Tông Phủ hay thường gọi là Tông Nhân Phủ, là nha phủ đặc biệt của hoàng tộc Đại Ngụy, chuyên giải quyết các mối bất hòa trong hoàng tộc, quản giáo con cháu hoàng tộc.
Tất cả các viên quan của Tông Phủ đều là những người có xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc. Đặc biệt là tông lệnh, tả tông chính, hữu tông chính đều là những vị bô lão hoàng thất mà ngay cả thiên tử Triệu Nguyên Tư cũng phải cung kính gọi là thúc bá, thúc công.
Chính vì lẽ đó mà quyền hạn của Tông Phủ rất lớn. Họ không quản lý gì khác, chỉ chuyên quản lý con cháu hoàng tộc.
Từ những tội nhỏ nhặt vặt vãnh đến những tội lớn như mưu đồ cướp ngôi soán vị, hễ người phạm tội là người trong hoàng tộc thì đều do Tông Phủ xử lý, kể cả Bộ Hình, Bộ Lễ cũng không có quyền nhúng tay can thiệp vào.
Thậm chí Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư cũng không thể thay đổi phán quyết của Tông Phủ, điều này cho thấy rõ địa vị của Tông Phủ trong triều.
Vốn dĩ nếu để Tông Phủ đứng ra phán quyết việc Triệu Hoằng Nhuận đã ra lệnh cho đám tông vệ thuộc hạ của mình phá nát U Chỉ Cung của Trần Thục Viện thì chắc chắn Triệu Hoằng Nhuận sẽ rơi vào tình thế bất lợi. Tuy nhiên lúc này khuôn mặt của Triệu Hoằng Nhuận đã bị Trần Thục Viện cào xước chảy máu, vì vậy nên chuyện này lại chuyển sang một diễn biến khác rồi.
Triệu Hoằng Nhuận là người mang trong mình huyết thống hoàng tộc, việc hành hung và khiến hắn bị thương là việc vô cùng nghiêm trọng. Ngay cả khi Trần Thục Viện là phi tử được Đại Ngụy thiên tử sủng ái nhất thì chắc chắn cũng vẫn bị trừng phạt nghiêm khắc, nhẹ thì bị tống giam một năm, nặng thì sẽ bị phế truất.
Dù gì nếu so sánh với Triệu Hoằng Nhuận thì Trần Thục Viện cũng chỉ là phi tử được sủng ái mà thôi, cũng không phải là thân mẫu của vị hoàng tử nào. Nguyên tắc của Tông Phủ là “Lấy dòng dõi hoàng tộc làm gốc” nên lần này chắc chắn Trần Thục Viện nguy to rồi.
“Bát điện hạ quả thật mưu tính sâu xa. Lẽ nào là cố tình đập phá U Chỉ Cung để chọc giận khiến Trần Thục Viện mất kiểm soát mà hành hung điện hạ sao? Nếu đúng như vậy thì mưu kế của Bát điện hạ quả thật khiến người khác sợ hãi”. Đổng Hiến lặng yên suy nghĩ một hồi.
Chuyện đã đến nước này rồi cũng không cần Đổng Hiến phải ra mặt giải quyết. Vì nếu Tông Phủ đã tham gia thì ngay cả Đại Ngụy thiên tử cũng không thể can thiệp được.
“Có điều…” Điều duy nhất Đổng Hiến lo lắng là việc này nếu dính dáng đến Tông Phủ thì e rằng sẽ lớn chuyện. Bát hoàng tử cũng không tránh khỏi việc bị trách phạt, thậm chí còn có thể phải tới Tông phủ để tự kiểm điểm bản thân. Còn về phần Trần Thục Viện thì chắc chắn còn tệ hại hơn rất nhiều.
“Điện hạ, thần có điều muốn nói”. Đổng Hiến kéo Triệu Hoằng Nhuận vào một góc, hỏi nhỏ: “Ngài thật sự đã phái người đi thông báo với Tông Phủ sao?”
Cũng không thể trách được Đổng Hiến, hắn cẩn thận như vậy cũng vì lo lắng nếu để Tông Phủ nhúng tay vào thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát. Đến lúc đó thì không chỉ Trần Thục Viện và Triệu Hoằng Nhuận mà còn có rất nhiều người bị Tông Phủ xử phạt như đám cung nữ của U Chỉ Cung, người tiến cử Trần Thục Viện vào cung, Thẩm Thục Phi của Ngưng Hương Cung, mà đứng mũi chịu sào chắc chắn là hắn - tổng quản nội giám phụ trách kiểm soát tất cả mọi động tĩnh trong hoàng cung này.
“He he” Triệu Hoằng Nhuận cười tủm tỉm, thấp giọng nói với Đổng Hiến: “Đổng công công yên tâm, nếu như ta làm như vậy thì há chẳng phải mẫu phi của ta cũng sẽ bị Tông Phủ phán tội “dạy con không nghiêm” sao? Ta chỉ hù dọa ả vậy thôi”. Hắn vừa nói vừa liếc về phía Trần Thục Viện.
“E là không đơn giản hù dọa mỗi Trần Thục Phi thôi đâu”. Đổng Hiến cẩn thận quan sát Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng thầm nhủ Trần Thục Viện vào cung chưa được bao lâu, trước nay chưa bao giờ bị dính dáng đến Tông Phủ thì làm sao hiểu được Tông Phủ đáng sợ như thế nào chứ?
Theo Đổng Hiến suy đoán, ý của vị Bát điện hạ này là để nói với hắn, hoặc thông qua hắn truyền tin đến tai thiên tử: Nếu như cách thiên tử xử trí không làm ta hài lòng thì ta sẽ báo để Tông Phủ giải quyết.
Tuy nhiên kể cả thực sự có là vậy đi chăng nữa thì Đổng Hiến cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù gì việc này cũng chưa đến tai Tông Phủ, như vậy vẫn còn đường lùi.
Nghĩ đến đây hắn liền cung kính nói với Triệu Hoằng Nhuận: “Lão nô lập tức quay trở về Thùy Củng điện để bẩm báo chuyện này với bệ hạ”.
“Đổng công công xin cứ tự nhiên”.
Triệu Hoằng Nhuận cười tủm tỉm quay trở lại chỗ cũ, lúc này các tông vệ của hắn đã sắp xếp sẵn một cái án kỷ và chỗ ngồi.
“Bất kỳ người nào trong điện cũng không được tự ý hành động, nếu không tội sẽ nặng thêm một bậc!” Đổng Hiến nói như vậy nhưng thực ra đối tượng nhắm đến chính là đám cấm vệ quân Trần Thục Viện mới gọi đến để đánh lại đám tông vệ của Bát hoàng tử.
Đám cấm vệ quân nhìn nhau, họ nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, bọn họ là tới bảo vệ Trần Thục Viện mà lại bị đại thái giám Đổng Hiến trách cứ. Vậy mà người đã biến U Chỉ Cung thành một mớ lộn xộn là Triệu Hoằng Nhuận thì lại được thảnh thơi an tọa, xung quanh còn có mười tên tông vệ bảo vệ, vừa ngồi vừa nhìn sang cười thách thức bọn họ.
Nhưng người nghĩ không thông nhất không ai khác chính là Trần Thục Viện. Triệu Hoằng Nhuận đã đập nát U Chỉ Cung của nàng. Nhưng đại thái giám Đổng Hiến lại có thái độ vui vẻ hòa nhã, thậm chí còn dùng ngữ khí cung kính để nói chuyện với hắn, nàng hiểu rõ chuyện này chắc chắn khó mà kết thúc tốt đẹp được.
“Tại sao lại như vậy? Bổn cung là phi tử được bệ hạ sủng ái cơ mà!” Trần Thục Viện không chấp nhận được chuyện này.
“Nghĩ không thông sao?” Triệu Hoằng Nhuận cười nhếch mép nhìn Trần Thục Viện đã bình tĩnh trở lại.
“…” Trần Thục Viện phẫn lộ trừng mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng nói: “Triệu Hoằng Nhuận, ngươi đừng vội đắc ý, một lúc nữa bệ hạ tới đây bổn cung sẽ chống mắt ra xem ngươi cầu xin tội nghiệp thế nào!”
“Hả? Thật sao?” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nhìn Trần Thục Viện thở dài nói: “Trần Thục Viện, ngươi đúng là ngu dốt, thật sự ngu dốt. Ngươi cho rằng địa vị của ngươi cao hơn bổn điện hạ sao?”
“Bổn cung là người được bệ hạ sủng ái nhất…”
“Vậy mới nói ngươi ngu dốt. Thế mạnh của ngươi chẳng qua cũng chỉ là sự sủng ái của phụ hoàng, ngoài việc dựa vào nhan sắc và tuổi trẻ ra thì ngươi còn có gì khác không? Nếu xét về sắc đẹp và tuổi trẻ thì nước Đại Ngụy ta không thiếu mỹ nhân như vậy. Còn bổn điện hạ ta đây thân mang trong mình huyết thống hoàng tộc Đại Ngụy, là tôn tử dòng dõi chính thống. Theo luật lệ phép tắc của tổ tông Đại Ngụy ta, chỉ cần bổn điện hạ không mưu đồ tạo phản, tất cả những việc làm khác nếu có phạm tội thì nặng nhất cũng chỉ bị Tông Phủ hạ lệnh bắt giam thôi. Có thể phụ hoàng không thích bổn điện hạ có thể giáng xuống làm thường dân nhưng dù có làm thường dân thì ta cũng sẽ được hưởng một cuộc sống giàu sang sung túc. Tông Phủ chắc chắn không dám để người mang dòng máu hoàng tộc sống lưu lạc đầu đường xó chợ, tha hương chết đói. Giả sử nếu lúc đó bổn điện hạ có chết đi thì Tông Phủ vẫn phải phái người đưa di thể của ta về lăng mộ hoàng thất. Vì sao lại như vậy? Vì dòng máu trong người của ta chính là dòng máu của hoàng tộc.
“…”
“Còn ngươi thì sao? Chẳng qua chỉ là một phi tử được sủng ái, cho đến nay cũng chưa sinh được người con nào cho phụ hoàng. Chỉ dựa vào nhan sắc và chút sủng ái mà dám cả gan đến lăng mạ mẫu phi của bổn điện hạ? Lăng mạ mẫu phi của hai vị hoàng tử, Trần Thục Viện, ngươi thật sự quá ngạo mạn rồi đó!”
Cuối cùng Trần Thục Viện cũng hiểu được Triệu Hoằng Nhuận dù gì cũng là hoàng tử, là người mang trong mình huyết thống hoàng tộc Đại Ngụy, là hoàng duệ, còn nàng chỉ là người ngoài.
“Bổn cung không tin, bổn cung không tin”. Trần Thục Viện lấy tay ôm mặt bắt đầu run rẩy.
“Không tin? Vậy ngươi chống mắt lên xem đi”.
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận chỉnh trang lại y phục, cùng mười tên tông vệ của mình nghênh ngang rời khỏi U Chỉ Cung.
Lúc này không một ai dám cản trở hắn.
Cùng lúc đó đại thái giám Đổng Hiến đã trở về tới Thùy Củng điện. Hắn bèn kể lại hết mọi chuyện với Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư.
“Gì cơ? U Chỉ Cung bị phá nát? Triệu Hoằng Nhuận bị Trần Thục Viện cào xước mặt sao?”
Nghe thấy tin tức chấn động này, Đại Ngụy thiên tử hết sức kinh ngạc, còn ba vị đại thần thì không nói nên lời.
“Tại sao Bát điện hạ lại có thể làm được chuyện đại nghịch bất đạo này được chứ?” Trung thư hữu thừa Lận Ngọc Dương lấy làm lạ.
“Ngươi không hiểu gì cả! Lẽ nào Trần Thục Viện được đến Ngưng Hương Cung tác oai tác quái còn Bát điện hạ thì không được phản kích lại U Chỉ Cung sao? Mặc dù lần phản kích này có hơi quá, nhưng so với việc bị Trần Thục Viện cào xước mặt, bị phá tướng thì U Chỉ Cung bị đập nát có là gì đâu?” Ngu Tử Khởi bất mãn liếc Lận Ngọc Dương một cái.
“Hai vị đại nhân dừng lại đi, chuyện này không tới lượt chúng ta nói, để xem bệ hạ giải quyết thế nào”. Trung thư lệnh Hà Tương Tự lắc đầu nói.
