“Nghe cậu nói cái gì?” Triệu Nguyên Kiệt dừng bước chân.
Cô mới đuổi theo cậu ta, chống đùi nghiêng về phía trước thở dốc. Tiếng thở dốc của cô kéo theo hai quả tuyết lê khẽ đung đưa, bọt nước trên người theo da thịt trắng nõn đi xuống, nhìn đến càng khiến cậu ta phiền lòng.
“Tôi với thầy Sở…” Lý Cẩn Du dừng một chút, “Không phải như cậu nhìn thấy đâu.”
Triệu Nguyên Kiệt xoay người, cười lạnh nói: “Mấy người đã hôn môi rồi, không phải như tôi nhìn thấy còn có thể là thế nào?”
Cô nhăn mày, môi bị cô mím đến trắng bệch. Cô vốn không giỏi ứng phó với Triệu Nguyên Kiệt, loại chuyện bị tóm gọn thế này, cũng không dễ nói dối qua chuyện. Đầu óc cô trống rỗng, cô vừa định ậm ờ giải thích, hơi thở quen thuộc thâm nhập vào xoang mũi cô, đó là mùi hương có thể khiến cô an tâm.
“Chính là như cậu đã nhìn thấy.” Sở Bỉnh Văn đột nhiên xuất hiện, anh bảo vệ cô ở sau lưng, âm thanh trầm thấp man theo sự tức giận.
“Sở Bỉnh Văn, thầy quả thực là đồ đê tiện vô sỉ!” Lời Triệu Nguyên Kiệt nói giống như là nặn ra từ trong kẽ răng, gằn từng chữ nói: “Sao thầy có thể xuống tay với chính học sinh của thầy.”
“Ừm, tôi đê tiện vô sỉ, còn xuống tay với học sinh của mình.” Anh không để ý lắm híp mắt nhìn Triệu Nguyên Kiệt, âm thanh bình tĩnh không gợn
sóng, “Có điều nào trong pháp luật quy định giáo viên và học sinh không thể yêu đương?”
“Nhưng cô ấy sắp lên 12 rồi! Nếu như chuyện này truyền đi, người khác sẽ nghĩ cô ấy thế nào!” Triệu Nguyên Kiệt nhìn có vẻ rất kích động, “Đến lúc đó thầy phủi mông rời khỏi trường học, một học sinh lớp 12 như cô ấy có thể chuyển đến chỗ nào chứ, tôi nói cho thầy biết, nếu như tôi tố cáo với bộ giáo dục, cuộc đời sự nghiệp của thầy sẽ…”
“Cứ tự nhiên.”
Tay Sở Bỉnh Văn ôm vai Lý cẩn Du, đầu cũng không thèm quay lại rời đi, không để ý đến Triệu Nguyên Kiệt nữa.
Hai người làm như không có chuyện gì xảy ra đi vào WC, trong WC đầy mùi gay mũi của nước khử trùng, hai người đi vào một gian phòng Lý Cẩn Du mới thả lỏng.
“Nếu như cậu ta thật sự đến bộ giáo dục tố cáo anh, phải làm sao bây giờ?” Cô cực kỳ lo lắng, cô sợ cuộc đời sự nghiệp của anh cứ như vậy bị hủy hoại trong chốc lát.
Ngược lại Sở Bỉnh Văn bày ra dáng vẻ không sao cả, anh duỗi tay xoa trán cô, hôn lên môi cô.
Mãi cho đến khi mặt cô nghẹn đến đỏ ửng sắp thở không được, anh mới buông cô ra.
“Hôn bao nhiêu lần rồi mà em còn không biết cách lấy hơi.” Anh cười khẽ, ngón tay xoa khuôn mặt cô.
Lý Cẩn Du kéo tay anh xuống nắm chặt, lo lắng nói: “Anh nói em đi cầu xin cậu ta có được không…”
“Không cho phép.” Giọng Sở Bỉnh Văn có hơi run rẩy, không phải anh muốn lấy ánh mắt thấp hèn của thế giới người lớn nhìn một đứa trẻ vị thành niên, chỉ là anh… không muốn nhìn thấy cô ăn nói khép nép cầu xin người khác.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”
“Không được!” Lúc này Lý Cẩn DU cực kỳ bất an, “Không thể để vì em… mà khiến anh đánh mất sự nghiệp được.”
“Không sao.” Sở Bỉnh Văn ôm lấy cô, giọng nói như đang an ủi. Anh bảo vệ đầu cô, để cô dựa vào bên tường, “Ngày mai anh sẽ tìm cậu ta nói
chuyện, sau khi nói xong sẽ không có chuyện gì nữa, em không cần lo lắng, chuyện này sẽ không âm ĩ ra ngoài đâu.”
“Sở Bỉnh Văn!” Mũi Lý Cẩn Du chua xót, anh nói quá nhẹ nhàng, ngược lại cô có một ảo giác sắp phải chia xa.
“Anh yêu em.”
Anh đột nhiên thổ lộ khiến chân tay cô luống cuống. Anh hôn lên sườn mặt cô, lại hôn lên cằm.
Môi Sở Bỉnh Văn càng xuống phía dưới, anh đẩy áo tắm của cô lên, đôi gò bồng đảo bị chèn ép đến hơi biến dạng ở bên trong nảy ra.
“Nói chính sự đi, anh đừng… Ưm…”
Anh hôn lên đầu v* cô, dùng đầu lưỡi liến trên liếm dưới, trong nháy mắt hai má cô đỏ ửng, trong miệng phát ra tiếng ưm ưm nhỏ nhỏ. Ngón tay anh nhẹ nhàng miết đầu v* bên kia, một tay khác đi xuống tìm kiếm.
“Ướt rồi.” Giọng anh khàn khàn.
Cô mới đuổi theo cậu ta, chống đùi nghiêng về phía trước thở dốc. Tiếng thở dốc của cô kéo theo hai quả tuyết lê khẽ đung đưa, bọt nước trên người theo da thịt trắng nõn đi xuống, nhìn đến càng khiến cậu ta phiền lòng.
“Tôi với thầy Sở…” Lý Cẩn Du dừng một chút, “Không phải như cậu nhìn thấy đâu.”
Triệu Nguyên Kiệt xoay người, cười lạnh nói: “Mấy người đã hôn môi rồi, không phải như tôi nhìn thấy còn có thể là thế nào?”
Cô nhăn mày, môi bị cô mím đến trắng bệch. Cô vốn không giỏi ứng phó với Triệu Nguyên Kiệt, loại chuyện bị tóm gọn thế này, cũng không dễ nói dối qua chuyện. Đầu óc cô trống rỗng, cô vừa định ậm ờ giải thích, hơi thở quen thuộc thâm nhập vào xoang mũi cô, đó là mùi hương có thể khiến cô an tâm.
“Chính là như cậu đã nhìn thấy.” Sở Bỉnh Văn đột nhiên xuất hiện, anh bảo vệ cô ở sau lưng, âm thanh trầm thấp man theo sự tức giận.
“Sở Bỉnh Văn, thầy quả thực là đồ đê tiện vô sỉ!” Lời Triệu Nguyên Kiệt nói giống như là nặn ra từ trong kẽ răng, gằn từng chữ nói: “Sao thầy có thể xuống tay với chính học sinh của thầy.”
“Ừm, tôi đê tiện vô sỉ, còn xuống tay với học sinh của mình.” Anh không để ý lắm híp mắt nhìn Triệu Nguyên Kiệt, âm thanh bình tĩnh không gợn
sóng, “Có điều nào trong pháp luật quy định giáo viên và học sinh không thể yêu đương?”
“Nhưng cô ấy sắp lên 12 rồi! Nếu như chuyện này truyền đi, người khác sẽ nghĩ cô ấy thế nào!” Triệu Nguyên Kiệt nhìn có vẻ rất kích động, “Đến lúc đó thầy phủi mông rời khỏi trường học, một học sinh lớp 12 như cô ấy có thể chuyển đến chỗ nào chứ, tôi nói cho thầy biết, nếu như tôi tố cáo với bộ giáo dục, cuộc đời sự nghiệp của thầy sẽ…”
“Cứ tự nhiên.”
Tay Sở Bỉnh Văn ôm vai Lý cẩn Du, đầu cũng không thèm quay lại rời đi, không để ý đến Triệu Nguyên Kiệt nữa.
Hai người làm như không có chuyện gì xảy ra đi vào WC, trong WC đầy mùi gay mũi của nước khử trùng, hai người đi vào một gian phòng Lý Cẩn Du mới thả lỏng.
“Nếu như cậu ta thật sự đến bộ giáo dục tố cáo anh, phải làm sao bây giờ?” Cô cực kỳ lo lắng, cô sợ cuộc đời sự nghiệp của anh cứ như vậy bị hủy hoại trong chốc lát.
Ngược lại Sở Bỉnh Văn bày ra dáng vẻ không sao cả, anh duỗi tay xoa trán cô, hôn lên môi cô.
Mãi cho đến khi mặt cô nghẹn đến đỏ ửng sắp thở không được, anh mới buông cô ra.
“Hôn bao nhiêu lần rồi mà em còn không biết cách lấy hơi.” Anh cười khẽ, ngón tay xoa khuôn mặt cô.
Lý Cẩn Du kéo tay anh xuống nắm chặt, lo lắng nói: “Anh nói em đi cầu xin cậu ta có được không…”
“Không cho phép.” Giọng Sở Bỉnh Văn có hơi run rẩy, không phải anh muốn lấy ánh mắt thấp hèn của thế giới người lớn nhìn một đứa trẻ vị thành niên, chỉ là anh… không muốn nhìn thấy cô ăn nói khép nép cầu xin người khác.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”
“Không được!” Lúc này Lý Cẩn DU cực kỳ bất an, “Không thể để vì em… mà khiến anh đánh mất sự nghiệp được.”
“Không sao.” Sở Bỉnh Văn ôm lấy cô, giọng nói như đang an ủi. Anh bảo vệ đầu cô, để cô dựa vào bên tường, “Ngày mai anh sẽ tìm cậu ta nói
chuyện, sau khi nói xong sẽ không có chuyện gì nữa, em không cần lo lắng, chuyện này sẽ không âm ĩ ra ngoài đâu.”
“Sở Bỉnh Văn!” Mũi Lý Cẩn Du chua xót, anh nói quá nhẹ nhàng, ngược lại cô có một ảo giác sắp phải chia xa.
“Anh yêu em.”
Anh đột nhiên thổ lộ khiến chân tay cô luống cuống. Anh hôn lên sườn mặt cô, lại hôn lên cằm.
Môi Sở Bỉnh Văn càng xuống phía dưới, anh đẩy áo tắm của cô lên, đôi gò bồng đảo bị chèn ép đến hơi biến dạng ở bên trong nảy ra.
“Nói chính sự đi, anh đừng… Ưm…”
Anh hôn lên đầu v* cô, dùng đầu lưỡi liến trên liếm dưới, trong nháy mắt hai má cô đỏ ửng, trong miệng phát ra tiếng ưm ưm nhỏ nhỏ. Ngón tay anh nhẹ nhàng miết đầu v* bên kia, một tay khác đi xuống tìm kiếm.
“Ướt rồi.” Giọng anh khàn khàn.
Danh sách chương