“Cậu ta… có chút khác biệt với những người đàn ông khác…”
Tô cô nương không hề giận dữ với việc Triệu Hoằng Nhuận chưa được nàng cho phép mà đã chạm vào tóc nàng, bởi vì nàng cảm thấy, ánh mắt của đối phương không hề dâm tà, tuy nhiệt tình nhưng không hề lộ ra dáng vẻ của một tên đàn ông đang muốn lột sạch y phục trên người nàng.
Khổng Tử nói: Thực sắc tính dã.
Ý nghĩa thực sự của câu này chính là, việc mong muốn được nhìn thấy những thứ đẹp đẽ chính là thiên tính của con người. Nếu nói theo cách thông tục nhất thì chính là luôn đánh giá mọi thứ theo vẻ ngoài.
Nếu đánh giá con người thì chính là đánh giá theo nhan sắc.
Nhưng đam mê nhan sắc không phải là dâm tà, căn bản của sắc chính là “có thể nhìn từ xa nhưng không được mạo phạm”, nếu vượt qua giới hạn này thì sẽ không còn là sắc nữa, mà là dâm, ý chỉ những kẻ tham lam, muốn hoàn toàn chiếm giữ thứ ấy để đùa giỡn.
Nhưng ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận mặc dù từ đầu đến cuối cứ luôn nhìn nàng, nhưng lại không hề xem nàng chỉ là một món đồ để chơi đùa mà đơn thuần chỉ giữ một thái độ thưởng thức từ xa, đây cũng chính là lí do vì sao Tô cô nương không giận cậu.
Nàng ngược lại cảm thấy hơi hiếu kỳ, thắc mắc tại sao vị Khương công tử này giống hệt như đã mười mấy năm không nhìn thấy phụ nữ vậy.
“Rót rượu.”
“…”
“Rót rượu.”
“…”
“Rót rượu.”
“…”
Suốt khoảng thời gian nửa tuần hương, hai người chẳng hề nói gì với nhau.
Triệu Hoằng Nhuận chỉ một mình thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nhân như ngọc trước mắt mình, nếu mở miệng thì chỉ là yêu cầu mỹ nhân rót rượu.
Chắc hẳn rượu được đích thân Tô cô nương rót ra khi uống vào cũng có một hương vị khác hẳn.
Nhưng hành động của cậu lại khiến Tô cô nương cảm thấy có hơi dở khóc dở cười.
“Này, ngươi rốt cuộc có lễ độ không thế?”
Tiểu a hoàn Lục Nhi không kiềm được buông lời trách móc: “Tiểu thư nhà ta đã rót cho ngươi mười mấy chén rồi, tên xấu xa nhà ngươi xem tiểu thư nhà ta là ai chứ?”
“…” Tô cô nương không nói gì, chỉ nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Nàng không hề tức giận, chỉ thấy không hiểu vì sao vị Khương công tử này chẳng thèm nói với nàng câu nào, từ đầu đến cuối hệt như chỉ muốn thưởng thức vẻ đẹp của nàng, tuy ánh mắt sắc mà không dâm, nhưng thái độ lạnh lùng trước mặt mỹ nhân này khiến ai nhìn vào cũng khó mà chấp nhận.
“Không lẽ mình chỉ là món đồ trang trí sao?”
Tô cô nương thầm trách móc. Vừa rồi bức tranh con tiên hạc cất cánh tung bay mà Triệu Hoằng Nhuận vẽ trên tường đã hoàn toàn làm trái tim nàng rung động, thế nên dù Triệu Hoằng Nhuận không thật sự đoán được tâm tư của nàng đi nữa thì nàng vẫn muốn tìm hiểu thêm về vị Khương công tử trước mặt mình.
Nhưng không ngờ vị Khương công tử này lại lạnh lùng với mỹ nhân, chỉ ngồi đó tự thưởng thức vẻ đẹp của nàng chứ không thèm dùng ngôn ngữ giao lưu với nàng.
“Các người rất quá đáng đấy, có biết không?”
Triệu Hoằng Nhuận mở miệng nói ra câu này khiến cho cả Tô cô nương và tiểu a hoàn Lục Nhi đều cảm thấy không thể tin được, trong lòng nghĩ rốt cuộc ai mới là người quá đáng?
Tuy trước đó mỗi người một suy nghĩ, nhưng bây giờ thì cho dù là Tô cô nương hay tiểu a hoàn Lục Nhi cũng đều bị câu nói hệt như vừa ăn cướp vừa la làng này của Triệu Hoằng Nhuận làm cho bực mình.
“Cái tên này, dựa vào đâu mà nói chúng ta quá đáng? Tiểu thư không phải tiểu nhị trong quán rượu, tại sao cứ phải rót rượu cho ngươi?” Tiểu a hoàn giận dữ trách móc.
“Bởi vì nàng ta thua rồi.”
“Con hạc xấu xí này ngươi vẽ có gì hay? Gầy như que củi, thổi một cái là ngã lăn rồi… Tiểu thư nhà ta thấy ngươi vẫn còn bé nên mới nhường ngươi thôi… Rót cho ngươi một chén rượu đã là đủ rồi, không ngờ con người ngươi không biết xấu hổ, thật sự xem tiểu thư nhà ta là bọn hầu rượu trong quán rượu sao?”
Lời nói của Lục Nhi lại khiến Tô cô nương cảm thấy hơi đỏ mặt, bởi vì phàm là người có chút kiến thức hội họa thì đều nhìn ra con hạc mà Triệu Hoằng Nhuận vẽ rõ ràng là một đẳng cấp khác so với những con hạc mà nàng vẽ, giống như đang so sánh tiên hạc với phàm hạc vậy.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tô cô nương, thấy nàng chỉ đỏ mặt ngượng ngùng mà không nói gì thì tò mò hỏi: “Thế cô muốn thế nào?”
Lục Nhi nghiêng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Này, ngươi có tiền không?”
“Thẳng thừng như thế sao?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế cảm thấy có hơi buồn cười: “Còn phải xem là muốn bao nhiêu nữa.”
“Vàng ròng vạn lượng!” Lục Nhi cao giọng nói: “Nếu ngươi có vạn lượng vàng ròng chuộc tiểu thư thì tiểu thư cho dù có rót rượu cho ngươi cả đời cũng được… Nhưng ngươi có không?”
“Ồ?” Triệu Hoằng Nhuận khẽ chau mày.
Thấy dáng vẻ nhíu mày của cậu, Tô cô nương không hiểu sao đột nhiên thấy hốt hoảng, có vẻ như không muốn bị cậu hiểu lầm tâm tư, bèn khẽ mắng: “Lục Nhi, không được ăn nói hàm hồ!”
Nàng cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng tiểu a hoàn Lục Nhi thì hầu như chẳng thấy xấu hổ gì cả mà vẫn lớn tiếng nói: “Tiểu thư, câu này có gì mà không thể nói chứ? Các tiểu thư ở đây có ai mà không suy nghĩ như thế? Không nhân lúc bản thân vẫn còn là một thanh quan mà mau chóng tìm một công tử phú gia phù hợp làm nơi nương tựa, lẽ nào định ở đây cả đời sao?”
“Thì ra là thế…”
Triệu Hoằng Nhuận chợt hiểu ra.
Nhưng hiểu thì hiểu, đối với cách nói ra giá ngang ngược của tiểu a hoàn, Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy hơi buồn cười. Vạn lượng vàng ròng, nếu tính ra thì cũng phải mấy trăm ngàn bạc đúng không? Cho dù Tô cô nương này có được tạc từ vàng ra thì cũng đâu đáng giá đến thế? “Khoảng một trăm năm mươi lượng vàng…” Cậu lẩm bẩm.
(Chú thích: Lúc này Triệu Hoằng Nhuận quan sát thì đoán Tô cô nương này nặng khoảng 50 cân (đơn vị đo cổ đại), nên nếu được đúc từ vàng ra thì cũng chỉ khoảng một trăm bốn mươi bốn lượng vàng thôi.)
“???”
Đột nhiên nghe thấy Triệu Hoằng Nhuận nói thế, cả Tô cô nương và Lục Nhi đều cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên đánh giá Tô cô nương mấy lượt, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Ý ta là… Tô cô nương nặng khoảng năm mươi cân, cho dù có làm bằng vàng đi nữa thì cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi lượng vàng thôi… quy ra thì không đến hai ngàn lượng bạc… Hai ngàn lượng bạc này thì ta có thể trả được.”
Thật ra hai ngàn lượng bạc là bằng khoảng bốn tháng bổng lộc hoàng tử của Triệu Hoằng Nhuận, không phải quá nhiều nhưng cũng chẳng phải quá ít.
“Ta khinh!”
Tô cô nương còn chưa kịp phản ứng thì Lục Nhi đã nổi giận quát mắng: “Ngươi mới là đáng giá hai ngàn lượng ấy! Chưa nghe câu nói mỹ nhân vô giá sao? Lần trước có một nhà giàu có đòi trả năm ngàn lượng bạc để chuộc tiểu thư ra mà quản sự của Nhất Phương Thủy Tạ còn không thèm nhìn nữa đấy.”
Nhưng nói đến đây thì nàng ta cũng dần có cái nhìn khác về Triệu Hoằng Nhuận rồi, bởi vì thái độ Triệu Hoằng Nhuận khi nhắc đến hai ngàn lượng bạc có vẻ rất thoải mái, có nghĩa là gia thế của cậu ta hoàn toàn không phải như nàng ta đã đoán trước đó.
“Nhưng dù nói thế nào thì vạn lượng vàng vẫn là quá đáng đúng không? Không biết Tô cô nương nợ Nhất Phương Thủy Tạ bao nhiêu bạc?”
“Hả? Nói thế tức là có ý muốn chuộc mình ra sao?”
Tô cô nương nghe câu nói ấy thì ngây người ra, ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, càng nhìn gương mặt non choẹt của cậu làm càng cảm thấy xấu hổ.
Cậu mười bốn, nàng hai mươi, một đứa bé mười bốn tuổi như cậu có vẻ đang định chuộc một cô nương hai mươi tuổi là nàng, chuyện này nói thế nào cũng có cảm giác là một việc đáng xấu hổ.
Dù gì thì trong mắt Tô cô nương thì vị Khương công tử chỉ mới mười bốn tuổi này đây chỉ là một đứa bé mà thôi, lời của cậu ta có được xem trọng không? (Chú thích: Thời cổ quý tộc hai mươi mới trưởng thành, con nhà thứ dân thì mười lăm mới được thành gia.)
Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Triệu Hoằng Nhuận, nàng mặc dù dặn lòng đừng xem là thật nhưng vẫn thấy trái tim mình đập loạn nhịp cả lên.
“Chuyện này… nô gia cũng không biết cụ thể, cần phải hỏi quản sự…”
Nàng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.
“Ừm, thế à?” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì đi hỏi đi… Nếu tại hạ làm được thì sẽ cố gắng góp sức.”
Cậu biết rõ những cô nương không may phải lưu lạc vào chốn này thì khi bán thân cho thanh lâu thường không nợ quá nhiều tiền, vấn đề ở chỗ khi muốn chuộc thân cho họ thì thanh lâu nếu không hốt được một món tiền lớn thì tuyệt đối có chết cũng không nhả họ ra.
Đương nhiên, việc sau khi chuộc Tô cô nương này ra thì phải sắp xếp thế nào cũng là một vấn đề, đâu thể nào giấu nàng ta trong Văn Chiêu các được? Chuyện này nếu bị điều tra ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng nếu bỏ mặc không quan tâm thì…
Triệu Hoằng Nhuận đưa mắt quan sát cô nương trước mặt mình, cũng không khỏi có chút động lòng, bởi vì những cô nương dịu dàng ít nói thế này trước nay luôn là loại người mà cậu xem trọng.
“Vâng…” Tô cô nương cố tỏ vẻ bình tĩnh trả lời, nhưng tim thì vẫn đập thình thịch.
Nhưng dù như thế thì từ tận đáy lòng, nàng vẫn không xem đây là thật, dù gì lời nói của một đứa bé mười bốn tuổi thật sự rất thiếu độ đáng tin.
Cũng không phải nàng nghi ngờ tài lực của nhà cậu, bởi cậu có thể nói ra câu đó thì có vẻ cũng là một công tử gia đình giàu có. Nhưng vấn đề ở chỗ, cho dù cậu có đủ tiền chuộc nàng ra ngoài thì cũng không thể cho nàng một chỗ dựa tốt được.
Tuổi tác của nàng, xuất thân của nàng, tất cả đều là vấn đề.
Chính vì những điều ấy mà Tô cô nương không cho lời cậu nói là thật, chỉ cảm thấy vị tiểu công tử này khá thú vị.
Lúc này ngoài trời cũng đã đến hoàng hôn, tông vệ Thẩm Úc từ nãy vốn luôn ngồi yên không làm phiền lúc này bước sang nói khẽ: “Công tử, đến lúc rồi, chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu. Tuy cậu cũng cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ rời đi, nhưng thiên tử Đại Ngụy đã đặt giới hạn cho cậu, nếu lúc hoàng hôn mà không về cung thì có thể sẽ thu lại lệnh bài trong tay cậu.
“Tô cô nương, tại hạ cáo từ trước… Lữ Mục.”
Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy hành lễ với Tô cô nương, sau đó gọi tông vệ Lữ Mục.
Lữ Mục hiểu ý, rút từ trong tay nải ra mấy đĩnh bạc trị giá năm mươi lượng đặt ngay ngắn trên bàn, tổng cộng tám đĩnh.
Là bốn trăm lượng!
Lục Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng được một tông vệ ăn mặc như bá tánh này lại có thể rút ngay ra được bốn trăm lượng bạc.
Nhưng cảnh tượng này đối với Tô cô nương mà nói thì lại không vui vẻ gì.
Nàng cắn môi khẽ nói: “Khương công tử làm thế là xem thường nô gia đúng không?”
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn Triệu Hoằng Nhuận bằng ánh mắt không hề nhượng bộ.
Triệu Hoằng Nhuận như nhìn ra được trong mắt nàng ánh lên một vẻ lòng tự tôn đã bị chà đạp thì biết ngay nàng đã hiểu lầm, vội cười giải thích: “Không phải ta đã nói sẽ dốc hết sức mọn sao? Số tiền này các người giữ lại để trả cho quản sự của Nhất Phương Thủy Tạ đi… Cho dù là thanh bạch như hạc thì cũng có lúc phải bất đắc dĩ cúi đầu xuống bùn tìm thức ăn mà.”
“!!!”
Tô cô nương nghe thấy lời này thì toàn thân run rẩy, không tin được mà đưa mắt nhìn bóng dáng Triệu Hoằng Nhuận bước đi, trái tim đã không còn giữ được bình tĩnh.
“Cậu ta… đoán được sao?”
“Đoán được gì thế?” Lục Nhi lúc này mừng rỡ thu mấy đĩnh bạc rồi mê mẩn chà chà lên mặt.
Tô cô nương không quan tâm tiểu a hoàn của mình nữa mà bất giác nhìn lên bức họa Triệu Hoằng Nhuận đã vẽ. Nàng chăm chú nhìn vầng mặt trời mọc lên sau áng mây đến mức ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau, nàng buồn bã thở dài.
“Trách người sinh quá muộn, cách biệt tận sáu năm…”
Cùng lúc này, tại Thùy Củng điện trong hoàng cung, đại thái giám Đổng Hiến đang cúi đầu bẩm cáo với thiên tử.
“Bệ hạ, bát điện hạ đoán được việc lão nô phái thái giám bám theo, cho nên…”
“Mất dấu rồi?” Thiên tử Đại Ngụy cắt lời.
“Vâng…” Đổng Hiến cúi đầu.
“Tên nghịch tử ấy đoán ra được cũng không phải chuyện lạ.” Thiên tử thản nhiên nói: “Ngày mai ông phái thêm người đi, trẫm muốn biết nó mỗi ngày xuất cung đi làm những việc gì.”
“Vâng.”
Tô cô nương không hề giận dữ với việc Triệu Hoằng Nhuận chưa được nàng cho phép mà đã chạm vào tóc nàng, bởi vì nàng cảm thấy, ánh mắt của đối phương không hề dâm tà, tuy nhiệt tình nhưng không hề lộ ra dáng vẻ của một tên đàn ông đang muốn lột sạch y phục trên người nàng.
Khổng Tử nói: Thực sắc tính dã.
Ý nghĩa thực sự của câu này chính là, việc mong muốn được nhìn thấy những thứ đẹp đẽ chính là thiên tính của con người. Nếu nói theo cách thông tục nhất thì chính là luôn đánh giá mọi thứ theo vẻ ngoài.
Nếu đánh giá con người thì chính là đánh giá theo nhan sắc.
Nhưng đam mê nhan sắc không phải là dâm tà, căn bản của sắc chính là “có thể nhìn từ xa nhưng không được mạo phạm”, nếu vượt qua giới hạn này thì sẽ không còn là sắc nữa, mà là dâm, ý chỉ những kẻ tham lam, muốn hoàn toàn chiếm giữ thứ ấy để đùa giỡn.
Nhưng ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận mặc dù từ đầu đến cuối cứ luôn nhìn nàng, nhưng lại không hề xem nàng chỉ là một món đồ để chơi đùa mà đơn thuần chỉ giữ một thái độ thưởng thức từ xa, đây cũng chính là lí do vì sao Tô cô nương không giận cậu.
Nàng ngược lại cảm thấy hơi hiếu kỳ, thắc mắc tại sao vị Khương công tử này giống hệt như đã mười mấy năm không nhìn thấy phụ nữ vậy.
“Rót rượu.”
“…”
“Rót rượu.”
“…”
“Rót rượu.”
“…”
Suốt khoảng thời gian nửa tuần hương, hai người chẳng hề nói gì với nhau.
Triệu Hoằng Nhuận chỉ một mình thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nhân như ngọc trước mắt mình, nếu mở miệng thì chỉ là yêu cầu mỹ nhân rót rượu.
Chắc hẳn rượu được đích thân Tô cô nương rót ra khi uống vào cũng có một hương vị khác hẳn.
Nhưng hành động của cậu lại khiến Tô cô nương cảm thấy có hơi dở khóc dở cười.
“Này, ngươi rốt cuộc có lễ độ không thế?”
Tiểu a hoàn Lục Nhi không kiềm được buông lời trách móc: “Tiểu thư nhà ta đã rót cho ngươi mười mấy chén rồi, tên xấu xa nhà ngươi xem tiểu thư nhà ta là ai chứ?”
“…” Tô cô nương không nói gì, chỉ nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Nàng không hề tức giận, chỉ thấy không hiểu vì sao vị Khương công tử này chẳng thèm nói với nàng câu nào, từ đầu đến cuối hệt như chỉ muốn thưởng thức vẻ đẹp của nàng, tuy ánh mắt sắc mà không dâm, nhưng thái độ lạnh lùng trước mặt mỹ nhân này khiến ai nhìn vào cũng khó mà chấp nhận.
“Không lẽ mình chỉ là món đồ trang trí sao?”
Tô cô nương thầm trách móc. Vừa rồi bức tranh con tiên hạc cất cánh tung bay mà Triệu Hoằng Nhuận vẽ trên tường đã hoàn toàn làm trái tim nàng rung động, thế nên dù Triệu Hoằng Nhuận không thật sự đoán được tâm tư của nàng đi nữa thì nàng vẫn muốn tìm hiểu thêm về vị Khương công tử trước mặt mình.
Nhưng không ngờ vị Khương công tử này lại lạnh lùng với mỹ nhân, chỉ ngồi đó tự thưởng thức vẻ đẹp của nàng chứ không thèm dùng ngôn ngữ giao lưu với nàng.
“Các người rất quá đáng đấy, có biết không?”
Triệu Hoằng Nhuận mở miệng nói ra câu này khiến cho cả Tô cô nương và tiểu a hoàn Lục Nhi đều cảm thấy không thể tin được, trong lòng nghĩ rốt cuộc ai mới là người quá đáng?
Tuy trước đó mỗi người một suy nghĩ, nhưng bây giờ thì cho dù là Tô cô nương hay tiểu a hoàn Lục Nhi cũng đều bị câu nói hệt như vừa ăn cướp vừa la làng này của Triệu Hoằng Nhuận làm cho bực mình.
“Cái tên này, dựa vào đâu mà nói chúng ta quá đáng? Tiểu thư không phải tiểu nhị trong quán rượu, tại sao cứ phải rót rượu cho ngươi?” Tiểu a hoàn giận dữ trách móc.
“Bởi vì nàng ta thua rồi.”
“Con hạc xấu xí này ngươi vẽ có gì hay? Gầy như que củi, thổi một cái là ngã lăn rồi… Tiểu thư nhà ta thấy ngươi vẫn còn bé nên mới nhường ngươi thôi… Rót cho ngươi một chén rượu đã là đủ rồi, không ngờ con người ngươi không biết xấu hổ, thật sự xem tiểu thư nhà ta là bọn hầu rượu trong quán rượu sao?”
Lời nói của Lục Nhi lại khiến Tô cô nương cảm thấy hơi đỏ mặt, bởi vì phàm là người có chút kiến thức hội họa thì đều nhìn ra con hạc mà Triệu Hoằng Nhuận vẽ rõ ràng là một đẳng cấp khác so với những con hạc mà nàng vẽ, giống như đang so sánh tiên hạc với phàm hạc vậy.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tô cô nương, thấy nàng chỉ đỏ mặt ngượng ngùng mà không nói gì thì tò mò hỏi: “Thế cô muốn thế nào?”
Lục Nhi nghiêng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Này, ngươi có tiền không?”
“Thẳng thừng như thế sao?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế cảm thấy có hơi buồn cười: “Còn phải xem là muốn bao nhiêu nữa.”
“Vàng ròng vạn lượng!” Lục Nhi cao giọng nói: “Nếu ngươi có vạn lượng vàng ròng chuộc tiểu thư thì tiểu thư cho dù có rót rượu cho ngươi cả đời cũng được… Nhưng ngươi có không?”
“Ồ?” Triệu Hoằng Nhuận khẽ chau mày.
Thấy dáng vẻ nhíu mày của cậu, Tô cô nương không hiểu sao đột nhiên thấy hốt hoảng, có vẻ như không muốn bị cậu hiểu lầm tâm tư, bèn khẽ mắng: “Lục Nhi, không được ăn nói hàm hồ!”
Nàng cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng tiểu a hoàn Lục Nhi thì hầu như chẳng thấy xấu hổ gì cả mà vẫn lớn tiếng nói: “Tiểu thư, câu này có gì mà không thể nói chứ? Các tiểu thư ở đây có ai mà không suy nghĩ như thế? Không nhân lúc bản thân vẫn còn là một thanh quan mà mau chóng tìm một công tử phú gia phù hợp làm nơi nương tựa, lẽ nào định ở đây cả đời sao?”
“Thì ra là thế…”
Triệu Hoằng Nhuận chợt hiểu ra.
Nhưng hiểu thì hiểu, đối với cách nói ra giá ngang ngược của tiểu a hoàn, Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy hơi buồn cười. Vạn lượng vàng ròng, nếu tính ra thì cũng phải mấy trăm ngàn bạc đúng không? Cho dù Tô cô nương này có được tạc từ vàng ra thì cũng đâu đáng giá đến thế? “Khoảng một trăm năm mươi lượng vàng…” Cậu lẩm bẩm.
(Chú thích: Lúc này Triệu Hoằng Nhuận quan sát thì đoán Tô cô nương này nặng khoảng 50 cân (đơn vị đo cổ đại), nên nếu được đúc từ vàng ra thì cũng chỉ khoảng một trăm bốn mươi bốn lượng vàng thôi.)
“???”
Đột nhiên nghe thấy Triệu Hoằng Nhuận nói thế, cả Tô cô nương và Lục Nhi đều cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên đánh giá Tô cô nương mấy lượt, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Ý ta là… Tô cô nương nặng khoảng năm mươi cân, cho dù có làm bằng vàng đi nữa thì cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi lượng vàng thôi… quy ra thì không đến hai ngàn lượng bạc… Hai ngàn lượng bạc này thì ta có thể trả được.”
Thật ra hai ngàn lượng bạc là bằng khoảng bốn tháng bổng lộc hoàng tử của Triệu Hoằng Nhuận, không phải quá nhiều nhưng cũng chẳng phải quá ít.
“Ta khinh!”
Tô cô nương còn chưa kịp phản ứng thì Lục Nhi đã nổi giận quát mắng: “Ngươi mới là đáng giá hai ngàn lượng ấy! Chưa nghe câu nói mỹ nhân vô giá sao? Lần trước có một nhà giàu có đòi trả năm ngàn lượng bạc để chuộc tiểu thư ra mà quản sự của Nhất Phương Thủy Tạ còn không thèm nhìn nữa đấy.”
Nhưng nói đến đây thì nàng ta cũng dần có cái nhìn khác về Triệu Hoằng Nhuận rồi, bởi vì thái độ Triệu Hoằng Nhuận khi nhắc đến hai ngàn lượng bạc có vẻ rất thoải mái, có nghĩa là gia thế của cậu ta hoàn toàn không phải như nàng ta đã đoán trước đó.
“Nhưng dù nói thế nào thì vạn lượng vàng vẫn là quá đáng đúng không? Không biết Tô cô nương nợ Nhất Phương Thủy Tạ bao nhiêu bạc?”
“Hả? Nói thế tức là có ý muốn chuộc mình ra sao?”
Tô cô nương nghe câu nói ấy thì ngây người ra, ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, càng nhìn gương mặt non choẹt của cậu làm càng cảm thấy xấu hổ.
Cậu mười bốn, nàng hai mươi, một đứa bé mười bốn tuổi như cậu có vẻ đang định chuộc một cô nương hai mươi tuổi là nàng, chuyện này nói thế nào cũng có cảm giác là một việc đáng xấu hổ.
Dù gì thì trong mắt Tô cô nương thì vị Khương công tử chỉ mới mười bốn tuổi này đây chỉ là một đứa bé mà thôi, lời của cậu ta có được xem trọng không? (Chú thích: Thời cổ quý tộc hai mươi mới trưởng thành, con nhà thứ dân thì mười lăm mới được thành gia.)
Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Triệu Hoằng Nhuận, nàng mặc dù dặn lòng đừng xem là thật nhưng vẫn thấy trái tim mình đập loạn nhịp cả lên.
“Chuyện này… nô gia cũng không biết cụ thể, cần phải hỏi quản sự…”
Nàng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.
“Ừm, thế à?” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì đi hỏi đi… Nếu tại hạ làm được thì sẽ cố gắng góp sức.”
Cậu biết rõ những cô nương không may phải lưu lạc vào chốn này thì khi bán thân cho thanh lâu thường không nợ quá nhiều tiền, vấn đề ở chỗ khi muốn chuộc thân cho họ thì thanh lâu nếu không hốt được một món tiền lớn thì tuyệt đối có chết cũng không nhả họ ra.
Đương nhiên, việc sau khi chuộc Tô cô nương này ra thì phải sắp xếp thế nào cũng là một vấn đề, đâu thể nào giấu nàng ta trong Văn Chiêu các được? Chuyện này nếu bị điều tra ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng nếu bỏ mặc không quan tâm thì…
Triệu Hoằng Nhuận đưa mắt quan sát cô nương trước mặt mình, cũng không khỏi có chút động lòng, bởi vì những cô nương dịu dàng ít nói thế này trước nay luôn là loại người mà cậu xem trọng.
“Vâng…” Tô cô nương cố tỏ vẻ bình tĩnh trả lời, nhưng tim thì vẫn đập thình thịch.
Nhưng dù như thế thì từ tận đáy lòng, nàng vẫn không xem đây là thật, dù gì lời nói của một đứa bé mười bốn tuổi thật sự rất thiếu độ đáng tin.
Cũng không phải nàng nghi ngờ tài lực của nhà cậu, bởi cậu có thể nói ra câu đó thì có vẻ cũng là một công tử gia đình giàu có. Nhưng vấn đề ở chỗ, cho dù cậu có đủ tiền chuộc nàng ra ngoài thì cũng không thể cho nàng một chỗ dựa tốt được.
Tuổi tác của nàng, xuất thân của nàng, tất cả đều là vấn đề.
Chính vì những điều ấy mà Tô cô nương không cho lời cậu nói là thật, chỉ cảm thấy vị tiểu công tử này khá thú vị.
Lúc này ngoài trời cũng đã đến hoàng hôn, tông vệ Thẩm Úc từ nãy vốn luôn ngồi yên không làm phiền lúc này bước sang nói khẽ: “Công tử, đến lúc rồi, chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu. Tuy cậu cũng cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ rời đi, nhưng thiên tử Đại Ngụy đã đặt giới hạn cho cậu, nếu lúc hoàng hôn mà không về cung thì có thể sẽ thu lại lệnh bài trong tay cậu.
“Tô cô nương, tại hạ cáo từ trước… Lữ Mục.”
Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy hành lễ với Tô cô nương, sau đó gọi tông vệ Lữ Mục.
Lữ Mục hiểu ý, rút từ trong tay nải ra mấy đĩnh bạc trị giá năm mươi lượng đặt ngay ngắn trên bàn, tổng cộng tám đĩnh.
Là bốn trăm lượng!
Lục Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng được một tông vệ ăn mặc như bá tánh này lại có thể rút ngay ra được bốn trăm lượng bạc.
Nhưng cảnh tượng này đối với Tô cô nương mà nói thì lại không vui vẻ gì.
Nàng cắn môi khẽ nói: “Khương công tử làm thế là xem thường nô gia đúng không?”
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn Triệu Hoằng Nhuận bằng ánh mắt không hề nhượng bộ.
Triệu Hoằng Nhuận như nhìn ra được trong mắt nàng ánh lên một vẻ lòng tự tôn đã bị chà đạp thì biết ngay nàng đã hiểu lầm, vội cười giải thích: “Không phải ta đã nói sẽ dốc hết sức mọn sao? Số tiền này các người giữ lại để trả cho quản sự của Nhất Phương Thủy Tạ đi… Cho dù là thanh bạch như hạc thì cũng có lúc phải bất đắc dĩ cúi đầu xuống bùn tìm thức ăn mà.”
“!!!”
Tô cô nương nghe thấy lời này thì toàn thân run rẩy, không tin được mà đưa mắt nhìn bóng dáng Triệu Hoằng Nhuận bước đi, trái tim đã không còn giữ được bình tĩnh.
“Cậu ta… đoán được sao?”
“Đoán được gì thế?” Lục Nhi lúc này mừng rỡ thu mấy đĩnh bạc rồi mê mẩn chà chà lên mặt.
Tô cô nương không quan tâm tiểu a hoàn của mình nữa mà bất giác nhìn lên bức họa Triệu Hoằng Nhuận đã vẽ. Nàng chăm chú nhìn vầng mặt trời mọc lên sau áng mây đến mức ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau, nàng buồn bã thở dài.
“Trách người sinh quá muộn, cách biệt tận sáu năm…”
Cùng lúc này, tại Thùy Củng điện trong hoàng cung, đại thái giám Đổng Hiến đang cúi đầu bẩm cáo với thiên tử.
“Bệ hạ, bát điện hạ đoán được việc lão nô phái thái giám bám theo, cho nên…”
“Mất dấu rồi?” Thiên tử Đại Ngụy cắt lời.
“Vâng…” Đổng Hiến cúi đầu.
“Tên nghịch tử ấy đoán ra được cũng không phải chuyện lạ.” Thiên tử thản nhiên nói: “Ngày mai ông phái thêm người đi, trẫm muốn biết nó mỗi ngày xuất cung đi làm những việc gì.”
“Vâng.”
Danh sách chương