“Vương Bác Vũ, lá gan của anh thật không nhỏ.” Tôn Uyển chịu đựng khoái cảm trách cứ cậu.

“Em thơm quá.” Vương Bác Vũ không để ý đến câu trách cứ của cô, cậu hôn liếm lỗ tai, cổ, ngón tay cô, từng chút tiến vào tiểu huy*t: “Còn rất ướt.”

“Chúng ta trở về lại làm…” Tôn Uyển dự định lấy lùi làm tiến, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt cực kỳ quyến rũ, “Anh muốn cái gì, em đều thỏa mãn anh…”

“Không được.”

Ngón tay Vương Bác Vũ chạm vào chỗ mẫn cảm kia của cô, hại cơ thể cô mềm nhũn, hai tay vịn lấy tủ.

Vương Bác Vũ dầu muối không ăn, trong đầu Tôn Uyển một mảnh ong ong, đầu lưỡi của cậu đang liếm vành tai cô, tay đang nắm đầu v*, hoa huy*t cũng bị cậu đâm loạn, mấy điểm mẫn cảm nhất của cô, tất cả đều bị cậu chiếm cứ. Nhưng nơi này là bệnh viện, nếu bị người khác phát hiện, có thể tạo scandal trên báo chí.

Vương Bác Vũ biết cô đang lo lắng điều gì, cậu đang cố ý giấu diếm. Cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô.

Vương Bác Vũ không thích Tôn Uyển lấy tư thế người lớn giáo huấn cậu, khuyên răn cậu, tại thời điểm đấy, cậu luôn cảm thấy Tôn Uyển đang coi cậu như đứa trẻ.

Chỉ có lúc làm tình, cậu mới cảm thấy cô cách cậu không hề xa như vậy. “A ahhh… Chạm tới rồi…”

Tay Tôn Uyển cố gắng chống đỡ cơ thể, vách trong trơn trượt mỗi lần bị cậu đâm vào rút ra không ngừng mà dẫn theo d*m thủy ra, cô không kìm lòng được vặn vẹo mông đi đón ý hùa theo cậu.

Cậu đã đốt lửa cả người cô, toàn thân cô khô nóng giống như bị lửa đốt.

“Muốn anh cắm vào sao?” Vương Bác Vũ rút ngón tay ra, cự vật chạm ở miệng huy*t nhỏ của cô. Miệng hoa huy*t ướt át, d*m dịch chảy đầy trên gậy th*t cậu. Vương Bác Vũ đang thử dò xét ở lối vào.

“Muốn… Côn th*t lớn của Bác Vũ… Toàn bộ đều cắm vào bên trong em…” Tôn Uyển quay đầu lại nhìn cậu, bộ dáng cô chìm đắm trong dục vọng phóng đãng vô cùng.

Cậu không chút thương tiếc nào mà trực tiếp tiến thẳng vào chỗ sâu nhất của cô, mạnh mẽ đâm vào rút ra, không để ý cô đã chuẩn bị tốt hay chưa.

“A ahhh…!”

Tôn Uyển d*m đang kêu lên, đầu v* cô cách quần áo bị đè vào chỗ thủy tinh, thủy tinh lạnh lẽo kích thích đầu v* cô.

Hoa huy*t cô được lấp đầy, mỗi một lần ra vào, đều khiến cô không ngăn được phát ra tiếng kêu mềm mại.

Cậu ở phía sau đâm cô, một lần lại một lần khoái cảm dần dần chiếm cứ đầu cô.

Vương Bác Vũ là học sinh tốt nhất dưới tay cô, trong lớp cô từng dẫn dắt không có người nào có thể ưu tú hơn cậu ấy.

Bất kể là học tập hay việc gì đều tự nhiên, mang theo thiên phú học sinh xuất sắc vượt trội.

Bao gồm cả tình dục.

Mỗi lần bọn họ s*x, đều khiến cô càng thêm mê muội. Vương Bác Vũ học rất nhanh, cậu nắm chắc mức độ kỹ xảo, còn nhanh hơn trong tưởng tượng của cô.

Sự va chạm của cậu mang theo sức sống thanh xuân chỉ có ở người trẻ tuổi, sẽ không quá so đo kỹ xảo -- Mà cậu lại nhẹ nhàng nắm chắc những thứ đó, nhìn như cậy mạnh và đâm lấy, đều mạnh mẽ đâm vào nơi mẫn cảm của cô.

“Quá sâu… A ahhh… Không được.”

Tay cô vô thức mà sờ đến vị trí đầu v* mình, cô vân vê đầu v* càng cứng lên của mình, đong đưa mông phối hợp với mỗi lần đâm chọc của cậu.

“Hoa huy*t d*m đãng kẹp thật chặt.” Vương Bác Vũ đẩy bờ mông trắng nõn của cô, cô ý cắm thật sâu vào tận cùng bên trong cô, ép vào chỗ kia của cô.

Dục vọng chiếm hữu của cậu nổi lên, đột nhiên đánh vào bờ mông mềm mại trắng nõn của cô, “Cô giáo chỉ có thể d*m đãng với anh.”

“A ah… Cô chỉ có thể… Chỉ có thể lẳng lơ… với một mình Bác Vũ…” Cô đã bị làm đến nói chuyện đứt quãng, chỉ có thể nức nở trả lời.

