“Cô ấy? Sao cô ấy có tư cách cùng bàn với chúng ta.” Cố Thiên Minh tự nhiên liếc mắt ra hiệu với người phụ nữ kia, cô ấy cúi thấp đầu, bày dáng vẻ lại muốn rời đi.
“Này…” Lý Cẩn Du muốn đi kéo tay người phụ nữ kia, Sở Bỉnh Văn im lặng không lên tiếng ôm cô vào trong lòng.
Lý Cẩn Du khó hiểu ngẩng đầu nhìn Sở Bỉnh Văn, ánh mắt anh không ở trên người cô, mà nhíu mày mang theo tức giận nhìn về phía Cố Thiên Minh.
“Tôi đã quên mất đây là lần đầu tiên em dâu tới… Tôi cũng không có nửa điểm không tôn trọng phái nữ, tôi yêu mẹ tôi, tôi yêu chị tôi, đương nhiên tôi cũng yêu cô ấy.” Cố Thiên Minh cười pha trò, “Cái kia, là cô ấy tự nguyện.”
Lý Cẩn Du càng khó hiểu, do dự hé miệng: “Vì sao cô ấy không thể ngồi cùng bàn ăn cơm với chúng ta?”
Sở Bỉnh Văn không thấy lạ gì giải thích với Lý Cẩn Du: “Nếu như là bình thường em tới, cô ấy nhất định sẽ ngồi vào vị trí, lão Cố không nghiêm khắc như vậy. Hôm nay không giống, cậu ta vừa xuống máy bay, Cam Vi về nước sớm hơn cậu ta mấy tháng, hai vị này tiểu biệt thắng tân hôn.”
“Tiểu biệt thắng tân hôn, vì sao không cho…” Khuôn mặt nhỏ của Lý Cẩn Du chuyển sang Cố Thiên Minh, rất có tư thế hùng hổ dọa người: “Không cho người ra ăn cùng bữa cơm chứ?”
Cố Thiên Minh nhún nhún vai, nhìn qua là bộ dạng bất đắc dĩ lại vô tội. Lý Cẩn Du biết mình đang kết luận chủ quan trước khi nhận được kết quả, nhưng cô vẫn không ngăn được mà tức giận.
Cô không rõ ngoại trừ không tôn trọng phái nữ ra còn có thể có cách giải thích nào khác. Nhưng cô không tin Sở Bỉnh Văn có thể chơi cùng loại
bạn không tôn trọng phái nữ.
“Lát nữa anh dẫn em đến tham quan một chút tầng hầm nhà lão Cố, em sẽ biết.” Sở Bỉnh Văn nói nhẹ nhàng.
“Tôi đã quên em dâu vẫn là bạn nhỏ, trách tôi trách tôi.” Cố Thiên Minh gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Lý Cẩn Du bụng đầy hoài nghi, cố nén đến khi cơm nước xong, nghe hai người nói chuyện qua lại, cũng cảm thấy tuy Cố Thiên Minh lộ ra vẻ khôn khéo lõi đời, nhưng tam quan rất ngay thẳng, không giống như người có thể ức hiếp phái nữ.
Ba người ăn cơm xong lại ngồi trò chuyện một lát, Cố Thiên Minh nói muốn đi lên tầng hai chơi game, Sở Bỉnh Văn dựa vào cớ đó, hỏi anh ta muốn chìa khóa tầng hầm.
Cố Thiên Minh ném chìa khóa trên mặt bàn, nói một câu không rõ ràng: “Đều là đồ mới.”
Lý Cẩn Du không chú ý tới câu này của anh ta, cô quá tò mò với tầng hầm này.
Theo tiếng vang khi Sở Bỉnh Văn dùng chìa khóa mở cửa tầng hầm, Lý Cẩn Du dường như tiến vào thế giới thứ hai. Cách trang hoàng tầng hầm hoàn toàn không giống như trên mặt đất, dường như bọn họ đã tiến vào tầng hầm của lâu đài thời Trung cổ, nơi giam giữ phạm nhân sử dụng tư hình.
Cách trang trí tổng thể của tầng hầm thiên về màu đen. Bọn họ từ trên cầu thang hẹp ngắn đi xuống, ngửi được mùi đàn hương. Lý Cẩn Du vừa mới dẫm lên mặt đất, đã cảm thấy lòng bàn chân mềm như bông, hóa ra sàn nhà ở tầng hầm nhà Cố Thiên Minh đều được phủ kín bằng thảm.
Sở Bỉnh Văn dẫn cô đi về phía trước, trước mặt có rất nhiều đồ vật cô không biết.
Chếch đó đặt chiếc sofa bằng da thật cho một người ngồi, cạnh sofa có một chiếc bàn nhỏ, trên mặt bàn đặt hai cái vòng cỏ và một bộ dụng cụ trà. Giữa phòng có một chiếc giường đơn, đầu giường cuối giường đều có còng tay và còng chân được đặc chế bằng da.
Xung quanh đặt hai cái tủ gỗ có chiều cao xấp xỉ Sở Bỉnh Văn, Lý Cẩn Du bất giác đến gần xem.
Trên cùng bày một loạt dương v*t giả đủ kích cỡ, phía dưới là nút bịt miệng và gông miệng từ lớn đến nhỏ.
Tiếp theo là giang tắc*, Lý Cẩn Du không ngờ giang tắc cũng có thể có nhiều kích cỡ như vậy, đủ các kiểu có đuôi, kiểu không đuôi, bên cạnh đặt bộ điều khiển từ xa có độ rung, một bên còn có hạt châu gồm sáu hạt xếp ngay ngắn theo thứ tự.
*Đồ tình thú, là cái nút nhét vào hậu môn.
Nhìn xuống chút nữa, các món đồ chơi Lý Cẩn Du biết, đồ cô không biết bày đầy ngăn tủ.
Ngăn tủ bên cạnh có hai giá gỗ, phía trên có khắc hoa văn hình tròn, dưới hoa văn có khắc tên Cố Thiên Minh. Trên giá bày một loạt roi, dài, ngắn, rộng, dẹt đủ loại kiểu dáng khiến cô xem đến hoa mắt.
Cô quá kinh ngạc thật lâu không nói gì, qua một lát quay đầu nhìn Sở Bỉnh Văn. Anh bình tĩnh nhàn hạ ngồi trên sofa, trong tay cầm chén trà uống một ngụm, nhìn qua sớm đã nhìn quen với những thứ này.
“Bọn họ… là…?” Lý Cẩn Du đi về hướng anh, theo thói quen ngồi trên đùi anh.
Sở Bỉnh Văn gật đầu, dùng tay đỡ lấy cô.
“Ngoại trừ quan hệ bạn trai bạn gái đồng thời cũng duy trì kiểu quan hệ này.”
“Đây… Sao lại có thể?” Lý Cẩn Du mở to hai mắt nhìn.
“Sao lại không thể?” Sở Bỉnh Văn cúi đầu, nhỏ giọng nói chuyện bên cổ cô: “Em không tin, có thể thử xem…”
“Thử thế nào?” Lý Cẩn Du nổi lên lòng hiếu kỳ.
“Hai cái vòng cổ kia, em thích cái nào?” Hơi thở của Sở Bỉnh Văn từng đợt phả vào chỗ cổ cô, Lý Cẩn Du vặn vẹo cổ, có hơi ngứa.
Hai cái vòng cổ kia có kiểu dáng giống nhau, đều là làm bằng da, đoạn trước nhất có hoa văn hình trái tim, ở giữa vòng cổ còn có treo một cái vòng, nhìn qua có thể móc thứ gì đó.
Cô do dự chốc lát, lựa chọn cái màu đỏ kia.
Sở Bỉnh Văn lấy tới đeo lên cho cô, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô rất không thích ứng được. Sở Bỉnh Văn kéo móc da, móc vào cái lỗ chặt nhất. Siết có hơi chặt, Lý Cẩn Du cảm thấy hơi hít thở không thông.
“Bây giờ, quỳ gối trước mặt anh, cởi hết quần áo ra.” Âm thanh Sở Bỉnh Văn khàn khàn.
Lý Cẩn Du nhíu mày, lý trí cô không muốn làm như vậy, nhưng cô không muốn mất đi trải nghiệm lần này. Cô nghe lời mà quỳ gối trước hai chân Sở Bỉnh Văn, cảm giác xấu hổ khiến cô nhắm hai mắt lại. Cô khẽ nâng cằm, sờ soạng cởi quần áo của mình.
Cô cởi áo khoác, gấp kỹ đặt ở một bên, “Xoạt” một tiếng kéo khóa kéo váy xuống, cởi giày và tất. Cuối cùng ở còn quần áo lót, cô đang muốn tháo khóa áo lót, tiếng Sở Bỉnh Văn khàn khàn lọt vào tai cô.
“Mở to mắt, nhìn anh.”
Tựa như phản xạ có điều kiện, cô mở mắt, ánh mắt anh lúc này nóng hừng hực đến cực điểm, nguy hiểm lại có tính xâm lược.
Cũng giống như bình thường, anh chỉ dùng mắt nhìn cô, cô đã có thể ướt. Đôi mặt đẹp kia của anh là xuân dược của cô, lượng thuốc mạnh vô cùng, có thể dễ dàng công phá bất kỳ phòng tuyến nào của cô.
Cô chậm chạp cởi áo lót, hai quả tuyết lê mềm mại tròn trịa nảy ra. Tiếp theo là quần lót, giữa hai khe hở hiện ra ánh sáng óng ánh. Cô ngượng ngùng cúi đầu.
“Không có mệnh lệnh của anh, em chỉ có thể duy trì tư thế này, biết chưa?”
“Ưm…” Từ trong lỗ mũi cô hừ ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
“Phải nói là “Vâng, chủ nhân.”” Giọng điệu Sở Bỉnh Văn nghiêm túc, “Anh chỉ nhắc nhở em một lần.”
“Vâng, chủ nhân…” Trong lòng Lý Cẩn Du khó chịu, cô biết là Sở Bỉnh Văn đang nhập vai vào nhân vật, nhưng cô cực kỳ không quen.
“Há mồm.” Sở Bỉnh Văn cầm gì đó đứng ở sau lưng cô, cô sửng sốt, trong miệng tràn ngập cảm giác từ vật lạ, Sở Bỉnh Văn đeo cho cô một cái gông miệng cỡ nhỏ rỗng khung.
Tay anh cầm một cây roi tán tỉnh, đặt trên bàn, ngồi trở lại sofa. Lý Cẩn Du hơi cúi đầu, cao nhất chỉ có thể nhìn thấy bắp đùi anh, cô không biết anh có biểu cảm gì.
Trong đầu cô suy nghĩ lung tung, nước bọt tích góp trong miệng theo cằm chảy xuống. Lý Cẩn Du chưa bao giờ thất thố như vậy, cô muốn hít lại nhưng chảy ra càng nhiều.
“Đầu lưỡi, vươn ra.”
Cô do dự chốc lát, vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi mang theo càng nhiều nước bọt ra, ở góc nhìn của Sở Bỉnh Văn, cực kỳ d*m mỹ.
Ngón trỏ và ngón giữa của anh, quấn quanh chơi đùa đầu lưỡi nhỏ của cô. Lực uy hiếp của cây roi tán tỉnh kia quá mạnh mẽ, Lý Cẩn Du không dám tùy tiện rút lưỡi. Ngón tay anh kích thích đến mức nước bọt của cô không ngừng tiết ra, cô khó nhìn phát ra âm thanh nức nở, hai má đỏ bừng.
Một tay anh kia của anh đùa giỡn đầu v* đã rất cứng vì không khí lạnh, tự thấy vui thích thưởng thức dáng vẻ lẳng lơ này của cô.
“Này…” Lý Cẩn Du muốn đi kéo tay người phụ nữ kia, Sở Bỉnh Văn im lặng không lên tiếng ôm cô vào trong lòng.
Lý Cẩn Du khó hiểu ngẩng đầu nhìn Sở Bỉnh Văn, ánh mắt anh không ở trên người cô, mà nhíu mày mang theo tức giận nhìn về phía Cố Thiên Minh.
“Tôi đã quên mất đây là lần đầu tiên em dâu tới… Tôi cũng không có nửa điểm không tôn trọng phái nữ, tôi yêu mẹ tôi, tôi yêu chị tôi, đương nhiên tôi cũng yêu cô ấy.” Cố Thiên Minh cười pha trò, “Cái kia, là cô ấy tự nguyện.”
Lý Cẩn Du càng khó hiểu, do dự hé miệng: “Vì sao cô ấy không thể ngồi cùng bàn ăn cơm với chúng ta?”
Sở Bỉnh Văn không thấy lạ gì giải thích với Lý Cẩn Du: “Nếu như là bình thường em tới, cô ấy nhất định sẽ ngồi vào vị trí, lão Cố không nghiêm khắc như vậy. Hôm nay không giống, cậu ta vừa xuống máy bay, Cam Vi về nước sớm hơn cậu ta mấy tháng, hai vị này tiểu biệt thắng tân hôn.”
“Tiểu biệt thắng tân hôn, vì sao không cho…” Khuôn mặt nhỏ của Lý Cẩn Du chuyển sang Cố Thiên Minh, rất có tư thế hùng hổ dọa người: “Không cho người ra ăn cùng bữa cơm chứ?”
Cố Thiên Minh nhún nhún vai, nhìn qua là bộ dạng bất đắc dĩ lại vô tội. Lý Cẩn Du biết mình đang kết luận chủ quan trước khi nhận được kết quả, nhưng cô vẫn không ngăn được mà tức giận.
Cô không rõ ngoại trừ không tôn trọng phái nữ ra còn có thể có cách giải thích nào khác. Nhưng cô không tin Sở Bỉnh Văn có thể chơi cùng loại
bạn không tôn trọng phái nữ.
“Lát nữa anh dẫn em đến tham quan một chút tầng hầm nhà lão Cố, em sẽ biết.” Sở Bỉnh Văn nói nhẹ nhàng.
“Tôi đã quên em dâu vẫn là bạn nhỏ, trách tôi trách tôi.” Cố Thiên Minh gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Lý Cẩn Du bụng đầy hoài nghi, cố nén đến khi cơm nước xong, nghe hai người nói chuyện qua lại, cũng cảm thấy tuy Cố Thiên Minh lộ ra vẻ khôn khéo lõi đời, nhưng tam quan rất ngay thẳng, không giống như người có thể ức hiếp phái nữ.
Ba người ăn cơm xong lại ngồi trò chuyện một lát, Cố Thiên Minh nói muốn đi lên tầng hai chơi game, Sở Bỉnh Văn dựa vào cớ đó, hỏi anh ta muốn chìa khóa tầng hầm.
Cố Thiên Minh ném chìa khóa trên mặt bàn, nói một câu không rõ ràng: “Đều là đồ mới.”
Lý Cẩn Du không chú ý tới câu này của anh ta, cô quá tò mò với tầng hầm này.
Theo tiếng vang khi Sở Bỉnh Văn dùng chìa khóa mở cửa tầng hầm, Lý Cẩn Du dường như tiến vào thế giới thứ hai. Cách trang hoàng tầng hầm hoàn toàn không giống như trên mặt đất, dường như bọn họ đã tiến vào tầng hầm của lâu đài thời Trung cổ, nơi giam giữ phạm nhân sử dụng tư hình.
Cách trang trí tổng thể của tầng hầm thiên về màu đen. Bọn họ từ trên cầu thang hẹp ngắn đi xuống, ngửi được mùi đàn hương. Lý Cẩn Du vừa mới dẫm lên mặt đất, đã cảm thấy lòng bàn chân mềm như bông, hóa ra sàn nhà ở tầng hầm nhà Cố Thiên Minh đều được phủ kín bằng thảm.
Sở Bỉnh Văn dẫn cô đi về phía trước, trước mặt có rất nhiều đồ vật cô không biết.
Chếch đó đặt chiếc sofa bằng da thật cho một người ngồi, cạnh sofa có một chiếc bàn nhỏ, trên mặt bàn đặt hai cái vòng cỏ và một bộ dụng cụ trà. Giữa phòng có một chiếc giường đơn, đầu giường cuối giường đều có còng tay và còng chân được đặc chế bằng da.
Xung quanh đặt hai cái tủ gỗ có chiều cao xấp xỉ Sở Bỉnh Văn, Lý Cẩn Du bất giác đến gần xem.
Trên cùng bày một loạt dương v*t giả đủ kích cỡ, phía dưới là nút bịt miệng và gông miệng từ lớn đến nhỏ.
Tiếp theo là giang tắc*, Lý Cẩn Du không ngờ giang tắc cũng có thể có nhiều kích cỡ như vậy, đủ các kiểu có đuôi, kiểu không đuôi, bên cạnh đặt bộ điều khiển từ xa có độ rung, một bên còn có hạt châu gồm sáu hạt xếp ngay ngắn theo thứ tự.
*Đồ tình thú, là cái nút nhét vào hậu môn.
Nhìn xuống chút nữa, các món đồ chơi Lý Cẩn Du biết, đồ cô không biết bày đầy ngăn tủ.
Ngăn tủ bên cạnh có hai giá gỗ, phía trên có khắc hoa văn hình tròn, dưới hoa văn có khắc tên Cố Thiên Minh. Trên giá bày một loạt roi, dài, ngắn, rộng, dẹt đủ loại kiểu dáng khiến cô xem đến hoa mắt.
Cô quá kinh ngạc thật lâu không nói gì, qua một lát quay đầu nhìn Sở Bỉnh Văn. Anh bình tĩnh nhàn hạ ngồi trên sofa, trong tay cầm chén trà uống một ngụm, nhìn qua sớm đã nhìn quen với những thứ này.
“Bọn họ… là…?” Lý Cẩn Du đi về hướng anh, theo thói quen ngồi trên đùi anh.
Sở Bỉnh Văn gật đầu, dùng tay đỡ lấy cô.
“Ngoại trừ quan hệ bạn trai bạn gái đồng thời cũng duy trì kiểu quan hệ này.”
“Đây… Sao lại có thể?” Lý Cẩn Du mở to hai mắt nhìn.
“Sao lại không thể?” Sở Bỉnh Văn cúi đầu, nhỏ giọng nói chuyện bên cổ cô: “Em không tin, có thể thử xem…”
“Thử thế nào?” Lý Cẩn Du nổi lên lòng hiếu kỳ.
“Hai cái vòng cổ kia, em thích cái nào?” Hơi thở của Sở Bỉnh Văn từng đợt phả vào chỗ cổ cô, Lý Cẩn Du vặn vẹo cổ, có hơi ngứa.
Hai cái vòng cổ kia có kiểu dáng giống nhau, đều là làm bằng da, đoạn trước nhất có hoa văn hình trái tim, ở giữa vòng cổ còn có treo một cái vòng, nhìn qua có thể móc thứ gì đó.
Cô do dự chốc lát, lựa chọn cái màu đỏ kia.
Sở Bỉnh Văn lấy tới đeo lên cho cô, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô rất không thích ứng được. Sở Bỉnh Văn kéo móc da, móc vào cái lỗ chặt nhất. Siết có hơi chặt, Lý Cẩn Du cảm thấy hơi hít thở không thông.
“Bây giờ, quỳ gối trước mặt anh, cởi hết quần áo ra.” Âm thanh Sở Bỉnh Văn khàn khàn.
Lý Cẩn Du nhíu mày, lý trí cô không muốn làm như vậy, nhưng cô không muốn mất đi trải nghiệm lần này. Cô nghe lời mà quỳ gối trước hai chân Sở Bỉnh Văn, cảm giác xấu hổ khiến cô nhắm hai mắt lại. Cô khẽ nâng cằm, sờ soạng cởi quần áo của mình.
Cô cởi áo khoác, gấp kỹ đặt ở một bên, “Xoạt” một tiếng kéo khóa kéo váy xuống, cởi giày và tất. Cuối cùng ở còn quần áo lót, cô đang muốn tháo khóa áo lót, tiếng Sở Bỉnh Văn khàn khàn lọt vào tai cô.
“Mở to mắt, nhìn anh.”
Tựa như phản xạ có điều kiện, cô mở mắt, ánh mắt anh lúc này nóng hừng hực đến cực điểm, nguy hiểm lại có tính xâm lược.
Cũng giống như bình thường, anh chỉ dùng mắt nhìn cô, cô đã có thể ướt. Đôi mặt đẹp kia của anh là xuân dược của cô, lượng thuốc mạnh vô cùng, có thể dễ dàng công phá bất kỳ phòng tuyến nào của cô.
Cô chậm chạp cởi áo lót, hai quả tuyết lê mềm mại tròn trịa nảy ra. Tiếp theo là quần lót, giữa hai khe hở hiện ra ánh sáng óng ánh. Cô ngượng ngùng cúi đầu.
“Không có mệnh lệnh của anh, em chỉ có thể duy trì tư thế này, biết chưa?”
“Ưm…” Từ trong lỗ mũi cô hừ ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
“Phải nói là “Vâng, chủ nhân.”” Giọng điệu Sở Bỉnh Văn nghiêm túc, “Anh chỉ nhắc nhở em một lần.”
“Vâng, chủ nhân…” Trong lòng Lý Cẩn Du khó chịu, cô biết là Sở Bỉnh Văn đang nhập vai vào nhân vật, nhưng cô cực kỳ không quen.
“Há mồm.” Sở Bỉnh Văn cầm gì đó đứng ở sau lưng cô, cô sửng sốt, trong miệng tràn ngập cảm giác từ vật lạ, Sở Bỉnh Văn đeo cho cô một cái gông miệng cỡ nhỏ rỗng khung.
Tay anh cầm một cây roi tán tỉnh, đặt trên bàn, ngồi trở lại sofa. Lý Cẩn Du hơi cúi đầu, cao nhất chỉ có thể nhìn thấy bắp đùi anh, cô không biết anh có biểu cảm gì.
Trong đầu cô suy nghĩ lung tung, nước bọt tích góp trong miệng theo cằm chảy xuống. Lý Cẩn Du chưa bao giờ thất thố như vậy, cô muốn hít lại nhưng chảy ra càng nhiều.
“Đầu lưỡi, vươn ra.”
Cô do dự chốc lát, vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi mang theo càng nhiều nước bọt ra, ở góc nhìn của Sở Bỉnh Văn, cực kỳ d*m mỹ.
Ngón trỏ và ngón giữa của anh, quấn quanh chơi đùa đầu lưỡi nhỏ của cô. Lực uy hiếp của cây roi tán tỉnh kia quá mạnh mẽ, Lý Cẩn Du không dám tùy tiện rút lưỡi. Ngón tay anh kích thích đến mức nước bọt của cô không ngừng tiết ra, cô khó nhìn phát ra âm thanh nức nở, hai má đỏ bừng.
Một tay anh kia của anh đùa giỡn đầu v* đã rất cứng vì không khí lạnh, tự thấy vui thích thưởng thức dáng vẻ lẳng lơ này của cô.
Danh sách chương