Hạt bụi lưa thưa trôi nổi trong không khí. Gió thổi khiến nhánh cây ngoài cửa sổ run rẩy, lá cây xẹt qua cửa sổ, lưu lại một dấu vết nhàn nhạt.

Sở Bỉnh Văn cởi quần lót của cô, đầu lưỡi ướt át liếm khe nhỏ cô. Đầu lưỡi mềm mại vừa chạm vào miệng huy*t, bên trong đã trào nước.

Anh liếm lên phía trên, hạt đậu nhỏ của cô đã cứng, run rẩy, dụ dỗ anh đến liếm nó. Đầu lưỡi anh vừa mới đụng vào nó, khi nhẹ khi nặng khi nhẹ liếm hai cái, dường như mở ra được cơ quan then chốt nào đó, Lý Cẩn Du khẽ kêu thành tiếng.

Sở Bỉnh Văn giống như nhận được khích lệ, hai tay tách môi âm h/ộ của cô ra, vừa liếm vừa mút vật nhỏ kia.

“Ahhhhhh… Anh… Chậm một chút…” Lý Cẩn Du kêu đến càng quyến rũ.

Cơ thể vốn ngây thơ giống như đã quen thuộc sự d*m loạn của Sở Bỉnh Văn, sự liếm láp của anh khiến cô không có bất kỳ sức chống cự nào.

Bàn học cũ kỹ không chịu đựng được động tác của hai người, “kẽo kẹt kẽo kẹt” lay động. Học sinh nội trú vừa mới tắm gội xong, từ nhà tắm trở lại ký túc xá, nhốn nháo ồn ào.

“Có người… Anh đừng…” Lý Cẩn Du nắm chặt cổ áo anh.

Lần đầu tiên Sở Bỉnh Văn nghe cô dừng động tác lại, Lý Cẩn Du yên lòng, chưa được lát sau, cô lại cảm thấy càng không đúng.

Vật nóng rực kia đã đặt trước miệng huy*t nhỏ của cô, quy đ*u đã đi vào được một ít.

“Hôm nay tiếng khóc của nữ quỷ, chắc là sẽ càng d*m đãng hơn ngày trước.”

Sở Bỉnh Văn nâng một chân cô lên, mạnh mẽ đâm vào. “Ahhh… Đừng… Không… Không cần… Aaaaaa…”

Anh có kỹ xảo khi nông khi sâu đâm vào, lúc nông cọ xát nhẹ nhàng nơi mẫn cảm của cô, khi sâu đâm vào tận hoa tâm cô. Anh đặc biệt muốn cô khóc thành tiếng như vậy, hai nơi khoái cảm tra tấn cô.

Tay anh cũng không nhàn rỗi, vân vê đầu v* cô, hai ngón tay vân vê trước sau.

Tay Lý Cẩn Du túm chặt lấy cổ áo anh, vòng xoáy của khoái cảm đã cuốn vô vào nơi sâu thẳm nhất, hoàn toàn nhấn chìm.

Thời khắc cô ý loạn tình mê, Sở Bỉnh Văn cúi đầu hôn môi cô. Đầu lưỡi anh khiêu khích đầu lưỡi cô, tàn sát bừa bãi cái miệng nhỏ của cô.

Đã sớm không phải là lần đầu tiên cô hôn môi, nhưng vẫn không biết lấy hơi nhữ cũ. Nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thiếu oxy khiến khoái cảm của cô dâng lên cực nhanh.

Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cô nặng nề hô hấp, cái miệng nhỏ cắn môi, trừng mắt nhìn anh.

Sở Bỉnh Văn để mặc cô trừng mình, cúi đầu hôn lên vành tai cô. Đột nhiên động tác dưới thân nhanh hơn, khiến cô tiết ra một lần.

“Ahhhh.... Huhu…!”

Lý Cẩn Du thở dốc, huy*t nhỏ co rút lại kẹp chặt côn th*t, anh thật muốn cứ như vậy trực tiếp bắn vào bên trong.

Nhưng cô còn chưa bị làm đến khóc, anh không được gấp gáp.

Không đợi cô tạm nghỉ xong, anh lại bắt đầu động tác. Mật huy*t mẫn cảm của cô đến nỗi một một chỗ đều nhạy cảm, Lý Cẩn Du sướng đến nắm chặt cổ áo anh đếm dúm dó.

“Ahhhh… Tiểu huy*t… Huy*t nhỏ d*m đãng sướng… Huhu…”

Lý Cẩn Du muốn che đi âm thanh của mình, cô cố ý kìm nén, lại bị anh đâm đến âm thanh càng lúc càng lớn.

“Tiểu d*m phụ của anh.”

Sở Bỉnh Văn sủng nịch, hôn mũi cô, động thân đ.âm vào chỗ sâu nhất trong cô, dẫn theo cô tiến vào cao trào lần thứ hai.

“Huy*t nhỏ… Lại muốn… Huhu… Lại muốn tiết…”

Lúc này đây Lý Cẩn Du khóc kêu cao trào ra, hoa huy*t của cô mấp máy càng lợi hại hơn, co rút kẹp lấy anh. Cô ra.

“Bảo bối ra tới hai lần.” Sở Bỉnh Văn cắn lỗ tai cô, “Nhưng anh còn chưa bắn.”

Sở Bỉnh Văn cũng không có dùng sức lắm, nhưng vẫn cắn để lại dấu răng như cũ, lỗ tai cô hơi đau. Cũng không biết là đau hay là sướng, nước mắt cô lã chã rơi xuống.

“Lại đến một lần nữa.”

Lý Cẩn Du nghe được rất rõ ràng Sở Bỉnh Văn cười nhẹ. “Em thật sự… Không được.”

Lý Cẩn Du muốn chạy trốn ra sau.

Sở Bỉnh Văn đỡ lấy eo cô, huy*t nhỏ cô gắt gao hút chặt lấy anh, giống như là muốn hút anh ra sớm một chút.

Sở Bỉnh Văn giống như giận dỗi, mỗi một cú đều đ.âm vào chỗ sâu nhất của cô, tiểu huy*t Lý Cẩn Du đã cao trào hai lần, bị cắm như vậy, càng cực kỳ ngứa ngáy.

“Sướng quá… Huy*t nhỏ d*m đãng bị chơi đến sảng khoái… Huhu…” Dường như cô thất thần, hoàn toàn là bộ dạng d*m phụ.

Anh yêu chết dáng vẻ này của cô, khuôn mặt quy củ nghiêm chỉnh tựa như tiểu thư nhà giàu có thuở xưa, chơi cô luôn giống như đang khinh nhờn nhà lành, có một loại cảm giác tội lỗi đặc biệt.

Loại cảm giác tội lỗi này dẫn tới mặt tối anh không muốn người khác biết.

Anh muốn khiến cô càng thêm sa đọa. “Huhu… Không được… Huhu… Sâu quá…”

Huy*t nhỏ của cô lại bắt đầu kẹp chặt lấy anh, mỗi lần anh đẩy thịt non mềm của cô đâm đến tận sâu bên trong, côn th*t liên tiếp bị thịt non bao vây, cô run rẩy, muốn tiết thêm lần nữa.

Không đợi anh lên tiếng, tay nắm chặt lấy cổ áo của cô khẽ buông lỏng, nói: “Cầu xin anh… Cầu xin anh để em ra… Huhu… Huy*t nhỏ d*m đãng muốn bị đâm đến cao trào… Muốn tinh d*ch…”

Sở Bỉnh Văn cười cô hiểu chuyện, cắm vào bên trong mấy chục cái, cuối cùng đột nhiên đâm một cú, giống như là muốn đâm hỏng cô, bắn vào bên trong.

Lần cao trào cuối cùng này của cô ra, tiếng kêu cũng khàn đi. Mật huy*t co lại từng chút từng chút, ngược lại ép tinh d*ch ra ngoài. Chất dịch màu trắng theo hoa huy*t của cô chảy qua hậu huy*t, cuối cùng nhỏ ở trên bàn, d*m mỹ biết bao.

Sở Bỉnh Văn hôn môi cô, không duỗi đầu lưỡi ra, cũng không mang theo tình dục.

Anh giúp cô mặc xong quần áo, thấy cô chậm chạp không xuống bàn, trong lòng cũng đoán được đại khái, hỏi cô: “Có thể đi không?”

Lý Cẩn Du cự nự xuống đất, không ngờ chân mềm nhũn, cũng may có Sở Bỉnh Văn đỡ nhanh, dứt khoát bế cô lên, đi ra ngoài.

“Thả em xuống.”

Cô giãy giụa không có kết quả, bị Sở Bỉnh Văn ôm càng chặt. “Bị người khác nhìn thấy được phải làm sao!”

Cô nỗ lực nói đạo lý.

Sở Bỉnh Văn thở dài, cúi đầu nhìn cô. “Cùng lắm là anh bị đình chỉ công tác.”

Trong lòng Lý Cẩn Du đột nhiên không biết làm sao, rất khó chịu. Cô nhất quyết muốn xuống.

Sở Bỉnh Văn không làm gì quá đáng với cô, lại sợ sức quá lớn làm cô bị thương, thuận theo đặt cô trên mặt đất.

Lý Cẩn Du quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt lóe sáng. Lần đầu tiên Sở Bỉnh Văn cảm nhận được cái gì gọi là hồ nước màu xuân.

Còn không phải là hình dung đôi mắt cô sao.

“Anh không thể bị đình chỉ công tác được.” Lý Cẩn Du nghiêm túc nhìn anh.

“Anh nói giỡn thôi, ngốc không cơ chứ.” “Vậy cũng không được.”

Thời tiết càng ngày càng lạnh, đêm càng muộn gió càng lớn, không biết gió từ đâu đến thổi qua cơ thể mềm mại của cô. Cô nhìn anh, trong ánh mắt lại tràn đầy bi thương khẩn cầu.

“Được.” Sở Bỉnh Văn rút lại giọng điệu nón đùa, “Anh sẽ không bị đình chỉ công tác.”

Tuy rằng anh đảm bảo, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt đau khổ như cũ nhìn anh. Anh ý thức được cô muốn hỏi anh cái gì, phản xạ có điều kiện muốn trốn tránh, đi lên trước muốn hôn cô.

“Sở Bỉnh Văn.” Lý Cẩn Du trốn về phía sau, kéo dài khoảng cách, có vấn đề, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh: “Anh yêu em không?”

“Vì sao lại hỏi vấn đề này?” Hô hấp Sở Bỉnh Văn cứng lại.

“Em chưa bao giờ nghe thấy anh nói yêu em, bây giờ muốn nghe.”

Trong mắt Lý Cẩn Du tràn đầy quyết tâm, cô đã rối rắm lâu lắm rồi, không muốn lại lo được lo mất, muốn một phán quyết.

“Nếu như anh không muốn nói, chỉ coi như em bị điên, hiểu sai ý.” Cô vẫn tìm đường lui cho bản thân.

Chỉ là đường lui này, cũng quá gian nan trắc trở, nhỏ hẹp khó đi. “Lý Cẩn Du.” Sở Bỉnh Văn thở dài, đối diện ôm lấy cô.

Nước mắt cô lã chã rơi xuống, lần này người trốn tránh lại là cô, cô nhón chân hôn anh, không muốn nghe câu sau.

Cô quá sợ anh nói, “Lý Cẩn Du, thật xin lỗi, anh không yêu em.”

Ngoại trừ chuyện tình dục, cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh, cô sợ cô khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, quá khó coi.

Anh tinh tế hôn cô, nhân lúc này, vội vàng nói thành lời. “Được, anh nói cho em.”

Anh quỳ một gối xuống đất, hôn mu bàn tay cô.

Lý Cẩn Du nghe lời anh nói, rõ ràng là không có một từ lạ hiếm thấy nào, nhưng cô như là nghe không rõ, một một chữ đều như là ở lơ lửng trên trời vây, có phải cô nghe lầm không?”

Cô mạnh mẽ chớp mắt, lại cho rằng mình đang nằm mơ, muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh đè lại.

“Nghe anh nói xong.”

Anh khẽ hôn mu bàn tay cô, cô chưa từng cảm nhận rõ ràng môi anh lại mềm mại như vậy. Cô cúi đầu nhìn anh, một tay khác của anh cầm đèn pin, không tính là quá sáng, vừa vặn có thể để cô nhìn thấy rõ gương mặt anh.

Cho dù không nhìn thấy rõ, cô cũng biết anh đang khẩn trương. Anh nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay cô có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm của anh.

“Anh vẫn luôn cho rằng anh sẽ không yêu ai. Anh chưa từng thật sự yêu ai, cho dù anh có nhu cầu tình dục. Anh quả thực muốn yêu mấy cô ấy, nhưng anh không làm được. Từ trước đến nay anh cho rằng, cả đời này anh chính là như vậy, mãi cho đến khi gặp được em.”

“Bốn giờ đêm ngày hôm qua, anh mơ thấy một người phụ nữ ghé vào người anh, giữa lúc anh hoảng hốt, bản năng cảm thấy không phải em, vì thế giãy giụa tỉnh lại. Anh ngồi ở trên giường, lúc ấy đã suy nghĩ, nếu như em ngủ bên cạnh anh thì thật tốt.”

“Lúc trước anh vẫn luôn trốn tránh, cho rằng có thể duy trì quan hệ ban đầu. Anh xem nó như sự chiếm hữu, lòng hư vinh, nhưng chẳng qua anh không lừa được chính mình, càng không làm được chuyện lừa em.”

Rõ ràng đã bắt đầu mùa đông, cô mặc cũng không nhiều lắm, lại có cảm giác nóng rực. Từ ngực lan ra tứ chi. Hai tay cô đều đang run, hô hấp cũng bị làm rối loạn nhịp thở. Bàn tay bị anh nắm lấy kia, ngón tay đã tê dại.

“Coi như là anh lại thua rồi.” Bên trong ánh mắt anh lại lộ ra một tia tuyệt vọng, bi thương nóng rực, anh tự giễu mà lắc đầu: “Có phải anh khinh địch không? Sau khi gặp được em, anh chưa từng thắng.”

Sở Bỉnh Văn si mê dán chặt tay cô lên mặt mình, cảm nhận độ ấm mu bàn tay cô, giống như đang từ biệt.

“Anh yêu em.”

Hốc mắt Sở Bỉnh Văn đỏ lên, anh đang run rẩy. Anh cảm thấy toàn thân khô nóng, nhưng trên người lại lạnh lẽo.

“Vốn dĩ anh nên sớm ý thức được, một khắc anh cảm thấy hứng thú đối với em đã định trước anh phải bại trước gót giày em.”

Anh ngẩng đầu nhìn phản ứng của cô, muốn nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt của cô, nhưng anh không nhìn ra cái gì hết. Cô nhìn anh, nước mắt không biết từ khi nào tràn mi, rơi đầy mặt. Nước mắt này vì sao mà đến, Sở Bỉnh Văn không dám tùy tiện đoán.

“Khi đó anh hôn em, đã biết không còn có đường lui.”

Anh khát khao lúc này cô mỉm cười, lớn tiếng tuyên bố cô thắng rồi, dùng vẻ mặt khinh thường quan sát anh… Như vậy sẽ không khiến anh càng hãm sâu.

“Lúc trước khi anh hôn em.” Cô tránh khỏi tay anh, hai tay nâng mặt anh lên, khom lưng sát vào, anh nhìn cô thật sự thâm tình, cô không nỡ khiến anh nghi ngờ, “Em cũng đã không còn đường lui.”

Không đợi Sở Bỉnh Văn phản ứng, cô chủ động hôn lên môi anh. Lưỡi cô khiêu khích anh, Sở Bỉnh Văn phản kích rất nhanh, tay anh buông đèn pin, nắm lấy eo cô.

Đèn pin lăn ra bên ngoài, lúc sáng lúc tối chiếu lên mặt hai người họ, sáng chói khiến người ta không mở mắt được.

Hai người này không rảnh rang bận tâm đến ánh đèn làm gì, bọn họ hôn đến kịch liệt, như là hai dã thú triền miên chiến đấu, cắn xé linh hồn máu xương lẫn nhau.

Đèn pin lập lòe lay động trên mặt đất, trong trường học đã sớm yên tĩnh, trong đống đổ nát của tòa lầu cao có mùi bụi bặm.

“Là em sớm đã yêu anh.” Cô từ từ mở mắt, môi bị hôn đến đỏ bừng.

Đời này hai người chưa từng khuất phục chịu thua ai, lại đang tranh đoạt bên nào thua. Sở Bỉnh Văn cười khẽ, nắm lấy tay cô đi ra ngoài.

“Đèn pin…” Lý Cẩn Du chưa quên nó, cô không nỡ buông tay anh ra, cứng rắn lôi kéo anh cùng đi nhặt lên.

Cô cảm thấy đời này không thể vui sướng hơn nữa, tất cả mọi chuyện, bất kể là chuyện gì, đều không thể vui vẻ hơn khoảnh khắc này. Cô nắm chặt đèn pin trong tay lay động trước sau, tia sáng kia khi ngắn khi dài.

Mặt trăng treo cao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng trang nghiêm. Hai người dưới ánh trăng, bước chậm biến mất trong vườn trường ầm ĩ. Một sự hoang đường, không thể tưởng tượng được, cảm giác hạnh phúc dịu dàng bao quanh hai người.

Bọn họ hưởng thụ sự yên lặng hiếm có, mặc kệ đây là sự bình yên lâu dài hay là dấu hiệu trước khi bão tố đến.

Bọn họ đều không để tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện