Tất cả chuyện này tất nhiên đều là Sở Bỉnh Văn sắp đặt.

Anh trùng hợp chia sẻ một bài báo về cuộc sống giáo viên không dễ dàng gì từ một tài khoản công khai, lại trùng hợp phát hiện từ vòng tròn bạn bè của mẹ Lý Cẩn Du là bà ấy đang tìm giáo viên dạy viết luận, tiếp theo vừa khéo chia sẻ hồi ức lúc thi đại học đạt điểm tuyệt đối phần bài luận năm đó.

Tất cả đều là vừa khéo, ít nhất thì nhìn qua là như vậy.

Khi Sở Bỉnh Văn nhận được điện thoại, đang ở thư phòng đọc sách, cuốn “The Castle” của Kafka. Anh đã đọc được đến chương 20, Pepi đang tranh cãi với K, K nói: “Thế này cũng tốt, so với việc hai người chúng ta nỗ lực muốn đạt được thứ gì đó, kỳ thực chỉ cần giống như Frida vậy bình tĩnh không hoảng hốt, thật sự cầu thị*, có thể dễ dàng thần không biết quỷ không hay đạt được mục đích.”

*Thành ngữ này có nghĩa là “giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế”, “tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực”.

Anh đồng ý với quan điểm này, ánh mắt đang muốn lướt xuống, tiếng chuông di động liền vang lên.

Điện thoại của mẹ Lý Cẩn Du gọi tới, anh không nhìn cũng biết.

Sở Bỉnh Văn khép sách lại, hắng giọng, nhận điện thoại. Anh cố gắng đảm bảo giọng điệu mình thật bình thản, xa cách mà chuyên nghiệp.

“Alo, xin chào, tôi là Sở Bỉnh Văn.”

Như anh dự đoán, anh thoải mái nhận chức vụ gia sư cho Lý Cẩn Du, đối phương nói ra tiền lương cũng cao hơn giá thị trường nhiều.

Anh giống như báo săn vồ mồi trong bóng tối, dưới sự che chắn của thảo nguyên, chỉ lộ ra đôi mắt nguy hiểm. Anh tùy cơ ứng biến, có thể ở trong nháy mắt cắn vào động mạnh con mồi, chế ngự nó.

Sáng sớm cuối tuần, ánh mặt trời tươi đẹp ngoài ý muốn.

Sở Bỉnh Văn như làm chuyện hiển nhiên đi tới trước cửa nhà Lý Cẩn Du, đúng giờ đã hẹn, không sớm không muộn. Lý Cẩn Du với bố mẹ đều ở nhà, bố mẹ cô vừa mới dùng xong bữa sáng, đang chuẩn bị ra cửa.

Anh nhìn nhìn, bánh bao cùng sữa đậu nành, là một bữa sáng rất bình thường.

Mặc dù anh đã từng đưa Lý Cẩn Du về nhà, nhưng vào trong nhà cô thì là lần đầu tiên. Bố mẹ Lý Cẩn Du đều có chút tiền, trong nhà bày biện rất có thẩm mỹ, phòng khách cũng coi như là rất rộng rãi.

Thấy anh tới, mẹ Lý Cẩn Du muốn đãi anh bữa sáng, từ phòng bếp lấy ra bát đũa. Sở Bỉnh Văn tự nhiên từ chối, mẹ cô cũng không bắt ép, đặt bát đũa lên bàn. Đợi bố mẹ Lý Cẩn Du đi rồi, anh mới ngồi xuống cạnh bàn ăn.

“Thầy đầu độc mẹ em thế nào vậy? Lý Cẩn Du há to miệng uống sữa đậu nành.

“Mẹ em tự mình tìm tôi, sao lại thành tôi đầu độc mẹ em rồi?” Sở Bỉnh Văn tự như cực kỳ quen thuộc ngồi xuống, rót sữa đậu nành, tách một cái bánh bao ra, “Ồ, còn có nhân xá xíu.”

“Ban nãy thầy nói không ăn, bây giờ lại tới cướp bánh bao của em.” Lý Cẩn Du tức giận nhìn anh, đoạt lại một nửa từ trong tay anh, “Bánh bao thịt đều cho thầy, bánh bao xá xíu thì không được cướp của em.”

Sở Bỉnh Văn luôn cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô rất đáng yêu, chỉ là chưa từng thấy một mặt đáng yêu thành như vậy. Lý Cẩn Du khơi gợi sự dịu dàng ít có trong anh, một nửa khác cũng đặt vào trong bát cô.

“Lúc chúng ta làm tình, không phải em cũng kêu “không cần không cần”, cuối cùng vẫn thoải mái gọi chồng sao?” Khi nói lời này mặt Sở Bỉnh Văn chưa từng đổi sắc.

“Ăn bánh bao thịt của thầy đi.” Lý Cẩn Du ăn như hổ đói.

“Gấp cái gì.” Sở Bỉnh Văn khẽ cười, “Chúng ta có rất nhiều thời gian.” Lý Cẩn Du cảnh giác cách xa anh một chút, “Thầy, thầy muốn làm gì?”

“Làm em.” Sở Bỉnh Văn nuốt bánh bao trong miệng xuống, “Làm trọn một ngày.”

“Thầy… Không thể cầm tiền không làm việc được nha.” Tiếng Lý Cẩn Du yếu đi rất nhiều, “Thầy có tinh thần chuyên nghiệp không thế hả!”

“Tôi sẽ dạy em thật tốt.” Sở Bỉnh Văn cười đến gian trá.

Lý Cẩn Du uống một ngụm lớn sữa đậu nành, giống như chạy trối chết vào nhà vệ sinh rửa tay, thấy Sở Bỉnh Văn không qua đây cùng, cô mới thờ phào nhẹ nhõm.

“Căn bản là dẫn sói vào nhà mà!” Cô tuyệt vọng cảm thán.

“Dẫn sói vào nhà?” Âm thanh Sở Bỉnh Văn cách rất gần, ở bên ngoài phòng vệ sinh.

“Thầy đi đường không phát ra tiếng hả?” Lý Cẩn Du bị sợ hết hồn. “Vốn là sói vào nhà, đương nhiên không có tiếng bước chân.”

Sở Bỉnh Văn kéo cửa nhà vệ sinh ra, Lý Cẩn Du sợ tới mức muốn lùi về phía sau để trốn, bị anh kéo vào trong lòng, sau đó ấn lên tường.

Sở Bỉnh Văn cúi đầu nhìn cô, cô cũng không chịu thua ngẩng đầu trừng anh. Hai người cách nhau rất gần, đôi bên có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, hơi thở cũng triền miên giữa hai người.

Anh chỉ cần vừa cúi đầu thì có thể nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Sở Bỉnh Văn biết quỷ kế của cô, anh là một tay chơi bạc cao ngạo, sau khi suy tính tiền cược chưa từng thua.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô, cuối cùng vẫn không hôn xuống.

Sở Bỉnh Văn há miệng, giống như nuốt xuống lời nói nào đó, lên tiếng: “Rửa tay xong thì nhanh về phòng đợi, lấy mấy bài thi Ngữ văn gần đây ra.”

“Thầy còn chưa rửa tay, đừng chạm vào mặt em.” Lý Cẩn Du đến bồn rửa tay lau sạch cằm mấy cái, mãi cho đến khi cảm thấy Sở Bỉnh Văn có khả năng sắp tức giận rồi mới lè lưỡi về phòng trước.

Cằm cô vẫn còn nhiệt độ còn dư lại từ cái đụng chạm của anh, rõ ràng, minh bạch. Tim cô đập nhanh quá, cho đến lúc cô hít thở sâu rất nhiều cái thì tâm tư mới có thể bình tĩnh lại.

Vừa rồi Sở Bỉnh Văn thiếu chút nữa đã sắp hôn cô rồi.

Lý Cẩn Du cũng chờ mong rất lâu cái hôn của anh, đôi môi mỏng thường mím lại thành một đường, hôn lên có phải sẽ rất mềm không? Cô lục bài thi từ trong bàn học ra, lấy bút ra từ trong cặp sách, thuyết phục bản thân bình tĩnh.

Sở Bỉnh Văn là lần đầu tiên vào phòng cô.

Khác với phong cách không chút cẩu thả trong suy nghĩ của anh, phòng của cô cực kỳ dễ thương.

Giấy dán tường màu hồng nhạt, rèm giường là ren viền hoa, đêm trên giường in hình hoa anh đào. Một tấm thảm trắng được đặt trên bệ cửa sổ, xếp một hàng thú bông.

Trên giường cô có một con gấu bông màu nâu, nhìn qua là con cô thích hơn cả.

Hẳn là buổi tối sẽ ôm nó đi ngủ.

Anh không ngờ tới cô lại có một mặt trẻ con như vậy, anh đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra cô vẫn chỉ là học sinh cấp ba, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.

Điều này cũng sẽ không khiến anh có bất kỳ cảm giác tội ác nào, chỉ càng cảm thấy cô đáng yêu.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng vào phòng của nữ sinh hả?” “Chưa từng vào.” Sở Bỉnh Văn ăn ngay nói thật.

Anh khóa cửa phòng lại, ngồi bên cạnh Lý Cẩn Du. Bàn học của cô không lớn, hai người ngồi song song, không tránh được lúc vô tình cố ý tay chân chạm vào nhau.

Cô mở bài thi ra, chống đầu. “Thầy giảng đi.”

Sở Bỉnh Văn như có như không cong môi mỉm cười.

“Kỹ xảo viết luận tôi nghĩ em đều nắm rõ, cái còn thiếu là một chút cảm xúc chân thật cần bộc lộ.” Sở Bỉnh Văn cũng chống đầu nhìn cô, “Bây giờ, tất cả những việc tôi làm với em, tất cả những việc tôi bảo em làm, cảm nhận nội tâm em như nào đều phải nói ra.”

“Cái gì?” Lý Cẩn Du không thể tin nổi nhìn anh.

“Nếu như em không làm theo lời tôi nói, nội dung em nói không đúng với cảm nhận thật sự trong lòng em, hoặc là chém gió lung tung. Chỉ cần tôi cảm thấy bất kỳ chút khả năng nhỏ nào, tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ em, nói cho bà ấy biết em không phối hợp với công việc của tôi.”

“Thầy…” Lý Cẩn Du á khẩu không nói được gì, nếu như anh gọi điện cho mẹ cô thật, cô sẽ gặp đại nạn đến nơi rồi, hình tượng con gái ngoan ngoãn trước mặt cha mẹ cũng toang luôn.

“Bây giờ, cởi quần áo ra.” Môi mỏng của Sở Bỉnh Văn khẽ nhếch, đầu lưỡi liếm môi, giống như rắn độc lè lưỡi.

“Nói cho tôi biết, em đang làm gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện