúa nữa, còn cung nữ Thúy Nhi thì lại là cung nữ thân cận của Ngọc Lung công chúa, tình cảm trước nay rất tốt, thế nên mỗi ngày trước lúc hoàng hôn, Ngọc Lung công chúa đều lợi dụng lúc trời chập choạng tối mà đứng lẫn vào đám tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận rồi lẻn ra ngoài cung mà không hề bị lộ.
Nhưng đáng tiếc là sau khi hết tết Đoan Ngọ thì Triệu Hoằng Nhuận không còn cơ hội được rời cung sau hoàng hôn nữa, bởi đó là lệnh cấm mà thiên tử đặt ra.
Việc này khiến Triệu Hoằng Nhuận không còn cách nào đưa Ngọc Lung công chúa lén ra ngoài hoàng cung nữa, vì nếu ban ngày mà đưa nàng cải trang xuất cung thì khả năng bị đám cấm vệ quân phát hiện ra là rất lớn, do thân hình Ngọc Lung công chúa khác quá xa đám tông vệ, ban đêm thì còn nhờ bóng tối che mắt, nhưng ban ngày làm sao mà giấu được?
Dù vậy đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn nghĩ ra cách. Mỗi lần xuất cung, cậu đều ra chợ mua về một hình nộm bằng đất có vẻ ngoài đáng yêu, sau khi hồi cung thì liền bảo tông vệ đem tặng cho Ngọc Lung công chúa. Hoặc có lúc, cậu cố ý hồi cung sớm, sau đó đến Ngọc Quỳnh các, ngoài việc tặng mấy món đồ chơi nhỏ cho hoàng tỉ thì còn cùng nàng trò chuyện, kể cho nàng nghe những việc thú vị cậu đã gặp ngoài cung.
Có lẽ nhờ có được một đệ đệ thấu hiểu lòng mình như Triệu Hoằng Nhuận mà Ngọc Lung công chúa ngày càng trở nên vui vẻ hơn. Nàng đã kết hợp những câu chuyện ngoài cung mà Triệu Hoằng Nhuận kể cho nàng và những điều nhìn thấy trong dịp tết Đoan Ngọ mà vẽ ra rất nhiều cảnh tượng ngoài cung.
Nàng đem những bức họa vẽ khung cảnh và công trình ngoài cung này treo lên tường, mỗi ngày ngắm vài lần cũng đã cảm thấy rất vui.
Mà trong khoảng thời gian này thì kỳ khoa thi do Lễ bộ chủ trì tổ chức lại cũng đã kết thúc. Do đây là lần đầu Lễ bộ tổ chức khoa thi nên trên dưới Lễ bộ đều rất xem trọng việc này. Lễ bộ thượng thư Xã Hựu đã đích thân làm quan chủ khảo kỳ khoa thi này, đồng thời còn mời ngự sử đại phu Tô Cảnh từ Ngự sử giám mới được thiên tử lập ra không lâu đến đảm nhận vị trí quan bồi giám, nghiêm khắc khống chế việc gian lận trường thi.
Nhưng sĩ tử có tên trên bảng vàng được công bố lại khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ.
Cậu vốn cho rằng sĩ tử Ôn Kỳ đã nhắc nhở cho cậu biết việc “gian lận đốt nến” trong trường thi lần này chắc chắn sẽ đỗ, vì văn chương và tốc độ làm bài của người này lúc ấy đã để lại cho Triệu Hoằng Nhuận ấn tượng sâu sắc.
Nhưng không ngờ, sĩ tử tên Ôn Kỳ ấy lại không đỗ, trên bảng hoàn toàn không có tên của cậu ta.
Ngoài ra, trạng nguyên của thi đình năm nay lại thuộc về một sĩ tử nghèo khó mười chín tuổi ở Thượng Đảng quận tên là Khấu Chính, còn bảng nhãn lại là một sĩ tử hai mươi tuổi tên là Lạc Tân, cũng là một tử đệ nghèo khó.
Còn Hà Hân Hiền, cháu đích tôn mười tám tuổi của trung thư lệnh Hà Tương Tự, trước nay được người trong kinh khen ngợi là tài năng không thua kém gì Kỳ Lân Nhi Triệu Hoằng Chiêu, đồng thời cũng là một vị khách thường xuyên của Nhã Phong Thi Hội, trong kỳ khoa thi lần này chỉ đứng thứ ba. Việc này thật sự khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Cho dù là Đông Cung thái tử hay Ung Vương, Tương Vương cũng đều bắt đầu âm thầm muốn lôi kéo những sĩ tử trẻ tuổi này, chọn ra một người có đủ năng lực phò tá mình.
Thậm chí đến cả Yến Vương và Khánh Vương tuy hình thức lôi kéo không rõ rệt như ba vị kia thì cũng vẫn muốn âm thầm chiêu mộ.
Bởi vì đối với các vị hoàng tử khác mà nói, năm nay có thể là cơ hội cuối cùng để họ lật đổ Đông Cung, một khi đến sang năm, hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật đủ tám tuổi, được vào Cung học thì sẽ dần dần chiếm được sự yêu thương và xem trọng của thiên tử, thế thì cơ hội tranh đoạt hoàng vị của họ sẽ ngày càng mong manh.
Danh sách chương