Ba vị trung thư đại thần đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ nhìn lén sang thì thấy Đại Ngụy thiên tử đang xoa xoa trán, lộ rõ vẻ bối rối khó xử.
Một lúc sau, ông chậm rãi nói: “Nghịch tử đó thật sự đã làm được một việc tốt!”
“Thiên tử đây là đang muốn trách phạt bát điện hạ sao?”
Ba vị trung thư đại thần trong lòng lo sợ. Đúng lúc này lại nghe thiên tử thở dài nói tiếp: “Trần Thục Viện cũng thật là… Dù sao nàng cũng là trưởng bối của nghịch tử kia, có chuyện gì cũng không thể đả thương hoàng tử được. Đổng Hiến, vết thương của nghịch tử đó có nghiêm trọng không?”
Đổng Hiến suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Mặc dù chỉ là vết xước da nhưng lại là vết xước trên mặt, lão nô e rằng điện hạ sẽ bị phá tướng ạ…”
“Mau truyền ngự y đến Văn Chiêu các chữa trị cho nó, phải đảm bảo sau này không để lại sẹo”.
“Thần tuân chỉ”. Đổng Hiến khẽ cúi người nhắc nhở: “Còn U Chỉ Cung…”
Đại Ngụy thiên tử lại xoa xoa trán tiếp tục nói: “Sau đó ngươi sai người đến xem xét tình hình bị hư hại những gì, rồi truyền cho Công Bộ phục hồi như cũ, toàn bộ chi phí phát sinh trích từ nội khố của trẫm”.
“Vâng.” Đổng Hiến cúi đầu rồi rụt rè thăm dò: “Chuyện này, bệ hạ không đích thân đến U Chỉ Cung một chuyến sao?”
“Trẫm tới đó làm gì?” Triệu Nguyên Tư ngạc nhiên nhìn Đổng Hiến: “Chuyện này giao cho ngươi làm không phải là được rồi sao?”
“Vâng thưa bệ hạ”.
Đổng Hiến cúi người rời khỏi Thùy Củng điện, trong lòng không khỏi thổn thức nghĩ: “Trần Thục Viện… E là lần này tiêu rồi”.
Rõ ràng lần này U Chỉ Cung đã bị đập phá tan hoang, vậy mà Đại Ngụy thiên tử cũng không có ý định tới đó an ủi Trần Thục Viện. Chỉ lệnh cho đại thái giám Đổng Hiến yêu cầu Công Bộ phục hồi U Chỉ Cung như cũ, điều này có nghĩa là gì? Buổi tối hôm đó, lúc hỏi Đại Ngụy thiên tử đêm nay muốn ngủ lại tẩm cung của vị hậu phi nào, Đổng Hiến đã cố tình nhắc đến U Chỉ Cung nhưng Đại Ngụy thiên tử cũng không chọn Trần Thục Viện.
“Hiện nay Trần Thục Viện chắc vẫn đang uất ức tức giận, trẫm tới đó e rằng không hợp lý, để qua vài ngày nữa xem sao. Tối nay ghé Ngưng Hương Cung đi, trẫm muốn kể với Thẩm Thục Phi về chuyện đại nghịch bất đạo mà nghịch tử đó dã làm hôm nay. Tên nghịch tử đó phải chịu quản giáo mới được”.
“Vâng”.
Để qua vài ngày nữa? Đối với một hậu phi chủ yếu chỉ dựa vào sự ân sủng của hoàng thượng thì “để qua vài ngày nữa” có nghĩa là gì? Một thời gian nữa liệu Đại Ngụy thiên tử có nhớ đến Trần Thục Viện nữa không?
Ngược lại, thời gian gần đây Đại Ngụy thiên tử thường xuyên đến chỗ Thẩm Thục Phi để tâm sự về những việc xấu mà con trai lớn của bà gây ra, sau một thời gian có thể thấy rõ vị trí của Thẩm Thục Phi trong lòng thiên tử ngày càng được nâng cao.
“Hay đây chính là ý muốn của Bát điện hạ?” Đổng Hiến âm thầm suy đoán, tiếc là, hắn đoán sai rồi.
Kế hoạch “chống đối phụ hoàng” của Bát hoàng tử rõ ràng còn lâu mới kết thúc.
Tất cả các viên quan của Tông Phủ đều là những người có xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc. Đặc biệt là tông lệnh, tả tông chính, hữu tông chính đều là những vị bô lão hoàng thất mà ngay cả thiên tử Triệu Nguyên Tư cũng phải cung kính gọi là thúc bá, thúc công.
Chính vì lẽ đó mà quyền hạn của Tông Phủ rất lớn. Họ không quản lý gì khác, chỉ chuyên quản lý con cháu hoàng tộc.
Từ những tội nhỏ nhặt vặt vãnh đến những tội lớn như mưu đồ cướp ngôi soán vị, hễ người phạm tội là người trong hoàng tộc thì đều do Tông Phủ xử lý, kể cả Bộ Hình, Bộ Lễ cũng không có quyền nhúng tay can thiệp vào.
Thậm chí Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư cũng không thể thay đổi phán quyết của Tông Phủ, điều này cho thấy rõ địa vị của Tông Phủ trong triều.
Vốn dĩ nếu để Tông Phủ đứng ra phán quyết việc Triệu Hoằng Nhuận đã ra lệnh cho đám tông vệ thuộc hạ của mình phá nát U Chỉ Cung của Trần Thục Viện thì chắc chắn Triệu Hoằng Nhuận sẽ rơi vào tình thế bất lợi. Tuy nhiên lúc này khuôn mặt của Triệu Hoằng Nhuận đã bị Trần Thục Viện cào xước chảy máu, vì vậy nên chuyện này lại chuyển sang một diễn biến khác rồi.
Triệu Hoằng Nhuận là người mang trong mình huyết thống hoàng tộc, việc hành hung và khiến hắn bị thương là việc vô cùng nghiêm trọng. Ngay cả khi Trần Thục Viện là phi tử được Đại Ngụy thiên tử sủng ái nhất thì chắc chắn cũng vẫn bị trừng phạt nghiêm khắc, nhẹ thì bị tống giam một năm, nặng thì sẽ bị phế truất.
Dù gì nếu so sánh với Triệu Hoằng Nhuận thì Trần Thục Viện cũng chỉ là phi tử được sủng ái mà thôi, cũng không phải là thân mẫu của vị hoàng tử nào. Nguyên tắc của Tông Phủ là “Lấy dòng dõi hoàng tộc làm gốc” nên lần này chắc chắn Trần Thục Viện nguy to rồi.
“Bát điện hạ quả thật mưu tính sâu xa. Lẽ nào là cố tình đập phá U Chỉ Cung để chọc giận khiến Trần Thục Viện mất kiểm soát mà hành hung điện hạ sao? Nếu đúng như vậy thì mưu kế của Bát điện hạ quả thật khiến người khác sợ hãi”. Đổng Hiến lặng yên suy nghĩ một hồi.
Chuyện đã đến nước này rồi cũng không cần Đổng Hiến phải ra mặt giải quyết. Vì nếu Tông Phủ đã tham gia thì ngay cả Đại Ngụy thiên tử cũng không thể can thiệp được.
“Có điều…” Điều duy nhất Đổng Hiến lo lắng là việc này nếu dính dáng đến Tông Phủ thì e rằng sẽ lớn chuyện. Bát hoàng tử cũng không tránh khỏi việc bị trách phạt, thậm chí còn có thể phải tới Tông phủ để tự kiểm điểm bản thân. Còn về phần Trần Thục Viện thì chắc chắn còn tệ hại hơn rất nhiều.
“Điện hạ, thần có điều muốn nói”. Đổng Hiến kéo Triệu Hoằng Nhuận vào một góc, hỏi nhỏ: “Ngài thật sự đã phái người đi thông báo với Tông Phủ sao?”
Cũng không thể trách được Đổng Hiến, hắn cẩn thận như vậy cũng vì lo lắng nếu để Tông Phủ nhúng tay vào thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát. Đến lúc đó thì không chỉ Trần Thục Viện và Triệu Hoằng Nhuận mà còn có rất nhiều người bị Tông Phủ xử phạt như đám cung nữ của U Chỉ Cung, người tiến cử Trần Thục Viện vào cung, Thẩm Thục Phi của Ngưng Hương Cung, mà đứng mũi chịu sào chắc chắn là hắn - tổng quản nội giám phụ trách kiểm soát tất cả mọi động tĩnh trong hoàng cung này.
“He he” Triệu Hoằng Nhuận cười tủm tỉm, thấp giọng nói với Đổng Hiến: “Đổng công công yên tâm, nếu như ta làm như vậy thì há chẳng phải mẫu phi của ta cũng sẽ bị Tông Phủ phán tội “dạy con không nghiêm” sao? Ta chỉ hù dọa ả vậy thôi”. Hắn vừa nói vừa liếc về phía Trần Thục Viện.
“E là không đơn giản hù dọa mỗi Trần Thục Phi thôi đâu”. Đổng Hiến cẩn thận quan sát Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng thầm nhủ Trần Thục Viện vào cung chưa được bao lâu, trước nay chưa bao giờ bị dính dáng đến Tông Phủ thì làm sao hiểu được Tông Phủ đáng sợ như thế nào chứ?
Theo Đổng Hiến suy đoán, ý của vị Bát điện hạ này là để nói với hắn, hoặc thông qua hắn truyền tin đến tai thiên tử: Nếu như cách thiên tử xử trí không làm ta hài lòng thì ta sẽ báo để Tông Phủ giải quyết.
Tuy nhiên kể cả thực sự có là vậy đi chăng nữa thì Đổng Hiến cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù gì việc này cũng chưa đến tai Tông Phủ, như vậy vẫn còn đường lùi.
Nghĩ đến đây hắn liền cung kính nói với Triệu Hoằng Nhuận: “Lão nô lập tức quay trở về Thùy Củng điện để bẩm báo chuyện này với bệ hạ”.
“Đổng công công xin cứ tự nhiên”.
Triệu Hoằng Nhuận cười tủm tỉm quay trở lại chỗ cũ, lúc này các tông vệ của hắn đã sắp xếp sẵn một cái án kỷ và chỗ ngồi.
“Bất kỳ người nào trong điện cũng không được tự ý hành động, nếu không tội sẽ nặng thêm một bậc!” Đổng Hiến nói như vậy nhưng thực ra đối tượng nhắm đến chính là đám cấm vệ quân Trần Thục Viện mới gọi đến để đánh lại đám tông vệ của Bát hoàng tử.
Đám cấm vệ quân nhìn nhau, họ nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, bọn họ là tới bảo vệ Trần Thục Viện mà lại bị đại thái giám Đổng Hiến trách cứ. Vậy mà người đã biến U Chỉ Cung thành một mớ lộn xộn là Triệu Hoằng Nhuận thì lại được thảnh thơi an tọa, xung quanh còn có mười tên tông vệ bảo vệ, vừa ngồi vừa nhìn sang cười thách thức bọn họ.
Nhưng người nghĩ không thông nhất không ai khác chính là Trần Thục Viện. Triệu Hoằng Nhuận đã đập nát U Chỉ Cung của nàng. Nhưng đại thái giám Đổng Hiến lại có thái độ vui vẻ hòa nhã, thậm chí còn dùng ngữ khí cung kính để nói chuyện với hắn, nàng hiểu rõ chuyện này chắc chắn khó mà kết thúc tốt đẹp được.
“Tại sao lại như vậy? Bổn cung là phi tử được bệ hạ sủng ái cơ mà!” Trần Thục Viện không chấp nhận được chuyện này.
“Nghĩ không thông sao?” Triệu Hoằng Nhuận cười nhếch mép nhìn Trần Thục Viện đã bình tĩnh trở lại.
“…” Trần Thục Viện phẫn lộ trừng mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng nói: “Triệu Hoằng Nhuận, ngươi đừng vội đắc ý, một lúc nữa bệ hạ tới đây bổn cung sẽ chống mắt ra xem ngươi cầu xin tội nghiệp thế nào!”
“Hả? Thật sao?” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nhìn Trần Thục Viện thở dài nói: “Trần Thục Viện, ngươi đúng là ngu dốt, thật sự ngu dốt. Ngươi cho rằng địa vị của ngươi cao hơn bổn điện hạ sao?”
“Bổn cung là người được bệ hạ sủng ái nhất…”
“Vậy mới nói ngươi ngu dốt. Thế mạnh của ngươi chẳng qua cũng chỉ là sự sủng ái của phụ hoàng, ngoài việc dựa vào nhan sắc và tuổi trẻ ra thì ngươi còn có gì khác không? Nếu xét về sắc đẹp và tuổi trẻ thì nước Đại Ngụy ta không thiếu mỹ nhân như vậy. Còn bổn điện hạ ta đây thân mang trong mình huyết thống hoàng tộc Đại Ngụy, là tôn tử dòng dõi chính thống. Theo luật lệ phép tắc của tổ tông Đại Ngụy ta, chỉ cần bổn điện hạ không mưu đồ tạo phản, tất cả những việc làm khác nếu có phạm tội thì nặng nhất cũng chỉ bị Tông Phủ hạ lệnh bắt giam thôi. Có thể phụ hoàng không thích bổn điện hạ có thể giáng xuống làm thường dân nhưng dù có làm thường dân thì ta cũng sẽ được hưởng một cuộc sống giàu sang sung túc. Tông Phủ chắc chắn không dám để người mang dòng máu hoàng tộc sống lưu lạc đầu đường xó chợ, tha hương chết đói. Giả sử nếu lúc đó bổn điện hạ có chết đi thì Tông Phủ vẫn phải phái người đưa di thể của ta về lăng mộ hoàng thất. Vì sao lại như vậy? Vì dòng máu trong người của ta chính là dòng máu của hoàng tộc.
“…”
“Còn ngươi thì sao? Chẳng qua chỉ là một phi tử được sủng ái, cho đến nay cũng chưa sinh được người con nào cho phụ hoàng. Chỉ dựa vào nhan sắc và chút sủng ái mà dám cả gan đến lăng mạ mẫu phi của bổn điện hạ? Lăng mạ mẫu phi của hai vị hoàng tử, Trần Thục Viện, ngươi thật sự quá ngạo mạn rồi đó!”
Cuối cùng Trần Thục Viện cũng hiểu được Triệu Hoằng Nhuận dù gì cũng là hoàng tử, là người mang trong mình huyết thống hoàng tộc Đại Ngụy, là hoàng duệ, còn nàng chỉ là người ngoài.
“Bổn cung không tin, bổn cung không tin”. Trần Thục Viện lấy tay ôm mặt bắt đầu run rẩy.
“Không tin? Vậy ngươi chống mắt lên xem đi”.
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận chỉnh trang lại y phục, cùng mười tên tông vệ của mình nghênh ngang rời khỏi U Chỉ Cung.
Lúc này không một ai dám cản trở hắn.
Cùng lúc đó đại thái giám Đổng Hiến đã trở về tới Thùy Củng điện. Hắn bèn kể lại hết mọi chuyện với Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư.
“Gì cơ? U Chỉ Cung bị phá nát? Triệu Hoằng Nhuận bị Trần Thục Viện cào xước mặt sao?”
Nghe thấy tin tức chấn động này, Đại Ngụy thiên tử hết sức kinh ngạc, còn ba vị đại thần thì không nói nên lời.
“Tại sao Bát điện hạ lại có thể làm được chuyện đại nghịch bất đạo này được chứ?” Trung thư hữu thừa Lận Ngọc Dương lấy làm lạ.
“Ngươi không hiểu gì cả! Lẽ nào Trần Thục Viện được đến Ngưng Hương Cung tác oai tác quái còn Bát điện hạ thì không được phản kích lại U Chỉ Cung sao? Mặc dù lần phản kích này có hơi quá, nhưng so với việc bị Trần Thục Viện cào xước mặt, bị phá tướng thì U Chỉ Cung bị đập nát có là gì đâu?” Ngu Tử Khởi bất mãn liếc Lận Ngọc Dương một cái.
“Hai vị đại nhân dừng lại đi, chuyện này không tới lượt chúng ta nói, để xem bệ hạ giải quyết thế nào”. Trung thư lệnh Hà Tương Tự lắc đầu nói.
Ba vị trung thư đại thần đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ nhìn lén sang thì thấy Đại Ngụy thiên tử đang xoa xoa trán, lộ rõ vẻ bối rối khó xử.
Một lúc sau, ông chậm rãi nói: “Nghịch tử đó thật sự đã làm được một việc tốt!”
“Thiên tử đây là đang muốn trách phạt bát điện hạ sao?”
Ba vị trung thư đại thần trong lòng lo sợ. Đúng lúc này lại nghe thiên tử thở dài nói tiếp: “Trần Thục Viện cũng thật là… Dù sao nàng cũng là trưởng bối của nghịch tử kia, có chuyện gì cũng không thể đả thương hoàng tử được. Đổng Hiến, vết thương của nghịch tử đó có nghiêm trọng không?”
Đổng Hiến suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Mặc dù chỉ là vết xước da nhưng lại là vết xước trên mặt, lão nô e rằng điện hạ sẽ bị phá tướng ạ…”
“Mau truyền ngự y đến Văn Chiêu các chữa trị cho nó, phải đảm bảo sau này không để lại sẹo”.
“Thần tuân chỉ”. Đổng Hiến khẽ cúi người nhắc nhở: “Còn U Chỉ Cung…”
Đại Ngụy thiên tử lại xoa xoa trán tiếp tục nói: “Sau đó ngươi sai người đến xem xét tình hình bị hư hại những gì, rồi truyền cho Công Bộ phục hồi như cũ, toàn bộ chi phí phát sinh trích từ nội khố của trẫm”.
“Vâng.” Đổng Hiến cúi đầu rồi rụt rè thăm dò: “Chuyện này, bệ hạ không đích thân đến U Chỉ Cung một chuyến sao?”
“Trẫm tới đó làm gì?” Triệu Nguyên Tư ngạc nhiên nhìn Đổng Hiến: “Chuyện này giao cho ngươi làm không phải là được rồi sao?”
“Vâng thưa bệ hạ”.
Đổng Hiến cúi người rời khỏi Thùy Củng điện, trong lòng không khỏi thổn thức nghĩ: “Trần Thục Viện… E là lần này tiêu rồi”.
Rõ ràng lần này U Chỉ Cung đã bị đập phá tan hoang, vậy mà Đại Ngụy thiên tử cũng không có ý định tới đó an ủi Trần Thục Viện. Chỉ lệnh cho đại thái giám Đổng Hiến yêu cầu Công Bộ phục hồi U Chỉ Cung như cũ, điều này có nghĩa là gì? Buổi tối hôm đó, lúc hỏi Đại Ngụy thiên tử đêm nay muốn ngủ lại tẩm cung của vị hậu phi nào, Đổng Hiến đã cố tình nhắc đến U Chỉ Cung nhưng Đại Ngụy thiên tử cũng không chọn Trần Thục Viện.
“Hiện nay Trần Thục Viện chắc vẫn đang uất ức tức giận, trẫm tới đó e rằng không hợp lý, để qua vài ngày nữa xem sao. Tối nay ghé Ngưng Hương Cung đi, trẫm muốn kể với Thẩm Thục Phi về chuyện đại nghịch bất đạo mà nghịch tử đó dã làm hôm nay. Tên nghịch tử đó phải chịu quản giáo mới được”.
“Vâng”.
Để qua vài ngày nữa? Đối với một hậu phi chủ yếu chỉ dựa vào sự ân sủng của hoàng thượng thì “để qua vài ngày nữa” có nghĩa là gì? Một thời gian nữa liệu Đại Ngụy thiên tử có nhớ đến Trần Thục Viện nữa không?
Ngược lại, thời gian gần đây Đại Ngụy thiên tử thường xuyên đến chỗ Thẩm Thục Phi để tâm sự về những việc xấu mà con trai lớn của bà gây ra, sau một thời gian có thể thấy rõ vị trí của Thẩm Thục Phi trong lòng thiên tử ngày càng được nâng cao.
“Hay đây chính là ý muốn của Bát điện hạ?” Đổng Hiến âm thầm suy đoán, tiếc là, hắn đoán sai rồi.
Kế hoạch “chống đối phụ hoàng” của Bát hoàng tử rõ ràng còn lâu mới kết thúc.
Danh sách chương