“Xin hỏi, có thể xin cậu, giúp tớ một việc không?”
Lý Cẩn Du cong người, đôi mắt ngập nước, như là vừa mới khóc xong.
Triệu Nguyên Kiệt là người có chủ nghĩa anh hùng cũng đại nam tử cực kỳ mãnh liệt, sao cậu ta có thể mặc kệ Lý Cẩn Du một mình nức nở hoa lê đái vũ được.
“Sao vậy, bị bắt nạt? Ai dám bắt nạt cậu, tớ giúp cậu báo thù!” Triệu Nguyên Kiệt đau lòng đứng lên, đi theo cô đến bên ngoài phòng học.
“Di động tớ mất rồi… Không biết có phải bị trộm hay không, có thể mượn di động của cậu gọi điện cho mẹ tớ được không?”
“Đương nhiên được!” Triệu Nguyên Kiệt lấy di động từ trong túi. Nữ thần gặp chuyện tim mình trước tiên, điều đó chứng minh nữ thần tin tưởng cậu ta, cậu ta có cơ hội rồi!
Triêu Nguyên Kiệt ảo tưởng đưa cho Lý Cẩn Du, kỳ thật cho dù cô bảo tặng cô một cái mới, cậu ta cũng đồng ý đi mua.
“Mật mã là?” Lý Cẩn Du nghiêng đầu hỏi cậu ta.
Tóc dài của cô được gió thổi bay lất phất, đuôi tóc bay qua chóp mũi cậu ta. Cô ngượng ngùng vén ra sau tai, để lại mùi hương thoang thoảng đặc biệt của cô.
“Sinh nhật cậu.” Triệu Nguyên Kiệt đỏ mặt.
Lý Cẩn Du cũng giống như ngại ngùng cúi đầu, không ngừng nghịch tóc cô.
Lúc này chuông vào học đột nhiên vang lên, Lý Cẩn Du cuống quít ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bất lực.
“Có thể hay không… Cho tớ mượn một tiết?” Giọng Lý Cẩn Du càng ngày càng nhỏ, lẩm bẩm nói: “Xong tiết thể dục của bọn tớ, tiết sau là đến bọn cậu, tớ sợ khi đó không tìm được cậu.”
“Không sao, cầm dùng đi.” Triệu Nguyên Kiệt tùy tiện cười, đi trở về phòng học, lưu lại một bóng dáng tự cho là tuyệt vời.
Lý Cẩn Du cất di động vào trong túi, sờ một chiếc di động khác trong túi tiền, cũng theo đám đông đi xuống tầng học thể dục.
Cô lấy mùa dâu làm lý do xin nghỉ, ngồi ở trên bậc thềm lấy di động ra.
Dương Vũ Giai u mê Triệu Nguyên Kiệt như vậy, không có khả năng không có WeChat của cậu ta.
Lý Cẩn Du vừa mới đánh chữ “Dương” ở thanh tìm kiếm, tên Dương Vũ Giai đã hiện ra.
Lý Cẩn Du cong khóe miệng, gửi một tin nhắn qua: “Tan học buổi chiều có thời gian không?”
Không cần chờ đến một phút, bên kia đã trả lời: “Nguyên Kiệt, cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?”
Lý Cẩn Du bị hai chữ “Nguyên Kiệt” làm buồn nôn đến nổi da gà.
“Không có gì, có mấy lời muốn nói với cậu, sau khi tan học cậu có thể một mình đến rừng cây nhỏ sau trường gặp tớ không?” Lý Cẩn Du chịu đựng cảm giác buồn nôn gửi tin nhắn.
“Nói cái gì mà muốn thần bí như vậy?”
“Có những chuyện tớ không nói ra miệng được.” Lý Cẩn Du biết cô ta mắc bẫy rồi.
“Vậy tan học chờ tớ nha ~”
Dương Vũ Giai quả thực vui đến nở hoa, mùa xuân của cô ta sắp tới rồi, rốt cuộc Triệu Nguyên Kiệt cũng phát hiện cô ta mới xứng với cậu ta nhất! Cô ta vui vẻ mà muốn cùng chia sẻ với Thi Đình Đình, chính là nghĩ đến Triệu Nguyên Kiệt xấu hổ, cô ta mạnh mẽ nhịn xuống.
Chờ cậu ấy nói xong rồi, ngày mai công bố cũng giống nhau.
Lý Cẩn Du dù không biết diễn biến tâm lý của Dương Vũ Giai cũng đoán được bảy tám phần. Cô xóa lịch sử trò chuyện đi, đặt lại trong túi tiền, tiếp theo làm bộ nhàn nhã chào hỏi với Lộ Gia Di vừa mới chạy xong.
Thời gian tự do hoạt động, hai người lười biếng ngồi trên bậc thềm, còn không đợi Lý Cẩn Du nói chuyện, Lộ Gia Di mở miệng trước,
“Cậu với thầy Sở là chuyện gì thế?”
Lý cẩn Du khó tin nhìn Lộ Gia Di, cô ấy thản nhiên nghiêng đầu, giống như đang xin chỉ giáo đề Toán học vậy, không có bất kỳ vẻ mặt bát quái nào.
Gió nhẹ thổi qua vài sợi tóc của cô, sợi tóc bay lên hạ xuống. Tim cô chợt đập nhanh hơn, trong đầu hiện lên vô số loại suy nghĩ.
Cô tỏ vẻ bình tĩnh mà hỏi lại: “Cái gì gọi là có chuyện cơ?”
“Có người chụp được ảnh đi du lịch mùa thu hôm đó, cậu kéo thầy Sở đi.” Lộ Gia Di tìm lại cho cô xem, là một người bạn cô không biết đăng trên vòng tròn bạn bè.
Cô không quen biết bạn học này, không đại diện cho việc bạn học này không quen biết cô.
“Ngày đó tớ đau bụng, thầy Sở tốt bụng dìu tớ, cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Lý Cẩn Du thả lỏng, có điều tay trong tay.
Ngày đó quả thất là hơi làm càn, cô tự ngẫm.
Vẫn may không chụp được chỗ quá phận khác…
Vất vả lắm mới chờ được đến khi tan học, cô đặc biệt lề mề, là người cuối cùng rời khỏi phòng học.
Lúc rời khỏi phòng học, Sở Bỉnh Văn gọi cô lại. “Xác định không cần anh giúp?”
Sở Bỉnh Văn dựa vào cửa, cúc áo sơ mi được cài chỉnh tề, trong bộ vest còn mặc áo may ô, tay áo và cà vạt là một bộ, cực kỳ nghiêm chỉnh, hai tay anh khoanh trước ngực, như cười như không nhìn cô.
“Không cần.” Lý Cẩn Du buộc hết tóc lên, búi thành một nụ hoa, dùng dây quấn lại thật chặt. Cô nhìn anh: “Mặc nghiêm chỉnh như vậy, đi xem mắt hả?”
“Công ty bạn mở tiệc tối, đi ăn chực bữa cơm.” Sở Bỉnh Văn tiện đường với cô nên cùng đi.
“Ăn ít thôi, không có cơ bụng anh chính là ông già vô dụng.” Lý Cẩn Du lè lưỡi, giành trước một bước đi về hướng rừng cây nhỏ.
Gần đây thư viện trường học đang sửa chữa, Lý Cẩn Du rất dễ dàng có thể nhặt được gậy gỗ hình chữ nhật ở lân cận thư viện.
Cô nhặt một cái lên, quơ quơ, vẫn tính là thuận tay. Lại cẩn thận nhìn xung quanh, không có đinh hay rỉ sắt, cũng không có chỗ sắc nhọn khác, nhiều lắm chỉ tính là có chút thô ráp.
Cô đảm bảo bản thân không cầm chỗ thô ráp có dầm đó xong, hừ lạnh đi về hướng rừng cây nhỏ.
Dương Vũ Giai ở chỗ đó chờ đến hơn nửa tiếng, nhưng cô ta vẫn vui sướng trong lòng mà đợi, khác với tình tình kém thường ngày.
Nghe được tiếng bước chân, Dương Vũ Giai đột nhiên ngẩng đầu, chạy vài bước tới rồi dừng lại.
“Lý Cẩn Du? Mày tới đây làm gì!” Dương Vũ Giai nhìn đến gậy gỗ trong tay cô, bản năng nói cho cô ta biết đây là một âm mưu, cô ta như bị điên chạy về phía sau.
Lý Cẩn Du không vội vàng chút nào, cuối cùng của rừng cây là cửa sau trường học, chỉ mở cửa vào đợt du lịch Xuân Thu, đó là một con đường cụt trăm phần trăm.
Lý Cẩn Du kéo gậy gỗ chậm rãi đuôi theo cô ta từ phía sau. Cây gậy kéo lê trên mặt đất rụng lá để lại một vệt dài, âm thanh nó va chạm với mặt đất cực kỳ chói tai.
Buổi chiều vừa mới có một trận mưa, rừng cây nhỏ tràn đầy mùi bùn đất và mùi thối của lá cây rụng, lá cây che khuất ánh mặt trời, tối tăm tựa như ban đêm.
Dương Vũ Giai sớm đã thở hồng hộc, giày không ngừng lùi về sau dẫm cành khô cùng tiếng gậy gỗ kéo lê khiến cô ta căng thẳng thần kinh muốn hỏng mất, cuối cùng cô ta cũng cong lưng thở dốc, không còn sức lực mà chạy.
“Mày muốn làm cái gì?” Dương Vũ Giai quay đầu lại, hỏi Lý Cẩn Du đang cách cô ta một khoảng.
Lý Cẩn Du từng bước đến gần cô ta, thẳng đến khi tới trước mặt cô ta mới dừng lại.
“Lấy bạo chế bạo.”
Cô không do dự mà túm chặt đầu Dương Vũ Giai, nâng đầu gối đá vào bụng cô ra, nội tâm cô đếm đến mười, tiếp đo túm tóc cô ả quăng ngã trên mặt đất.
Dương Vũ Giai không hề có phòng bị, té ngã trên mặt đất. “Cú đá kia, xem như là trả lại cho mày.”
Lý Cẩn Du buông gậy gỗ xuống, giáng một cái tát lên trên mặt cô ta, dùng đủ sức lực, cố gắng đạt tới trình độ mỗi cái tát đều không lệch khỏi một chỗ.
“Đây là cái tát tao tặng mày.”
Lý Cẩn Du giơ gậy gỗ lên, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn. “Kế tiếp, là vì trút giận cho chính tao.”
Gậy gỗ giống như hạt mưa nện vào cánh tay, đùi và trên lưng cô ta, Lý Cẩn Du rõ ràng rành mạch đánh lên tứ chi của Dương Vũ Giai. Nói thật cô không hề có bất kể sự thương hại nào với Dương Vũ Giai, cô cố tình tránh đi chỗ hiểm nguyên nhân là vì không muốn gây chuyện.
Cô gái ngoan ngoãn không thể gây chuyện.
Dương Vũ Giai hoàn toàn ngốc luôn, sao cô ta có thể nghĩ ra điều này. Lý Cẩn Du có tiếng là học sinh tốt bảo thủ nổi danh, yêu đương với
Vương Bác Vũ lâu như vậy ngay cả tay cũng chưa thấy nắm. Sao có thể biết đánh nhau? Sao có thể dám trả thù? Lý Cẩn Du không nên nhìn thấy cô ta sẽ chạy sao? “Tôi sai rồi, đừng đánh, tôi cũng không dám nữa!!!”
Dương Vũ Giai ôm chặt lấy đầu, khóc đến mức chẳng phân biệt nổi nước mắt nước mũi, tóc tai lộn xộn tán loạn trên mặt đất. Cô ta biết lần này cô ta chọc vào người không nên dây, Lý Cẩn Du chỗ nào là con mọt sách dễ bắt nạt chứ, rõ ràng là sát thần.
“Mày sai rồi?” Lý Cẩn Du ngừng tay, cách tay chống đỡ gậy gỗ, giống như là nghe được chuyện gì đó mới mẻ.
Thấy Lý Cẩn Du chịu dừng tay, cô ta vội vàng xin tha: “Thật sự sai rồi, cũng không dám nữa, lần trước đều là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, chị Cẩn Du…”
“Ồ, mày sẽ không tìm tao gây phiền toái nữa?”
“Không tìm, không tìm, sao dám…” Dương Vũ Giai nghe cô nói lời này, trong mắt vừa chuyển động, trong lòng đột nhiên có ý tưởng.
“Không sao, mày tìm tao gây phiền phức cũng không sao.” Lý Cẩn Du nở nụ cười chân thành tha thiết, “Chỉ là mày cũng đừng quên…”
“Không dám! Thật sự không dám! Chị Cẩn Du, anh Triệu em cũng không dám nhớ thương…” Sau lưng Dương Vũ Giai chợt lạnh, ý tưởng gì đó cũng đã không còn.
“Triệu Nguyên Kiệt mày cứ việc theo đuổi, tao không có hứng thứ với cậu ta.” Nghe thấy tên Triệu Nguyên Kiệt, Lý Cẩn Du khinh thường hừ lạnh.
“Đúng rồi, trên người mày có vết thương đó, là làm sao thế?”
Lý Cẩn Du giống như một người bạn đang nhìn bạn học bị ngã hỏi cô ta, điều này làm cho Dương Vũ Giai lạnh cả người.
“Em té… Té ngã một cái…” Dương Vũ Giai hít nước mũi, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
“Ồ, vậy về sau đi đường cẩn thận nhé.” “Đã biết, em sẽ…”
“Mày có thể đi rồi.”
Dương Vũ Giai như được đại xá, chạy như bay rời khỏi nơi này.
Lý Cẩn Du ngâm nga hát, cầm gậy gỗ đặt lên vai, vừa xoay người chậm rãi rời khỏi nơi này.
Chờ cô đi xa, trong rừng cây vụt ra một hình bóng, ánh mắt anh cưng chiều nhìn theo cô rời đi.
Vốn muốn giúp cô một phen, xem ra bản thân đã xem nhẹ cô rồi.
Sở Bỉnh Văn tự giễu lắc đầu. Bộ vest tham gia tiệc tối đã sớm bị lá cây thấm ướt, anh thở dài, vẫn phải về nhà đổi một bộ quần áo thôi.
Không ngờ anh ngồi lên xe, di động hiện lên tin nhắn WeChat Lý Cẩn Du gửi tới:
“Thế nào, tư thế em đánh người đúng là cảnh đẹp ý vui nhỉ.” Sở Bỉnh Văn cười khẽ, trả lời cô:
“Đâu chỉ là cảnh đẹp ý vui, quả thật là mở rộng tầm mắt.”
Lý Cẩn Du rất nhanh gửi một đoạn voice chat, từ di động truyền đến tiếng cười tự chuông bạc, vui vẻ mà thanh thúy:
“Cũng không nhìn xem em là ai chứ!”
Ngón tay Sở Bỉnh văn vừa động, nghe mấy lần, thuận tay lưu đoạn âm voice chat này.
“Tiểu Cẩn Du của anh hôm nay thật là khiến anh quá bội phục.” “Dập đầu bội phục.”
Lý Cẩn Du cong người, đôi mắt ngập nước, như là vừa mới khóc xong.
Triệu Nguyên Kiệt là người có chủ nghĩa anh hùng cũng đại nam tử cực kỳ mãnh liệt, sao cậu ta có thể mặc kệ Lý Cẩn Du một mình nức nở hoa lê đái vũ được.
“Sao vậy, bị bắt nạt? Ai dám bắt nạt cậu, tớ giúp cậu báo thù!” Triệu Nguyên Kiệt đau lòng đứng lên, đi theo cô đến bên ngoài phòng học.
“Di động tớ mất rồi… Không biết có phải bị trộm hay không, có thể mượn di động của cậu gọi điện cho mẹ tớ được không?”
“Đương nhiên được!” Triệu Nguyên Kiệt lấy di động từ trong túi. Nữ thần gặp chuyện tim mình trước tiên, điều đó chứng minh nữ thần tin tưởng cậu ta, cậu ta có cơ hội rồi!
Triêu Nguyên Kiệt ảo tưởng đưa cho Lý Cẩn Du, kỳ thật cho dù cô bảo tặng cô một cái mới, cậu ta cũng đồng ý đi mua.
“Mật mã là?” Lý Cẩn Du nghiêng đầu hỏi cậu ta.
Tóc dài của cô được gió thổi bay lất phất, đuôi tóc bay qua chóp mũi cậu ta. Cô ngượng ngùng vén ra sau tai, để lại mùi hương thoang thoảng đặc biệt của cô.
“Sinh nhật cậu.” Triệu Nguyên Kiệt đỏ mặt.
Lý Cẩn Du cũng giống như ngại ngùng cúi đầu, không ngừng nghịch tóc cô.
Lúc này chuông vào học đột nhiên vang lên, Lý Cẩn Du cuống quít ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bất lực.
“Có thể hay không… Cho tớ mượn một tiết?” Giọng Lý Cẩn Du càng ngày càng nhỏ, lẩm bẩm nói: “Xong tiết thể dục của bọn tớ, tiết sau là đến bọn cậu, tớ sợ khi đó không tìm được cậu.”
“Không sao, cầm dùng đi.” Triệu Nguyên Kiệt tùy tiện cười, đi trở về phòng học, lưu lại một bóng dáng tự cho là tuyệt vời.
Lý Cẩn Du cất di động vào trong túi, sờ một chiếc di động khác trong túi tiền, cũng theo đám đông đi xuống tầng học thể dục.
Cô lấy mùa dâu làm lý do xin nghỉ, ngồi ở trên bậc thềm lấy di động ra.
Dương Vũ Giai u mê Triệu Nguyên Kiệt như vậy, không có khả năng không có WeChat của cậu ta.
Lý Cẩn Du vừa mới đánh chữ “Dương” ở thanh tìm kiếm, tên Dương Vũ Giai đã hiện ra.
Lý Cẩn Du cong khóe miệng, gửi một tin nhắn qua: “Tan học buổi chiều có thời gian không?”
Không cần chờ đến một phút, bên kia đã trả lời: “Nguyên Kiệt, cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?”
Lý Cẩn Du bị hai chữ “Nguyên Kiệt” làm buồn nôn đến nổi da gà.
“Không có gì, có mấy lời muốn nói với cậu, sau khi tan học cậu có thể một mình đến rừng cây nhỏ sau trường gặp tớ không?” Lý Cẩn Du chịu đựng cảm giác buồn nôn gửi tin nhắn.
“Nói cái gì mà muốn thần bí như vậy?”
“Có những chuyện tớ không nói ra miệng được.” Lý Cẩn Du biết cô ta mắc bẫy rồi.
“Vậy tan học chờ tớ nha ~”
Dương Vũ Giai quả thực vui đến nở hoa, mùa xuân của cô ta sắp tới rồi, rốt cuộc Triệu Nguyên Kiệt cũng phát hiện cô ta mới xứng với cậu ta nhất! Cô ta vui vẻ mà muốn cùng chia sẻ với Thi Đình Đình, chính là nghĩ đến Triệu Nguyên Kiệt xấu hổ, cô ta mạnh mẽ nhịn xuống.
Chờ cậu ấy nói xong rồi, ngày mai công bố cũng giống nhau.
Lý Cẩn Du dù không biết diễn biến tâm lý của Dương Vũ Giai cũng đoán được bảy tám phần. Cô xóa lịch sử trò chuyện đi, đặt lại trong túi tiền, tiếp theo làm bộ nhàn nhã chào hỏi với Lộ Gia Di vừa mới chạy xong.
Thời gian tự do hoạt động, hai người lười biếng ngồi trên bậc thềm, còn không đợi Lý Cẩn Du nói chuyện, Lộ Gia Di mở miệng trước,
“Cậu với thầy Sở là chuyện gì thế?”
Lý cẩn Du khó tin nhìn Lộ Gia Di, cô ấy thản nhiên nghiêng đầu, giống như đang xin chỉ giáo đề Toán học vậy, không có bất kỳ vẻ mặt bát quái nào.
Gió nhẹ thổi qua vài sợi tóc của cô, sợi tóc bay lên hạ xuống. Tim cô chợt đập nhanh hơn, trong đầu hiện lên vô số loại suy nghĩ.
Cô tỏ vẻ bình tĩnh mà hỏi lại: “Cái gì gọi là có chuyện cơ?”
“Có người chụp được ảnh đi du lịch mùa thu hôm đó, cậu kéo thầy Sở đi.” Lộ Gia Di tìm lại cho cô xem, là một người bạn cô không biết đăng trên vòng tròn bạn bè.
Cô không quen biết bạn học này, không đại diện cho việc bạn học này không quen biết cô.
“Ngày đó tớ đau bụng, thầy Sở tốt bụng dìu tớ, cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Lý Cẩn Du thả lỏng, có điều tay trong tay.
Ngày đó quả thất là hơi làm càn, cô tự ngẫm.
Vẫn may không chụp được chỗ quá phận khác…
Vất vả lắm mới chờ được đến khi tan học, cô đặc biệt lề mề, là người cuối cùng rời khỏi phòng học.
Lúc rời khỏi phòng học, Sở Bỉnh Văn gọi cô lại. “Xác định không cần anh giúp?”
Sở Bỉnh Văn dựa vào cửa, cúc áo sơ mi được cài chỉnh tề, trong bộ vest còn mặc áo may ô, tay áo và cà vạt là một bộ, cực kỳ nghiêm chỉnh, hai tay anh khoanh trước ngực, như cười như không nhìn cô.
“Không cần.” Lý Cẩn Du buộc hết tóc lên, búi thành một nụ hoa, dùng dây quấn lại thật chặt. Cô nhìn anh: “Mặc nghiêm chỉnh như vậy, đi xem mắt hả?”
“Công ty bạn mở tiệc tối, đi ăn chực bữa cơm.” Sở Bỉnh Văn tiện đường với cô nên cùng đi.
“Ăn ít thôi, không có cơ bụng anh chính là ông già vô dụng.” Lý Cẩn Du lè lưỡi, giành trước một bước đi về hướng rừng cây nhỏ.
Gần đây thư viện trường học đang sửa chữa, Lý Cẩn Du rất dễ dàng có thể nhặt được gậy gỗ hình chữ nhật ở lân cận thư viện.
Cô nhặt một cái lên, quơ quơ, vẫn tính là thuận tay. Lại cẩn thận nhìn xung quanh, không có đinh hay rỉ sắt, cũng không có chỗ sắc nhọn khác, nhiều lắm chỉ tính là có chút thô ráp.
Cô đảm bảo bản thân không cầm chỗ thô ráp có dầm đó xong, hừ lạnh đi về hướng rừng cây nhỏ.
Dương Vũ Giai ở chỗ đó chờ đến hơn nửa tiếng, nhưng cô ta vẫn vui sướng trong lòng mà đợi, khác với tình tình kém thường ngày.
Nghe được tiếng bước chân, Dương Vũ Giai đột nhiên ngẩng đầu, chạy vài bước tới rồi dừng lại.
“Lý Cẩn Du? Mày tới đây làm gì!” Dương Vũ Giai nhìn đến gậy gỗ trong tay cô, bản năng nói cho cô ta biết đây là một âm mưu, cô ta như bị điên chạy về phía sau.
Lý Cẩn Du không vội vàng chút nào, cuối cùng của rừng cây là cửa sau trường học, chỉ mở cửa vào đợt du lịch Xuân Thu, đó là một con đường cụt trăm phần trăm.
Lý Cẩn Du kéo gậy gỗ chậm rãi đuôi theo cô ta từ phía sau. Cây gậy kéo lê trên mặt đất rụng lá để lại một vệt dài, âm thanh nó va chạm với mặt đất cực kỳ chói tai.
Buổi chiều vừa mới có một trận mưa, rừng cây nhỏ tràn đầy mùi bùn đất và mùi thối của lá cây rụng, lá cây che khuất ánh mặt trời, tối tăm tựa như ban đêm.
Dương Vũ Giai sớm đã thở hồng hộc, giày không ngừng lùi về sau dẫm cành khô cùng tiếng gậy gỗ kéo lê khiến cô ta căng thẳng thần kinh muốn hỏng mất, cuối cùng cô ta cũng cong lưng thở dốc, không còn sức lực mà chạy.
“Mày muốn làm cái gì?” Dương Vũ Giai quay đầu lại, hỏi Lý Cẩn Du đang cách cô ta một khoảng.
Lý Cẩn Du từng bước đến gần cô ta, thẳng đến khi tới trước mặt cô ta mới dừng lại.
“Lấy bạo chế bạo.”
Cô không do dự mà túm chặt đầu Dương Vũ Giai, nâng đầu gối đá vào bụng cô ra, nội tâm cô đếm đến mười, tiếp đo túm tóc cô ả quăng ngã trên mặt đất.
Dương Vũ Giai không hề có phòng bị, té ngã trên mặt đất. “Cú đá kia, xem như là trả lại cho mày.”
Lý Cẩn Du buông gậy gỗ xuống, giáng một cái tát lên trên mặt cô ta, dùng đủ sức lực, cố gắng đạt tới trình độ mỗi cái tát đều không lệch khỏi một chỗ.
“Đây là cái tát tao tặng mày.”
Lý Cẩn Du giơ gậy gỗ lên, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn. “Kế tiếp, là vì trút giận cho chính tao.”
Gậy gỗ giống như hạt mưa nện vào cánh tay, đùi và trên lưng cô ta, Lý Cẩn Du rõ ràng rành mạch đánh lên tứ chi của Dương Vũ Giai. Nói thật cô không hề có bất kể sự thương hại nào với Dương Vũ Giai, cô cố tình tránh đi chỗ hiểm nguyên nhân là vì không muốn gây chuyện.
Cô gái ngoan ngoãn không thể gây chuyện.
Dương Vũ Giai hoàn toàn ngốc luôn, sao cô ta có thể nghĩ ra điều này. Lý Cẩn Du có tiếng là học sinh tốt bảo thủ nổi danh, yêu đương với
Vương Bác Vũ lâu như vậy ngay cả tay cũng chưa thấy nắm. Sao có thể biết đánh nhau? Sao có thể dám trả thù? Lý Cẩn Du không nên nhìn thấy cô ta sẽ chạy sao? “Tôi sai rồi, đừng đánh, tôi cũng không dám nữa!!!”
Dương Vũ Giai ôm chặt lấy đầu, khóc đến mức chẳng phân biệt nổi nước mắt nước mũi, tóc tai lộn xộn tán loạn trên mặt đất. Cô ta biết lần này cô ta chọc vào người không nên dây, Lý Cẩn Du chỗ nào là con mọt sách dễ bắt nạt chứ, rõ ràng là sát thần.
“Mày sai rồi?” Lý Cẩn Du ngừng tay, cách tay chống đỡ gậy gỗ, giống như là nghe được chuyện gì đó mới mẻ.
Thấy Lý Cẩn Du chịu dừng tay, cô ta vội vàng xin tha: “Thật sự sai rồi, cũng không dám nữa, lần trước đều là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, chị Cẩn Du…”
“Ồ, mày sẽ không tìm tao gây phiền toái nữa?”
“Không tìm, không tìm, sao dám…” Dương Vũ Giai nghe cô nói lời này, trong mắt vừa chuyển động, trong lòng đột nhiên có ý tưởng.
“Không sao, mày tìm tao gây phiền phức cũng không sao.” Lý Cẩn Du nở nụ cười chân thành tha thiết, “Chỉ là mày cũng đừng quên…”
“Không dám! Thật sự không dám! Chị Cẩn Du, anh Triệu em cũng không dám nhớ thương…” Sau lưng Dương Vũ Giai chợt lạnh, ý tưởng gì đó cũng đã không còn.
“Triệu Nguyên Kiệt mày cứ việc theo đuổi, tao không có hứng thứ với cậu ta.” Nghe thấy tên Triệu Nguyên Kiệt, Lý Cẩn Du khinh thường hừ lạnh.
“Đúng rồi, trên người mày có vết thương đó, là làm sao thế?”
Lý Cẩn Du giống như một người bạn đang nhìn bạn học bị ngã hỏi cô ta, điều này làm cho Dương Vũ Giai lạnh cả người.
“Em té… Té ngã một cái…” Dương Vũ Giai hít nước mũi, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
“Ồ, vậy về sau đi đường cẩn thận nhé.” “Đã biết, em sẽ…”
“Mày có thể đi rồi.”
Dương Vũ Giai như được đại xá, chạy như bay rời khỏi nơi này.
Lý Cẩn Du ngâm nga hát, cầm gậy gỗ đặt lên vai, vừa xoay người chậm rãi rời khỏi nơi này.
Chờ cô đi xa, trong rừng cây vụt ra một hình bóng, ánh mắt anh cưng chiều nhìn theo cô rời đi.
Vốn muốn giúp cô một phen, xem ra bản thân đã xem nhẹ cô rồi.
Sở Bỉnh Văn tự giễu lắc đầu. Bộ vest tham gia tiệc tối đã sớm bị lá cây thấm ướt, anh thở dài, vẫn phải về nhà đổi một bộ quần áo thôi.
Không ngờ anh ngồi lên xe, di động hiện lên tin nhắn WeChat Lý Cẩn Du gửi tới:
“Thế nào, tư thế em đánh người đúng là cảnh đẹp ý vui nhỉ.” Sở Bỉnh Văn cười khẽ, trả lời cô:
“Đâu chỉ là cảnh đẹp ý vui, quả thật là mở rộng tầm mắt.”
Lý Cẩn Du rất nhanh gửi một đoạn voice chat, từ di động truyền đến tiếng cười tự chuông bạc, vui vẻ mà thanh thúy:
“Cũng không nhìn xem em là ai chứ!”
Ngón tay Sở Bỉnh văn vừa động, nghe mấy lần, thuận tay lưu đoạn âm voice chat này.
“Tiểu Cẩn Du của anh hôm nay thật là khiến anh quá bội phục.” “Dập đầu bội phục.”
Danh sách chương