D*m thủy trong huy*t d*m của Tôn uyển bị làm đến bắn khắp nơi, thậm chí còn chảy ở trên mặt đất. Bởi vì lực mạnh của côn th*t đâm vào rút ra, hoa huy*t cô không có cách nào không chế “nước tràn lan”.

“Cô giáo thật ngoan.” Vương Bác Vũ hôn tóc cô, hương dầu gội nhàn nhạt cùng mùi nước hoa trên người Tôn Uyển hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, “Tặng cho cô chút khen thưởng nhỏ.”

Cậu va chạm càng tăng thêm lực, hoa huy*t của cô co rút bị cậu không ngừng đâm vào, cậu gắt gao nghiền ép hoa tâm cô, không chừng đâm vào tận cùng bên trong cô.

“Thật thoải mái… Ahh… Bác Vũ cắm huy*t nhỏ d*m đãng thật sướng… Còn muốn… Còn muốn nhiều hơn…”

Cả người Tôn Uyển run rẩy, không kiềm chế được kêu lên.

“Phải không, cô giáo d*m đãng của em?” Vương Bác Vũ cúi người xuống, đỡ lấy đầu cô rồi hôn lên môi cô.

“Phải… Bác Vũ… Ahhh… Lại dùng lực thêm một chút… Sâu quá…” Tôn Uyển cảm thấy bản thân sắp bị chơi đến ngất xỉu, cô dùng hết toàn lực bám lấy tủ, cho tới khi không để bản thân trượt xuống.

Hai tay Vương Bác Vũ đỡ lấy eo cô, nặng nề mà thẳng tiến vào chỗ sâu nhất, giống như máy đóng cọc mà đâm vào huy*t nhỏ của cô.

“Muốn ra…!”

Khoái cảm chồng chất không ngừng, hai chân cô run rẩy, không thể chịu đựng được mà kêu phóng đãng.

“Không cho phép” Vương Bác Vũ hôn vành tai cô, hơi thả chậm tốc độ, “Chờ tôi.”

“Bác Vũ… Huhu…” Tôn Uyển mạnh mẽ nhịn dục hỏa xuống, mỗi lần cậu đâm vào, đều châm ngòi khiến cô muốn phóng thích dục vọng.

“Sẽ nhanh thôi, cô.” Vương Bác Vũ xấu ca cắn vành tai cô, “Cô giáo nói lời d*m đãng với em, em sẽ càng nhanh bắn.”

“Bác Vũ… Cầu xin em…”

“Xin em để cô cao trào… Bắn toàn bộ vào trong huy*t d*m của cô được không… Bác Vũ… Huhu…”

“Đâm hỏng cô… Để cô mang thai con của Bác Vũ… Huhu…”

Tôn Uyển vặn vẹo mông, quay mặt đi nhìn cậu, bởi vì khoái cảm mà nước mắt sinh lý chảy dài trên hai má, hai má cô đỏ bừng, đong đầy quyến rũ.

“Được, vậy bắn toàn bộ vào trong huy*t d*m của cô, khiến cô mang thai.”

Nghe được câu này của cậu, cô không thể kiềm chế được nữa, tiết ra. Hoa huy*t của cô không ngừng co rút, huy*t thịt bao chặt lấy côn th*t của Vương Bác Vũ, cậu mạnh mẽ đâm vào mười mấy cái rồi bắn toàn bộ vào.

Bên trong phòng chứa đồ, chỉ còn lại tiếng hai người thở dốc, chỗ giao h.ợp của đọng lại nước chảy xuống dưới.

Tôn Uyển nghỉ ngơi một lát, nhắc nhở cậu: “Anh không nghĩ tới bị người ta phát hiện thì sẽ như thế nào? Hơn nữa nếu như nơi này có cameras thì làm sao bây giờ?”

Cô vừa nói, giống như đột nhiên nhắc nhở chính mình, nhìn xung quanh trái phải.

“Trong này không có cameras.”

Không biết từ khi nào Vương Bác Vũ đã lấy khăn giấy trong túi cô ném xuống đấy ra giúp cô lau sạch sẽ. Tôn Uyển giống như tập mãi thành quen khẽ mở hai chân, mặc cho cậu lau đi.

“Làm sao anh biết? Anh từng kiểm tra sao? Nếu bị vật gì che thì sao?” Tôn Uyển vừa phối hợp với động tác lau của Vương Bác Vũ vừa lo lắng nói.

“Nếu không thì em đi kiểm tra thử xem?” Vương Bác Vũ dùng một khăn giấy sạch sẽ bọc lấy khăn giấy đã lau tinh d*ch và d*m thủy của hai người, vui đùa nói.

Tôn Uyển kéo quần áo một chút, thật sự đi khắp góc kiểm tra.

Vương Bác Vũ lạnh nhạt nhìn cô kiểm tra, nhịn cười nhìn cô đi đi lại lại, hận không thể nhấc nóc cái phòng chứa đồ này lên.

“Đừng tìm, thật sự không có.” Vương Bác Vũ khuyên nhủ.

“Tiểu Bác Vũ của em khẳng định như vậy sao?” Tôn Uyển cười quay đầu lại nhìn cậu, chỉ cho là cậu chê cô phiền phức nhiều chuyện.

“Phó viện trưởng bệnh viện này là bố của anh.” Vương Bác Vũ thô bạo đơn giản lạnh nhạt nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện