“Tới đây.”

Âm thanh từ trong phòng truyền đến, là một người phụ nữ mở cửa.

Tiếng động tay nắm cửa chuyển động vang lên, ba người đều căng thẳng hít thở.

“Mấy người là?”

Mặt mũi của người phụ nữ này cũng không khác nhiều trong vòng tròn bạn bè, mặc dù không phải là cực kỳ tinh xảo, nhưng rất có phong thái và khí chất. Làn da cô ấy hơi kém chút, mặc một chiếc váy dài liền thân

màu xanh nước biển. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, nhẫn trên ngón tay hơi phản chiếu ánh sáng.

Lộ Gia Di đẩy người phụ nữ này một cái rồi hỏi cô ấy: “Sở Bỉnh Văn ở đâu?”

Không chờ người phụ nữ trả lời, cô ấy đã xong vào. Phòng tổng thống vốn dĩ đã lớn, trong thời gian ngắn thật là thật sự không xác định được vị trí của Sở Bỉnh Văn, cô ấy và Lý Cẩn Du liếc nhau, ăn ý tiến vào hai phòng liền nhau.

Người phụ nữ giống như muốn nói gì đó, Vương Bác Vũ lắc đầu, tỏ ý bảo cô ấy đừng nói chuyện.

“Sở tra nam, lăn ra đây!” Lộ Gia Di vừa tìm vừa mắng.

Cuối cùng hai người gặp nhau ở phòng khách, Lộ Gia Di vừa muốn nói với cô không tìm được người, Lý Cẩn Du nhìn thoáng qua hướng sofa, Sở Bỉnh Văn đang ngồi trên sofa, mặc rất kín mít.

Giác quan thứ sáu của Lý Cẩn Du nói rõ cho cô biết dấu hiệu của sự nguy hiểm, cô muốn bỏ chạy, vừa xoay người, người phụ nữ kia đang chậm rãi đi tới, cô ấy đi không nhanh không chậm, Vương Bác Vũ đi theo sau lưng.

Tâm tư Lộ Gia Di không tinh tế như Lý Cẩn Du, hai tay cô ấy chống nạnh, lớn tiếng hỏi anh: “Chơi trò ngoại tình này vui không?”

Khóe môi Lê Na khẽ mở rồi lại khép lại, không nói gì cả.

Ba người phụ nữ, cộng thêm Vương Bác Vũ, bốn người đồng loạt nhìn Sở Bỉnh Văn.

Sở Bỉnh Văn không cầm hoa hồng trước ngực, tầm mắt anh nhìn về phía giữa bọn họ, trong mắt chỉ có Lý Cẩn Du.

Anh nhìn cô, cưỡng ép nhịn lửa giận trong lòng xuống, tóc cô bù xù, quần áo cũng nhăn nhúm, góc váy của cô dính nước, giày cũng có vệt nước.

Cô rất ít khi lôi thôi như vậy, cô là người cực kỳ để ý vẻ ngoài của bản thân. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, tóc cô được chải đến không chút cẩu thả, góc váy mềm mại kề sát bên chân cô, đôi giày da đến bây giờ ngay cả vết nhăn cũng không có.

Vì sao cô không hỏi anh trước? Anh đã cho cô rất nhiều thời gian, chờ cô hoặc là lớn tiếng tức giận chất vấn, hoặc là nói bóng nói gió làm nũng.

Nhưng không có, đều không có, cô tình nguyện nói với Lộ Gia Di, nói với Vương Bác Vũ, thậm chí nói với Tôn Uyển, nhưng không hề nói với anh.

Rõ ràng anh là đương sự, chỉ cần cô hỏi, anh nhất định sẽ giải thích cặn kẽ cho cô nghe…

Cô vẫn không tin tưởng anh.

Trong lúc hốt hoảng Sở Bỉnh Văn cảm thấy trời đất quay cuồng, có phải có động đất không? Nhưng cô ở trước mặt vẫn đứng vững vàng, trong đôi mắt là sự thất vọng và thù hận.

Anh chỉ nhìn cô, qua hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Nào, em qua đây.”

Cô biết anh đang gọi ai, nhưng cô không muốn, không muốn đi qua đó. Anh đã lừa cô.

Cô là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, từ nhỏ đến lớn, thông minh, thiên tài, hiểu chuyện, thiên chi kiêu tử, cô được gắn những cái mác này mà lớn lên. Thứ cô muốn đều không thể không chiếm được.

Càng đừng nói đến phản bội.

Chưa từng có người nào có thể phản bội cô. Cô hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua một bên.

Cuối cùng Sở Bỉnh Văn cũng không kiềm chế được cơn giận, anh ôm cô lên, cứng rắn đưa cô vào trong phòng ngủ. Lộ Gia Di muốn đi ngăn cản nhưng lại bị Vương Bác Vũ kéo cánh tay lại, lắc đầu.

Chuyện của hai người vẫn nên để hai người họ tự giải quyết với nhau thì tốt hơn.

Sở Bỉnh Văn ném cô lên giường, âm thanh đóng cửa rất lớn, mấy người kinh sợ nhìn về bên kia, Sở Bỉnh Văn đóng cửa lại, chặn tầm mắt của những người này.

Ba người còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, bầu không khí đột nhiên xấu hổ.

“Mấy cô cậu uống trà không?” Lê Na đột nhiên hỏi.

Vương Bác Vũ và Lộ Gia Di đồng loạt gật đầu, ngồi ở một bên. Lộ Gia Di bỗng nhiên ý thức được mình đến là để bắt gian, cô ấy chợt đứng lên. Vương Bác Vũ lại cản cô ấy lần nữa.

“Có thể nói cho chúng tôi chuyện này là sao không?” Vương Bác Vũ hỏi Lê Na.

Bên kia, Sở Bỉnh Văn từng chút lại gần Lý cẩn Du, cô co rút lại đến góc giường, hai mắt trừng lớn nhìn anh.

Giống như cừu con bị kinh sợ.

Ngón tay Sở Bỉnh Văn giữ nút thắt cà vạt trên cổ, kéo sang hai bên, gỡ cà vạt xuống. Anh vừa cởi vừa tới gần bé cừu con kia.

Anh cởi giày đến trên giường, giống như con sư tử đang đi săn vậy, từ tốn mà lại nắm chắc phần thắng trong tay tới gần.

Khoảnh khắc anh sắp chạm vào cô, Lý Cẩn Du nhỏ giọng nói: “Đừng chạm vào em.”

“Em ngại bẩn.”

Anh sửng sốt, ngượng ngùng thu tay lại.

“Em nhìn di động của anh, từ lúc bắt đầu anh đã biết. Em có thể không chú ý, có một sợi tóc rơi trên màn hình di động của anh, nhưng em vẫn luôn ngủ ở bên kia.”

“Theo dõi anh một tháng, anh cũng đều rõ trong lòng, theo dõi của các em căn bản không có bất kỳ kỹ xảo gì, sự khác nhau giữa “theo dõi” và “đi theo phía sau”, cái đầu nhỏ của em có biết rõ không?”

“Hôm nay chẳng qua là cảm thấy em cũng làm loạn đủ rồi, để em đến thu lưới, không nên để hoạt động nhàm chán ngoài giờ học này ảnh hưởng đến học tập.” Anh không nhanh không chậm nói.

“Vậy thì sao? Không phải là anh ngoại tình sao? Cái người ngồi bên ngoài kia, vị hôn thê?” Lý Cẩn Du nện gối về phía anh, đôi mắt ửng đỏ, càng nói càng tủi thân.

“Anh với Lê Na chưa từng làm tình, anh cũng chưa từng chạm vào cô ấy. Quả thực cô ấy từng là vị hôn thê của anh, bởi vì bố mẹ anh thích cô ấy.”

“Cô ấy là les, cần có con. Lúc ấy anh cũng cần có một vị hôn thê để ứng phó với bố mẹ.” Cho dù Sở Bỉnh Văn cực kỳ tức giận cũng ổn định lại tâm tình giải thích với cô. Anh biết chuyện này không nói rõ ràng với cô, cô sẽ để ý mãi mãi.

“Bố mẹ anh không phải phần tử tri thức sao?” Lý Cẩn Du nghẹn lời.

“Suy nghĩ của phần tử tri thức thì đều có thể thoát khỏi được gông cùm thế tục sao?” Sở Bỉnh Văn bình tĩnh hỏi lại một câu, ngược lại khiến cô càng thêm chột dạ.

“Vậy anh không nói sớm.” Cô nói thầm.

“Lúc em biết, chuyện này đã được giải quyết rồi. Cố Thiên Minh vẫn luôn ở nước ngoài, chuyện của anh lại nhiều, quên nói với cậu ta.” Sở Bỉnh Văn hơi dừng, giận quá hóa cười: “Lại nói, em có từng hỏi anh sao?”

“Vậy anh còn thuê phòng với cô ấy!”

“Lần này là vì để dẫn em tới, thuận tiện hủy bỏ hiệp nghị trước hôn nhân. Trước khi em tiến vào đã hoàn thành rồi.”

Lý Cẩn Du á khẩu không nói được gì, anh nói xong thì muốn chạy trốn. Còn chưa chạy được hai bước, cô liền không nhịn được quay đầu lại nhìn, Sở Bỉnh Văn vẫn giữ tư thế vừa rồi, không như bình thường sẽ đuổi theo cô.

Cô cúi đầu quay lại, “Xin lỗi mà.”

Sở Bỉnh Văn quay đầu nhìn cô, cô nhỏ giọng xin lỗi, cực kỳ khó xử. Ngón tay cô hơi nắm lấy ống tay áo anh.

“Anh xử lý em đi, được không.” Trong giọng nói của Lý Cẩn Du mang theo sự nghẹn ngào, cô biết anh rất tức giận.

Nhưng chuyện này chính là: Nếu như anh thật sự làm vậy, cô có lý, anh không làm, cô liền đuối lý.

Lý Cẩn Du tay chân luống cuống, Sở Bỉnh Văn rất ít khi nổi cáu trước mặt cô, càng chưa từng nổi giận như thế với cô.

Sở Bỉnh Văn ép cô ngẩng đầu, khiến cô nhìn vào mắt anh.

Trong ánh mắt cô có áy náy, có bất an, còn có chột dạ. Anh đột nhiên cảm thấy không thú vị nữa, hà tất phải nổi giận với cô. Cô không tin tưởng anh, nên trách chính là bản thân anh, không phải cô.

Anh tỏ tình cũng là cô dồn ép, thích cũng vậy, anh vẫn luôn trốn tránh điều đó. Anh nghĩ tới ngay từ đầu anh nói câu nói kia… “Tôi sẽ không thừa nhận bất kỳ quan hệ nào ở phương diện đó với em.”

Có phải khi đó cô đã có lòng phòng bị với anh.

Cô vốn đã nhạy cảm lại mềm yếu, cô không tin anh, là anh xứng đáng.

Sở Bỉnh Văn không khỏi nghĩ như vậy. Cô nên được tận hưởng một tình yêu bình thường, có thể có một khởi đầu tốt đẹp, không giống anh. Nếu như vậy, cô không đến mức phải đề phòng thành như này.

Đối phương là cậu con trai bằng tuổi cũng được, hơn cô vài tuổi cũng được, tóm lại không nên là anh.

Cô, không nên là của anh. Anh không xứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện